Chương 24. Hào môn thế gia vã mặt tra công và tiện thụ mang bầu chạy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lịch đế quốc Hoa Vân tháng 9 năm 3467, đế vương đầu tiên trong lịch sử thống nhất đại lục Ngự Thú và đồng thời là người duy nhất được Thần Thú sủng ái trong nghìn năm qua, đại đế Trình Hoàn của Hoa Vân sau truyền ngôi cho tân đế vương đã được Thần Thú triệu nhập tới Thần Giới, bất tử.

Mà sau khi cậu rời đi, mặc dù không hiếm những người tài năng xuất hiện lại không có ai so được với cậu.

Về sự tích của cậu cũng được người kể chuyện truyền tụng, đời đời truyền lại.

----------------------------

Trở lại không gian chủ thần quen thuộc, Lê Hi mệt mỏi thở dài.

Tuy trải qua Ngự Thú thế giới đối với cậu là vô cùng mới mẻ, nhưng phải ứng phó với cả hai người chồng  thì cậu có chút ăn không tiêu. Mặc dù sau này tiến vào Thần Giới cũng không có chuyển biến tốt đẹp.

Mà triền miên kiều diễm giữa bọn họ vô cùng kích thích, đến tận giờ hồi tưởng lại vẫn làm cậu đỏ mặt.

"Em cần nghỉ ngơi sao?" Bởi vì Lê Hi im lặng thời gian dài nên Chủ Thần đánh vỡ yên tĩnh. Không biết có phải vì tâm ý tương thông mà tốc độ nói của y rất chậm, thanh âm trầm thấp âm cuối lại giống như quyến luyến nỉ non lộ ra vẻ quyến rũ ở trong không gian tối om.

"Khụ." Lê Hi càng không được tự nhiên, hắng giọng cự tuyệt: "Không cần, trực tiếp đưa tôi đi đi."

"Được." Chủ Thần đáp ứng sau đó đưa cậu đi, chỉ là trong lòng hơi chần chờ, y không hiểu sao mơ hồ cảm giác bản thân bị ghét? Là sai chỗ nào, hay Lê Hi phát hiện gì đó?

Chủ Thần nghĩ, càng buồn rầu. Y phất tay cho bóng tối tản đi để lộ ra một chiếc nôi vô cùng tinh xảo được đặt ở bên cạnh vương tọa.

Kéo ra cái chăn, một đứa bé lớn cỡ bàn tay nằm bên trong đang ngủ đến thoải mái, yên ổn.

--------------------------------

Bên kia, kèm theo cảm giác bóp méo xuyên qua không gian, Lê Hi tới thế giới mới.

Cậu rơi vào một căn phòng thử đồ trong salon cao cấp, mấy thợ trang điểm bên người cũng không ngừng bận rộn đặt trước mặt cậu đủ loại quần áo.

Trong không khí tràn ngập các loại mùi nước hoa nồng nhạt lẫn vào nhau lộ ra mùi vị vô cùng rẻ tiền.

Mà cách cánh cửa, giọng nữ bén nhọn lại chói tai không ngừng nói chuyện ở bên ngoài, như một con gà mái nhỏ mới học được cách đẻ trứng đã không ngừng khoe khoang "công tích vĩ đại" của nó với mọi người.

Lê Hi nhíu mi miễn cưỡng cố gắng làm cho đầu óc hỗn loạn này tỉnh táo lại sau đó mới nhắm mắt tuần tra tình huống cụ thể thế giới này.

Đây là thế giới hiện đại đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới.

Nguyên thân tên là Kỳ Yến Ninh, hắn là đại thiếu gia của gia tộc họ Kỳ, tính tình ôn nhu ổn trọng lại có thiên phú xuất sắc tại phương diện y dược. Nên từ bé đã bị gia tộc họ Trình nhìn trúng, định hôn ước với người thừa kế của họ, chỉ chờ 20 là có thể kết hôn.

Toàn bộ thành phố B đều biết rõ quan hệ hai người, nhưng Trịnh Trạch cũng không coi trọng, trái lại thường xuyên lưu luyến bụi hoa, vung tiền như rác.

Còn nam chính của thế giới này là Cố Văn Nhưỡng, là một người đàn ông nghèo khó tính cách hèn yếu.

Cố Văn Nhưỡng có không ít em trai và em, nhưng với tư cách là anh cả lại không được yêu thương nhất mà phải bỏ học sớm để đi làm nhằm trợ giúp chi tiêu trong nhà.

Một người kiêm ba phần công việc, buổi sáng đưa báo, ban ngày bưng gạch ở công trường, buổi tối làm người phục vụ trong quán bar.

Một lần ngoài ý muốn để cho gã và Trịnh Trạch đang tái phát bệnh đau bao tử gặp nhau, chẳng qua chỉ là một chén cháo bình thường lại gợi lên hồi ức của Trịnh Trạch, hơn nữa gã vô tình phát hiện thể chất song tính của Cố Văn Nhưỡng nên đã chú ý tới gã, thế là dứt khoát cho người nhà Cố Văn Nhưỡng tiền, mua người rồi nuôi nhốt.

Dù nguyên thân biết chuyện này, nhưng hắn cũng không thèm để ý. Bởi vì quan hệ giữa hắn và Trịnh Trạch chẳng qua chỉ là quan hệ làm ăn. Nhà họ Trình muốn kỹ thuật còn nhà họ Kỳ muốn tiền, thông gia chỉ là thêm tầng bảo đảm hai bên hợp tác lâu dài thôi, nên Trịnh Trạch có làm gì thì hắn cũng sẽ không để ý. 

Nhưng hết lần này tới lần khác, dáng vẻ như vậy lại hấp dẫn ánh mắt Trịnh Trạch khiến gã đặt Cố Văn Nhưỡng qua một bên mà mạnh mẽ theo đuổi nguyên thân. Thậm chí để chứng minh thái độ của bản thân ở trước mặt nguyên thân mà đi hành hạ Cố Văn Nhưỡng mấy lần, còn có suy nghĩ ác độc muốn tặng Cố Văn Nhưỡng đi.

Nguyên thân không nhìn nổi mà ngăn lại khuyên mấy câu để cho Cố Văn Nhưỡng rời đi. Nhưng Cố văn Nhưỡng sớm đã hãm sâu lưới tình, tự nhận không phụ sơ tâm, gã tình nguyện vứt bỏ tôn nghiêm làm người cũng muốn chật vật đuổi sau lưng Trịnh Trạch, chịu nhiều đau khổ.

Mãi đến khi tin tức Trịnh Trạch và nguyên thân kết hôn truyền tới thì Cố Văn Nhưỡng lại phát hiện bản thân đã mang thai, gã dưới sự uy hiếp từ nhà họ Trình mới không thể không trốn tránh, mong muốn có thể giữ được đứa bé trong bụng.

Hai đại gia tộc, cường cường liên thủ nên hôn lễ của nguyên thân và Trình Trạch vô cùng long trọng, nhưng cuộc sống sau khi cưới ba năm quả thực bình thản như nước.

Nguyên thân vô cùng độc lập và thái độ si mê nghiên cứu cũng làm cho Trịnh Trạch vô cùng chán ghét, thậm chí trong lúc lơ đãng nhớ tới Cố Văn Nhưỡng trước kia bản thân nuôi dưỡng.

Mà Cố Văn Nhưỡng cũng vì không muốn ảnh hưởng quan hệ giữa Trịnh Trạch và cha mẹ gã, dứt khoát đẩy tội bứt gã đi lên đầu nguyên thân.

Lúc này Trịnh Trạch đắm chìm trong tâm tình hối lỗi và muốn bù đắp cho Cố Văn Nhưỡng nên đã hoàn toàn quên mất chuyện vô liêm sỉ trước kia của bản thân, ngược lại đẩy hết tội lỗi lên đầu nguyên thân.

Vừa lúc thí nghiệm thuốc mới của nguyên thân thành công. Vì vậy dưới sự tức giận, gã dứt khoát mua chuộc lão tam của nhà họ Kỳ trộm lấy thành quả của nguyên thân ra rồi nhốt người trong nhà.

Đồng thời Trịnh Trạch cũng từng bước xâm chiếm nội bộ nhà họ Kỳ khiến cha nguyên thân mất đi quyền lực, rồi gã nâng Cố Văn Nhưỡng lên nắm quyền, trợ giúp Cố Văn Nhưỡng nhận tổ quy tông và triệt để biến nhà họ Kỳ thành con rối.

Sau khi thành công, gã giả dối ký lên đơn ly hôn và đuổi nguyên thân đi, lại thiết kế chuyện ngoài ý muốn khiến hắn gặp tai nạn xe cộ trở thành người thực vật. Còn bản thân lại diễn phu phu tình thâm dối trá, chỉ lên trời thề rằng sẽ chăm sóc nguyên thân trọn đời. Chỉ tiếc không tới một năm, nguyên thân không được chữa trị nên đã rời "đi". Mà sau khi nguyên thân "đi" thì Cố Văn Nhượng cũng thành công leo lên kết hôn với Trịnh Trạch, từ nay về sau sống cuộc sống hạnh phúc. Thậm chí khi chết già, tình cảm ngọt ngào giữa gã và Trịnh Trạch cũng như mối tình đầu làm cho người ta không ngừng hâm mộ.

"A." Biết hết toàn bộ tình hình tại thế giới này khiến Lê Hi không nhịn được giễu cợt cười ra tiếng. Tốt cho một đôi tình nhân ngược luyến tình thâm tra công tiện thụ, máu chó đầy khúc chiết như vậy mà bọn họ cũng có thể diễn ra HE.

Chỉ tiếc, tiểu tam đạp người khác để leo lên dù đáng thương cũng chỉ là đĩ, tra công chạy xa nghìn dặm mới quay đầu hối hận cũng chỉ là một quả dưa leo thối nát không biết đã thối rữa tới mức nào.

"Ngược lại cũng xứng." Lê Hi lầm bằm, thợ trang điểm bên cạnh lại vô thức được đỏ mặt.

Thanh âm thiếu niên trong trẻo êm tai mang theo nụ cười nỉ non lại lộ ra hương vị ngọt ngào. Lúc này bởi vì phải thay đổi quần áo không ngừng nên áo sơ mi trở nên lộn xộn, khiến cổ áo hơi hở lộ ra xương quai xanh tinh xảo và làn da trắng nõn, ngay cả hồng sắc mê người ở ngực cũng mơ hồ lộ ra, bởi vì tiếng cười làm rung động mà càng trở nên rõ ràng.

".." Vô thức nuốt nước miếng, thợ trang điểm hung hăng nhéo bản thân phân tán lực chú ý, cứng ngắc phụ họa nói: "Ngài và Trịnh thiếu gia quả thực rất xứng đôi."

"Phải không?" Lê Hi thờ ơ hỏi rồi đứng lên, cậu nhìn quần áo bừa bộn trước mặt rồi tùy tiện chọn hai cái.

Nhìn thanh niên mặc lễ phục màu đen trong gương, Lê Hi cẩn thận cột chặc một cái cà vạt màu trắng sau đó đưa tay chỉ về cửa: "Tôi có thể tự làm được, mọi người không cần ở đây đâu, đi ra ngoài trước đi, tôi cần an tĩnh."

Trải qua mấy thế giới, hơi thở của người đứng đầu trên người Lê Hi đã khắc vào trong xương cốt, mấy câu đơn giản cũng lộ ra quyết đoán sát phạt khiến họ không dám chống lại.

Thợ trang điểm rời khỏi theo lệnh của cậu.

Còn Lê Hi một mình ở lại cuối cùng có thể tạm thời an tĩnh cẩn thận tự hỏi kế hoạch tiếp theo.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đối tượng Kỳ Yến Ninh thế giới này muốn trả thù là Trịnh Trạch và Cố Văn Nhưỡng, tra công tiện thụ. Mà điều cậu hối hận nhất chính là đã kết hôn với Trịnh Trạch.

Trước mắt, thời điểm Lê Hi xuyên qua vừa vặn trước khi hai nhà Kỳ Trịnh thông gia, đây chính là nơi chọn lễ phục.

Vốn trường hợp hôm nay là mẹ Trịnh Trạch tự thân tiếp đón, nhưng nhà họ Kỳ chỉ là gia tộc nhỏ nên họ tùy tiện cử một người phụ nữ đã có chồng ở dòng phụ tới xử lý. Mà người phụ nữ này tầm nhìn hạn hẹp với thái độ của phu nhân dòng chính thờ ơ nên đã tùy tiện chọn một "hội sợ cao cấp" cấp thấp. Cho nên nguyên thân suýt mất mặt trong hôn lê vì lễ phục xảy ra vấn đề.

Còn Trịnh Trạch, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì gã đang cùng với Cố Văn Nhưỡng đang đau khổ xác nhận có phải thật sự gã sẽ kết hôn hay không củi khô lửa bốc, đánh lửa nóng.

Lê Hi cầm lấy ly thủy tinh đặt trong góc lên rồi đặt nó trên tường, cậu áp vào nghe âm thanh của phòng bên cạnh.

Tiếng khóc thút thít và tiếng ẩn nhẫn cầu xin tha thứ đứt quảng từ bên kia truyền tới. Mà trong đó những lời yêu thương pha lẫn tuyệt vọng cũng tha thiết không kém.

"Há!" Lê Hi nhướng mày, khóe môi câu ra nụ cười hứng thú.

Thật đúng là không có cố kỵ.

Cách vách là chồng chưa cưới chính thức, bên ngoài cũng không ít người đứng đó, nghe đồn đại thiếu gia Trịnh Trạch còn có thể đói khát đến mức tùy ý ôm tiểu tình nhân dã chiến.

Hơn nữa bức tường này tựa hồ không cách âm, dù có kiềm nén thì bên đây vẫn nghe thấy rõ ràng. 

Trước mắt tựa hồ đã tới thời khắc kịch liệt nhất, Cố Văn Nhưỡng khóc lóc cầu xin, dù cậu đã có kinh nghiệm sa trường cũng không nhịn được mà xấu hổ.

Cơ hội đưa tới cửa tự nhiên phải nắm bắt, cậu thuận tay đặt cái ly trên bệ cửa sổ, Lê Hi thong thả ung dung kéo cửa phòng thay đồ ra.

Cậu là người có sở thích giúp người làm niềm vui, như loại yêu đương vụng trộm trong phòng thay đồ gì đó nên thả ra ngoài để cho mọi người cùng nhau thưởng thức.

Trò chơi đã bắt đầu, Trịnh Trạch, Cố Văn Nhưỡng, hãy cẩn thận đi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net