16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến bệnh viện, trải qua chẩn đoán xác thực, Phác Xán Liệt chỉ bị chấn động não nhẹ, mà Biên Bá Hiền cũng là dập đầu khâu vài mũi không cần vá.

"Người trẻ tuổi phải chú ý để não bộ nghỉ ngơi, dưỡng thương nửa tháng là không sao." Bác sĩ nâng kính mắt nhìn thanh niên cao to đối diện.

"Bác sĩ, vậy cậu ấy thế nào? Thường ngày phải cần chú ý điều gì?" Phác Xán Liệt kéo Biên Bá Hiền định rời phỏng lại, vội hỏi ông.

Bác sĩ nhìn độ tương phản giữa hai người, phì cười một tiếng, "Thương thế của cậu cũng giống cậu ấy thôi, cậu đúng là biết quan tâm người khác. Qua vài ngày cậu ấy sẽ lành, cánh tay bị bầm tím nhớ lưu ý một chút, mỗi ngày thoa thuốc một lần là được."

Sau khi bác sĩ rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người, Phác Xán Liệt ngồi bên giường, Biên Bá Hiền ngồi trên ghế.

"Nếu cậu có việc cứ về trước. Tôi đợi ở đây là được." Phác Xán Liệt không được tự nhiên kéo chăn mấy lần.

Vì hắn được chẩn đoán não chấn động nhẹ cần ở lại quan sát mấy tiếng. Hắn lo lắng Biên Bá Hiền do áy náy mà chờ mình sẽ hỏng việc, thế nhưng nơi đáy lòng vẫn hi vọng cậu có thể ở cạnh mình một lúc nữa.

Cho tới bây giờ Phác Xán Liệt vẫn chưa thoái khỏi nỗi sợ, ngộ nhỡ lúc rời khỏi hắn không đi chung hướng với Biên Bá Hiền, ngộ nhỡ mình phản ứng chậm. . . Loại hoảng sợ sâu không thấy đáy khiến tim hắn đập thình thịch.

Vốn Biên Bá Hiền đang đờ người, nghe Phác Xán Liệt nói cậu hoảng hồn lại, Nhưng mà một giây sau, cậu đứng lên đi tới giường bệnh.

Phác Xán Liệt ngẩng đầu nghi ngờ nhìn cậu.

"Anh chán sống đúng không?" Giọng nói Biên Bá Hiền lạnh đi, từng chữ như tản ra hàn ý.

"Anh cho rằng đang diễn phim sao? Đạp cái chân ga kia, chẳng khác nào không muốn sống." Biên Bá Hiền càng nói càng nhanh, "Hơn nữa, thiệt thòi là luật sư anh, anh va tới như thế cho dù đại nạn không chết, nhưng làm thằng điên kia bị thương, ông lão đó không cho anh vào tù mới là lạ!"

Lời cuối Biên Bá Hiền gần như là hét lên, nếu không phải Phác Xán Liệt thấy viền mắt Biên Bá Hiền hơi ửng hồng, có lẽ hắn thật sự nghĩ cậu chỉ tức giận đơn thuần.

"Không phải tôi còn khỏe mạnh sao. Lúc đó cũng không nghĩ nhiều lắm, thế nhưng trong lòng vẫn có chừng mực." Phác Xán Liệt nhỏ giọng nói, "Biên lão khẳng định không dám tìm tôi gây phiền phức, đây là đường gần tòa án, máy thu hình chắc chắn sẽ quay lại cảnh đó rõ ràng. Đối với người có âm mưu, không thể tự bịa chuyện."

Chỉ sợ dù lo lắng cũng loạn, Phác Xán Liệt vừa nói thế Biên Bá Hiền mới suy xét kĩ, tâm tình lúc này mới thả lỏng hơn phân nửa.

Thế nhưng, tại sao mình căng thẳng như vậy? Thậm chí ngay cả vấn đề rõ rành cũng không nhớ ra.

Nhớ lại cảnh mình trơ mắt nhìn Phác Xán Liệt không muốn sống va về Biên Nhược Trăn, đầu óc trống rỗng, thế nhưng đáy lòng như vang lên tiếng gào thét tuyệt vọng, cảm giác này cậu còn khắc sâu.

Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền ngẫm nghĩ nên ánh mắt hơi mơ màng, ánh sáng trong đó dần lóe lên, khiến người ta dễ dàng rơi vào đó.

Bên tai vang vọng tiếng Biên Bá Hiền hét với hắn, cho dù vào lúc này đầu còn đau đớn, hắn cũng mặc Biên Bá Hiền phát tiết. Có thể Biên Bá Hiền vĩnh viễn sẽ không thừa nhận, thế nhưng Phác Xán Liệt biết, cậu đang sợ hãi, đang lo lắng. Bởi chính bàn tay đang run rẩy siết lấy ống quần của Biên Bá Hiền đã bán đứng nội tâm của cậu.

Thời gian quan sát đã xong, bác sĩ khẳng định lần hai tình trạng không quan ngại, Phác Xán Liệt lập tức mở miệng nói phải về, hắn không muốn vì mình mà Biên Bá Hiền lỡ chuyện.

Biên Nhược Trăn được đưa vào bệnh viện giống hai người, trùng hợp bệnh viện Biên lão dưỡng thương cũng là trong đây

Lúc Biên Nhược Trăn được chở đến, Biên lão đã hay tin.

Cuối cùng Biên Nhược Trăn được xác nhận chấn động não và gãy xương tay trái, tình huống không tính là nghiêm trọng. Biên phu nhân đến, ngay lập tức vào phòng Biên lão gào khóc, trong miệng liên tục la hét nhất định phải dạy dỗ Biên Bá Hiền, nhất định là cậu đã chỉ thị Phác Xán Liệt đâm xe vào con trai bà.

Biên lão nghe bà khóc đến phiền lòng, sau khi nghe trợ lý kể ngọn nguồn sự việc, bao quát cả quản chế camera ở đoạn đường kia. Rõ ràng là Biên Nhược Trăn tấn công Biên Bá Hiền trước, Phác Xán Liệt chỉ là bẻ lái vô tình động vào Biên Nhược Trăn.

Vào lúc này bọn họ muốn đem chuyện này đè xuống, sau đó sẽ cùng Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền lén lút giải quyết với hiệp thương. Nếu như người trong cuộc là Biên Nhược Trăn và Biên Bá Hiền thì còn tốt, không biết Phác Xán Liệt từ đâu xông vào. Chỉ cần hắn không làm đơn kiện họ đã cám ơn rối rít.

"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Bà nhìn bà dạy con thế nào! Trong camera rõ ràng là nó cố tình va Biên Bá Hiền!"

Biên phu nhân bị Biên lão hét một tiếng dọa hết hồn, nhưng lập tức bén nhọn kêu to, "Lão già ông, đó là con của ông đấy! Con trai ông bị người đâm đến chấn não gãy xương, lỡ như có chuyện gì bất trắc tôi sẽ tìm người thương con của tôi!"

"Ngu xuẩn câm cái miệng của bà lại cho tôi! Nếu Biên Nhược Trăn không cố ý va thì sẽ bị Phác Xán Liệt đụng sao? Gia đình Phác Xán Liệt không kiện con trai của bà, bà đã muốn tạm bợ, còn đòi đi dạy Biên Bá Hiền? Đầu óc bà bị nhúng nước sao? Đi ra ngoài cho tôi!" Biên lão nhịn đỏ mặt, hơi thở tuy không đủ nhưng vẫn chấn động như sấm.

Chờ Biên phu nhân bất đắc dĩ đi ra phòng bệnh, Biên lão liền gọi cho trợ lý.

"Tiểu Lâm, giúp tôi gọi cho Biên Bá Hiền, nói rằng chuyện này là lỗi do Biên Nhược Trăn, chúng ta sẽ không truy xét. Còn có, điện cho Phác Xán Liệt một cuộc, thái độ hạ thấp một chút, đừng để cậu ta nhắc đến Nhược Trăn."

Cúp máy, Biên lão mệt mỏi tựa vào đầu giường, hai mắt vẩn đục nhắm lại, vẻ già nua hiển lộ hết.

Sự tình quả nhiên như Phác Xán Liệt nói, Biên lão hạ người nuốt về bụng, không dám truy cứu trách nhiệm của hắn.

Sau đó Biên lão chửi ầm lên dạy dỗ Biên Nhược Trăn một trận, giam y trong nhà một tuần để y tự kiểm điểm.

Biên Nhược Trăn tiền mất tật mang, vừa không thắng kiện, vừa bị Hội Đồng Quản Trị bên Biên thị mất lòng tin. Bởi vậy cho dù Biên lão là đổng sự trưởng cầm cổ phần nhiều nhất cũng không cách nào thuyết phục Hội Đồng Quản Trị giao công ty cho Biên Nhược Trăn.

Trong phòng bệnh, Biên lão nằm trên giường không khỏi nhớ tới ngày đó cùng Biên Bá Hiền nói chuyện. Vào lúc ấy vì sao ông lại mang một loại tâm trạng lừa mình dối người, cho rằng Biên Nhược Trăn trước sau là con trai của mình, năng lực tuy không bằng Biên Bá Hiền, nhưng vẫn có. Bây giờ xem ra, thằng con này đã bị mình chiều hư.

Ông biết rõ mình không còn nhiều thời gian, nếu đem tất cả cổ phần giao cho Biên Nhược Trăn không chỉ không để y thành công tiếp nhận Biên thị, ngược lại sẽ trở thành mục tiêu công kích.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ông thở dài, gọi luật sư của mình.

"Tôi muốn sửa di chúc."

Nghe nói Phác Xán Liệt bị tai nạn xe, ba mẹ Phác gia gấp đến độ sắp điên, liên tiếp oanh tạc điện thoại Phác Xán Liệt bảo hắn về nhà. Tiếp theo nói việc này cho Tô gia, bên đó cũng bận rộn điện xuyên quốc gia nhắc Tô Uyển về nước.

Tạo thành tình huống thế này, Phác Xán Liệt chỉ mới vừa vào nhà đã thấy bốn vị trưởng bối ngồi bên trong chờ hắn.

"Con trai, con muốn hù chết mẹ đúng không, xảy ra chuyện lớn như vậy vì sao bây giờ mới nói." Mẹ Phác nói xong nước mắt liền rơi xuống.

"Mẹ, không nghiêm trọng như mẹ nói đâu, chỉ va chạm nhẹ, Bây giờ không có chuyện gì đâu." Phác Xán Liệt an ủi mẹ Phác, sau đó khẽ chào hỏi với Tô gia.

"Sao con đi làm lại nhanh thế, phải nghỉ mấy ngày về nhà mẹ bồi bổ tốt cho con mới được. Con xem gầy hết cả rồi, sắc mặt cũng xanh xao, lớn rồi mà còn để mẹ bận tâm. Xảy ra chuyện lớn vậy, cho dù không nói với ba mẹ cũng phải báo Uyển Uyển một tiếng chứ." Mẹ Phác kéo tay Phác Xán Liệt, liên tục lầm bầm.

Nghe mẹ Phác nhắc tới Tô Uyển, vẻ mặt Phác Xán Liệt khẽ biến, rất nhanh liền khôi phục như bình thường, "Tô Uyển đang ở nước ngoài, chuyện cũng không lớn, cần gì để cô ấy phiền lòng."

"Không thể nói vậy, vợ chồng son các con, dù Uyển Uyển bận rộn cũng phải biết." Mẹ Tô nói, "Rạng sáng Uyển Uyển bay, một tiếng trước đã gọi điện bảo nó hạ cánh rồi, lập tức tới ngay."

Tô Uyển xuất ngoại bắt đầu từ ngày kia đến bây giờ, tính toán gần một tháng, hai người đều không liên lạc. Trước khi đi xảy ra chuyện đó, dường như đã lâu lắm rồi, lại tựa hồ mới diễn ra vừa ngày hôm qua. Hôm đó Phác Xán Liệt cuối cùng cũng không mở miệng tiễn Tô Uyển, ý tứ trong đó hai người đều ngầm hiểu.

Nhưng cho dù như vậy, nghe tin mình bị tai nạn Tô Uyển vẫn mua vé bay sớm nhất từ Italy về, rốt cuộc Phác Xán Liệt vẫn còn mắc nợ.

Tô Uyển đi tới Phác gia là trước giờ cơm tối, thấy người mở cửa là Phác Xán Liệt, trong nháy mắt đó Tô Uyển đỏ hoe vành mắt,

Trong lòng cô cười mắng mình vô dụng, dù cho đã hiểu rõ ý của Phác Xán Liệt, vẫn không buông bỏ được hắn, nghe người nhà nói hắn bị tai nạn đã sốt ruột quay về.

Sau bữa cơm, vì để "hai vợ chồng son" trò chuyện, mọi người đều về nhà, ngoài miệng nói đã mệt mỏi lặn lội đường xa, phải sớm nghỉ ngơi.

Phác Xán Liệt lái xe, chở Tô Uyển đến tiểu khu.

Tô Uyển nhìn người đàn ông bên cạnh. Nhớ lức cô rời đi, đã từng nghĩ ngày đó có phải lần cuối hai người gặp mặt.

Nghĩ đến khả năng này, tim cô đau như bị dao cứa. Đã nói, ai nảy sinh tình cảm trước chính là người thất bại, lúc trước mình tràn đầy tự tin nói thế với Phác Xán Liệt, lại không nghĩ rằng gậy ông đập lưng ông.

Cô ích kỷ, đem chuyện này che giấu. Tong mắt ba mẹ, tuy cô đang ở nước ngoài, vẫn liên lạc với Phác Xán Liệt như cũ.

"Xin lỗi, tôi chưa nói chuyện của chúng ta cho ba mẹ biết." Tô Uyển nghiêng đầu đi, cô không dám nhìn Phác Xán Liệt. Không phải sợ bị hắn trách móc, mà là sợ mình lại tham lam nhìn người đàn ông này, nước mắt sẽ không nhịn được rơi xuống.

Phác Xán Liệt trầm mặc chốc lát, nói, "Không trách cô, là tôi không tốt."

Phác Xán Liệt bao dung thế này làm trong lòng Tô Uyển đau xót, nước mắt đã tràn ngập bên khóe mắt cuối cùng vẫn rớt. Vào lúc này thà rằng Phác Xán Liệt trách cô, trách cô không nói quan hệ giữa hai người nói rõ ràng, trách cô để hắn khó xử. Ít nhất như vậy, có thể làm cho cô ghét Phác Xán Liệt một chút.

Thế nhưng không có, người đàn ông này vẫn dùng giọng nói dịu dàng với cô.

Phác Xán Liệt biết Tô Uyển đang khóc, nếu là lúc trước, hắn sẽ đưa cô giấy lau, thế nhưng hôm nay thì không. Hắn biết, làm thế chỉ khiến Tô Uyển càng khó chịu.

Hắn cứ như vậy kiên nhẫn ngồi, Tô Uyển như tìm được chỗ phát tiết, tâm tình khổ sở một tháng qua bộc ra hết.

Cũng không biết qua bao lâu, Tô Uyển chậm rãi dừng khóc, ngưng rơi nước mắt.

Cô cởi đai an toàn, nhưng không lập tức xuống xe. Hơi hơi chỉnh lại bộ tóc lộn xộn, bóng tối bao lấy cô, làm Phác Xán Liệt không thể nhìn rõ vẻ mặt.

"Chuyện này, hi vọng để tôi tự nói. Tôi sẽ nói cho ba mẹ biết, còn có bác trai bác gái, tôi sẽ đến yêu cầu loại bỏ hôn ước." Để cô có thể cứu vãn mặt mũi cho mình.

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net