8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Biên Bá Hiền xoay người về lại nhà hàng, phát hiện Phác Xán Liệt đang đứng cạnh cửa nhìn mình, "Sao Phác luật sư còn ở đây?"

Phác Xán Liệt đang nhìn bóng lưng Biên Bá Hiền đến xuất thần, bỗng nhiên cụ đi tới hỏi không khỏi xấu hổ, hắn sờ sờ mũi, "Chờ cậu đưa Lý tiên sinh đi rồi cùng lấy xe." Hắn cảm thấy lí do mình bịa thật sự ngớ ngẩn.

Thế nhưng Biên Bá Hiền không vạch trần, chỉ gật nhẹ, "Đã muộn rồi, Phác luật sư cũng mau về đi." Nói xong đi vào thang máy đi xuống nhà ga.

Phác Xán Liệt đi theo sau cậu tiến vào.

Trong thang máy hai người vẫn giữ yên lặng, hắn đứng sau cậu, thông qua kính thang máy nhìn Biên Bá Hiền cúi đầu xuống.

Từ lúc gặp lại Phác Xán Liệt chưa từng nhìn Biên Bá Hiền một cách chính diện bao giờ, hiện tại dựa vào hình ảnh không mấy rõ, ánh mắt hắn cẩn thận ngắm dáng vẻ của cậu. Nét mặt trẻ con mũm mĩm đã không còn, góc cạnh hiện ra tinh xảo, thế nhưng vẫn êm dịm nhu hòa như cũ.

Mãi đến tận cửa thang máy mở ra, Phác Xán Liệt mới thoát khỏi suy nghĩ trong đầu, từ lầu một đến gara chỉ vài giây thế mà hắn lại cảm giác lâu vô cùng.

Chỗ Biên Bá Hiền đậu tương đối gần, đi vài bước đã tới, cậu cầm lấy nắm cửa ở ghế lái, quay đầu nhìn Phác Xán Liệt còn đứng cạnh xe mình.

"Phác luật sư không lấy xe?"

Giọng nói xa cách này không phải lần đầu trong đêm nay Phác Xán Liệt nghe được, thế nhưng vào giờ phút đây hắn vẫn buồn bực, đưa tay nới lỏng cà-vạt, thanh âm trầm xuống, "Bá Hiền."

Biên Bá Hiền lẳng lặng chờ Phác Xán Liệt nói tiếp.

Hắn hít sâu một cái định mở miệng, tựa hồ nhớ đến cái gì lại như bong bóng xì hơi, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, "Tôi muốn nói chuyện riêng với em."

"Phác luật sư muốn nói chuyện gì?"

Dường như đánh thẳng vào tâm, câu trả lời của Biên Bá Hiền khiến hắn nhất thời á khẩu. Đúng vậy, muốn nói cái gì? Thật ra hắn cũng chưa nghĩ ra. Mặc dù có rất nhiều điều cần hỏi, muốn hỏi cậu mười năm này trải qua thế nào? Cấp ba, đi đâu? Tại sao cùng gia đình tiến vào tình trạng này?

Nhưng với quan hệ hiện nay, những vấn đề này không thích hợp để hỏi ra miệng.

Có thể Biên Bá Hiền cũng không muốn Phác Xán Liệt đáp lại, chỉ kéo cong khóe miệng không rõ ý tứ nói, "Nếu Phác luật sư thắc mắc gì liên quan đến vụ kiện cứ sang Tần Huyên, có việc cần tôi tôi sẽ tận lực phối hợp. Thế nhưng nếu nói về một ít chuyện đã qua, không cần thiết phải nhắc đến."

Giọng nói Biên Bá Hiền có thể nói vô cùng đoạn tuyệt, đổi lại là Phác Xán Liệt cao ngạo năm xưa, cậu đã nói thế này hắn chắc chắn sẽ lúng túng không truy xét nữa, hiện tại nơi nào đó có một thanh âm không ngừng lặp lại cho hắn biết, nhất định phải nắm chặt cơ hội lần này nói gì đó.

"Ai. . ." Phác Xán Liệt thở dài, "Được rồi, tôi chỉ muốn lấy thân phận bạn bè mời em bữa cơm. Không phải em mới về A thị sao, coi như là đưa em đi tham quan?"

Biên Bá Hiền nhìn đôi mắt Phác Xán Liệt, tựa như muốn nhìn thấu suy nghĩ thật tâm của hắn.

Qua một hồi lâu, ngay khi Phác Xán Liệt cho rằng Biên Bá Hiền sẽ không trả lời, cậu đột nhiên nhẹ giọng bảo, "Nói sau đi."

Ba chữ như gió thoảng, nhưng rơi vào tai Phác Xán Liệt cực kỳ rõ ràng. So với câu đáp sao cũng được thà rằng trực tiếp từ chối tốt hơn nhiều, chẳng khác nào 'khi nào rảnh sẽ cân nhắc', quyền chủ động cuối cùng vẫn là người nói ra đáp án này.

Nhìn Biên Bá Hiền lên xe, lúc khởi động xe, đạp ga không hề nhìn Phác Xán Liệt một chút. Mãi đến lúc xe Biên Bá Hiền biến mất sao chỗ ngoặt mới thu hồi ánh mắt, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng hạ xuống, bây giờ hắn phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt mồ hôi từ lâu.

Hắn dọc theo cây cột ngồi xổm xuống, hai tay dùng sức chà xát mặt. Cảm giác vô lực từ sâu đáy lòng trào ra.

Hôm nay hắn, không khống chế được rồi.

Phác Xán Liệt tự nhận mình là người có lực kiềm chế rất mạnh, đối với cảm tình càng như thế. Hắn chưa bao giờ đứng trước mặt người khác bày tỏ nỗi lòng, thế nhưng đêm này đối mặt với Biên Bá Hiền mười năm chưa gặp thất bại thảm hại.

Những năm này Biên Bá Hiền thủy chung là nút thắt trong lòng hắn. Bởi vì hổ thẹn, bởi vì hối hận, còn có lúc trước hắn không chịu thừa nhận thật ra mình rất đau lòng và khổ sở.

Mười năm qua Phác Xán Liệt vẫn đè nén những tâm tình này, thỉnh thoảng hắn sẽ nghĩ, nếu có một ngày gặp lại Biên Bá Hiền, hắn có thể hết sức bình tĩnh đem những lời thiếu nợ cậu nói sạch ra. Thế nhưng đột nhiên chạm mặt lại sau thời gian dài không kịp chuẩn bị, tất cả tiến triển trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của hắn.

Hắn không những không có cách nào tự nhiên mở miệng, mà cậu cũng không phải học sinh cấp ba như trước.

Dù sao Phác Xán Liệt cũng có tính kiêu ngạo, phiền lòng một hồi rồi nghĩ, dựa vào cái gì mà hắn cảm thấy nên xin lỗi Biên Bá Hiền, hắn có lỗi với Biên Bá Hiền ở đâu cơ chứ. Năm đó là cậu trốn tránh, bản thân hắn đâu làm gì.

Nhưng vừa nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy mình xoay người chạy đi, một loại chua xót không rõ bao trùm lấy tim, vì xúc cảm này mà hắn không thể thoải mái với Biên Bá Hiền.

Quả nhiên, khi Phác Xán Liệt mới về nhà liền nhận được cuộc gọi từ Tần Huyên, khoảng chiều sẽ mang tư liệu đến cho hắn.

Sau khi Phác Xán Liệt cúp điện thoại, bỗng nhiên bật cười.

Có phải Tần Huyên gọi điện xong sẽ tính toán vào phòng nói lại cho Biên Bá Hiền? Như thế càng trực tiếp thông báo cho hắn một tin, nếu có vấn đề gì, cứ liên hệ cho Tần Huyên.

Biên Bá Hiền đã cắt đứt khả năng hai người giao tiếp với nhau.

Không phải Phác Xán Liệt không có số điện thoại Biên Bá Hiền, dù gì cũng là quan hệ hợp tác, không có số của nhau mới là lạ. Có thể là tựa vào điểm kiêu ngạo cuối cùng, Phác Xán Liệt không muốn cứ ngồi yên để Biên Bá Hiền đẩy tới đẩy lui, ít nhất không phải hôm nay.

Buổi chiều ngày hôm sau, Phác Xán Liệt đúng giờ vào quán cà phê hẹn Tần Huyên.

Cách giờ tan làm hơn một tiếng nên trong quán không tính là nhiều người, Phác Xán Liệt liếc mắt một chút liền thấy Tần Huyên ngồi ở góc.

"Tần tiên sinh đã đợi lâu," Phác Xán Liệt ngồi xuống đối diện.

Hai người khách khí vài câu, Tần Huyên lấy một tập giấy từ cặp công văn, chiếc túi to đến mức phồng lên, vừa nhìn đã có thể tưởng tượng một xấp tư liệu dày trong đó.

"Những tài liệu này có thể giúp cho Phác luật sư." Tần Huyên đưa tư liệu đến rồi ngồi ngồi ngay ngắn lại,

Phác Xán Liệt nói cám ơn một tiếng, mở bao bì ra lật xem.

Đương nhiên hắn không thể ngồi đây kiểm tra kĩ càng, chỉ nhnh chóng đọc lướt qua nắm vài điều rất yếu, đến khi đảo mắt tới một đoạn lại khiến hắn dừng mắt lại nhíu mày.

Sau khi Biên Bá Hiền tốt nghiệp cấp ba liền đi du học? Chẳng trách mình không thể gặp cậu.

Trong tài liệu nói rõ ràng lúc Biên Bá Hiền học đại học năm hai, cậu đã trả toàn bộ chi tiêu cho ba Biên vì giúp mình xuất ngoại, thậm chí cũng tính lãi. Sau này tất cả phí tốn sinh hoạt ở nước ngoài đều tự cậu gánh, sau đó còn gây dựng sự nghiệp từ chút tiền từ bản thân.

"Lập nghiệp không cần một đồng nào từ Biên thị, thậm chí nếu không phải lần này Biên thị tuyên bố thu mua chắc không ai biết Biên tiên sinh là đại công tử Biên gi, vì thế chuyện nhường cổ phần càng không thể nói đến." Tần Huyên tức giận nói.

Phác Xán Liệt đặt tư liệu xuống, ngẩng đầu nhìn anh, "Yên tâm đi, nếu ban đầu đã trả nợ rõ ràng thì dễ xử lý hơn rồi. Tôi sẽ cố gắng giúp các cậu thắng kiện."

Trong mắt Tần Huyên tràn ngập biết ơn, gật đầu với hắn.

Hắn nhịn không được cười hỏi, "Xem ra cậu rất sùng bái giám đốc."

Nghe Phác Xán Liệt nói vậy, Tần Huyên lập tức ngồi thẳng người, "Đúng là tôi rất kính nể giám đốc Biên, đoạn đường sáng nghiệp không dễ dàng, giám đốc còn trẻ thế mà không cần chỗ dựa nào. Thành tích học tập lợi hại vô cùng." Lời này của anh là chân thành, nhắc đến hai chữ "giám đốc" ánh mắt cũng lóe sáng.

Phác Xán Liệt cảm thấy không thoải mái lắm, hắn ho khan một tiếng, Tần Huyên mới ý thức mình có chút thất thố.

Trong mắt Phác Xán Liệt, giọng nói Tần Huyên đã biểu lộ anh không chỉ kính nể giám đốc của mình đơn giản như vậy, trong đó xen lẫn rất nhiều tâm tư. Nhấp một ngụm cà phê để che giấu, ánh mắt Phác Xán Liệt cẩn thận nhìn Tần Huyên một vòng.

Trợ lý trước mặt tuy không đến mức là nghiêng nước nghiêng thành nhưng vẫn có thể nói thanh tú, đôi mắt rất đẹp, vô cùng linh động, xem ra nhỏ hơn Biên Bá Hiền vài tuổi.

"Việc này, Phác luật sư?"

"Cậu nói đi." Phác Xán Liệt giương mắt.

"Mạo muội hỏi một câu, anh và giám đốc biết nhau vào lúc nào?"

"Hả?" Phác Xán Liệt nhíu mày lại, đối với vấn đề Tần Huyên đưa ra khá bất ngờ.

"Tôi không có ý tứ gì khác!" Tần Huyên vội vã xua tay, "Xin lỗi đã thất lễ."

Trong lòng hắn hơi động, nụ cười mang theo ý vị đặc biệt, "Sao cậu lại hỏi chuyện của giám đốc, không sợ tôi nói cho cậu ấy biết sao?"

Kỳ thực chủ ý ban đầu chỉ là trêu ghẹo, thế mà vào tai Tần Huyên lại có thêm dụng ý khác/ Hắn nói câu này chỉ vì cảm thấy thành tựu của cậu rất tốt nên ca ngợi. Nhưng Tần Huyên đã sớm ôm ấp tình cảm với Biên Bá Hiền, lời nói đó khác gì bảo Phác Xán Liệt hiểu rất rõ Biên Bá Hiền, từ khi còn nhỏ cậu đã ưu tú.

Anh không khỏi nhớ lại trên bàn ăn hôm qua, trong lúc lơ đãng Phác Xán Liệt cũng nhìn Biên Bá Hiền bằng ánh mắt không phải bạn bè bình thường.

Dưới bàn, tay Tần Huyên cuộn chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net