20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh theo tôi làm gì?"

Biên Bá Hiền đi thẳng về công ty, sau khi đậu xe đi xuống liền nhìn thấy Phác Xán Liệt cũng ngừng xe xuống theo.

"Tôi có lời muốn nói với cậu."

Nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt một lúc, Biên Bá Hiền mím mím môi, "Tốt lắm, tôi cũng có chuyện muốn nói anh."

Nghe thấy câu trả lời của đối phương, ánh mắt Phác Xán Liệt lóe lên vài tia kinh ngạc, chỉ là không biết chuyện hai người định nói có... Giống nhau không.

Cước bộ Biên Bá Hiền rất nhanh, Phác Xán Liệt theo phía sau, cảm thấy ngoài mặt Biên Bá Hiền bình tĩnh là thế nhưng chắc chắn đang tức giận, cho dù giọng nói không hề gợn sóng.

Sau khi vào văn phòng Biên Bá Hiền, cậu đóng cửa lại, không chờ Phác Xán Liệt mở miệng đã nhanh chóng tóm chặt cổ áo hắn mạnh mẽ đè lên tường.

"Anh quản chuyện vô bổ làm gì?"

Phác Xán Liệt hoàn toàn không phản ứng kịp, sau lưng bị Biên Bá Hiền thô bạo ép va phải bức từng đau nhói. Cậu không phân tốt xấu đã ra tay, hơn nữa còn dùng giọng chất vấn, Phác Xán Liệt cũng nổi giận.

"Có ý gì? Biên Bá Hiền cậu nói chuyện cẩn thận!"

"Còn hỏi tôi có ý gì. Hơn một tháng trước tôi nhớ mình đã nói với anh, việc này đã kết thúc, chấm dứt hoàn toàn, không còn chuyện của anh, hôm nay anh lại dính líu gì đây?"

"Tần Huyên làm việc không động não chẳng lẽ anh cũng ngốc theo? Tôi tự sắp xếp đươc việc của mình, trái lại anh hứng thú bừng bừng chạy tới trộn vào rất thú vị sao?"

Phác Xán Liệt bị chọc tức cười lên, cơn uất ức trong lòng không buông xuống được, trừng mắt nhìn Biên Bá Hiền vài giây, hai tay bắt lấy bả vai đối phương dùng sức đẩy cậu lùi về sau mấy bước.

"Biên Bá Hiền, cậu ăn cháo đá bát phải không? Đúng, hơn một tháng trước vụ án này xem như là hoàn tất, thế nhưng chuyện này là vụ án tiếp theo. Mặc kệ đã từng làm luật sư cho cậu nhưng tôi vẫn là bạn bè ôm tâm trạng muốn giúp đỡ. Cậu đừng nói đắc ý như thế, nếu không phải vì tôi có giấy tờ chuyển nhượng 5% cổ phần, bây giờ cậu đã bị bọn Từ Dụ Phong chèn ép chết."

"Thật vĩ đại, anh là Chúa Cứu Thế à, các anh ai cũng lấy ánh mắt thương hại nhìn tôi. Anh biết 5% cổ phần này đối với tôi thế nào không? Như bố thí, như người phụ nữ kia cảm thấy tôi đáng thương, lẻ loi hiu quạnh, bà ấy như không còn tình mẹ nào. Cổ phần này khiến tôi buồn nôn!"

Phác Xán Liệt bắt lấy cánh tay Biên Bá Hiền, đem cậu đè vào tường, "Biên Bá Hiền, đó là mẹ cậu."

"Vậy thì thế nào, lúc tôi khó khăn nhất bà ở đâu? Tôi cảm thấy so với lão già kia so với bà còn tốt hơn gấp mấy lần. Anh nói cho tôi biết, hai mươi mấy năm nay bà đã chết xó ở đâu rồi? Lúc tôi bị mẹ con Biên Nhược Trăn bắt nạt thiếu chút nữa đã vào trại mồ côi thì bà đâu? Anh đi tìm bà làm gì? Cùng nhau thương hại tôi?" Biên Bá Hiền càng nói càng mù quáng, hai tay siết thành nắm đấm gân xanh cũng lộ hết ra.

Lời đến miệng bị Phác Xán Liệt cứng đờ nuốt trở lại, nghe lời trách cứ của Biên Bá Hiền hắn không đáp lại được.

Bàn tay đang nắm cùi chỏ của Biên Bá Hiền chậm rãi buông ra, ngay khắc hắn thả ra mới phát hiện mình đã hơi quá đáng.

Biên Bá Hiền thở hổn hển, mệt mỏi ngửa đầu tựa trên tường, thấp giọng nỉ non nói với bản thân, cũng như nói với Phác Xán Liệt. "Ai cũng iết năm đó bọn họ ly hôn bà liền ra nước ngoài không quay về, để một mình tôi ở lại. Không ai trong bọn họ tranh quyền nuôi nấng tôi..." Biên Bá Hiền cúi đầu, khẽ cười một cái, "Để lại 5% cổ phần tính là gì... Cùng là để biểu hiện bà không chiếm tiện nghi của lão già, tiện thể bố thí tình mẹ cho tôi. Tôi vẫn không hiểu được, tại sao rõ ràng là người thân nhất, nhưng có thể vô tình như thế. Ba mươi năm qua, tôi nếm trải quá nhiều phản bội, đều từ người thân cận nhất. Tôi dùng mười năm để thoát khỏi, cuối cùng nhìn thấy giấy chuyển nhượng của bà, mấy câu nói nhìn như đơn giản từ anh, khiến đám vụn vỡ trong đáy lòng tôi lần nữa phơi ra cho tất cả mọi người xem....."

"Bá Hiền..."

Có lẽ là đã quen Biên Bá Hiền hung hăng, người trước mắt toát ra yếu đuối và suy sụp khiến Phác Xán Liệt nhất thời luống cuống.

Tình cảnh này hắn cảm thấy rất quen thuộc, ở mười năm trước, gió đêm thổi đến sân luyện tập, diện mạo của hai thiếu niên vẫn như vậy.

Phác Xán Liệt như bị ảo giác, mười năm này dường như chỉ là giấc mộng, trong mơ hắn là người kéo cờ trên bục, còn đau lòng nhìn thiếu niên ôm đầu gối mình thu lu một góc.

"Ngày hôm trước tôi bỗng nhiên nhận được giấy chuyển nhượng, từ nước ngoài gọi tới, mở miệng liền tự xưng là người ủy thác của Lý phu nhân." Phác Xán Liệt đến gần một bước. Hắn không ngờ Biên Bá Hiền sẽ chống cự chuyện liên quan đến Biên mẫu, thế nhưng nếu cậu không biết chuyện tình thì còn tổ, đằng này đã lộ rõ không thể kể cho cậu đầu đuôi sự việc.

Sau khi Tần Huyên gọi cho hắn nhờ giúp đỡ, người xưng là ủy thác đột ngột gọi cho Phác Xán Liệt. Đối phương rất thẳng thắng không vòng vo, nói ngắn gọn rằng lúc Lý phu nhân ly hôn thu được 5% cổ phần Biên thị, lén lút nhượng đi đồng thời đem những sự việc. Sáu năm trước Lý phu nhân đang ở Đức vì khối u ác tính mà qua đời, nhắn nhủ nếu Biên thị gây phiền toái cho Biên Bá Hiền thì đem giấy chuyển nhượng giao cho Biên Bá Hiền. Thế nhưng bà còn dặn dò, đừng đưa trực tiếp cho cậu.

"Người ủy thác không hề lộ diện, đem tờ chuyển nhượng đưa tôi."

Phác Xán Liệt kể hết cho Biên Bá Hiền, ánh mắt trống rỗng của cậu khiến Phác Xán Liệt đau lòng không ngớt.

Dường như Biên Bá Hiền không biết Lý phu nhân đã qua đời được sáu năm.

Có điều nghĩ lại, theo lời giải thích Biên Bá Hiền, mẹ con hai người gặp nhau lần cuối đã hai mươi mấy năm trước.

Hai mươi mấy năm thờ ơ lãnh đạm, quả thật làm lòng người lạnh ngắt.

Phác Xán Liệt luôn luôn hiếu thuận, mặc dù đối với Biên Bá Hiền đã ôm ấp tình cảm đặc biệt, nhưng đối với phản ứng mới nãy không khỏi khiến Phác Xán Liệt cảm thấy thất vọng.

Nhưng chuyện xảy ra hôm nay, giống như đã từng quen thân.

Nếu không phải năm đó mình không cố gắng lý giải với Biên Bá Hiền và đưa ra kết luận, hai người sẽ không rạn nứt hoàn toàn.

Lần này, Phác Xán Liệt thử nghe lập trường và lý do của Biên Bá Hiền, từ góc độ của cậu để giải thích cục diện. Tuy rằng không đồng ý bao nhiêu, nhưng lúc này hắn có thể hiểu được suy nghĩ Biên Bá Hiền.

"Tôi không nghĩ rằng sẽ cản trở cậu, chẳng qua... Dì ấy đã đi rồi, chuyện cổ phần là sự thật, coi như là giảng hòa xích mích xong rồi được không?" Phác Xán Liệt nhẹ nhàng lau nước mắt Biên Bá Hiền, chua xót không kể xiết.

"Năm ấy tôi bảy tuổi, đã bị vứt bỏ..." Biên Bá Hiền ngồi dựa vào góc tường, âu phục đã trở nên nhăn nheo. Mái tóc rối vời che đi khuôn mặt, làm hắn không thấy rõ được cảm xúc của cậu.

Trực giác Phác Xán Liệt mách bảo Biên Bá Hiền muốn nói gì đó, liên quan với chuyện lúc trước Biên gia mang cậu đi không có tung tích, nếu Biên Bá Hiền chịu mở miệng, Phác Xán Liệt đương nhiên hi vọng cậu đem hết chuyện nín nhịn trong lòng bấy lâu nay ra ngoài.

"Năm ấy ông lão đi Nhật Bản nói chuyện làm ăn, người phụ nữ kia cũng lén lút đi theo, bà mang theo tôi và Biên Nhược Trăn. Rồi để tôi ở cửa hàng tiện lợi gần đó, tự đuổi sau ông. Biên Nhược Trăn ầm ĩ muốn đi theo, người phụ nữ kia sốt ruột theo gót ông lão nên ôm con trai bà chạy đi. Tôi đã bị bọn họ bỏ trong cửa hàng. Tôi vẫn kiên nhẫn chờ, chờ người phụ nữ kia trở về tìm tôi, thế nhưng đến tận trời tối vẫn không có."

"Tôi không biết nên đi chỗ nào, cũng không hiểu tiếng Nhật, cuối cùng là nhân viên cửa hàng đưa tôi đến cục cảnh sát. Bởi vì hàng rào ngôn ngữ nên tốn không ít thời gian, tiếp theo lại là không liên lạc với bọn họ được. Sau đó mới biết bọn họ đã lên máy bay..." Biên Bá Hiền từ từ nói, trong trí nhớ những cảm giác hoảng sợ, thất vọng, lạnh lẽo thi nhau ùa về, vây quanh cậu, "Sau bốn ngày tôi mới về Biên gia, lúc đó sốt cao thần trí mơ hồ. Sau này tôi mới biết, thì ra người phụ nữ kia bị ông lão phát hiện theo dõi mình, bà sợ chọc ông giận nên không nói đã lạc mất tôi..."

Giọng nói Biên Bá Hiền càng ngày càng nhỏ, tựa như đang dùng cố gắng đè nén gì đó, Phác Xán Liệt chỉ cảm thấy đau lòng sắp dìm chết mình. Hắn không đoái hoài gì nhiều, tiến lên ôm Biên Bá Hiền vào ngực, cánh tay siết chặt lại.

"Lúc ấy tôi nghĩ, có phải mình chết rồi không... Có phải vĩnh viễn không về được nữa..." Một giọt lại một giọt nước mắt Biên Bá Hiền rơi lên sau gáy Phác Xán Liệt, phảng phất như đốt cháy lòng Phác Xán Liệt.

"Sau đó tôi nhận ra, không thể dựa vào ai cả, bọn họ căn bản không quan tâm tôi. Cho dù tôi được đón về nhà, thế nhưng bọn họ vẫn không dòm ngó tới. Lúc tôi ở đồn cảnh sát, tôi phát hiện mình không thể xin giúp đỡ ai. Rồi tôi nghĩ, sẽ tốt đến mức nào nếu tôi có thể về nhà? Không bị toi công, chờ bọn họ nhận điện thoại, chờ bọn họ đáp lại mình..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net