30.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giọng nói run rẩy của Biên Bá Hiền như hóa thành dao đâm mạnh vào tim Phác Xán Liệt, hắn chuẩn bị ôm cậu lên, "Bây giờ chúng ta đi bệnh viện."

Vừa nghe đi bệnh viện, Biên Bá Hiền liền giãy giụa, "Không cần, trong xe tôi có thuốc." Dứt lời dạ dày quặn lại, cơn đau tựa hồ nuốt chửng cậu.

Phác Xán Liệt không còn cách nào, đành nửa đi nửa ôm cậu ra khỏi phòng vệ sinh.

Tiệc rượu bên trong đang tiến hành được một nửa, bên ngoài không có ai.

Nhìn thang máy dần dần xuống tầng trệt, Phác Xán Liệt gấp đến độ nhịn không được, Biên Bá Hiền trong lồng ngực hắn đau nhức đến đứng thẳng cũng không nổi, trực tiếp ngồi xổm xuống cuộn thành một cục. Bàn tay Biên Bá Hiền lạnh cứng, Phác Xán Liệt vội vàng cởi áo khoác đắp lên người cậu, trực tiếp bế lên.

Đặt Biên Bá Hiền hàng ghế sau, may là đủ rộng rãi. Trước mắt Phác Xán Liệt đặt cậu nằm lên đàng hoàng, sau đó chạy tới ghế phụ tìm hộp thuốc theo Biên Bá Hiền nói, tiện thể lấy một bình nước khoáng.

Trở lại ghế sau, hắn cẩn thận dìu Biên Bá Hiền lên dựa vào lòng mình, đút thuốc cho cậu. Tiếp theo lại mở khí ấm trong xe, hắn chờ một lát rồi kéo áo Biên Bá Hiền lên ngang, đặt bàn tay ấm nóng của mình lên bụng cậu.

Qua nửa giờ, thuốc đã phát huy tác dụng, Biên Bá Hiền không còn đau nhiều. Lúc cậu ngẩng đầu Phác Xán Liệt liền thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch, môi cũng không có chút máu nào, đau lòng không ngớt. Hắn siết chặt cậu vào ngực, đem mặt vùi vào cổ Biên Bá Hiền, "Em làm tôi sợ muốn chết."

Biên Bá Hiền bị cơn đau từ dạ dày hành hạ không còn sức lực, tùy ý để Phác Xán Liệt ôm. Cậu vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn, vừa chạm lên bàn tay đang sưởi ấm bụng mình, ra hiệu cậu không sao.

"Trước đây đã từng bị như vậy chưa?" Phác Xán Liệt dịu dàng hỏi vào tai Biên Bá Hiền, hơi thở nóng nóng phả vào cổ làm cậu hơi ngứa.

Biên Bá Hiền tránh né ánh mắt Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt lập tức nhíu mày lại, điều chỉnh tư thế nâng mặt Biên Bá Hiền lên buộc cậu nhìn mình, lần này giọng của hắn nghiêm túc hẳn lên, "Nói cho tôi biết, trước đây em đã xảy ra tình huống này chưa."

Biết không tránh được, Biên Bá Hiền rũ mắt xuống nhỏ giọng đáp, "Khi trước được báo viêm dạ dày cấp tính, sau đó thỉnh thoảng sẽ lên cơn đau."

Nghe thấy Phác Xán Liệt trở nên tức giận, hít sâu một hơi muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt Biên Bá Hiền tái nhợt, cuối cùng lại không nỡ, một lần nữa ôm chặt cậu, trong miệng liên miên cằn nhằn trách mắng, "Đều do em không chịu ăn no ngủ kĩ, lớn như vậy còn không chăm bản thân được, khiến người ta lo lắng..."

Biên Bá Hiền yên lặng nghe Phác Xán Liệt lải nhải, trong lòng chua xót mềm mại, nhiều năm rồi chưa ai quan tâm cậu. Chỉ duy nhất Phác Xán Liệt, sợ sệt lo lắng vì cậu. Vừa nãy dáng vẻ Biên Bá Hiền tái xanh mặt lảo đảo đứng không vững, hơn nữa dạ dày còn bị đau cuộn tròn trong ngực hắn, Phác Xán Liệt không thể tưởng tượng một mình Biên Bá Hiền đã vượt qua thế nào.

"Nếu lần sau còn xảy ra việc này, mặc kệ thế nào cũng phải đi bệnh viện, biết không? Đừng nhẫn nại." Phác Xán Liệt nắm chặt tay Biên Bá Hiền, đối với chuyện vừa rồi vẫn còn sợ hãi.

Kéo áo khoác Phác Xán Liệt che đi nửa mặt, cậu lầm bầm, "Không thích đi bệnh viện. Đến một mình, xuất viện cũng một mình, không thích loại cảm giác đó."

Biên Bá Hiền làm Phác Xán Liệt cau mày, hận không thể đem cậu hòa với mình làm một, "Vậy cũng không được, nếu tôi không ở đó em cứ gọi cho tôi."

Hai người câu được câu mất trò chuyện, dưới áo khoác Phác Xán Liệt, tay hai người vẫn nắm chặt nhau, ai cũng không buông.

Cứ như vậy tựa sát một hồi, Phác Xán Liệt xác định Biên Bá Hiền đã hoàn toàn hết đau mới trở lại ghế lái đi về nhà cậu.

Đến nhà Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt kiên trì muốn ôm người lên lầu, ban đầu Biên Bá Hiền một mực từ chối, cuối cùng không lay chuyển được Phác Xán Liệt, tuy hắn thường yếu thế trước cậu, thế nhưng khi nào nghiêm túc lại vô cùng doạ người.

Phác Xán Liệt không để ý Biên Bá Hiền bướng bỉnh, cởi áo khoác tháo giày cho cậu sau đó đặt vào ổ chăn, chính hắn thì vào bếp nấu cháo trắng cho cậu. Hắn sợ đồ đặc làm Biên Bá Hiền khó ăn, cố gắng làm loãng sau đó kiên nhẫn cẩn thận đun sôi dầu cháo.

Một bát cháo đầy rất thơm, Biên Bá Hiền vốn bị dạ dạy hành hạ cũng dần kêu đói.

"Tôi đút em." Phác Xán Liệt ngồi sau cậu, sợ Biên Bá Hiền lạnh liền dém chăn cho cậu lần nữa.

"Không cần, tôi có tay bình thường." Biên Bá Hiền đẩy Phác Xán Liệt, nhưng vì hắn còn cầm chén cháo nên không dám dùng sức.

Tí tẹo lực này của Biên Bá Hiền làm sao có thể xoay chuyển Phác Xán Liệt, hắn cương quyết để cậu dựa vào lòng mình, vòng tay ra trước ngực Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền đành để Phác Xán Liệt chậm rãi đút từng muỗng từng muỗng. Rất nhanh, Biên Bá Hiền chuyển từ bụng rỗng sang bụng đầy cháo.

Phác Xán Liệt giúp cậu đặt gối phía sau để dựa, bỏ chén lên bàn bên cạnh, lại bắt đầu lải nhải với cậu phải chăm dạ dày thật kĩ, nếu không sau này sức khỏe sẽ kém đi, "Khi nãy tôi ôm em đi nhẹ tễnh, em có biết mình gầy thế nào hay không."

Biên Bá Hiền ngoan ngoãn ngồi nghe, không đấu võ mồm với hắn.

Chén cháo nong nóng đổ vào bụng, còn có tác dụng của thuốc, Biên Bá Hiền bắt đầu buồn ngủ. Phác Xán Liệt không yên lòng Biên Bá Hiền cùng với tình trạng này ở nhà một mình, đỡ cậu nằm xuống lo lắng nói, "Đêm nay tôi ở đây chăm em."

Lần này Biên Bá Hiền không phản kháng, không thể phủ nhận, vì có Phác Xán Liệt bên cạnh cậu an tâm không ít, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng ra.

Ánh đèn trong phòng được Phác Xán Liệt điều chỉnh thành mờ ảo, hắn kéo ghế dài tới gần giường, chống cằm nhìn dáng vẻ dần say ngủ của Biên Bá Hiền.

Không biết qua bao lâu, lúc Biên Bá Hiền mở mắt, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy Phác Xán Liệt trông chừng cậu bên giường. Hắn chống đầu chợp mắt, hai hàng lông mày hơi nhíu tựa hồ ngủ không yên. Ánh sáng mờ mịt từ đầu giường chiếu lên nửa bên mặt Phác Xán Liệt, đường nét càng rõ hơn. Quả nhiên, gương mặt Phác Xán Liệt không thể dùng từ "đẹp đẽ" hình dung hết.

Biên Bá Hiền do dự có nên đánh thức Phác Xán Liệt lên giường nằm hay không, nếu giữ tư thế này ngủ một đem chắc chắn sẽ lạnh tuy đã mở máy sưởi, hơn nữa cũng không ngủ ngon.

Không chờ cậu xoắn xuýt ra kết quả, có lẽ do tác dụng thuốc dạ dày lại mơ hồ buốt lên. Biên Bá Hiền cho rằng chỉ qua vài phút là không sao, ai ngờ cảm giác đau đớn ngày càng sâu, tựa như một dao găm khuấy trong bụng.

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt đã quá mệt mỏi vì vậy không dám gọi hắn, khó khăn chống người dậy, nhưng theo mỗi động tác dạ dày quằn quại kịch liệt hơn, tựa như sẽ có gì đó từ cuống họng đi ra, dạ dày càng đau thắt.

Cậu chậm rãi xuống giường, giày cũng không mang đã lảo đảo tới phòng vệ sinh, còn chưa đi được mấy bước, cổ họng đã đắng chát, khom lưng nôn ra. Thật ra trong dạ dày Biên Bá Hiền không có bao nhiêu thứ, chỉ có chén cháo trắng, và một đĩa điểm tâm ngọt nhỏ.

Toàn thân Biên Bá Hiền run rẩy, sức lức chống lên đất cũng không có.

Nghe thấy tiếng động Phác Xán Liệt vội vàng tỉnh dậy, vừa quay đầu đã thấy Biên Bá Hiền ngã ngoài cửa phòng vệ sinh ôm dạ dày.

"Bá Hiền!" Phác Xán Liệt gấp gáp chạy tới, cẩn thận ôm Biên Bá Hiền dìu cậu lên, nhận ra cơ thể cậu phát run, tay chân đều lạnh ngắt, còn có khuôn mặt nhỏ không có chút máu, Phác Xán Liệt liền biết bệnh cậu lại tái phát.

Biên Bá Hiền dựa vào Phác Xán Liệt miễn cưỡng đứng lên, sau đó vừa mới thẳng lưng đã chóng mặt, hoảng loạn chìa tay tìm bàn tay Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt lập tức ôm chặt cậu. Dạ dày Biên Bá Hiền quặn lại muốn nôn. Trong nháy mắt đó cậu đẩy Phác Xán Liệt ra, nhưng cánh tay Phác Xán Liệt ôm siết cậu, tay khác vỗ vỗ lưng Biên Bá Hiền.

"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..." Mắt mũi Biên Bá Hiền đều hồng lên, khóe mắt còn có nước mắt, cổ họng mang theo tiếng nức nở, vẫn liên tục xin lỗi.

Ngay tức khắc, tim Phác Xán Liệt như bị xé rách, "Ngoan, không có chuyện gì, đừng sợ, đừng sợ." Hắn ôn nhu an ủi, ôm Biên Bá Hiền tới phòng vệ sinh rửa tay cho cậu, tiếp theo thấm ướt khăn mặt nhẹ nhàng lau mặt cho Biên Bá Hiền, còn dùng ly để Biên Bá Hiền súc miệng.

Toàn bộ quá trình, động tác Phác Xán Liệt dịu dàng đến cực điểm, rất sợ Biên Bá Hiền lại không thoải mái, một bên dỗ dành Biên Bá Hiền đừng sợ.

Hắn từ phía sau ổn định ôm Biên Bá Hiền, để cậu có thể thả lỏng dựa vào người mình nghỉ ngơi, một lát sau mới hỏi, "Còn muốn nôn không?"

Biên Bá Hiền chậm rãi lắc đầu, nôn ra đã thoải mái hơn nhiều, nhưng dạ dày vẫn hơi đau.

Phác Xán Liệt cởi áo khoác bị dính bẩn ra, bế cậu về giường rồi đắp chăn cẩn thận cho cả hai rồi ôm cậu vào ngực. Thân thể Biên Bá Hiền còn yếu ớt run rẩy, Phác Xán Liệt vỗ nhè nhẹ cậu, để bàn chân lạnh lẽo của Biên Bá Hiền kẹp vào giữa hai chân mình sưởi ấm.

Một lát sau, Phác Xán Liệt cảm giác cánh tay mình ươn ướt, cúi đầu liền thấy Biên Bá Hiền không nói tiếng nào rơi nước mắt.

Phác Xán Liệt sít sao ôm Biên Bá Hiền để cậu tựa vào lòng, nhẹ giọng hỏi, "Làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"

Biên Bá Hiền lắc đầu yên lặng.

Phác Xán Liệt lo lắng xoa dịu, "Không sao, đừng sợ."

"Xin lỗi." Biên Bá Hiền nói nhỏ. Thật ra Biên Bá Hiền vô cùng sợ Phác Xán Liệt sẽ vì thế mà ghét cậu đẩy cậu ra xa, thế mà Phác Xán Liệt vẫn ôm cậu lúc cậu nôn ra, trong lòng cậu chua xót khó nhịn, đột nhiên cảm thấy oan ức, nhưng nhiều hơn là cảm động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net