Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Jun

Vốn dĩ kế hoạch huyện định ra là buổi sáng sau khi tham quan trường học ổn thỏa rồi, đến trưa sẽ tới một nhà nào đó trên núi Lam Nhạc dùng cơm, ăn xong thì lái xe quay về huyện.

Nhưng đầu năm nay, có tiền mới là nhất.

Ân Hướng Bắc muốn ôn chuyện uống rượu cùng bạn đã lâu không gặp, lãnh đạo huyện nào có quyền nói không.

Lại có người đề nghị Tô Ngôn đi cùng bọn họ, nhưng Tô Ngôn nhìn một đám người diễn đến nhiệt tình, ngồi không chỉ tay năm ngón làm lãnh đạo trong quan trường kia thì không thể nào vui được.

Cuối cùng vẫn là Văn Tín đứng ra hòa giải, lúc này mới không xuất hiện tình cảnh không thoải mái.

Chờ mọi người đi hết, bọn nhỏ cũng sôi nổi cõng cặp sách về nhà, trong phòng học chỉ còn lại Ân Hướng Bắc, Văn Tín cùng với Tô Ngôn, Tô Ngôn có chút ngại ngùng sờ sờ đầu, nói: "Hướng Nam, giờ anh cũng thay đổi thật nhiều, tôi suýt chút nữa đã không nhận ra."

Ân Hướng Bắc hỏi: "Trước kia tôi như thế nào?"

"Việc này..." Tô Ngôn ngẩn người, nhất thời không thể trả lời câu hỏi này.

Ân Hướng Bắc nhìn thấy hết thái độ của Tô Ngôn, lại thấy ánh mắt Văn Tín lóe lên muốn nói lại thôi, trong lòng đã hơi có phỏng đoán đối với người tên "Hướng Nam".

Kỳ thật từ lần trước, lúc Chu Nghi nói câu "Hướng Nam", y đã bắt đầu hoài nghi, nhưng vì dạo này bận rộn công việc của công ty, bây giờ mới có thể giở ra việc tai nạn giao thông rồi bị nằm viện kia.

Căn cứ vào những gì điều tra được, từ khi bị tai nạn đến lúc phẫu thuật, thời gian trống hơn một tháng, không thấy ghi chép về việc y nằm viện. Mà khả năng y hôn mê cũng không thể xảy ra, bởi vì nếu y bệnh nặng đến vậy, chuyện phẫu thuật hẳn là nên càng sớm càng tốt mới đúng.

Ân Hướng Bắc suy đoán, có lẽ trong khoảng thời gian kia, chắc hẳn y đã lấy cái tên Hướng Nam để tiếp tục sống, rồi sau khi phẫu thuật xong, đoạn ký ức đó cũng biến mất.

Đối với Ân Hướng Bắc, y có thói quen khống chế hết thảy, vì thế đối với đoạn ký ức bị biến mất kia cũng có chút tò mò, cho nên y mới nói chuyện với Tô Ngôn rồi cùng cậu ta đi về ký túc xá dùng cơm. Nhưng quan trọng hơn là, Tô Ngôn và Chu Cảnh, cả hai đều làgiáo viên dạy học ở Chi Giáo, ký túc xá của bọn họ dù không cùng phòng thì cũng sẽ sát nhau.

Về phần Chu Cảnh...

Ánh mắt Ân Hướng Bắc tối sầm lại tự nhiên chuyển đề tài: "Không nhắc tới chuyện này nữa, chúng ta đi tới ký túc xá của cậu đi."

Tô Ngôn cuống quít gật đầu: "Được được được, bây giờ tôi sẽ đi gọi thầy Chu ngay."

"Tôi với cậu cùng đi."

Đối diện với Hướng Nam khiến Tô Ngôn có cảm giác không đúng lắm, nhưng nghĩ đến sự gắn bó của Hướng Nam với Chu Cảnh, còn có thân phận của y, nên không suy xét quá nhiều, lập tức dẫn Ân Hướng Bắc đến văn phòng. Khi đến không ai ngờ tới được trong văn phòng không có lấy một bóng người, phòng học cũng không hề thấy tung tích của Chu Cảnh.

Sực nhớ có khi tranh thủ lúc bọn họ vất vả nói chuyện với cấp trên, Chu Cảnh đã đi rồi.

Tô Ngôn nói: "Kiểu này thầy Chu đã về ký túc xá trước rồi, giờ chúng ta về luôn đi, thầy Chu nhìn thấy anh chắc chắn sẽ rất vui."

Ân Hướng Bắc không thừa nhận cũng không phản bác, chỉ thản nhiên ừ một tiếng đáp lại.

Trên đường về ký túc xá, Tô Ngôn nói liên miên liến thoắng cực nhiều, Ân Hướng Bắc lại rất ít mở miệng, đại đa số đều là Văn Tín thay Ân Hướng Bắc trả lời. Chờ đến khi tầm mắt có thể nhìn thấy căn phòng nhỏ cũ nát, Tô Ngôn chỉ chỉ vào ký túc xá cách đó không xa, vui vẻ nói: "Tôi về trước dọn dẹp một chút, hai người đừng vội, từ từ đi nhé."

Dứt lời, cậu ta liền chạy chậm về ký túc xá.

Tô Ngôn vừa đi, sắc mặt Văn Tín trở nên khó coi hẳn lên, cậu ta mơ hồ đã đoán trước được kết cục bi thảm của mình.

"Sếp ơi, tôi..."

Ân Hướng Bắc vươn tay ý bảo hắn dừng nói: "Không cần giải thích, tôi biết cậu có nguyên nhân gì rồi."

Đến mức này rồi, Văn Tín cũng không dám giấu giếm nữa, ăn ngay nói thật: "Sếp biết là tốt rồi, kỳ thật ông Lục ông ấy cũng không có ác ý gì, khoảng thời gian kia đúng thật anh đã ở đây không sai, người của chúng ta tìm anh hơn một tháng, cuối cùng tìm được đúng lúc di chứng sau tai nạn của anh trở nặng, liền điều trực thăng tới mới mang được anh về."

"Hơn một tháng?" Ân Hướng Bắc liếc mắt nhìn Văn Tín.

Tuy đang mùa nóng bức, nhưng Văn Tín vẫn bị ánh mắt của y quét qua làm lạnh toát cả người, trên trán đổ ra một tầng mồ hôi mỏng: "Xin lỗi, là tôi làm việc không tốt..."

Ân Hướng Bắc lạnh mặt nói: "Vấn đề của cậu trước để đó, đợi trở về tôi xử lý."

"Vâng." Tay Văn Tín run rẩy, không dám bao biện cho mình.

Hai người một bước một sau tiến vào phòng.

Vừa vào cửa, Văn Tín liền bị hoàn cảnh ở đây dọa cho phát sợ.

Hắn tuy rằng cũng là con nhà nghèo, nhưng điều kiện ở đây so với nơi hắn ở khi khổ nhất cũng không bằng. Sạch sẽ, công nhận là quá sạch sẽ, nhưng cực kì đơn sơ, căn bản không có một vật gì giống đồ gia dụng cả, chứ chưa nói đến những đồ dùng bằng điện đã sớm phổ biến.

Cứ liền nhau trong một gian phòng, phòng ngủ, phòng sách, phòng bếp, tất cả đều cùng một chỗ, thế mà Chu Cảnh lại ở nơi này sống qua tận nửa năm...

Đang giàu có lại trở thành nghèo khổ như vậy, rốt cuộc lúc trước Chu Cảnh xảy ra chuyện gì mà lại rời khỏi khu nhà cao cấp của Ân Hướng Bắc, ở lại nơi này.

Văn Tín không nhịn được trộm nhìn thoáng qua vẻ mặt Ân Hướng Bắc, lại phát hiện người đàn ông này vẫn như cũ, ánh mắt vẫn tối như mực, cảm xúc không hề bị dao động gì hết.

Nếu như là Hướng Nam thì chắc chắn đã bổ nhào vào lồng ngực Chu Cảnh từ sớm rồi.

"Tổng giám đốc, sau khi bị tai nạn anh đã ở nơi này." Văn Tín nhỏ giọng nhắc nhở một câu.

Ân Hướng Bắc sau khi nghe được, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía cái giường trong góc phòng, khung giường thì bong tróc mất lớp sơn, nhìn thế nào cũng không giống có thể chứa được những ba người.

Lúc này Tô Ngôn đã đi tới, trong tay còn xách hai xô nước, cười nói: "Thầy Chu hiện không ở đây, tôi đi lấy nước trước, hai người ngồi nghỉ chút đi."

Không cần Ân Hướng Bắc nói, Văn Tín tự giác tiến lên đỡ lấy một xô, xung phong nhận việc muốn giúp.

Người tới là khách, Tô Ngôn vốn dĩ không muốn để Văn Tín làm, nhưng Văn Tín vẫn kiên trì, Tô Ngôn không có cách nào đành phải đồng ý, hai người vừa đi, ký túc xá chật chội lập tức như trống trải hẳn.

Ân Hướng Bắc ở trong ký túc xá tùy ý dạo quanh một vòng, ánh mắt nhìn vào quyển bút ký đang mở trên bàn học, chữ viết bên trong y rất quen thuộc.

Lật thử hai trang, y phát hiện phần lớn đều là công thức toán liền không có hứng thú, lại quay đầu nhìn về phía giường.

Chăn của giường trên tuy được gấp, nhưng lại méo mó lộn xộn; so với cái chăn phía dưới, chẳng những vuông vức chỉnh tề, mà ngay cả ga trải giường cũng được trải ra sạch sẽ phẳng phiu, nhưng đi tới nhìn kĩ sẽ phát hiện, trên cái giường phía dưới, có hai cái gối chen chúc đặt sát cạnh nhau.

Ân Hướng Bắc định đến gần nhìn, lại nghe thấy kẽo kẹt một tiếng, cửa bị đẩy ra, y theo bản năng quay đầu, đối diện là đôi mắt lạnh nhạt trời sinh, ánh mắt kia mỹ lệ như vậy, là điều duy nhất Chu Cảnh không giống Chu Nghi, nhưng Ân Hướng Bắc thừa nhận, y không hề chán ghét.

"Đã lâu không gặp." Y buông ghế ra, tay phải tùy ý bỏ vào trong túi áo, bình tĩnh nói.

Chu Cảnh mặt không đổi sắc nói: "Anh tới làm gì?"

"Tới nhìn cậu, sao vậy, không chào đón à?" Ân Hướng Bắc cười cười, vẻ mặt lộ ra hàn ý.

Chu Cảnh cũng cười, nhưng ý cười châm chọc bên trong là phần nhiều hơn: "Tôi có cái gì để nhìn, anh không phải nói nhìn vài năm đã sớm nhìn chán, chỉ là vì tôi nghe lời, nên mới không đổi người mới thôi mà."

"A..." Ân Hướng Bắc nhếch cao mày, trêu tức nhìn Chu Cảnh: "Còn nửa câu sau đâu, sao cậu không nhắc tới?"

Trong lòng Chu Cảnh đột nhiên căng thẳng, nhịn không được tay nắm thành quyền.

Nửa câu sau...

Nửa câu sau anh đương nhiên nhớ rõ, nhưng anh theo bản năng muốn quên, không muốn nhắc tới.

Thế nhưng Ân Hướng Bắc lại cố tình muốn anh nhớ tới, cố tình muốn anh lại thống khổ thêm lần nữa, cố tình muốn đổ lên đầu anh nhiều ác ý hơn nữa, nhiều lần, lặp lại không ngừng.

"Quên, không thành vấn đề, tôi nhắc cho cậu nhớ." Ân Hướng Bắc đứng dậy, chân dài một bước đã đi đến trước mặt Chu Cảnh, sau đó vươn tay nắm lấy cằm anh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh , "Bởi vì không có ai giống khuôn mặt kia hơn cậu."

Bộp một tiếng, Chu Cảnh mạnh mẽ đẩy tay Ân Hướng Bắc ra: "Nếu như là kiểu nguyên nhân này, anh có thể mang người đến bệnh viện chỉnh hình."

Ân Hướng Bắc nhíu mày, bàn tay thoáng run, nhìn chằm chằm đôi mắt vô cùng kiên định của Chu Cảnh, rốt cục cũng nhận ra người đứng trước mặt với người lúc trước khác nhau rất lớn, cậu ta lựa chọn rời khỏi mình, tựa hồ không phải giận dỗi.

Y lạnh nhạt nói: "Rốt cuộc thì cậu có hiểu lầm gì với thẩm mỹ của tôi không, cái loại mặt được sản xuất theo dây chuyền đó, không chê kinh tởm sao."

"Buồn cười__" Chu Cảnh nâng mắt lên nhìn y, sau đó cong môi: "Người giả anh còn có thể chịu, sao mặt giả lại không?"

Ánh mắt hai người đối diện nhau, Ân Hướng Bắc nhìn thấy rõ bản thân mình nhỏ hơn mấy lần trong mắt Chu Cảnh. Lúc trước tuy Chu Cảnh không nhiệt tình cho lắm, nhưng từ trong mắt của anh, Ân Hướng Bắc vẫn có thể cảm nhận được dịu dàng cùng tình ý bao dung dạt dào.

Nhưng bây giờ, tình ý đó không biết đã biến mất từ khi nào, thậm chí chuyển thành một cảm xúc tương phản khác.

"Cậu muốn hạ thấp bản thân cũng không phải là không thể, nhưng trước đó, tôi còn có chuyện muốn hỏi cậu." Ân Hướng Bắc chỉ vào cái gối trên giường Chu Cảnh, từng chữ không ngừng nói: "Vì sao lại muốn giữ tôi ở đây?"

"Còn có, cậu và Ân Chí Minh, tốt nhất đừng để tôi phát hiện ra hai người các người có bất luận liên quan gì."

Ân Chí Minh trong miệng y, chính là người được đề cử trở thành giám đốc trong thời gian y bị tai nạn mất trí nhớ, đồng thời cũng là em họ của y. Nhưng gia đình hào môn nào tình thân chả đạm bạc, vì tranh quyền đoạt thế cũng tự khắc không nhận anh em chỉ nhận lợi ích.

Nếu chuyện y bị tai nạn là do Chu Cảnh và Ân Chí Minh chung tay làm ra, y đương nhiên không có chuyện nhẹ nhàng tha cho Chu Cảnh như vậy.

Kể cả anh đã từng làm tình nhân bên gối y cũng không được.

Dù vậy trực giác Ân Hướng Bắc lại nói rằng Chu Cảnh chắc hẳn không phản bội y, nếu không y sẽ chẳng tiếp tục dừng chân lại cái vùng núi khỉ ho cò gáy này.

Nhưng Ân Hướng Bắc không nghĩ tới đối với chất vấn của y, Chu Cảnh không phản bác cũng không thừa nhận, thần sắc chỉ đờ đẫn nói: "Có liên quan thì thế nào, không liên quan thì thế nào, tôi hiện thành cái dạng này rồi, nếu anh có cách nào khiến tôi sống không bằng chết hơn, tôi cũng rất tò mò."

__Hết chương 43__

Hú hú xin chàoooooo!

Tui trở lại rồi nè OvO

Đã chỉnh sửa 12:05 AM - 8/4/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net