Tiểu kịch trường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu ý: Tác giả đăng tiểu kịch trường này đã lâu, không phải hoạt động lại. Hôm nay tình cờ lướt Weibo mình thấy được nên edit cho các chị đỡ nhớ QwQ

-

Một hôm Phác luật sư tăng ca tối không về.

Biên Bá Hiền lấy thức ăn trong tủ lạnh Phác Xán Liệt đã chuẩn bị trước, bỏ vào lò vi sóng. Vì ngày mai là chủ nhật, hai người đã lập kế hoạch đến vùng ngoại ô câu cá, tâm trạng Biên Bá Hiền rất tốt, trong miệng kiềm không được ngâm nga câu hát.

Nhân lúc chờ thức ăn nóng, Biên Bá Hiền đến phòng khách xem tivi. Cậu vừa bước tới đã phát hiện trên bàn trà có một vật thể không rõ màu nâu đậm.

Mặc dù chỉ nhìn lướt qua, nhưng Biên Bá Hiền vẫn tinh mắt nhận thấy. Cậu xoay người, nhíu mày nhìn kĩ vật có hình thù kì lạ, chầm chậm cúi xuống xem xét.

Trên bàn bày biện vài tờ báo tạp chí, có ba là hết hai phần đống tư liệu của Phác Xán Liệt chiếm. Tầng tầng lớp lớp, nhất thời Biên Bá Hiền Biên Bá Hiền không thể nhìn rõ vật đó.

Cậu theo bản năng tiện tay gạt đống đồ qua bên, vật màu nâu thình lình lộ toàn thân.

Nhìn rõ rồi, Biên Bá Hiền lập tức lui về sau hai bước, khẽ rên một tiếng nho nhỏ.

Một con gián to bằng ngón cái đang nằm nhoài trên đó.

Biên tổng không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ côn trùng, đặc biệt là gián.

Cậu luống cuống nhìn quanh, muốn tìm thứ gì đó để đập chết con gián, nhưng cậu ghét bẩn, còn xịt thuốc nó sẽ sợ hãi bay lung tung, hoặc là chết dí trên bàn bắt cậu dọn đi.

Cứ thế Biên Bá Hiền nghĩ vô số biện pháp, thân thể đứng yên không nhúc nhích, từng suy nghĩ vừa nảy ra đã bị bải bỏ.

Biên Bá Hiền nuốt một ngụm nước bọt, mặt không cảm xúc tìm điện thoại, gọi cho Phác Xán Liệt.

"Cục cưng sao vậy? Anh đang về đây, em ăn chưa?" Vừa nối dây giọng nói dịu dàng của Phác Xán Liệt đã vang lên.

Biên Bá Hiền vội vã nhìn con gián trên bàn, cố gắng giữ khoảng cách với nó.

"Chuyện này..." Biên Bá Hiền cắn cắn môi, "Quan điểm của anh đối với côn trùng thế nào?"

"Hửm?" Bị hỏi vậy Phác Xán Liệt ù ù cạc cạc không hiểu lắm, "Là một mạng sống trên trái đất?"

"Khụ, vậy anh mau về nhà nhận mạng mới." Biên Bá Hiền cúp máy, cứng nhắc xoay lưng xuống bếp.

Tivi đang phát chương trình tám giờ, Biên Bá Hiền ôm chén ngồi trên ghế cách xa bàn khách nhất. Một bên nhìn chằm chằm con gián đằng kia, một bên lùa cơm vào miệng.

"Cục cưng anh về rồi!" Phác Xán Liệt vào nhà đúng lúc Biên Bá Hiền mới ăn xong.

Cậu bỏ chén xuống, chạy tới kéo góc áo Phác Xán Liệt.

"Sao thế?" Phác Xán Liệt cúi đầu hôn lên mi tâm Bá Hiền.

Biên Bá Hiền không nói lời nào, nét mặt nghiêm túc dẫn anh vào.

Phác Xán Liệt thắc mắc, nhưng vẫn theo chân Biên Bá Hiền đến phòng khách.

"Nó đó." Biên Bá Hiền chỉ chỉ bàn khách, sau đó núp sau lưng Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt mù mịt bước tới, ánh mắt run rẩy.

"À." Phác Xán Liệt cố gắng điều chỉnh vẻ mặt, xoay người ôm ôm Biên Bá Hiền, "Không sợ không sợ."

Biên Bá Hiền đẩy đẩy tay Phác Xán Liệt, nhưng không dùng lực chút nào, "Em không sợ, chẳng qua chờ anh về nhìn chung thôi."

Giấu đầu hở đuôi.

Suýt nữa Phác Xán Liệt đã đỏ bừng mặt, không phải là giận, mà là nhịn cười đến nội thương, nhưng ngoài miệng anh vẫn thuận theo Biên Bá Hiền. Anh ôm Biên Bá Hiền đẩy cậu vào phòng ngủ, "Em ở đây đợi anh, để anh giải quyết."

Ánh mắt Biên Bá Hiền lay động, cậu yên lặng nhìn Phác Xán Liệt. Anh tận lực bày ra bộ dạng "em yên tâm".

Biên Bá Hiền đóng cửa phòng lại, suy nghĩ một chút, lại nhẹ nhàng mở một khe nhỏ, trong lòng vừa sợ vừa muốn xem Phác Xán Liệt đè bẹp con gián.

Phác Xán Liệt loay hoay mấy vòng trong phòng, vò đầu bứt tai. Đi được vài bước thì nhìn gián huynh oai hùng ở bàn, dù lòng sợ muốn chết nhưng Phác Xán Liệt không nói.

Rốt cuộc tìm được bình rỗng trong bếp, Phác Xán Liệt đeo găng tay rửa chén vào.

Cầm chặt bình, anh từng bước một chậm rãi tiếp cận gián huynh.

Gián huynh giật giật râu, bò tới vìa bàn.

Phác Xán Liệt nuốt ngụm nước miếng, cách bàn trà một mét thì dừng lại, cánh tay cầm bình run lẩy bẩy chỉa vào gián huynh, ánh mắt sợ hãi không dám nhìn thẳng, chỉ biết dùng khóe mắt thăm dò tình hình.

Miệng bình đã đến gần bàn, tay cầm nắp của Phác Xán Liệt cũng từ từ tới gần, giây sau nhanh chóng ấn vào gián huynh đẩy vào bình đóng nắp lại, gián huynh hết đường thoát.

Vặn chặt miệng bình, Phác Xán Liệt vứt vào thùng rác, sau đó vội vã buộc bao rác đem ra ngoài.

Lúc vào nhà lần nữa, anh đã tháo hết trang bị trên tay ra.

Thấy Phác Xán Liệt sắp lên Biên Bá Hiền liền đóng cửa lại, Phác Xán Liệt gõ gõ cửa, "Anh dọn xong rồi."

Biên tổng trưng khuôn mặt nghiêm túc mở cửa.

"Anh sợ làm bẩn bàn nên bỏ nó vào chai." Dứt lời, Phác Xán Liệt còn ra dáng "mau khen anh", nào biết quá trình vừa nãy Biên tổng đã thấy tất cả.

"Anh không sợ?"

"Đừng sợ đừng sợ." Phác Xán Liệt vò tóc Biên Bá Hiền, giọng điệu mềm mỏng an ủi.

Đôi mắt bối rối sợ hãi của Biên Bá Hiền, anh thấy rõ, nhưng không nỡ vạch trần. Tuy anh cũng sợ côn trùng, nhất là gián, nhưng anh phải bảo vệ cục cưng mình yêu nhất, nên không thể chùn bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net