Chương 21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chỉ là bị phản phệ, mấy ngày sau sẽ hồi phục." Lê Hi khoát tay, ý bảo bọn họ không cần đại kinh tiểu quái, sau đó ngoắc tay kêu Thú Vương lại nói nhỏ vào tai hắn, đồng thời Thú Nguyên Lực ngưng tụ thành sợi truyền âm cho Quốc Vương.

"Điện hạ, cái này e rằng..." Thú Vương hơi ngập ngừng quay đầu nhìn về phía Quốc Vương. Quốc Vương không lên tiếng, vẻ mặt cũng khó hiểu.

"Không sao." Lê Hi lắc đầu: "Ngươi chỉ cần truyền ra tin tức, cái khác tự ta có quyết định."

"Vậy thần cẩn tuân ý chỉ của điện hạ." Thú Vương lên tiếng, sau đó rời khỏi.

Lê Hi giao phó xong mọi thứ, sức lực cũng đến cực hạn, sau khi cáo lỗi Quốc Vương liền dẫn đầu rời khỏi đại điện.

---------------------

Tẩm cung Thái Tử.

Trên nhuyễn tháp bên cửa sổ, dưới tấm chăn dày tuyết trắng là một cậu bé đáng yêu trắng nõn  đang nhắm mắt ngủ say. Sắc mặt hơi tái nhợt, da thịt tuyết trắng như sứ và đôi môi phấn nộn, đó chính là Lê Hi.

Mà ở bên cạnh cậu là hai chùm lông một đen một trắng nằm ngủ chung một chỗ. Tựa hồ có chút lạnh, nắm lông màu đen trừng mắt nhìn sau đó nhảy lên người cậu và chen vào tấm chăn.

Mà nắm lông trắng còn bên ngoài lại đang do dự, nhưng nhìn chán hai người ở chung với nhau vẫn là ý động.

Một hồi lâu, y cuối cùng quyết định cẩn thận bò tới bên cạnh Lê Hi, nhưng vì cơ thể quá nhỏ mà bị vướng tấm thảm suýt nữa lăn xuống đất.

"Pi..." Y vô thức phát ra tiếng kêu to trẻ con, sau đó lập tức há miệng cắn tấm chăn mới tránh khỏi bi kịch rơi xuống đất. Len lén nhìn bốn phía, sau khi xác định không ai phát hiện trạng thái khó coi thì y mới yên lòng, bắt đầu nỗ lực leo lên.

"Phốc!" Tẩm cung không một bóng người đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ.

Nắm lông trắng đang chuẩn bị lấy đà nhảy lên liền sợ hết hồn, y vội vàng ngẩng đầu thì đối diện với gương mặt mang theo nụ cười của Lê Hi, còn nắm lông đen U Huỳnh lại đang đứng trên vai Lê Hi khinh bỉ nhìn y.

"..." Xong rồi, cư nhiên bị phát hiện!

Cơ thể nắm lông trắng cứng đờ suýt nữa rơi xuống lại được một cổ Thú Nguyên Lực đúng lúc nâng lên thả tới giữa nhuyễn tháp.

"Ngốc!" Lê Hi đưa tay chọc chọc bụng nhỏ mềm mại của y, sau khi cảm nhận được y không biết làm sao, cuối cùng không nhịn được nằm trên nhuyễn tháp không tiếng động cười to, ngay cả vai cũng run rẩy.

Mặc dù biết Chúc Chiểu và U Huỳnh nhỏ đi là bởi vì phản phệ, nhưng khó thấy được người yêu vạn năng cường đại lại có một mặt ngây ngô như vậy, cậu cảm thấy vô cùng đáng yêu. 

Còn U Huỳnh trên người cậu cũng nhắm mắt lại không đành lòng nhìn thẳng.

"Được rồi, không sao đâu." Đưa tay xoa đầu Chúc Chiểu còn đang cứng ngắc, Lê Hi cố nén ý cười.

Mà Chúc Chiểu lại không chút nào cảm nhận được ý an ủi của cậu, ngược lại cảm thấy toàn thân đều không tốt, dứt khoát kim quang lóe lên rồi biến mất.

"Ngu xuẩn!" U Huỳnh đã triệt để hòa hoãn từ vai Lê Hi nhảy xuống hóa thành một thiếu niên xinh đẹp, sau đó nhặt tấm chăn bên cạnh đắp lên người Lê Hi.

Mà Lê Hi dứt khoát chôn trong ngực y, bật cười.

Mở ra Ngự Thủ Pháp Điển, hình ảnh Chúc Chiểu lặng lẽ có vết hồng.

Không biết qua bao lâu, Lê Hi cuối cùng cười đủ ngẩng đầu từ trong ngực U Huỳnh: " Anh và Chúc Chiểu hiện đang khôi phục thế nào? Kế hoạch có thể tiến hành sao?"

"Chúc Chiểu còn phải chờ, ta cơ bản đã khôi phục." Đưa tay sờ vào đuôi mắt vì cười nhiều mà chảy ra chút nước mắt của cậu, U Huỳnh thuận tay triệu hoán Ngự Thú Pháp Điển tới tay.

Trang sách không gió tự lật, nhanh chóng tự lật xem. Kèm theo tiếng sột soạt, dừng lại trên hình một ma thú. Thần Thú U Huỳnh chỉ chỉ, ma thú kia lập tức từ trang sách đi xuống, quỳ trước mặt hai người.

Tà Ảnh, sở trường ngụy trang giống như đúc, mặc dù là người thân thiết cũng không cách nào phân rõ thật giả.

"Nhiệm vụ của ngươi chính là giả trang thành Thú Vương của đế quốc Lạc Nhật đã phục kích trước đó, sau đó lẻn vào ngục giam cứu nhóm người Đệ Nhị Hoàng Phi ra, sau khi đưa bọn họ trở về đế quốc Lạc Nhật an toàn thì ngay lập tức giả vờ chết đi. Nhớ kỹ, không được để cho ai phát hiện manh mối. Còn những người của đế quốc Khải Tát thì chỉ giữ một người sống, đám người còn lại, giết!"

"Vâng!" Tà Ảnh đáp, sau đó cung kính thi lễ rồi biến mất.

Lê Hi tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mặc dù toàn bộ Thú Vương của Khải Tát và Lạt Nhật đều ngã xuống ở trận đánh trước đó, nhưng U Huỳnh và Chúc Chiểu cũng bị thương không nhẹ. Dù sao cũng là tập hợp trình độ cao nhất của loài người, cho dù là Thần cũng không thể khinh thường.

Chẳng qua như vậy cũng tốt, ngược lại giúp cậu tiết kiệm được không ít sức lực.

Nhìn chung 3 đế quốc, Hoa Vân thực lực yếu nhất, số lượng cao thủ hàng đầu cũng không địch nổi hai nước khác. Mà hai nước đó cũng liên hợp ngấp nghé Hoa Vân, lúc này chính thời cơ ly gián bọn họ tốt nhất.

Huống chi còn chưa tìm được người phụ nữ kia, cậu nhất định phải tìm một cơ hội thích hợp đồng thời thả nam chính Giang Lạc và Đệ Nhị Hoàng Phi ra khỏi ngục giam.

Trước đó ở đại điện, Lê Hi cũng đã để cho Thú Vương Hoa Vân tự mình dẫn người tới biên giới Khải Tát tung ra lời đồn.

Nói rằng mười lăm vị Thú Vương thất bại thảm hại khi phục kích Thái Tử Hoa Vân, toàn bộ cao thủ Khải Tát đế quốc đều chết, chỉ có đế quốc Lạc Nhật chạy thoát, đó là vở kịch mà Quốc Vương Lạc Nhật với Đệ Nhị Hoàng Phi thiết kế nhằm mục đích đoạt đi quyền hành Hoa Vân đồng thời bẻ gãy thế lực trung tâm Khải Tát. Hiện tại tuy Thái Tử không có việc gì, nhưng mục đích còn lại đã đạt được hoàn mỹ.

Tuy lời đồn đãi này vừa nghe đã thấy có trăm ngàn chỗ hở, nhưng rất nhanh cái này sẽ biến thành sự thật. Nếu như tiền tài và thế lực còn sót lại của nhà mẹ Đệ Nhị Hoàng Phi đều thuộc về Lạt Nhật.

Đời trước hai nước này phụ thuộc vào Giang Lạc, trong cuộc chiến diệt Hoa Vân lập được công lao hiển hách, tàn sát vô số dân chúng vô tội. Sau đó vì lấy lòng Giang Lạc, không những đưa mỹ nhân của Hoa Vân cho gã làm đồ chơi, thậm chí ngay cả con gái ruột cũng có thể đưa lên.

Nhất là đệ nhất mỹ nhân trong lời đồn, đứng đầu hậu cung Giang Lạc, hình như sau này ả còn được hoàng thất Khải Tát phong là công chúa Trấn Quốc. Mà Quốc Vương đế quốc Lạc Nhật vì ôm chặt đùi Giang Lạc cũng cưới Đệ Nhị Hoàng Phi - mẹ của Trình Nhiễm và đệ nhất mỹ nhân làm vợ kế.

Cho nên lần này cậu mới sắp xếp để Tà Ảnh trực tiếp đưa Đệ Nhị Hoàng Phi tới Lạc Nhật, còn Giang Lạc cũng sẽ làm cho gã thành công nương tựa dưới trướng hoàng thất Khải Tát.

Chỉ là không biết lần này Đệ Nhị Hoàng Phi mất tài lẫn mạo, vừa không có con gái dung mạo xinh đẹp gã cho con rể tốt làm chỗ dựa cho ả còn có thể vào mắt Quốc Vương Lạc Nhật hay không. Còn đệ nhất mỹ nữ vang danh thiên hạ, giữa mẹ và người yêu sẽ chọn như thế nào? Còn Giang Lạc lại hèn mọn dưới tình thế Khải Tát gặp khó khăn còn có thể được cung phụng, quỳ bái giống như thế giới trước không đây.

Lê Hi nghĩ, khóe môi nở ra nụ cười giảo hoạt.

Cậu bỏ xuống toàn bộ mồi nhử, quân cờ cũng cũng đặt xong, còn dư lại chính là chờ đợi thời cơ thu lưới. Xét xử đã bắt đầu, những người có tội đều nên phải đền tội!

------------------

Trong ngục giam, nam chính Giang Lạc đã bị giam nhiều ngày, vô cùng thê thảm.

Bởi vì thân phạm trọng tội lại bị cấm chế Thú Nguyên Lực, vì vậy ở trong ngục không ít lần được thủ vệ "chăm sóc", những người khác trong ngục cũng không ngừng ngấp nghé gã.

Làm nam chính của thế giới này, tướng mạo Giang Lạc oai hùng tuấn tú, đối với những người ở tù chung thân mà nói thực ra là một loại mê hoặc không nhỏ. Hơn nữa sau khi kí khế ước với ngụy Bạch Hổ, khí chất của gã cũng mơ hồ thay đổi, dù xuất thân đường phố nhưng vẫn mang theo chút hương vị quý tộc cao cao tại thượng. Kết quả là những tên vô cùng hung ác này sẽ không dễ dàng buông tha gã, hung hăng dằn vặt nhiều ngày, vì sợ nháo tai nạn chết người mới vứt người qua một bên.

Đau đớn kịch liệt và lòng tự tôn bị nghiền thành cát bụi thời khắc cắn nuốt Giang Lạc khiến gã hận không thể lập tức tự sát. Nhưng vừa nghĩ tới bản thân chịu hết khuất nhục và cha mẹ đã chết, dù thế nào thì gã cũng không cam lòng.

Huống chi còn có căn nguyên làm cho gã hãm vào vực sâu địa ngục, bản thân lại được vạn dân tôn sùng thành thần được mọi người kính yêu - Thái Tử điện hạ, từng giây từng phút nhắc nhở gã huyết hải thâm cừu, khắc cốt ghi tâm.

Trình Hoàn, Trình Hoàn! Giang Lạc một lần lại một lần nói thầm trong lòng cái tên tràn ngập cừu hận này, hận không thể dung nhập vào cốt nhục (ruột thịt), khắc ghi trong huyết mạch. Vậy mà lại không có bất kỳ chỗ dùng nào, bởi vì giờ khắc này gã chẳng qua chỉ là một tù nhân vô cùng thấp kém.

Cắn chặt môi dưới khô nứt, Giang Lạc miễn cưỡng làm bản thân tỉnh táo suy tính phương pháp giúp bản thân chạy ra khỏi khốn cảnh.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền tới thanh âm đưa tới sự chú ý của gã....

Tác giả có lời muốn nói:

Nghĩ ra một đoạn nhỏ:

Nhiều năm sau đó, Lê Hi trở lại thế giới thật thành công HE với chủ thần, lại ngoài ý muốn phát hiện rất nhiều hình ảnh lúc nhỏ của cậu ở trong nhà.

Tỷ như ôm gấu con đi ngủ, ăn bánh kem dính bơ, thậm chí còn có lúc vô tri ăn mặc như thiếu nữ đeo tai thỏ trong thời kỳ xấu hổ.

Vì vậy Lê Tiểu Hi không nhịn được lập tập quyết định hủy thi diệt tích lại bị chủ thần công ngăn cản, đồng thời cất ảnh chụp vào trong không gian.

Ngày hôm sau, chủ thần công liền phát hiện N bao lớn nhỏ khác nhau, thú bông hai màu đen trắng vẻ mặt ngốc manh, mà bữa trưa bữa tối cũng đều đổi thành bánh trôi trắng đen.

Cho nên, vì sao trước đó lại sáng tạo ra loại này lịch sử đen. Giờ khắc này trong nội tâm chủ thần công còn sụp đổ hơn so với Lê Hi khi nhìn thấy hình ảnh lúc nhỏ của bản thân....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net