10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tên súc sinh này! Khụ khụ khụ. . ."

Trong phòng VIP ở bệnh viện, Biên lão nửa ngồi nửa nằm dựa vào giường, vì tâm tình kích động mà sắc mặt chuyển đỏ không ngừng ho khan.

"Ba, ba bị bệnh mà anh trai cũng không tới thăm, ngược lại là lên án công ty chúng ta." Biên Nhược Trăn đứng một bên nói, thỉnh thoảng dùng khóe mắt nhìn phản ứng của Biên lão.

"Ba mày sinh ra nó nuôi nấng nó, mua quần áo cho nó mặc, thế mà, khụ khụ. . . Bây giờ thì tốt rồi! Cánh đủ cứng, quay sang phản lão tử!"

"Được rồi ông đừng nói nữa, có lẽ Bá Hiền chỉ nhất thời không phục. Dù sao nó vẫn là con trưởng Biên gia. . ."

"Tôi khinh."

Biên phu nhân bị Biên lão ngắt lời cũng không tức giận, bà cùng Biên Nhược Trăn liếc mắt nhìn nhau.

"Không phải Biên Bá Hiền có bản lĩnh lắm sao? Dám lấy một công ty nhỏ rách nát đối đầu với ba nó!" Biên lão dùng sức nện vào đầu giường, "Nhược Trăn, lát nữa đưa luật sư Lâm cùng người phụ trách bộ pháp vụ đến."

"Vâng. Ba cứ yên tâm, con sẽ thay ba chăm nom tất cả. Hai ngày nay con nghĩ ba thử khuyên anh ấy thêm vài lần đi." Biên Nhược Trăn rót ly nước đưa cho Biên lão, "Ba đừng làm bản thân bực, uống miếng nước đi."

Ra phòng bệnh, vẻ ưu lo trên mặt Biên phu nhân mất sạch không thấy hình bóng, bà dẫn Biên Nhược Trăn đến cửa thang máy, "Con trai, Biên Bá Hiền thật sự muốn kiện?"

"Thật." Biên Nhược Trăn nhíu nhíu mày, "Luật sư đã gửi văn án tới rồi còn có thể giả bộ? Cũng không biết anh ta lấy tự tin ở đâu, cho rằng mình có thể thắng tòa."

"Con đừng vội quá, ba con bệnh thế này chắc không gượng được mấy ngày. Mẹ nghĩ vẫn nên cố sức biến chuyện lớn hóa nhỏ, miễn cho việc sắp thành lại hỏng." Biên phu nhân vỗ vai con trai.

Biên Nhược Trăn cười lạnh hai tiếng, "Mẹ, tuy những năm nay Biên Bá Hiền cắt đứt liên hệ với Biên gia thế nhưng trước sau gì cũng có quan hệ máu mủ. Anh ta không động thủ thì cũng là muốn đi lúc nào đi lúc đó, chúng ta không thể bị động mãi. Được rồi mẹ, chuyện của công ty mẹ không hiểu, cứ để con giải quyết." Biên Nhược Trăn nói xong, gọi điện tài xế tới đón Biên phu nhân về.

"Con không về nhà sao?" Bà kéo tay Biên Nhược Trăn lại.

"Con có việc, mẹ đi trước." Dứt lời, y liền tiến vào thang máy.

-

Trong phòng làm việc, ánh tà dương xuyên qua cửa kính chiếu vào căn phòng, ghế làm việc thụt lùi qua cửa sổ, biểu cảm Biên Bá Hiền mất tăm trong mảng tối.

"Biên Nhược Trăn, cậu cũng sốt ruột quá đấy chứ?" Thanh âm Biên Bá Hiền không lên không xuống.

Biên Nhược Trăn ở đầu dây bên kia khẽ cười một cái, không quan tâm sự chế nhạo của Biên Bá Hiền, "Anh trai, anh nể mặt mũi đến ăn bữa cơm được không?"

Ngón tay Biên Bá Hiền gõ trên bàn vài lần, dừng lại, "Được."

Cậu thoải mái như vậy khiến Biên Nhược Trăn hơi kinh ngạc, vốn tưởng rằng Biên Bá Hiền sẽ từ chối, ai ngờ sản khoái đồng ý với mình, thế là những lời nói y đã chuẩn bị sẵn quá dư thừa rồi.

Biên Nhược Trăn lạnh lùng nói, "Đêm đó tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh." Sau đó y vội vàng cúp điện thoại trước, xem như là cứu vãn thể diện của mình đi.

Trên thực tế Biên Bá Hiền không hề đem Biên Nhược Trăn vào mắt, nó chỉ là cậu ấm bị chiều hư, quen được bạn bè tăng bốc, đối với ai cũng đắc ý vênh váo.

"Biên lão tiên sinh đúng là chịu chơi, giao Biên thị cho con mình luyện tập." Biên Bá Hiền cười lắc đầu, một câu nói nhẹ nhẹ nhàng nhàng, nhưng nếu người khác nghe được, thanh âm không đoán được thế này chắn chắn sẽ khiến người đó sợ hãi.

Lúc Tần Huyên biết Biên Bá Hiền đi gặp Biên Nhược Trăn, đã đến ngày bữa tiệc diễn ra.

"Giám đốc, mấu chốt là Biên Nhược Trăn chắc chắn sẽ bày kế, bên ngoài ai lại không biết đây là Biên nhị công tử được cưng chìu. Ngài đi một mình, không hay lắm đâu."

Biên Bá Hiền sửa sang lại cổ áo, "Biên Nhược Trăn vẫn chưa thể làm gì được tôi. Dù thân thể Biên lão không ổn nhưng nhóm nhân viên vẫn còn đầu óc, sẽ không để Biên Nhược Trăn xằng bậy. Huống hồ nó cũng không động tay với tôi được, nhiều lắm cũng chỉ chiếm tiện nghi ngoài miệng, thân là anh trai những điều này không đáng quan tâm."

Giọng nói Biên Bá Hiền không lớn, thế nhưng Tần Huyên nghe thấy chỉ biết hãi trong lòng. Anh nhìn Biên Bá Hiền, vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, giống như lời mới nãy không phải cậu nói.

Có cùng một người hay không không quan trọng, trong một khoảnh khắc đó anh nghĩ mình đột nhiên cách xa Biên Bá Hiền, không thể hiểu được người đàn ông này, thậm chí còn láng máng sợ sệt.

"Nể tình năm đó Biên lão tiên sinh cung cấp tiền, tôi còn thay nó che chuyện xấu. Tôi sẽ không dẫn cậu theo, những thủ đoạn kia không cần xem."

Thời điểm Biên Nhược Trăn cố gắng chiếm quyền chủ động, Biên Bá Hiền đã nhìn thấu kế hoạch của y. Vốn là nước sông không phạm nước giếng, Biên Nhược Trăn ném đá bằng nhiều tay, không chỉ là đá chìm đáy biển mà còn gợi lên sóng lớn gieo gió gặt bão.

"Anh trai quả nhiên là người sang bận chuyện."

Lúc Biên Bá Hiền theo người phục vụ đến phòng riêng, Biên Nhược Trăn đã cùng một bàn thức ăn ngồi chờ. Mở miệng nói câu thứ nhất đã mang theo ý trào phúng, làm Biên Bá Hiền không khỏi cười gằn trong lòng.

"Đều là người một nhà, tôi đã gọi món anh thích ăn đó." Biên Nhược Trăn còn đang thử thăm dò Biên Bá Hiền, mà cậu không vội vạch trần, cười nhạt đợi y mở màn.

Ngoại trừ lúc bước vào, bây giờ Biên Bá Hiền chỉ gật đầu mà không đáp, Biên Nhược Trăn khó chịu một hồi, chưa có ai đối xử với y như người này. Chính mình đã mở miệng trước mà cậu vẫn không cho y mặt mũi.

Quả nhiên, nói hai ba câu Biên Bá Hiền không phản ứng gì, rốt cục Biên Nhược Trăn vẫn không chịu được, "Anh, là người chung nhà, vừa bắt đầu đã bày sắc mặt thế này." Lúc này vừa vặn có người phục vụ đi tới bên cạnh Biên Nhược Trăn chuẩn bị rót rượu, y đột nhiên nâng khóe mắt, dời chiếc ly đi. Rượu đỏ lập tức chảy xuống bàn có khăn trải trắng, mùi hương tinh khiết tản ra, người phục vụ vội vàng khom người xin lỗi, định lấy khăn ăn lau.

"Đi ra." Biên Nhược Trăn nghiếng răng, phục vụ sợ đến run run một cái, rút tay trở về lập tức rời phòng.

Biên Nhược Trăn bực dọc chậc lưỡi, ngẩng đầu thấy Biên Bá Hiền khoanh hai tay trước ngực tựa vào ghế, cười như không cười nhìn mình. Y liền tức giận hơn, thế nhưng giờ còn chưa vào vấn đề chính, chỉ biết đè nén lửa nóng xuống người.

"Anh ăn trước đi." Bốn chữ cứng nhắc thoát ra miệng, vẻ không kiên nhẫn và tức giận y không thèm che giấu.

Biên Bá Hiền không đụng đũa, thong thả nói, "Có chuyện gì không?"

Rốt cuộc Biên Bá Hiền cũng chịu mở miệng, Biên Nhược Trăn không để tâm đến thức ăn, lấy lại bình tĩnh đáp, "Mấy ngày nay nhận được án kiện từ luật sư. Anh, chuyện này không nhất thiết đến tay phiên tòa xử lý."

"Thế nên ý cậu là, chờ công ty các cậu đến thu mua, rồi chờ lão tiên sinh nhắm mắt, cậu thỏa mãn đem hết tài sản sang qua tên cậu, đúng không?"

Biên Nhược Trăn nhất thời im lặng, y không nghĩ rằng Biên Bá Hiền sẽ thẳng thắng chặt đứt lối thoát của y như thế. Mục đích bị nói toạc ra, khiến y tựa như cường quang dưới chuột nhỏ, y ở ngoài sáng, Biên Bá Hiền ở trong tối.

Dưới cái nhìn của y, công ty nhỏ của Biên Bá Hiền không chịu được giày vò. Công ty cậu lên án, bên ngoài nhất định sẽ truyền Biên Bá Hiền ăn cháo đá bát, cái gọi là hổ dữ không ăn thịt con, Biên Bá Hiền phản người nhà rõ ràng là nhân phẩm có vấn đề. Nếu Biên Bá Hiền chỉ là phô trương thanh thế, cuối cùng cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn công ty bị mua, sau đó "tịnh thân ra hộ".

*Tịnh thân ra hộ: Cả người sạch sẽ đi khỏi nhà, ý là không được mang theo thứ gì hết.

Bây giờ Biên Bá Hiền dùng chiêu đọ sức với y hoàn toàn khác, cậu gọn gàng dứt khoát vạch trần mục đích của y, rõ ràng đã nhìn thấu ý nghĩ của mình. Chính y hẹn Biên Bá Hiền đến để ra oai, cuối cùng là ngu ngốc bị Biên Bá Hiền đùa bỡn một vòng.

"Biên Nhược Trăn, anh biết cậu chưa đọc cuốn sách tốt nào, thế nhưng câu nói lòng tham không đáy có lẽ cậu đã nghe qua. Con người phải biết thân biết phận, đừng đứng núi này trông núi nọ. Hôm nay tôi tuyên thệ ở đây, vụ kiện này đã được thực hiện. Không vì vài tỷ của cậu, a, sai rồi, không phải của cậu, mà là ba cậu." Biên Bá Hiền đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Biên Nhược Trăn, "Vụ kiện này, thắng, tôi sẽ không động vào đồ các cậu, chỉ cho cậu học cách làm người."

"Biên Bá Hiền!"

Biên Nhược Trăn hoàn toàn bị Biên Bá Hiền chọc giận, đứng lên giơ tay định đánh người. Nào biết một đấm vung tới cách mặt cậu vài cen-ti-mét liền bị đối phương thấu được thủ đoạn. Biên Bá Hiền cười cợt nhìn y, động tác dứt khoát bẻ cánh tay y về hướng ngược lại, chỉ nghe một tiếng thanh thúy từ khuỷu tay Biên Nhược Trăn truyền đến.

Là công tử bột mấy năm chưa từng bị như thế này, đau đến mức khiến y kêu to ứa ra mồ hôi lạnh, cũng không cố chửi bới Biên Bá Hiền nữa.

Biên Bá Hiền cúi người nắm lấy cằm Biên Nhược Trăn, "Làm anh trai, hôm nay tôi làm một lớp dạy nên làm người thế nào. Biên Bá Hiền tôi không nợ Biên gia một chút nào, cậu đừng nghĩ đến việc lấy đồ của tôi."

Vừa dứt lời, trên tay Biên Bá Hiền hơi dùng sức, Biên Nhược Trăn ngã thụp xuống mặt đất, dáng vẻ vô cùng chật vật.

"Biên Bá Hiền, anh không uống rượu mời lại thích uống rượu phạt." Nhìn bóng lưng Biên Bá Hiền ở cánh cửa, Biên Nhược Trăn nghiến răng nghiến lợi nói.

Cậu dừng bước xoay người nhìn y, "Tôi chỉ là giám đốc công ty nhỏ, uống không nổi ly rượu này của Biên thiếu gia, cũng không muốn uống. Cuối cùng khuyên cậu một câu, không phải lúc nào cũng có những người sẽ chấp nhận cúi xuống và đi ăn xin, sau cùng, vẫn còn một vài người trên thế giới biết xấu hổ." Ý tứ trong lời nói này, không thể nghi ngờ chính là trào phúng Biên Nhược Trăn muốn Biên Bá Hiền buông tha cái gọi là lợi ích, cũng chỉ là Biên Bá Hiền không muốn ăn đồ thừa.

Biên Nhược Trăn ngồi yên trên sàn, sắc mặt đã đỏ chót vì tức giận, tức giận trong lòng mãnh liệt làm mắt y đều trợn to.

"Tiên sinh, vị tiên sinh kia đã thanh toán tiền ăn, xin hỏi ngài còn muốn tiếp tục dùng bữa không?" Phục vụ đẩy của vào, cung kính nói với Biên Nhược Trăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net