32.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Uống." Phác Xán Liệt đưa thuốc cho Biên Bá Hiền, rồi rót cho cậu ly nước ấm.

"Đắng à?" Phác Xán Liệt dùng ngón tay nhẹ nhàng lau vệt nước bên miệng Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền ngưỡng mặt lên gật gật, ánh mắt oan ức đáng thương, nhìn đến mức tâm can Phác Xán Liệt mềm nhũn, hắn nắm cằm Biên Bá Hiền hôn lên đôi môi mỏng của cậu.

Hai người trao nhau nụ hôn sâu, Biên Bá Hiền khó thở vỗ cánh tay Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt khẽ mút bờ môi mềm mại Biên Bá Hiền sau đó mới lưu luyến dứt ra.

"Anh chưa nghỉ ngơi chút nào, mau ngủ đi." Biên Bá Hiền sờ sờ mặt hắn.

Phác Xán Liệt cũng nghịch lung tung mặt cậu, "Vậy em cũng ngủ với anh đi."

"Em không phải con nít." Ngoài miệng là nói như vậy, nhưng Biên Bá Hiền vẫn theo Phác Xán Liệt đi vào phòng ngủ.

Nhìn Biên Bá Hiền mềm mềm nghe theo, Phác Xán Liệt nhịn không được ôm cậu từ phía sau, ngước đầu lên hôn khóe miệng cậu một cái.

Từ khi nói rõ với nhau đến giờ chỉ mới nửa tiếng vậy mà hai người không biết đã hôn bao nhiêu lần, tựa như muốn bù đắp lại chuyện trước kia. Dáng vẻ nhơm nhớp dính lấy nhau của cả hai nếu bị người khác nhìn thấy, phỏng chừng sẽ làm bọn họ kinh ngạc trợn tròn mắt.

Một đêm Phác Xán Liệt thức trắng uể oải không tả nổi, hắn vừa nằm vật xuống giường cơn buồn ngủ liền tập kích. Đệm giường êm ái, trong ngực còn có người yêu, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Biên Bá Hiền cứ như vậy vùi vào lòng Phác Xán Liệt, yên tĩnh nhìn hắn, cậu chưa từng có cảm giác an tâm và hạnh phúc như thế này bao giờ. Không lâu sau, cậu cũng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, Biên Bá Hiền theo bản năng sờ sờ bên cạnh, vừa mới huơ một cái đã được nắm chặt. Xoay người mở mắt ra, nụ cười tươi rói và nụ hôn nhẹ trên trán từ Phác Xán Liệt lập tức chào đón cậu.

"Anh dậy rồi." Thanh âm Biên Bá Hiền vừa tỉnh lại nên khàn khàn, thỏa mãn cọ cọ vào ngực Phác Xán Liệt, "Mấy giờ rồi?"

"Em ngủ còn lâu hơn anh." Phác Xán Liệt thay cậu chỉnh lại mái tóc lộn xộn, "Bây giờ là ba giờ chiều hơn, chúng ta ngủ hơn một tiếng rồi."

"Rời giường đi, nếu không buổi tối sẽ không ngủ được."

Phác Xán Liệt nhéo chóp mũi Biên Bá Hiền, kéo cậu dậy, "Chúng ta đi siêu thị mua ít thức ăn, về rồi anh nấu cơm cho em."

"Được." Biên Bá Hiền vươn mình ôm eo Phác Xán Liệt, "Bế."

Nói thật Phác Xán Liệt cũng kinh ngạc khi thấy Biên Bá Hiền thay đổi, trước lạnh lùng kiên quyết không thân ai, hiện tại đột nhiên trở nên ngọt ngào còn dính người, đúng là hắn không thể quen ngay được. Thế nhưng được người yêu quấn quýt tất nhiên hắn mừng còn không kịp, Biên Bá Hiền đã chấp nhận hắn còn làm nũng, đúng là hận không thể sủng cậu tận trời.

"Sao bỗng dưng làm nũng với anh?" Vừa nói vừa ôm lấy Biên Bá Hiền, đến tủ quần áo tìm đồ cho cậu.

"Không được à?" Biên Bá Hiền nhìn hắn.

Không hiểu vì sao, Phác Xán Liệt có thể nhận thấy cố gắng đè nén oan ức trong mắt cậu, nghĩ đến việc suốt mấy năm Biên Bá Hiền không có ai để dựa vào, tim Phác Xán Liệt lập tức dao động, hối hận khi mình hỏi câu như thế.

Hắn ôm chặt cậu, đáp, "Vô luận thế nào anh đều thích, vì đó là em."

Phác Xán Liệt nói như vậy, Biên Bá Hiền biết hắn đã cả nghĩ quá rồi. Mặc dù cậu hơi ủy khuất vì sợ Phác Xán Liệt cảm giác cậu quá lạ, dù sao trước đây thái độ cậu đối với hắn vô cùng lạnh nhạt.

Hai người lại ân ái một lúc mới mặc đồ chỉnh tề. Phác Xán Liệt lo lắng thân thể Biên Bá Hiền mới hồi phục không chịu được lạnh, một mực bắt cậu mang năm chiếc áo, bên ngoài còn khoác thêm áo lông.

Phác Xán Liệt nắm chặt tay cậu, "Nghe lời, em chỉ mới khỏe, hơn nữa trông em rất đẹp."

"Anh cũng không mặc nhiều như em."

"Không phải thế, anh không mang vừa..." Phác Xán Liệt nhỏ giọng nói. Giữa hai người đột nhiên có chút lúng túng, vốn Phác Xán Liệt nói ra không có ý gì, nhưng thốt ra rồi mới cảm thấy dễ gây hiểu lầm.

"Khụ." Phác Xán Liệt ho khan một tiếng chữa ngượng.

"Ưm..." Biên Bá Hiền trốn tầm mắt Phác Xán Liệt, "Lần tới anh mang quần áo tới nhà em đi." Vừa dứt lời Biên Bá Hiền lập tức xoay người ra khỏi cửa, ai ngờ bị Phác Xán Liệt nhanh tay chặn ngang, ôm cậu về hôn cái chóc lên mặt.

Ở nhà có thể dính chặt nhau, đến nơi công cộng hai người thu lại một ít.

"Em muốn ăn đồ có vị."

"Tối nay sẽ hấp cá lưỡi trâu cho em."

"Còn món chính? Không phải là cháo nữa chứ?"

"Ừ, làm cháo gạo kê."

Biên Bá Hiền bĩu môi, "Không có vị gì cả."

"Bây giờ em chưa thể ăn đồ nhiều muối, sau này cũng phải ăn ít." Phác Xán Liệt nhéo lòng bàn tay Biên Bá Hiền.

"Anh đã có gan quản em rồi ư, không phải trước đây rất sợ sao?" Biên Bá Hiền đẩy Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt cũng không giận, cười cười, "Cái khác có thể nhượng, nhưng liên quan đến sức khỏe của em là không thể." Nói xong nhanh chóng thơm lên má Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền trừng mắt với hắn, một mình đi về phía trước.

Lúc đi qua khu ăn vặt, Phác Xán Liệt cầm một bịch kẹo bông quơ quơ trước mặt Biên Bá Hiền, "Bồi thường em bao kẹo này, đừng dỗi nữa."

"Anh xem em là con nít ba tuổi à?" Biên Bá Hiền lại đẩy hắn ra. Trong lòng vẫn khó chịu khi bị hạn chế ăn uống, mặc dù biết Phác Xán Liệt chẳng qua là muốn tốt cho cậu. Tuy thế hai mười mấy năm qua chưa có ai kiểm soát cậu, đột nhiên có người mở miệng nói cậu đừng thế này thế nọ, trong lòng vừa hạnh phúc lại nảy lên tâm lý phản nghịch không tên.

"Được rồi, vốn chỉ muốn thưởng cho em cái gì đó." Phác Xán Liệt lén lút nhìn phản ứng Biên Bá Hiền, làm bộ bất đắc dĩ đặt kẹo lên kệ hàng.

Biên Bá Hiền lập tức giơ tay đoạt lấy bịch kẹo ném vào giỏ hàng, lầm bầm, "Không được không được, anh phải trả thù lao." Nói xong con nghiêng đầu qua chỗ khác, cường điệu với Phác Xán Liệt lần nữa, "Anh tính tiền."

"Được được được." Phác Xán Liệt gật đầu liên tục, "Tiền của anh cho em quản hết." Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng hắn vụng trộm vui vẻ, quả nhiên dù có mở khóa ngọt ngào và mềm mại trong cậu vẫn không đổi được vẻ đáng yêu bướng bỉnh khó cưỡng này.

Hai người ồn ào kết thúc mua sắm về nhà, so với ban đầu hơi xấu hổ, bây giờ Biên Bá Hiền đã chậm rãi thích nghi hai người ở chung, như giải phóng tính trời sinh. Cười cười nói nói với Phác Xán Liệt, làm say lòng người lại còn thích làm nũng.

Sau khi về nhà, Phác Xán Liệt rất tự nhiên đem bao đồ vào bếp, vén tay áo bắt đầu nấu nướng.

Biên Bá Hiền hai tay trống trơn đi về, nhìn bóng lưng bận rộn của người đàn ông mình, dựa vào cửa phòng bếp, "Em cũng làm cơm." Giọng điệu này vừa nghe đã biết có chết cũng không lay chuyển được cậu.

Đương nhiên Biên Bá Hiền nói được làm được, dù sao cậu sống một mình đã lâu. Tài nấu nướng không thể nói là tệ, cũng không tính là tốt. Vì trọng tâm đều đặt lên công việc, cậu lo làm ăn nên không chú ý nhiều, vài lần mua ít nguyên liệu về làm món đơn giản, mùi vị không khó ăn mấy. Huống hồ lúc rảnh rỗi cậu cũng không dành thời gian làm món, đa số là gọi thức ăn nhanh bên ngoài.

Phác Xán Liệt nghe liền biết người yêu lại khó chịu với mình, để phòng ngừa cậu xù lông đương nhiên sẽ thuận theo ý cậu đáp, "Anh biết, chẳng qua anh không muốn em động tay vào nhiều việc, cho em thấy việc có bạn trai sẽ không thiệt thòi."

Biên Bá Hiền bĩu môi, chầm chậm tiến tới xắn tay áo giúp hắn rửa rau.

Phác Xán Liệt cũng không ngăn cản, lùi sang bên một bước để cậu đứng thoải mái cạnh hắn.

Nhìn Biên Bá Hiền cúi đầu chăm chú rửa rau, lòng Phác Xán Liệt ấm áp không ngớt, "Em nói xem chúng ta nhìn có giống cặp chồng chồng già không?"

Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn hắn một chút, Phác Xán Liệt có thể nhận ra trong mắt cậu tràn ngập ý cười.

Phác Xán Liệt không nhịn được ngây ngô cười, cúi đầu hôn lên khóe mắt Biên Bá Hiền.

"Cái này phải làm gì?" Biên Bá Hiền đứng trong bếp chơi bời lêu lỏng ngó lung tung, phát hiện phát hiện nồi áp suất đang bốc hơi liền tò mò hỏi.

"Anh chuẩn bị cho em đầu khỉ nấm hầm canh gà, bổ sung dinh dưỡng cho dạ dày." Phác Xán Liệt xử lý tốt cá rồi để vào nồi, quay đầu nhìn bới chiếc nồi chăm chú nhìn Biên Bá Hiền, "Đói bụng à?"

Biên Bá Hiền gật đầu, "Đói."

"Đã hơn sáu giờ, buổi trưa em không ăn gì đói cũng phải. Canh anh nấu xong rồi, giờ còn nấu thêm vài món nữa, em ăn canh lót dạ trước đi."

Biên Bá Hiền nghe hắn nói vậy liếm môi một cái, cẩn thận mở nồi áp suất ra, "Thơm thật!"

Nhìn cậu chẹp chẹp miệng, Phác Xán Liệt lau khô tay bỏ thêm ít muối, sau đó chu đáo múc cho Biên Bá Hiền chén canh, "Cẩn thận, coi chừng nóng."

Phác Xán Liệt đưa chén đến trước miệng Biên Bá Hiền, giây sau đó mặt mày cậu liền giãn ra, "Ngon lắm! Chẳng qua hơi nhạt."

"Em phải ăn đồ thanh đạm." Phác Xán Liệt xoa đầu cậu, cố ý nhắm chỗ Biên Bá Hiền vừa ngậm qua nếm thử nước canh, hài lòng gật gù.

Biên Bá Hiền giành lấy chén từ tay hắn, "Của em." Nói xong bưng chén ra nhà bếp, chọn chỗ ngồi có thể thấy Phác Xán Liệt ngồi xuống, từ từ húp canh.

Nom Biên Bá Hiền thật sự đói bụng, Phác Xán Liệt cũng nhanh chóng nấu ăn.

Bảy giờ kém, cuối cùng cũng đem đĩa cá lên bàn, Phác Xán Liệt nặn mặt Biên Bá Hiền một cái mới nói, "Ăn đi."

Biên Bá Hiền quả thực đói chết, tuy lúc vừa về đến nhà Phác Xán Liệt đã gọt hai quả táo cho cậu nhưng dù sao cũng không no.

Món ăn tinh tế bày đầy bàn, Biên Bá Hiền thèm đến nhỏ dãi, cảm giác mình có thể ăn sạch bốn món này.

Người yêu mình thích đồ mình nấu đương nhiên là chuyện hạnh phúc, toàn bộ quá trình Phác Xán Liệt đều cười nhẹ, so với Biên Bá Hiền vung đũa linh hoạt, hắn nhàn nhã hơn rất nhiều. 

Đột nhiên đầu Phác Xán Liệt nảy lên một suy nghĩ, Biên tổng "không thận trọng" như vậy, chỉ có hắn được nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net