40. Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ba Vạch

Beta: Anna

Nghe thái độ của hai phụ huynh từ miệng mẹ Phác, Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền nhanh chóng định thời gian tới Phác gia.

Hôm nay là thứ sáu, hai người xử lý tốt chuyện làm ăn trước thời gian, đều về nhà rất sớm.

"Xán Liệt à..." Biên Bá Hiền chống cằm nhìn quà biếu đặt trên bàn sắp đưa tới cho ba mẹ Phác, lòng cậu đến giờ vẫn không vững.

"Đừng sợ, ba mẹ anh không ưa chuộng cái gì, chỉ thích uống trà. Loại trà em chọn cho họ nhất định sẽ thích." Phác Xán Liệt nặn vành tai Biên Bá Hiền, không đếm xuể đây là lần thứ mấy anh an ủi cậu.

Biên Bá Hiền thở dài, ngồi trên ghế nhìn chằm món quà đờ cả người.

Phác Xán Liệt thay đồ xong đi ra ngồi xuống cạnh Biên Bá Hiền, kéo cậu ôm chằm vào lòng, nghiêng đầu hôn một cái lên thái dương cậu.

Tuy không ai nói chuyện, nhưng Biên Bá Hiền có thể cảm nhận sự vỗ về im lặng của Phác Xán Liệt. Hai người lẳng lặng ngồi đó một lát, Biên Bá Hiền hít sâu một hơi, nắm tay Phác Xán Liệt đang ôm mình.

"Đi thôi."

Phác Xán Liệt đứng dậy, một tay cầm mấy cái túi trên bàn, tay khác bóp cổ trắng nõn Biên Bá Hiền để lộ.

"Lát nữa anh đừng có táy máy tay chân." Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt, nhẹ giọng răn đe.

Phác luật sư bỗng tủi thân, bình thường anh nắn bóp xoa vò Biên Bá Hiền ra sao dù cậu rất xấu hổ nhưng chưa từng từ chối anh. Bảo anh đừng "táy máy tay chân" là lần đầu tiên.

Thấy Phác Xán Liệt nhíu mày không vui, Biên Bá Hiền giải thích, "Dẫu sao cũng là đi thăm bác trai bác gái." Trước mặt người lớn không nên càn rỡ quá.

"Nghĩa là lúc không có họ là có thể táy máy tay chân à?" Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền từ đằng sau, cúi đầu hôn chụt sau gáy cậu một phát.

Cả người Biên Bá Hiền run lên, giọng cũng nhũn đi, "Anh đừng làm ra dấu!"

Bàn tay lớn của Phác Xán Liệt xoa xoa chỗ hôn, ngón tay vuốt ve hai lần, "Yên tâm."

Bây giờ Biên Bá Hiền đi thăm ba mẹ Phác, không mặc đồ Tây giày da. Với Phác Xán Liệt mà nói, Biên Bá Hiền mặc âu phục là Biên tổng cao lạnh lãnh khốc, nhưng Biên Bá Hiền mặc áo len nhạt màu cổ tròn liền đổi xoành xoạch thành cục bông Bá Hiền ngoan ngoãn trắng mềm.

Nghe Phác Xán Liệt phân tích Biên Bá Hiền hận không thể đánh anh một trận, nhưng vẫn ngay thẳng nghe ý kiến của Phác Xán Liệt, mặc áo len trắng trơn mềm mại, cả người toát ra vẻ dịu dàng.

Dọc đường, tuy xe có mở máy sưởi ấm ngón tay Biên Bá Hiền vẫn lạnh run. Lúc chờ đèn đỏ Phác Xán Liệt quen tay nắm lấy tay Biên Bá Hiền, cảm nhận hơi lạnh thì nghiêng đầu nhìn người yêu.

Biên Bá Hiền nghiêm túc nhìn chằm đằng trước nhưng đôi môi đã gắng sức mím chặt. Phác Xán Liệt trông vậy đau lòng không thôi, sẵn dịp đèn chưa xanh, anh duỗi tay kề sát tai Biên Bá Hiền búng cái chóc, tranh thủ Biên Bá Hiền ngoảnh đầu còn ngơ ngác liền chòm người sang hôn môi cậu một cái.

Hành động nhanh như chớp, Biên Bá Hiền bị hôm trộm không kịp trở tay.

Dáng vẻ đáng yêu của người yêu chọc Phác Xán Liệt cười nhẹ hai tiếng, anh siết chặt tay Biên Bá Hiền, khiến cho mười ngón đan nhau, "Có anh ở đây mà."

Vành tai Biên Bá Hiền không tự chủ được đỏ bừng lên, khóe miệng cong cong, nắm tay anh không buông.

Hai người đến khu nhà nhỏ nơi ba mẹ Phác ở, đậu xe ở trong bãi.

Phác Xán Liệt vừa cởi dây an toàn chuẩn bị mở cửa xe thì Biên Bá Hiền đã kéo ống tay áo anh.

"Sao đó?" Phác Xán Liệt nhẹ hỏi.

"Anh chắc không thành vấn đề chứ?" Biên Bá Hiền ngước đầu nhìn Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt vuốt ve mặt Biên Bá Hiền, "Không sao đâu. Em quên rồi à, chính mẹ anh chủ động kêu hai chúng ta cùng về."

"Qua nhiều năm, họ đã thay đổi."

Em cũng không phải là em trước kia. Biên Bá Hiền không kịp nói câu này ra khỏi miệng, đến giờ phút này rồi, cậu bỗng chùn bước. Đột nhiên rất lo lắng ba mẹ Phác rốt cuộc cư xử với cậu ra sao, dù gì những năm gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa hồi trước tin tức liên quan về Biên thị ùn ùn kéo đến. Ba mẹ Phác sẽ đánh giá cậu thế nào.

Sao Phác Xán Liệt có thể không nhận ra Biên Bá Hiền đang xoắn xuýt, anh khẽ cười, đôi mắt chan chứa cưng chiều, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ Biên Bá Hiền lên, "Thật đấy, nhiều năm trôi, tất cả thay đổi rất nhiều. Bé cưng cách vách có triển vọng lắm, làm tổng giám đốc lớn, đứa bé cạnh nhà bé cưng đó cũng lăn lộn trong xã hội kiếm cơm bằng miệng. Ghê gớm hơn là, đứa bé còn cuỗm được bé cưng nhà bên cạnh về nhà nha."

Biên Bá Hiền bị Phác Xán Liệt trêu không khỏi bật cười, "Anh chẳng biết xấu hổ gì cả."

"Hửm, nếu không thì sao bắt vợ ngoan về nhà được."

"Anh mới là vợ."

"Đúng đúng, anh là vợ em." Phác Xán Liệt ngoan ngoãn nghe lời vứt cả mặt mũi, Biên Bá Hiền im bặt chẳng giở trò với anh được nữa.

"Đi nào." Phác Xán Liệt xoa xoa đầu cậu. Biên Bá Hiền trừng Phác Xán Liệt một cái, đi xuống theo.

Tới trước cửa nhà, Biên Bá Hiền kéo góc áo, cầm túi quà biếu từ tay Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt nghiêng đầu nhìn người yêu một chốc, rồi phì cười, ấn chuông cửa.

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, mẹ Phác thấy là Phác Xán Liệt liền mỉm cười mở rộng cửa, sau đó trông thấy Biên Bá Hiền đứng cạnh Phác Xán Liệt thì thoáng ngưng, nhưng không lâu đã trở lại bình thường.

"Mẹ."

"Chào bác gái." Biên Bá Hiền lễ phép chào.

"Các con đến rồi, mau vào đi." Mẹ Phác vội nghiêng người để hai người vào.

Biên Bá Hiền theo Phác Xán Liệt vào nhà, mẹ Phác loay hoay tìm đôi dép lê bằng lông mới mua trong tủ, "Bá Hiền, đôi này cho con này."

"Cảm ơn bác gái." Mũi Biên Bá Hiền bỗng hơi chua xót, khom lưng nhận dép mẹ Phác đưa.

Phác Xán Liệt lấy đồ Biên Bá Hiền cầm trong tay, "Mẹ, đây là quà Bá Hiền tặng cho mẹ và ba."

"Thằng nhỏ ngốc, con không cần mang nhiều đồ vậy đâu." Mẹ Phác nhận quà rồi nắm tay Biên Bá Hiền, "Nhanh vào đi, tay thằng bé lạnh như băng luôn rồi."

Mẹ Phác thình lình nắm tay Biên Bá Hiền làm cậu nhất thời khó xử, lén lút nhìn Phác Xán Liệt, anh chỉ híp mắt cười nhìn cậu.

Biên Bá Hiền theo chân mẹ Phác tới phòng khách liền thấy ba Phác ngồi trên ghế sô pha đeo kính đọc báo.

"Ông Phác, hai đứa nhỏ đến rồi." Mẹ Phác nói.

Ba Phác bỏ báo xuống, khẽ cúi đầu để đôi mắt nhìn rõ Biên Bá Hiền.

"Chào bác trai." Biên Bá Hiền lễ độ chào ba Phác.

Ba Phác gật đầu một cái, lại dời tầm mắt sang tờ báo.

"Ba, con về rồi. Mấy ngày nay ba vẫn khỏe chứ?" Phác Xán Liệt dẫn Biên Bá Hiền qua, "Đây là Bá Hiền."

"Ừ." Ba Phác như có như không đáp một tiếng, vẫn không dứt khỏi tờ báo.

Tình hình hơi lúng túng, Biên Bá Hiền không biết nên làm gì, tung hoàng trong giới kinh tế nhiều năm vậy mà không nhìn ra thái độ ba Phác được.

Mẹ Phác thấy thế không vừa lòng nói, "Con trai và Bá Hiền đã tới rồi ông còn đọc báo làm gì. Giờ không còn sớm, mau ăn đồ xào đi, canh cũng nấu xong rồi."

Ba Phác rầm rì hai câu, bỏ báo rồi xuống bếp.

Đuổi ba Phác đi xong mẹ Phác mới nhìn Biên Bá Hiền cười, "Xán Liệt nói dạ dày con không tốt, nên bác đã làm canh dạ dày lợn cho con đó."

Biên Bá Hiền không ngờ sẽ tới mức này, thoáng chốc không biết nên đáp lại mẹ Phác làm sao, "Cảm ơn bác gái, thật ra không cần phiền vậy đâu ạ."

"Có gì đâu, nấu canh không phải việc khó gì." Mẹ Phác cũng biết Biên Bá Hiền lo lắng, "Chờ ông Phác ăn xong là có thể ăn cơm rồi. Các con còn trẻ có lẽ không quen ăn cơm tối sớm..."

"Không ạ..." Biên Bá Hiền căng thẳng quá buộc miệng nói ra.

Tuy bị cắt ngang nhưng mẹ Phác không giận, chỉ cười với hai người, "Vậy chuẩn bị ăn cơm."

Mẹ Phác trở mình, ánh mắt Biên Bá Hiền lóe lên vẻ tiêu tan, Phác Xán Liệt buồn cười nhưng lại đau lòng hơn, ôm cậu an ủi, ghé vào lỗ tai cậu thủ thỉ, "Không sao không sao. Mẹ anh không giận, tính ba anh vốn là thế, chẳng dám bỏ mặt mũi chứ không phải không hoan nghênh em, hiểu chứ?"

Nói xong, Phác Xán Liệt nắm tay Biên Bá Hiền xuống bếp, "Mẹ, bọn con giúp dọn cơm."

Hai người giúp mẹ Phác dọn chén đũa xong, rồi bưng từng món lên bàn. Phác Xán Liệt múc từng muôi canh nóng hổi vào từng chén cho mỗi người, Biên Bá Hiền đã dọn xong.

"Anh cẩn thận bỏng."

"Em đừng lo."

Nhìn hai đứa bé thân mật, mẹ Phác đứng gần đó lại gần bên cạnh ba Phác, "Ông đừng xụ mặt, nó còn nghĩ anh không chào đón nó đó."

Ba Phác hừ một tiếng, không biết là đáp lại mẹ Phác hay là không vui.

Một bàn đầy ắp món ăn, ba Phác không nhấc đũa đương nhiên Biên Bá Hiền không dám động, thấy Biên Bá Hiền ngồi im Phác Xán Liệt cũng bất động theo, mẹ Phác khó hiểu nhìn ba người, cuối cùng đá chân ba Phác.

Ba Phác cầm đũa lên, "Mau ăn đi."

Thấy hai người lớn đã dùng đũa, Biên Bá Hiền mới dám cẩn thận hớp miếng canh. Hơi ấm thơm ngào ngạt còn có vị tiêu, chỉ một muỗng nhỏ thôi đã sưởi ấm từ đầu lưỡi xuống dạ dày.

"Ăn ngon không?" Phác Xán Liệt thấy Biên Bá Hiền vừa ăn một muỗng đã sáng mắt, cười hỏi.

Biên Bá Hiền gật đầu, "Canh ngon lắm, cám ơn bác gái."

Mẹ Phác thấy Biên Bá Hiền thích cũng cười rộ, "Ngon thì ăn nhiều lên, cơm nước xong thì bảo Phác Xán Liệt dùng hộp giữ nhiệt múc về cho con."

"Dạ." Biên Bá Hiền nghe lời đồng ý.

Kể từ khi Biên Bá Hiền bắt đầu ăn canh, ba Phác liền len lén dùng khóe mắt nhìn cậu. Lúc cậu ăn hết chén canh rồi Phác Xán Liệt thay cậu xới cơm, chén canh ba Phác chỉ vơi một nửa.

"Ông ăn canh hay nhâm nhi trà đó?" Mẹ Phác đi xới cơm tiện thể nhìn chén ba Phác.

Ba Phác quay đầu trừng mẹ Phác, sau đó nhìn Biên Bá Hiền, ho một tiếng rồi nói, "Hợp khẩu vị con không?"

Đối mặt với câu hỏi đầu của ba Phác Biên Bá Hiền lúng túng không biết đáp gì cho phải, vô thức trộm nhìn Phác Xán Liệt bên cạnh. Phác Xán Liệt gắp một món vào chén Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền chợt phản ứng lại vội vàng ăn một miếng, "Ăn ngon lắm ạ, cảm ơn bác trai."

Mẹ Phác ngồi một bên nhìn cả quá trình, nhịn cười không được vỗ cánh tay ba Phác, "Còn không mau ăn canh xong rồi xới cơm."

Lúc này ba Phác mới chịu cầm chén uống lẹ một hớp, chuẩn bị đứng dậy xuống bếp. Biên Bá Hiền đã nhanh chân đứng lên, "À, bác trai, để con lấy cơm cho."

Ba Phác một tay cầm chén, một tay xua xua.

"Bá Hiền con ăn đi, chỗ bác trai con gần cửa phòng bếp, chỗ con không tiện." Mẹ Phác nói.

Bây giờ Biên Bá Hiền mới nhận ra chỗ mình cách xa bếp nhất, muốn đi lấy cơm phải lượn quanh một vòng lớn.

Biết Biên Bá Hiền lại bắt đầu bứt rứt, bàn tay dưới bàn nhẹ nhàng vỗ vỗ mu tay Biên Bá Hiền.

Anh biết Biên Bá Hiền thấy phụ huynh sẽ căng thẳng gấp nhiều lần người khác, vì hoàn cảnh và những việc gặp phải trong quãng đường trưởng thành. Với Biên Bá Hiền thật ra cậu không biết ở chung với người lớn ra sao. Rất nhiều chi tiết nhỏ người khác đã quen mắt, xử lý thành thạo, mà Biên Bá Hiền thì quá đỗi xa lạ.

Điều này Phác Xán Liệt đối với mẹ Phác đã thông báo, bởi vậy mẹ Phác không hề trách Bá Hiền bao giờ, trái lại trong lòng không khỏi thương cậu.

Mẹ Phác vốn tưởng rằng nhìn Biên Bá Hiền sẽ không thoải mái bởi vướng bận chuyện năm đó. Nhưng từ lúc Biên Bá Hiền vào cửa, bà liền cảm thấy dù qua nhiều năm, dù ngoài báo chí có đưa tin người nắm quyền Biên thị lợi hại cỡ nào, Biên Bá Hiền vẫn là đứa bé nho nhỏ dịu dàng năm đó, cẩn thận từng li từng tí rồi lại quý giá nhận thiện chí của người khác.

Tay nghề ba mẹ Phác đều rất tốt, nếu không từ nhỏ Phác Xán Liệt sẽ không mưa dầm thấm đất. Biên Bá Hiền có thể nhận ra chút tay nghề giống nhau trong thức ăn Phác Xán Liệt nấu, cảm giác thân thiết càng nhiều hơn mấy phần. Ban đầu còn cẩn trọng không yên tâm, nhưng chỉ một lát sau Biên Bá Hiền đã chậm rãi hưởng thụ bữa cơm tối ấm cúng này.

Sau khi ăn xong, ba Phác tự giác đi rửa chén, Biên Bá Hiền vốn muốn giúp lại bị Phác Xán Liệt ngăn lại, "Đi theo anh nói chuyện với mẹ thôi."

Nhìn mẹ Phác bưng dĩa hoa quả trong bếp ra, Biên Bá Hiền hơi lo lắng nhưng vẫn gật đầu vâng lời.

Mẹ Phác đưa nĩa cho Biên Bá Hiền, ngồi xuống cạnh cậu, "Cơm tối ăn con thấy quen thuộc chứ?"

Biên Bá Hiền gật đầu, "Dạ quen, giống mùi vị Xán Liệt làm lắm."

Mẹ Phác cười híp mắt, "Thằng bé học chỗ bác."

"Mà con gầy quá, bình thường Xán Liệt có chăm sóc con tốt không?"

"Có ạ, anh ấy chăm sóc đối xử với con rất tốt luôn."

"Vậy thì được, nếu nó không tốt con cứ nói bác." Mẹ Phác vỗ vỗ tay Biên Bá Hiền.

"Con xem tay con lạnh cả rồi, lát nữa bảo Xán Liệt làm thêm canh bổ máu cho con, rãnh thì sang đây ăn cơm, lúc nào cũng bác chào đón, chăm sóc cho con cả."

Biên Bá Hiền nghe mấy lời mẹ Phác nói viền mắt không khỏi đỏ ửng, giọng cũng nghẹn ngào, "Dạ, cám ơn bác gái."

"Bé ngốc, đừng nói cảm ơn mãi." Mẹ Phác thấy viền mắt và mũi Biên Bá Hiền hồng hồng, đau lòng xoa đầu Biên Bá Hiền. Rất dễ nhận ra, cho tới nay Biên Bá Hiền vẫn thiếu sự quan tâm bảo vệ từ phụ huynh, nếu không chỉ một câu đơn giản kia đã khiến Biên Bá Hiền đỏ mắt.

Mẹ Phác ngày càng cảm thấy thương Bá Hiền, hít một hơi rồi nói, "Trước đây vì có vài chuyện khômg vui xảy ra, trong lòng bác bao giờ cũng thấy áy náy, quá khứ là bác không tốt."

"Không... Không phải..." Giọng Biên Bá Hiền khàn khàn, khịt khịt mũi.

Mẹ Phác giật khăn giấy gấp lại lau nước mắt bên khóe mắt Biên Bá Hiền, động tác dịu dàng của mẹ Phác càng làm nước mắt Biên Bá Hiền mất khống chế, trào cả ra.

Mẹ Phác ôm Biên Bá Hiền vào lòng khẽ vỗ lưng cậu. Đứa bé này cao hơn bà không ít lại trút hết tủi thân ra như vậy đó, những xoắn xuýt còn sót lại hoàn toàn tiêu tan, biến thành thương yêu nồng đậm.

"Đứa ngốc, lát nữa đi ra Xán Liệt lại tưởng bác chọc con khóc." Mẹ Phác thay Biên Bá Hiền lau sạch nước mắt, xoa xoa mái tóc mềm của cậu.

"Bé ngoan, sau này bác cũng là mẹ con, nếu Xán Liệt đối xử với con không tốt hay oan ức, về nhà nói cho bác, biết không?"

Bây giờ Phác Xán Liệt đi ra từ phòng bếp, trông dáng vẻ Biên Bá Hiền vừa khóc xong, sợ hãi đến mức trái tim như bị ai đánh, vội vàng đi tới khom lưng nâng mặt Biên Bá Hiền lên, "Em sao vậy? Sao em khóc?"

Biên Bá Hiền khịt mũi lắc đầu, "Không có chuyện gì."

"Xem, bác nói có sai đâu, có người đau lòng sắp chết rồi kìa." Mẹ Phác trêu, "Không gì đâu, mẹ chỉ nói Bá Hiền rảnh thì đến thăm nhà."

"Em không sao, anh mau giúp bác trai đi." Biên Bá Hiền khẽ đẩy Phác Xán Liệt ra.

Phác Xán Liệt không yên tâm nhìn, thấy Biên Bá Hiền thật sự ổn mới bình tĩnh lại.

"Chắc chắn không có chuyện chứ?"

"Chắc mà." Biên Bá Hiền phất tay một cái, tâm trạng chậm rãi ổn định, cảm thấy hơi mất mặt, dù sao đã lớn to đầu còn thình lình khóc trước mặt người lớn chẳng phải chuyện gì đáng tự hào.

Phác Xán Liệt không vào bếp, dứt khoát ngồi một bên ăn trái cây với hai người.

Lúc ba Phác đi ra Biên Bá Hiền đã bình thường trở lại, nghiêm túc cảm ơn ba Phác lần nữa.

"Ba, đây là hộp trà Bá Hiền chọn cho ba." Phác Xán Liệt lấy từng đồ trong túi ra, "Đây là hai hộp sữa bột dinh dưỡng bạn Bá Hiền ở nước M mua giúp, có tác dụng tốt cho huyết áp."

Tiếp theo Phác Xán Liệt lại cầm món khác ra, "Mẹ, này là máy ảnh Nikon Bá Hiền mua riêng cho mẹ, chẳng phải khi trước mẹ từng nói muốn học làm nhiếp ảnh à."

Món quà này làm mẹ Phác khá bất ngờ, dù sao bà nói muốn học nhiếp ảnh đã là chuyện nhiều năm trước. Ngày trước luôn muốn học nhưng lại không có thời gian, nghĩ sau khi về hưu có thể học một ít nhưng lại không nỡ lấy tiền mua máy ảnh. Chẳng ngờ Phác Xán Liệt nói việc này cho Biên Bá Hiền, thật sự khiến mẹ Phác kinh ngạc và vui mừng.

Thế nhưng nhanh chóng nghĩ đến vấn đề giá cả, "Món này không rẻ phải không."

"Bác gái, con đã hỏi thăm bạn loại máy này thích hợp với người mới, giá cả thích hợp."

Phác Xán Liệt nối lời Biên Bá Hiền, "Đúng vậy đó mẹ, ống kính của máy rất tốt, nghề Bá Hiền làm quen biết rất rộng, bạn là nhiếp ảnh thông thạo không ít vậy nên mẹ yên tâm, dù có đắt cũng đáng."

Quà Biên Bá Hiền mang tới đều vô cùng hợp ý hai người lớn, mẹ Phác thích thú cầm máy ảnh không buông, chỉ dám dùng lực nhẹ sợ máy hỏng.

Người một nhà lại trò chuyện chốc lát, ba Phác vốn yên lặng nhìn Biên Bá Hiền đột nhiên mở miệng hỏi, "Các con ăn tết ở Trung chứ?"

"Dạ?" Biên Bá Hiền ngẩn người, vội vàng nói, "Dạ phải."

"Có kế hoạch chưa?"

Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt liếc nhau một cái, "Vẫn chưa có."

Ba Phác gật gù, không nói lời nào.

Hai người có hơi kỳ quái, nhưng qua mấy phút, ba Phác nhìn chằm chằm TV, bỗng nói, "Tết về sớm một chút, qua đây ăn."

Lòng Biên Bá Hiền lại rạo rực, sau đó cười đáp, "Dạ."

Không lâu sau, mẹ Phác bắt đầu giục hai người về nhà, "Chín giờ hơn rồi, hai con mau về nghỉ ngơi đi, quần quật cả buổi rồi."

Ba Phác nghe vậy, đột nhiên đứng dậy đi về phòng nghỉ.

Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt nhìn nhau một cái, mẹ Phác vội nói, "Đúng rồi, ông Phác có món cho các con."

Thoáng sau ba Phác lại đi ra, một tay cầm xấp giấy, tay khác cầm một túi nhựa trắng không nhỏ.

"Đây là mấy tờ bài thuốc, đều giúp dạ dày tốt hơn. Túi nhỏ này là thuốc, mỗi toa thuốc đều ba liều, con về sắc cho Bá Hiền uống. Sắc uống đều đặn là tốt hơn thôi." Ba Phác dúi hết vào tay Phác Xán Liệt.

"Bác trai con hiểu chút Đông y, khi bé Phác Xán Liệt đổ bệnh không ít lần uống bác trai con sắc. Các con đem về chăm cơ thể đi, Xán Liệt từng nói con đau dạ dày đến mức vào bệnh viện, không thể coi thường."

"Cảm ơn bác trai, con...." Biên Bá Hiền hoàn toàn chẳng ngờ ba Phác lạnh lùng với mình cả buổi tối mà nhớ dạ dày mình không tốt, còn cho mình cách điều trị. Trái tim như được truyền hơi ấm sâu nặng, viền mắt lại đỏ.

Mẹ Phác thấy thế vội vỗ lưng Biên Bá Hiền, "Đứa bé ngoan, cái này đã là gì. Mau về đi, nghỉ sớm một chút, người trẻ tuổi các con đều bận quá hóa liều, thân thể mệt chết rồi đúng không." Nói xong kéo Phác Xán Liệt lại nhắc nhở, "Con về nhớ sắc thuốc cho Bá Hiền nghe chưa."

Phác Xán Liệt vội vàng đáp lời.

Mẹ Phác choàng áo khoác đưa hai người đến cửa thang máy, "Về đi, lái xe cẩn thận, nhớ nghỉ sớm."

"Được rồi mẹ." Phác Xán Liệt dở khóc dở cười với mẹ Phác dặn đi dặn lại.

Thang máy mở cửa, hai người đi vào. Lúc cửa thang máy chầm chậm đóng lại mẹ Phác cười vẫy tay với hai đứa nhỏ, "Lần tới Bá Hiền đến nhớ đổi xưng hô đó, hai đứa về cẩn thận."

Không để Biên Bá Hiền phản ứng, thang máy đã khép chặt bắt đầu đi xuống.

Biên Bá Hiền vẫn còn ngơ ngác suy nghĩ lời mẹ Phác vừa nói.

Phác Xán Liệt cầm hộp giữ ấm vào một tay, tay còn lại xoa nắn khuôn mặt mềm mại của Biên Bá Hiền, cười nói, "Sau này đến nhớ gọi là ba mẹ."

Chính văn hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net