37.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đúng như Phác Xán Liệt suy đoán, ngày hôm sau đồng hồ báo thức vang lên Biên Bá Hiền không thèm động đậy.

Phác Xán Liệt thở hồng hộc mặc quần áo cho Biên Bá Hiền, dở khóc dở cười nhìn Biên Bá Hiền tùy ý để hắn lật qua lộn lại không màng mở mắt, "Tối hôm qua là ai hưng phấn đến nổi ngủ không được? Hả?"

"Mấy giờ rồi?" Biên Bá Hiền lầu bầu, mắt vẫn không chịu mở.

"Mười giờ rồi." Phác Xán Liệt véo mặt cậu.

"Gì?" Biên Bá Hiền lập tức bật dậy, khuôn mặt vừa mơ màng vừa mê hoặc, "Mười giờ? Không kịp chuyến bay rồi!" Vừa nói cậu vừa lấy điện thoại xem, đập vào mắt là bảy giờ sáng.

"Lá gan của anh đúng là càng lúc càng lớn." Biên Bá Hiền đạp Phác Xán Liệt một cú.

"Anh không nói vậy em sẽ chịu ngồi dậy sao?" Phác Xán Liệt bắt được bàn chân Biên Bá Hiền, hôn lên trán cậu, "Được rồi mau mau rời giường."

Biên Bá Hiền rầm rì trong miệng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời đi rửa mặt.

Hai người đi nghỉ ở đảo Bạc Hà* tại Philippines, nếu Phác Xán Liệt không giới thiệu nơi này chắc Biên Bá Hiền cũng không biết có đảo tên như thế tồn tại.

*Đảo Bạc Hà: Được gọi là Bạc Hà ở Trung, tên tiếng Anh là Bohol.

Ban đầu Phác Xán Liệt nói rằng Biên Bá Hiền cứ chọn nơi cậu thích, Biên Bá Hiền liếc mắt liền thấy cái tên đặc biệt này.

Bởi không có tuyến bay thẳng tới đảo Bạc Hà nên hai người bay đến Manila rồi ngồi thuyền tới đảo, dù theo kế hoạch là năm giờ chiều mới bay đến Bạc Hà nhưng từ sáng sởm cả hai đã rời khỏi nhà.

Ở trên máy bay, Biên Bá Hiền mới đặt mông ngồi chưa được bao lâu đã dựa vào người Phác Xán Liệt ngủ say sưa, ngay cả nữ tiếp viên hàng không đẩy thức ăn tới cũng không nỡ đánh thức cậu.

Đến khi ngủ đủ rồi Biên Bá Hiền liền lên tinh thần. Thời tiết Manila rất tốt, Biên Bá Hiền kéo cánh tay Phác Xán Liệt nói hết cái này lại đến cái kia.

Nhìn người yêu nhỏ hăng hái bừng bừng, ánh mắt Phác Xán Liệt tràn đầy nuông chiều.

Hai người đi tới bến tàu, khoảng cách đến bờ biển ngày càng ngắn, trong lòng Biên Bá Hiền càng lúc càng chờ mong.

"Nói tới cũng lạ, lớn như vậy rồi em cũng chưa thấy biển mấy lần." Nằm nhoài lên bệ cửa sổ, Biên Bá Hiền nhắm mắt lại hưởng thụ gió biển mang theo chút vị mặn phả vào mặt.

Phác Xán Liệt xoa xoa tóc bị gió thổi lung tung của cậu, "Sau này em muốn đi đâu anh đều dẫn em tới đó."

Biết Biên Bá Hiền thích biển, Phác Xán Liệt đã chọn khách sạn sát bãi biển Alona.

Tháng này là mùa du lịch ở đảo Bạc Hà, nhưng dù thế sự náo nhiệt cũng không như Maldives hay Fiji, thương mại hóa nghiêm trọng. Ở Bạc Hà phần yên tĩnh vẫn chiếm đa số.

Có thể nói rằng, vừa bước vào đảo Biên Bá Hiền đã thích nơi này.

Trên đường đi tới khách sạn, Biên Bá Hiền dựa vào cửa sổ xe nhìn con biển trong suốt bên đường, chỉ muốn lập tức chạy xuống bãi cát.

Đương nhiên Phác Xán Liệt chiều ý cậu, đến khách sạn vừa bỏ hành lý xuống hai người đã thay quần áo thoải mái đi xuống bãi biển.

Hắn đặt khách sạn độc tòa, chỉ cần nhìn qua khung cửa sổ đã thấy dòng nước trong veo, cảnh vật yên tĩnh vô cùng.

"Nghe nói đây là bãi cát san hô, dù có bị mặt trời chiếu tới cũng không nóng chân." Phác Xán Liệt nắm tay Biên Bá Hiền, cùng cậu cởi giầy đạp lên mặt cáy man mát.

"Em còn sợ không kịp ngắm mặt trời lặn." Nhìn mặt nước biển dần dần ánh màu tà dương, Biên Bá Hiền than thở.

Hai người dọc theo bờ biển chậm rãi tiến tới, gió biển thổi không lạnh lắm. Những tia nắng còn sót lại bao trùm bọn họ, tạo thành cái bóng thật dài, đi kèm âm thanh sóng biển rì rào, tạo nên năm tháng tràn đầy tĩnh lặng hạnh phúc.

"Phác Xán Liệt."

"Hửm?"

Biên Bá Hiền giật giật bàn tay được Phác Xán Liệt nắm chặt, Phác Xán Liệt tưởng Biên Bá Hiền cảm thấy nóng, vừa muốn buông ra tay cậu đã đan vào tay hắn, mười ngón xen kẽ. Phác Xán Liệt chỉ cảm thấy lòng mình như được sóng biển nhẹ nhàng ôm lấy.

"Em đã chừng này tuổi, nhưng chưa từng đi du lịch." Giọng Biên Bá Hiền không lớn, nhưng đi kèm tiếng sóng vổ đi vào lỗ tai Phác Xán Liệt một cách rõ ràng.

"Trước đó xuất ngoại, không ai muốn đi với em. Sau khi xuất ngoại em phải vội vàng học tập, rồi vội vàng làm việc. Tuy em bay tới không ít nơi trên thế giới, nhưng mục đích không phải vì du lịch."

Phác Xán Liệt đau lòng không kiềm được, nhẹ nhàng buông tay Biên Bá Hiền, ôm eo cậu kéo vào lòng, "Bây giờ cạnh em có anh."

"Ưm." Biên Bá Hiền gật đầu, nắm chặt bàn tay đặt trên eo mình của Phác Xán Liệt.

Kể từ lúc đồng ý Phác Xán Liệt, cuộc sống Biên Bá Hiền thay đổi rất nhiều. Lúc trước, sinh hoạt của Biên Bá Hiền chỉ xoay quanh công việc, nhàm chán, cô độc. Chẳng qua là khi hắn lại xuất hiện bên cạnh cậu, cuộc đời tựa như được tô thêm sắc màu.

Hai người ngồi xuống cây dừa cao to, ngả vào nhau, nhìn mặt biển phản chiếu ánh tà.

"Về sau chúng ta đi du lịch tiếp được không?" Biên Bá Hiền cọ cọ vai Phác Xán Liệt.

"Được."

Ánh nắng chiều đỏ hồng không biết lúc nào đã được xanh đậm tha thế, gió biển cũng dần lạnh lên.

Hai người nắm tay nhau chậm chạp trở về, bên đường, những ánh đèn uốn lượn quanh ven biển đã lên đèn.

Tối đó, Phác Xán Liệt dẫn Biên Bá Hiền đi dọc bãi Alona tìm quán ăn. Ở đây không ít nhà ăn làm theo hình dạng quán bar, Biên Bá Hiền nhìn một vòng đã hoa mắt. Cuối cùng không chịu được cái bụng phản kháng, hai người chọn bừa một nhà ăn được hoan nghênh,

Biên Bá Hiền lật xem thực đơn, đa phần là món hải sản tươi bản địa đặc sắc. Phác Xán Liệt cũng không quấy rối cậu, thỉnh thoảng trả lời vài câu Biên Bá Hiền hỏi, gọi món gì đều do Biên Bá Hiền làm chủ.

Rất nhanh sau đó trên bàn đã bày biện nhiều chén dĩa. Hai người đang đói, bàn ăn dành cho ba, bốn người chớp nhoáng đã bị cả hai càn quét sạch sẽ.

Biên Bá Hiền thoả mãn sờ sờ cái bụng, híp mắt, như mèo con lười biếng. Phác Xán Liệt không nhịn được bóp bóp mặt cậu, thay cậu xoa nhẹ bụng.

Vì uống rượu, dưới bóng đèn lờ mờ, khóe mắt Biên Bá Hiền hơi ửng đỏ còn được ánh sáng chiếu tới, trông vô cùng cám dỗ.

"Ăn nhiều rồi phải vận động, nếu không sẽ đau dạ dày." Nghe Phác Xán Liệt nói vậy, Biên Bá Hiền không coi là chuyện to tát, tưởng vận động mà Phác Xán Liệt nói là hai người tản bộ về khách sạn.

Đúng là tản bộ thật, nhưng vừa về khách sạn, Biên Bá Hiền chỉ mới đóng cửa lại, Phác Xán Liệt đã nhào tới ép cậu vào cửa hôn môi.

Biên Bá Hiền hơi ngạc nhiên, sau đó thuận theo ôm cổ Phác Xán Liệt.

Hai người lảo đảo vào phòng ngủ, giữa đường càng hôn càng mãnh liệt.

Hai thân thể dán chặt nhau, tinh tường cảm nhận được phản ứng của đối phương. Thừa dịp dứt ra, Biên Bá Hiền thở hổn hển nói, "Rửa ráy trước đã."

Phác Xán Liệt cắn cắn đôi môi mềm mại của Biên Bá Hiền, ôm cậu vào buồng tắm.

Biên Bá Hiền thề đây là lần đầu tiên cậu tắm nhan thế này, cũng là lần đầu... bị động mà tắm. Cơ bản là cậu quấn trên người Phác Xán Liệt không muốn buông, không phải cậu không muốn dừng lại, mà là thật sự bị Phác Xán Liệt hôn đến run chân.

Phác Xán Liệt nhẫn nhịn dục vọng nhanh nhẹn tắm sạch cho cả hai, bàn tay hắn mỗi lần di chuyển trên da thịt Biên Bá Hiền, ngọn lửa trong lòng liền rừng rực thêm mấy phần.

Tắm xong, Phác Xán Liệt lấy khăn tắm bọc lên người Biên Bá Hiền, còn bản thân cái gì cũng không mặc đã ôm cậu bế tới giường.

Tuy Biên Bá Hiền không còn nhỏ, nhưng việc này là lần đầu của cậu. Về phần Phác Xán Liệt, hắn là điển hình của gầy khi mặc quần áo, đến lúc cởi ra thì cơ bụng rắn chắn đầy đủ.

Hai tay Phác Xán Liệt chống hai bên vai cậu, cái gì Biên Bá Hiền cũng có thể thấy rõ ràng, cậu kiềm không được ngại ngùng đỏ bừng tai.

"Anh đói." Phác Xán Liệt cọ đầu vào hõm vai Biên Bá Hiền, nhẫn nhịn hạ thân đã trướng đến đau đớn, chờ người yêu đồng ý.

Biên Bá Hiền xấu hổ không dám nhìn vào mắt Phác Xán Liệt, nhỏ giọng rầm rì, "Không phải mới ăn cơm xong sao..."

Phác Xán Liệt cười nhẹ, cắn cắn vành tai mềm mại của Biên Bá Hiền, "Em biết bộ phận nào của anh đói mà."

Biên Bá Hiền chịu không nổi cảm giác Phác Xán Liệt ghé vào tai cậu khẽ nói chuyện, giọng nói này chỉ cần một giây đã khiến đầu óc cậu choáng váng.

Trông người yêu nhắm mắt lại, ôm eo mình không chịu buông, hắn biết đây là chấp nhận.

Phác Xán Liệt thành kính hôn lên mi tâm cậu, không mang theo tình dục, mà là tràn đầy yêu thương.

Không đợi Biên Bá Hiền phản ứng lại sự dịu dàng này, khăn tắm trên người cậu đã bị cởi.

Quãng thời gian trước, hai người cũng cọ xát nhau mấy cái, mỗi hồi đều hôn nhẹ động chạm không đếm xuể. Mà lần này không giống.

Ngày thường Phác Xán Liệt đối xử với cậu có thể nói là, ngậm trong miệng sợ tan, giữ trong tay sợ rớt, nhưng lúc này hắn như chú sói đói khát nóng nảy, gặm cắn lên người cậu. Nói đau thì không đúng, nhưng da dẻ Biên Bá Hiền trắng, những dấu vết này hiện lên rất rõ.

Dưới ánh đèn mờ ám muội, khuôn mặt Phác Xán Liệt càng sâu xa.

Trên đầu giường đã có đồ chuẩn bị tốt, Phác Xán Liệt cầm áo mưa, đưa vào miệng xé, mà bây giờ Biên Bá Hiền đang nhũn cả người nằm nhoài lên Phác Xán Liệt.

Nhìn tư thế của mình như mặc Phác Xán Liệt ăn hiếp, bỗng nhiên Biên Bá Hiền hơi ấm ức, "Tại sao em nằm dưới?" Ngoài miệng thì hỏi như vậy, nhưng giọng cậu hoàn toàn không có tí uy lực.

Dù thế, Phác Xán Liệt vẫn quyết để bản thân mình tỉnh táo, đôi mắt vốn tràn đầy sắc dục lần nữa ngập tràn cưng chiều. Hắn nhẹ nhàng xoa gáy, "Em muốn nằm trên à?"

Vừa dứt lời, Biên Bá Hiền thoắt đỏ mắt, suýt chút nữa đã khóc.

Thấy viền mắt Biên Bá Hiền ẩm ướt, tim Phác Xán Liệt mềm nhũn cả ra, ôm cậu vào ngực xoa lưng, "Sao vậy cục cưng, không khóc không khóc. Cho em nằm trên được chứ?"

Biên Bá Hiền lắc đầu, lát sau mới đáp, "Em muốn anh..."

Phác Xán Liệt ngẩn người, phút chốc hắn hiểu được ý tứ của Biên Bá Hiền, nghiêng mặt nhẹ nhàng hôn môi người trong lòng, "Đừng sợ."

Nắm tay Biên Bá Hiền dẫn dắt xuống dưới, giúp hắn mang áo mưa, giữa quá trình khuếch trương Phác Xán Liệt kiên trì vô cùng, dù trán hắn cũng đã rịn mồ hôi.

Biên Bá Hiền thuận theo tiếp nhận Phác Xán Liệt, lúc hắn rốt cuộc cũng chậm rãi tiến vào, mặc dù có cảm giác đau nhức, nhưng nhiều hơn hết là tim cậu cũng được thỏa mãn.

Ban đầu Phác Xán Liệt còn lo Bá Hiền không thể thích ứng nên dịu dàng vô cùng, hồi sau hai người như phá giới, mở khóa thế giới mới. Phòng ngủ to lớn, mỗi một chỗ đều để lại dấu vết tình yêu của cả hai, chiến tranh kịch liệt khắp căn phòng, trên giường ngổn ngang đến độ toàn vệt trắng.

Vốn còn khá dữ đội, cuối cùng Phác Xán Liệt không cam lòng thả người trong ngực ra, động tác chậm lại, phảng phất như tinh tế thưởng thức con mồi.

Mãi đến khi bầu trời xa xăm dâng lênh màu trắng bạc, hai người mới coi là thật sự kết thúc.

Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền đặt vào bồn nước ấm, ngón tay thăm dò vào dưới thân cậu ôn nhu tẩy rửa.

Biên Bá Hiền theo bản năng cạ cạ lẩm bẩm, "Em mệt."

Phác Xán Liệt hôn nhẹ lên mí mắt cậu, "Không sao, ngủ đi, không làm phiền em."

Nghe Phác Xán Liệt nhu hòa an ủi, Biên Bá Hiền chậm rãi ngủ thiếp đi. Chỉ thấy sau khi rời khỏi bồn tắm không lâu, liền rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc.

Hai người cùng với tiếng sóng biển, ôm nhau tiến vào mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net