2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhiều năm sau, bất kể là Phác Xán Liệt hay Biên Bá Hiền, cả hai đều không biết, bọn họ gặp lại nhau là tốt hay xấu.

Đối với Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền là một người có trong ký ức của mình lúc bé xa xôi, có một ngày ba mẹ bỗng nhiên nói với hắn, đừng lui tới với nhà Biên.

"Cũng không thể chơi với Bá Hiền sao?"

"Bá Hiền là người nhà họ Biên. Nhà bọn họ có quan hệ quá loạn, chúng ta là gia đình bình thường, tốt nhất là đừng dính líu tới."

Chờ đến khi Phác Xán Liệt hiểu 'không lui tới' nghĩa là mặc kệ Biên Bá Hiền gõ cửa nhà mà mình không thể đi mở, nghĩa là Biên gia mang cậu đi nơi khác.

Hai người gặp lại vào chín năm sau, tại trường cấp ba.

Đã sắp trôi qua hơn mười năm, hai đứa bé đã trưởng thành thiếu niên chững chạc.

Nói đúng ra, Biên Bá Hiền là người đầu tiên biết được hai người lại học chung trường, tựa như câu nói, "Nhớ mãi không quên, tất có đáp lại". Lúc Biên Bá Hiền chuyển vào trường nửa tư lập nửa công lập này liền nghe nói có một học bá lớp mười một, lớn lên ưa nhìn, tính cách tốt, học tập cũng tốt, là một trong số người ở ban Kỷ luật.

Khi ấy, Biên Bá Hiền cũng chỉ nghe đồn, đối với ai trong trường vẫn chưa biết rõ, chỉ là trực giác nói cho cậu biết, người này, rất quen thuộc với cậu,

Học sinh mới nhập học, trong trường có thêm một nhân vật nổi tiếng, lớp mười Biên Bá Hiền.

Dương danh toàn trường không phải vì Biên Bá Hiền có kết quả học tập không tốt hay có năng khiếu ở phương diện nào đáng nể mà là vì cậu làm cho giáo viên và lãnh đạo nhà trường yêu mến hết sức.

Mới bắt đầu, ấn tượng của mọi người về Biên Bá Hiền đều là cậu bạn trắng trẻo, trông rất ngoan ngoãn đáng yêu. Những hình ảnh đẹp đẽ này khiến cho thanh danh của cậu nối bật hẳn lên.

Tự nhập học, cầm đầu gây sự, người khơi mào đánh nhau với các bạn học khác, tính tình bất thường, đối nghịch với giáo viên khắp nơi. . . Biên Bá Hiền một lần nữa càn quét nhận thức của mọi người với cậu. Nhưng cho dù là thế hiệu trưởng vẫn không dám làm gì, gia đình Biên Bá Hiền không thèm quản, ba Biên trả thêm tiền công là có thể dẹp loạn hết những việc này. Lúc nào cũng qua loa cho xong, phương pháp giáo dục không thể làm gì, thậm chí như nối giáo cho giặc, khiến Biên Bá Hiền ngày càng làm càn.

Mà lúc danh tiếng Biên Bá Hiền truyền tới tai Phác Xán Liệt, khó có thể tưởng tượng được người trong lời đồn là cùng một người năm đó luôn nhu nhận đi theo sau mình. Mãi đến lễ chào cờ thứ hai, hai người chạm mặt nhau, Phác Xán Liệt mới bắt đầu tin tưởng đây là sự thật.

"Phác Xán Liệt, chút nữa kết thúc lễ đừng vội lên lớp, đến ban kỷ luật họp trước đã." Chủ nhiệm vỗ vỗ bả vai Phác Xán Liệt nói.

Phác Xán Liệt gật đầu, đặt tầm mắt đến cột cờ, dư quang vô tình liếc thấy một người.

Trên mặt thiếu niên đã vơi đi nét trẻ con, ngũ quan hiện ra sắc nét. Dù chỉ nhìn thoáng qua mà thôi, hắn có thể nhận ra đây là đứa nhỏ năm nào. Chỉ là trong mắt Biên Bá Hiền không còn trong suốt chọc người mến như chín năm trước, bây giờ Phác Xán Liệt không thể thấu bất kỳ suy nghĩ nào trong cậu.

Đang nghĩ ngợi, chủ nhiệm gọi hắn, nhắc đến phiên hắn lên bục kéo cờ.

Đây không phải là lần đầu tiên Phác Xán Liệt đứng dưới quốc kỳ, một loạt quy trình hắn làm rất thành thạo, điều này cũng khiến cậu đứng cách đây khá gần nhìn lướt qua.

Tiếng vỗ tay từ dưới đài vang lên, Phác Xán Liệt cúi đầu chào một cái rồi lùi về. Có lẽ ban lãnh đạo đang nói gì đó làm cho học sinh bàn luận một trận, nhưng phút chốc Phác Xán Liệt không thể hồi phục tinh thần.

Trong nháy mắt hắn nghiêng đầu nhìn qua, vô tình đối diện với ánh mắt lóe sáng của Biên Bá Hiền. Rất ngắn ngủi, dù thế Phác Xán Liệt xin thề hai người thật sự chạm mặt nhau.

Lúc này hắn mới sựt nhớ, chỉ lo nghĩ biến hóa của Biên Bá Hiền những năm này, nhưng không ý thức vì sao Biên Bá Hiền lại đứng ở đó chờ đợi.

Đang chìm trong mớ hỗn độn, đột nhiên hắn nghe thấy hiệu trưởng nghiêm giọng nói qua micro, "Thông báo phê bình học sinh năm nhất ban ba, Biên Bá Hiền cùng. . . Bạn học gây lộn, phá hoại tài sản nhà trường."

Phác Xán Liệt không hề nghĩ rằng Biên Bá Hiền vì bị phê bình mà đứng ở đài. Lãnh đạo nhà trường vẻ mặt nghiêm túc nhấn mạnh hành vi xấu của đám Biên Bá Hiền, đồng học toàn trường ở dưới đều xì xào bàn tán.

Tiếp theo lại nghe ông nói, "Ba học sinh được nhân chứng chứng kiến. . ."

Ba người bị điểm tên cầm theo giấy làm kiểm điểm, bước nặng trĩu lên cầu thang.

Hai người phía trước đều cúi đầu xuống, chỉ duy Biên Bá Hiền đi cuối, ánh mắt của cậu đến giờ vẫn chung thủy nhìn Phác Xán Liệt đứng bên mép cờ, làm cho Phác Xán Liệt không thể không đáp lại đôi mắt ấy.

Lần này Phác Xán Liệt có thể thấy rõ chính diện Biên Bá Hiền. Chín năm, hết thảy đều thay đổi. Tuy rằng khuôn mặt thiếu niên đã trở nên tinh xảo nhưng vẫn nhìn ra bóng dáng bé nhỏ năm đó, thế nhưng khí chất đã hoàn toàn biến mất.

Phác Xán Liệt không khỏi nhíu nhíu mày, sự kinh ngạc cũng từ từ nhuộm mấy phần xem xét.

Biên Bá Hiền vẫn chú ý đến hắn, thấy đối phương dùng ánh mắt kia nhìn cậu khiến cả người không thoải mái được, cơn tức vô danh trong lòng trồi lên. Chỉ còn một bậc thang nữa thôi, rốt cuộc Biên Bá Hiền không nhịn được trừng to mắt với Phác Xán Liệt, ném mạnh xấp giấy trên tay xuống đất, quay người một mạch đi tới hành lang sau lớp học.

Không ai có thể đoán được lúc này còn xảy ra biến cố, tất cả đều ngây ngẩn cả người, thậm chí chủ nhiệm dưới đài cứ nhìn Biên Bá Hiền lướt qua mặt mình như vậy, không kịp phản ứng ngăn lại.

Toàn trường an tĩnh vài giây, dần dần tiếng bàn luận của học sinh bạo phát, có người không chê chuyện lớn huýt sáo mấy cái.

Lãnh đạo bị cảnh tượng thế này nổi trận lôi đình nhưng vì đang đứng trước đám đông nên phải miễn cưỡng nhịn xuống, nhưng sau đó giọng nói của ông đã bán đứng mọi thứ.

Hai học sinh kia đối mặt nhìn nhau nhưng vẫn cố gắng kiểm điểm trước toàn trường. Mà Biên Bá Hiền đã sớm chạy mất bây giờ mới phản ứng lại, cậu thở hổn hển cắt đuôi chủ nhiệm đuổi theo phía sau.

Quản lý trường học nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ có tình huống thế này xảy ra. Học sinh đứng trước trường kiểm điểm đã là hình phạt rất nặng, cho dù gan lớn đến mấy đối với học sinh cấp ba cũng không dám bỏ chạy giữa chừng.

Nếu hỏi ai tâm tình phức tạp nhất, cảm thấy khó tin nhất chắc chắn là Phác Xán Liệt.

Đây là đứa bé nhà bên đã từng nắm tay hắn nhẹ nhàng gọi "anh Xán Liệt" sao, là người đã làm nũng đòi mình sữa bò sao?

Biên Bá Hiền làm việc xấu gan to bằng trời này, là đứa nhỏ ngoan ngoãn đó sao?

Buổi lễ vừa kết thúc, Phác Xán Liệt không nhịn được nông nóng trong lòng, bắt lấy học sinh năm nhất hỏi, "Biên Bá Hiền làm chuyện gì mà bị phê bình vậy?"

Cậu học sinh đột nhiên bị hắn tóm, đối phương còn dùng một mặt nghiêm túc trầm giọng hỏi dọa cho cậu sợ hết hồn, "Cậu, cậu ấy đánh nhau với người ta ở ký túc xá, sau đó đá một cái hỏng luôn cửa ký túc."

"Chỉ như thế?" Phác Xán Liệt trợn to hai mắt, vô ý siết chặt bả vai bạn học.

Cậu học sinh bị đau, vẻ mặt nhăn nhó thêm mấy phần, "Tuy phê bình là vì việc này nhưng Biên Bá Hiền đã có nhiều tiền sử, có lẽ lần này trường học định dạy dỗ cậu ấy thật nghiêm khắc. Ai ngờ cậu bạn kia lại lớn mật thế đâu. . ."

Phác Xán Liệt coi như hiểu rõ, những ngày qua hắn nghe đồn về Biên Bá Hiền 'công lao vĩ đại' không hẳn là thêm mắm dặm muối.

Đánh nhau với người khác? Đạp đổ cửa ký túc?

Hễ Biên Bá Hiền tức giận là có thể tùy ý phá hoại thế này, phỏng chừng hiệu trưởng đã nhịn rất lâu.

Chuyện này khiến Phác Xán Liệt không khỏi nghĩ đến ba Biên Bá Hiền. Mặc dù ít gặp nhưng dù gì hắn cũng biết vài việc trong gia đình cậu. Ba Biên học lực không cao, kinh doanh một nhà ăn được ông chăm chút kỹ càng, dần dần phát đạt hơn, không khống chế được nửa người dưới liền ra ngoài tìm phụ nữ. Cuối cùng bị mẹ Biên Bá Hiền phát hiện, thậm chí người phụ nữ kia đã có một đứa con nhỏ hơn Biên Bá Hiền một tuổi. Ly hôn là kết quả không thể tránh khỏi.

Mà sau khi ông đem Biên Bá Hiền chuyển sang nơi khác đã không còn tin tức, trong tiểu khu đồn là chuyển tới biệt thự ở trung tâm thành phố, nhưng cho dù có sung túc ông vẫn không bỏ được tật đào hoa.

Nói trắng ra là hình tượng của ba Biên đối với mọi người là kẻ giàu xổi, trong những năm nay ông luôn cạnh bên Biên Bá Hiền, có là đứa bé ngoan thế nào cũng không chính đáng theo.

Hiện tại đã nghĩ thông suốt, Phác Xán Liệt có thể hiểu tại sao Biên Bá Hiền lại biến thành bộ dạng này. Như câu nói ba tuổi định tám mươi, năm tuổi định cả đời. Lúc năm tuổi Biên Bá Hiền bị ba dẫn đi. Nhìn tình hình bây giờ căn bản là không thèm nuôi cậu. Nhớ đến năm đó người nhà họ Biên liều mạng với Biên Bá Hiền, trong lòng Phác Xán Liệt xem thường lại có thêm thương hại.

Biên Bá Hiền không chừa mặt mũi cho ban lãnh đạo, đương nhiên nhà trường sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Giờ giữa trưa trạm phát thanh truyền tin vì hành động thô lỗ của Biên Bá Hiền sẽ phạt cậu thêm, nếu tiếp tục vi phạm hội đồng sẽ thẳng tay đuổi cậu.

Nghe cách trừng trị qua loa phát, Phác Xán Liệt khó chịu ném cây bút trong tay xuống. Bạn học bên cạnh giễu cợt một tiếng, "Trường học đã chịu đựng Biên Bá Hiền từ lâu. Trước đây cũng nói hình phạt sởn cả tóc gáy nhưng đều bị tiền che mờ mắt, quả nhiên con nhà giàu có khác. Lần này nói nặng nề như thế, thực tế thì có làm gì đâu."

Lời này truyền vào tai Phác Xán Liệt khiến hắn càng không thoải mái, hắn đứng lên nhìn bạn học kia một chút rồi rời đi.

Nhìn máy nước chậm rãi rót nước vào ly, Phác Xán Liệt nhớ lại ánh mắt Biên Bá Hiền nhìn mình. Trực giác hắn nhủ Biên Bá Hiền có phản ứng như thế thì liên quan gì đến hắn, nhưng đến tột cùng cái nhìn kia có ý gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net