Chương 3: Ngoại truyện 1 - Tùy tiện viết một chút.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi tặng bạn @mrkiveluvjoon. Nếu không có bạn đốc thúc, nhắc nhở thì cái hố vỏn vẹn 5 chương này của mình chắc đến Tết Lao động năm sau cũng không lấp được. Chúc bạn và mọi người đọc truyện vui vẻ.

Chương 3: Ngoại truyện 1 - Tùy tiện viết một chút.

Từ trước đến giờ, xung quanh Hoa Cảnh lúc nào cũng náo nhiệt, cho dù là sơ trung, cao trung hay là ở trường Đại học thành phố. Bất kể anh có đi đâu thì cũng luôn giống như một siêu nam châm, hấp dẫn tất cả mọi người có cùng từ trường với anh. Cái từ "Từ trường" này có vẻ hơi rộng, có thể giải thích dễ hiểu thành tập hợp trai xinh gái đẹp lại còn lắm tiền. Hầu hết những người xung quanh anh đều là như vậy.

Hứa Trì cũng được bao quanh bởi những người có cùng từ trường với cậu. Họ tốt bụng, an phận thủ thường, chăm chỉ nhưng lại vụng về. Tuổi trẻ vốn quý giá, sáng như kim cương lại bị che đậy đi, chỉ để lại một màu xám xịt. Họ còn chưa học được cách tỏa sáng thì trong khi đó, một số người khác đã xem việc nhận được sự chú ý trở thành thói quen rồi.

Mỗi lần Hoa Cảnh đi đón cậu tan học đều khiến những người qua đường phải lặng lẽ liếc nhìn. Bạn học của Hứa Trì tìm cậu để hỏi thông tin về anh, Hứa Trì nghiêm mặt thẳng thắn từ chối.

"Anh ấy có bạn gái rồi."

Cậu không muốn người khác làm quen với anh, không muốn đưa số điện thoại của Hoa Cảnh cho ai cả. Cậu chỉ bảo Hoa Cảnh đừng tới đón mình tan học nữa, đỡ gây ra rắc rối sau này.

Vì vốn không học chung một trường, vòng tròn bạn bè của hai người cũng hoàn toàn không giao nhau, bây giờ lại còn bị Hứa Trì dùng một đao cắt đứt khiến cho hai người trừ lúc ăn cơm ngủ nghỉ ra thì cũng chẳng thể gặp nhau.

Hoa Cảnh vui vẻ thoải mái, hầu như bên người lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười đùa của mọi người. Dần dần Hứa Trì cũng có chút hối hận, nhưng lại không muốn mở lời nói Hoa Cảnh đi đón cậu như trước kia. Hình như cậu rất giống với kiểu người khó hầu hạ, cậu sợ nhất là gây thêm phiền phức cho người khác.

Không biết Hoa Cảnh đang làm gì, không biết anh có bạn mới không, không biết có người thầm mến anh không... Cậu chẳng biết gì về chuyện của Hoa Cảnh, cảm giác không kiềm chế được khiến cậu thấy lo lắng, cậu luôn cảm thấy mình sắp bị người kia vứt bỏ.

Tuy anh cũng đã từng nói mấy lời ngốc nghếch như "Em yêu anh, anh cũng thích em", nhưng cậu thật sự không muốn đối mặt với tình huống kia chút nào. Nếu điều đó có thật sự xảy ra thì cậu chỉ có thể có thể rời đi không chút do dự.

Mấy ngày gần cuối năm, cậu bị cảm bởi vì Hoa Cảnh nhất quyết muốn làm tình trong phòng tắm. Thân thể Hứa Trì vốn đã không tốt bằng anh, bị anh dằn vặt đến nửa đêm mà không bệnh mới lạ. Uống thuốc hai ngày nay cũng đã tốt hơn nhiều, cũng vì chuyện này mà làm chậm tiến độ ôn tập. Hoa Cảnh hỏi cậu có muốn cùng nhau ăn Tết không, nhưng tên nhóc mọt sách lại vô cùng lo lắng từ chối nói: "Em còn mấy môn chưa ôn tập nữa đây."

Được thôi. Hoa Cảnh đã bị từ chối nhiều lần, đã sớm đoán được câu trả lời sẽ là như thế này. Anh đã sớm biết Hứa Trì là người hướng nội, Hứa Trì không thích bạn của anh, cũng không giới thiệu bạn của cậu cho anh. Anh chỉ xem như đối phương cần có không gian riêng tư.
Dù sao anh cũng không phải là người để chuyện trong lòng. Nếu có chuyện gì không thoải mái thì sẽ làm một trận, dù có tức giận thế nào thì cũng sẽ bị bánh bao nhỏ này của anh tiêu diệt hết.
Hứa Tiểu Trì ở trên giường muốn gì được đó, tất nhiên là trong sinh hoạt với anh cũng thế, giặt quần áo, nấu cơm, làm ấm giường đều rất chu đáo.

Hoa Cảnh muốn cậu làm gì cũng được, gọi anh, gọi ba, gọi chồng đều được. Khi anh có hứng thú, không cần biết người kia đang làm gì, chỉ cần bắt tới lột quần áo rồi bắt đầu bắt nạt. Lúc đầu, Hứa Trì còn có thể biệt nữu đẩy anh ra một hai lần, lại bị anh niết mông một trận thì lập tức run chân, đuôi mắt ướt át dựa vào trong ngực anh gọi "anh".

Bạn bè đều biết anh có người yêu nhưng chưa bao giờ được gặp làm quen, cười nói anh là "Kim ốc tàng kiều" (1). Anh lại nghĩ tới tấm băng rôn giống như đang sải cánh bay cao mà anh nhìn thấy ở trường của Hứa Trì, cậu thường đoạt giải trong các cuộc thi sinh viên đại học, hay có tên trong danh sách sinh viên giúp giảng viên biên soạn sách.

Hoa Cảnh nói: "Bảo bối này tôi giấu không được".

"Không giấu được thì mang ra cho anh em xem nào!"

Đám bạn bè nói, đòi nhất định phải đến nhà anh ăn Tết. Hai người sống chung lâu như vậy cũng chưa từng mời ai đến ăn cơm, bạn bè anh cũng đã từng nhắc đến nhiều lần, cũng không thể từ chối tiếp nên Hoa Cảnh dẫn mọi người về nhà.

Về đến nhà, trong phòng khách im ắng, Hoa Cảnh ra hiệu cho bọn họ nói nhỏ chút rồi đổi đôi dép lê đi vào phòng ngủ tìm người. Hứa Trì đang ngủ say trên giường, nhìn thấy một nửa chồng sách chất đống ở bên cạnh, Hoa Cảnh ôm người ra khỏi chăn.

"Bạn anh đến chơi, muốn ở lại đây ăn cơm."

Hứa Trì nói: "Dạ?"

Hoa Cảnh biết cậu không thích đám đông, "Không sao đâu, em ngủ đi. Anh chỉ nói với em một tiếng, không cần ra ngoài. Bọn nó tự nấu cơm ăn, làm xong sẽ đưa vào cho em."

Hứa Trì muốn ngồi dậy, bệnh cảm mạo của cậu đã tốt hơn nhiều rồi, vẫn có thể làm một bữa cơm, hơn nữa sao lại để khách nấu ăn được. Dù sao Hoa Cảnh cũng không nấu ăn được, anh vào nhà bếp chỉ làm hai việc, một là lấy rượu uống, hai là làm tình.

Hoa Cảnh tính cách bá đạo, bảo cậu ngủ thì nhất định phải ngủ, lúc anh đi ra ngoài còn khóa cửa phòng. Mấy người bạn ngoác mồm kinh ngạc: "Bọn tớ đều đến đây hết rồi mà cậu thế này là có ý gì, không cho xem thì thôi, khóa cửa làm gì!"

Hoa Cảnh nhàn nhạt nói: "Bị cảm." anh sợ nếu không không ngăn cản, bọn họ nhất định sẽ đòi gọi Hứa Trì ra.

Thế nhưng Hứa Trì xấu hổ, thay quần áo xong thì muốn đi ra phụ giúp, kéo tay cầm "cạch" một tiếng nhưng cửa không mở ra. Có lẽ do bị cảm sốt, đầu óc không dùng được, cậu gấp gápagox cữa ầm ầm từ bên trong. Sau khi nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, tất cả mọi người trong phòng đều vui vẻ nói:

"Cảnh à, bảo bối của cậu đang gọi kìa, sao cậu lại nhốt người ta lại rồi?"

Hoa Cảnh buồn cười đi lại mở cửa ra, nói với nhóc đầu xù ngốc nghếch: "Hứa Tiểu Trì, đầu óc em có phải là nóng hỏng rồi không! Em ở bên trong, sao anh nhốt em lại được."

Lúc này Hứa Trì mới phản ứng lại, hai má ửng hồng xấu hổ đối mặt với mọi người.
"Em... quên... Em không biết... "

Những người khác phá ra cười nghiêng ngả.

Hoa Cảnh ôm người vào trong ngực, giải vây cho cậu: "Được rồi, đến giờ nấu cơm rồi."

Hứa Trì nhỏ giọng nói: "Em đi làm."
Hoa Cảnh đáp: "Em làm cái rắm, em muốn mọi người đều bị lây cảm lạnh có phải không?"

Các cô gái chen nhau vào bếp để trò chuyện, trong khi đó, đám con trai thì chơi bài ở bên ngoài.

Hoa Cảnh muốn đưa người trở lại phòng ngủ, nhưng phát hiện ra cậu không muốn đi vào. Hai người họ ngồi trên ghế sofa ngoài ban công thỉ thủ.

"Sao hôm nay em lại đổi tính rồi, không phải em không thích chơi với đám bạn anh à. Bọn anh đều là một đám hồ bằng cẩu hữu, còn bạn bè của em lại là trụ cột tương lai của đất nước ."

Hứa Trì mở to hai mắt, "Em, em chưa từng nói như thế!"

Hoa Cảnh thản nhiên nói:" Em chưa từng nói, là anh tự nghĩ như vậy."
Cậu chưa từng đề cập đến vấn đề này nhưng anh vẫn muốn biết. Anh quay mặt Hứa Trì lại, "Hứa Trì, em nói thật với anh, có phải em chê anh là sinh viên trường đại học tạp nham, đến trường em làm em xấu hổ phải không?"

"Không phải đâu!" Hứa Trì sửng sốt, vội vàng giải thích: "Em chưa bao giờ nghĩ như vậy! Em không muốn anh đến chỉ là không muốn anh đi... Bởi vì lúc nào cũng có người đến tìm em hỏi WeChat của anh, em không muốn nói cho họ biết nên em không muốn anh đến, chỉ là không muốn để bọn họ thấy anh... "

"Hả? "Hứa Tịnh khó hiểu.

Hứa Trì còn nói: "Cũng không phải em không thích bạn bè của anh, chỉ là em cảm thấy bọn họ là một nhóm toàn người đẹp, em còn không biết uống rượu, cũng không biết đổ xúc xắc, em sợ đi cùng sẽ làm mất mặt anh. Hơn nữa, anh thường xuyên không đến lớp mà lại đi chơi, em nghĩ chúng ta bây giờ nên tập trung vào học tập. Anh đừng có trốn học, đi chơi như vậy..."

Nói đến đó lập tức mất hết khí thế, cậu nào dám quản Hoa Cảnh cơ chứ.

Hoa Cảnh lại vui vẻ, nhàn rỗi chờ đợi nói: "Còn gì nữa không?"

"Còn cái gì nữa?"

"Em hi vọng anh sẽ thay đổi."

Ánh mắt Hứa Trì sáng lên, "Em nói rồi anh sẽ thay đổi thật ạ!"

Hoa Cảnh không nói rõ ràng, "Còn xem tâm trạng của anh đã."

"Ồ..." Đối phương lập tức suy sụp, "Cũng không còn gì nữa..."

Anh nhàn nhạt nói thêm: "Tâm tình tốt thì anh sẽ thay đổi. Làm tâm trạng anh tốt lên rất dễ, chỉ cần em -"
Anh nhấc người lên, nói vài câu bên tai cậu, mặt người kia dần dần đỏ lên, ánh mắt né tránh nói:" Thật ra em không thích mấy cái trò đó... "

Hiếm khi Hoa Cảnh kiên nhẫn hỏi cậu không thích cái nào nhất, cậu đỏ mặt suy nghĩ một hồi rồi ghé vào tai Hoa Cảnh nói rằng cậu không thích mặc váy nhất. Khóe môi Hoa Cảnh từ từ nhếch lên, lộ ra một nụ cười xấu xa.

"Ồ? Anh thích cái này nhất, cái này không thể đổi được hay là thay cái khác?"

Hứa Trì lại nói một cái.

Hoa Cảnh nói: "Anh cũng rất thích cái này, chúng ta đổi cái khác đi."

Hứa Trì không chịu nói.

Hoa Cảnh thúc giục cậu: "Không nói? Vậy nói cái khác, ví dụ như trong sinh hoạt, em cảm thấy anh cần thay đổi cái gì."

"Không có."

"Học hành thì sao?"

"Cũng không có."

Hoa Cảnh cười nói: "Vậy thì tốt."

Anh xoa tóc cậu như dỗ con nít.
"Như vậy mới ngoan, mà sau này có chuyện gì thì nói với anh, đừng để hết ở trong lòng, em không nói ra làm sao anh biết được."

Dù sao thì anh cũng sẽ không thay đổi mà, trong lòng Hứa Trì thầm nói thêm.

Sau đó, lúc Hoa Cảnh đi đón cậu tan học bị các bạn học ở hành lang bắt gặp, Hoa Cảnh cố ý nói lớn với cậu: "Hứa Tiểu Trì, tài khoản WeChat của anh là gì ấy nhỉ? Bạn học của em muốn xin WeChat của anh nhưng đột nhiên anh không nhớ ra."

Hứa Trì rầu rĩ không chịu nói. Cậu nghi ngờ Hoa Cảnh cố ý chọc giận cậu, chỉ cần cậu bày tỏ một chỗ nào đó không vui, Hoa Cảnh sẽ đâm vào chỗ đó để chọc cậu tức giận, đồng thời còn từ trong cơn tức giận của cậu có được cảm giác vui thích.

Đương nhiên là Hoa Cảnh cố ý chọc giận cậu, bởi vì anh nghĩ đến tình huống cậu không thể nhịn được nữa, không cam lòng mà nói một câu: "Anh ấy là bạn trai của tôi, tôi không muốn để anh ấy kết bạn với cậu."

Bánh bao nhỏ này nhất định là ghét bỏ anh, lẽ nào chỉ mấy lời như vậy cũng không thể nói ư.

Hoa Cảnh lấy điện thoại di động trong túi của Hứa Trì ra, mở thông tin WeChat đưa cho bạn học, "Tôi quên mang điện thoại di động, nếu không bạn có thể thêm số của người yêu tôi, thêm cậu ấy thì cũng có thể liên lạc với tôi."

Một câu nói nhẹ nhàng bay bổng, như một cây kim nhỏ đâm thủng cái túi hẹp hòi nhỏ của Hứa Trì. Cậu thở gấp, hơi ngượng ngùng trốn về phía sau.

Hoa Cảnh trả lại điện thoại di động cho cậu, đương nhiên cũng không có thêm WeChat. Anh hung hăng bóp chặt mặt Hứa Trì.

"Khiến em nói một câu thôi mà cũng khó khăn vậy sao?"

Thấy trong hành lang trống không, Hứa Trì ôm eo anh, chôn ở trong lồng ngực anh cười trộm.

Hoa Cảnh hỏi: "Không tức giận?"

"Ừm."

-------------------------

(1) 金屋藏娇 [Kim ốc tàng Kiều]: Dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net