Chương 44.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà những người được hưởng qua vinh quang lại không nhìn rõ gian khổ của những người mới, cũng đã không thể quay đầu và rơi xuống thật sâu cái vòng này, không  màng mọi thứ theo đuổi diễm lệ bên ngoài, dù tầm thường không có gì cũng không cách nào kiềm chế.

Về đưa tới gợn sóng, cũng không phải là sẽ thuận buồm xuôi gió.

Nổi tiếng trong thời gian ngắn ngủi cũng chỉ như bong bóng, muốn chân chính đứng vững gót chân còn cần ra ngoài ánh sáng và tài nguyên nhiều hơn.

Nhưng đối với công ty Nhạc Văn, công ty giải trí lớn với đông đảo nghệ sĩ mà nói thì tài nguyên đều là cung không đủ cầu, thậm chí tới trong tay cũng chưa chắc là phù hợp với bản thân.

Vì vậy, bọn họ không thể không học đủ loại thủ đoạn mưu tính.

Dư luận, scandal, thậm chí bán cơ thể. Chỉ cần có thể nâng bọn họ lên, dù tốt hay xấu thì họ cũng muốn nếm thử. Lại càng không nói tới cạnh tranh, vì chèn ép người khác mà sử dụng âm mưu quỷ kế.

Mà trải qua này đó tuy giúp bọn họ tạm thời thành công, nhưng lại không cách nào xóa bỏ hết vết bẩn trên người.

Mặc dù sau khi thành danh cũng vẫn không cách nào tẩy đi.

Một ít người tâm tình không vững không thừa nhận nỗi áp lực bên ngoài trong quá trình nên mắc bệnh tâm lý, thậm chí bởi vì lịch làm việc quá mức dày đặc mà mệt nhọc ngã xuống. Chân chính có thể chịu đựng đi qua chỉ có lác đác mấy người.

Dưới sự so sánh, chỉ cần có thể chịu đựng qua kỳ thực tập sinh mà xuất đạo đã có thể giành được tài nguyên thích hợp, nghệ sĩ Tinh Mang một đường thuận lợi đi tiếp, quả thực có thể xưng là may mắn.

Không cần nhọc lòng cho việc ra mắt, không bị bắt làm việc, thậm chí công ty còn có thể hỗ trợ đối với chuyện yêu đương hay kết hôn khi biết dẫn dắt tâm lý fan về hướng đúng đắn, cố gắng dùng phương thức không hao tổn độ nổi tiếng, vừa không ảnh hưởng tới việc gia đình riêng tư.

"Cho nên, rốt cuộc là ai tàn nhẫn?" Khóe môi Lê Hi câu ra một nụ cười trào phúng, giọng điệu lãnh đạm và xem thường.

"..." Hạng Niệm Vi đỏ bừng mặt không nói lời nào. Cô tới Tinh Mang không có hóa trang gì nên người trong phòng ai cũng biết thân phận của cô.

Thân là tiểu công chúa Nhạc Văn nên cô ta vẫn luôn được bảo vệ rất tốt, mấy chuyện thối nát dơ bẩn chưa bao giờ có ai nói trước mặt cô. Tuy trong lòng rõ ràng rất nhiều chuyện không thật sự giống như mắt thấy tai nghe, nhưng không tận mắt chứng kiến nên cô ta cũng giả vờ như không biết mà khoe khoang khắp nơi công ty nhà cô ta khác các công ty khác, là một dòng sông trong sạch trong giới giải trí.

Vốn là muốn chèn ép Lê Hi lại thành ra vạch trần bí ẩn trong công ty, bị vả mặt ngược lại, trải qua như vậy khiến cô vô cùng khó chịu.

Mà Lê Hi lại không bỏ qua cho cô ta, lời kế tiếp càng khiến cô ta hối hận, hận bản thân đã vào Tinh Mang.

"Trước đó tôi từng nghe thư ký nói tiểu thư Hạng để ý Khương Phong nên sớm rinh người về. Hôm nay vừa vặn gặp nhau, chúng ta sẵn giải quyết việc này đi." Kêu người đưa văn kiện cho Hạng Niệm Vi, giọng nói của Lê Hi rất thành thật: "Tôi cũng gọi cha cô một tiếng lão ca, người cho cô, tiền trái hợp đồng cũng không cần thanh toán, coi như là quà tặng gặp mặt lần đầu. Chỉ là tôi muốn nói với tiểu thư Hạng một câu, dù sao cũng phải biết cẩn thận và đừng có bị tính kế."

"...." Hạng Niệm Vi nghẹn họng trân trối kinh ngạc nhìn Lê Hi, hoàn toàn không ngờ cậu sẽ nói tới chuyện Khương Phong ở trường hợp này.

Còn những người khác trên mặt cũng là vẻ kinh ngạc.

Lời nói của Lê Hi tiết lộ ra rất nhiều thông tin, Hạng Niệm Vi và Khương Phong mập mờ mờ ám cũng không phải là bí mật. Chỉ là chủ tịch Nhạc Văn luôn đè xuống, còn cô ta tuyên bố với bạn bè thân thích là hai người yêu đương bình đẳng nên mới không nói ra trước công chúng.

Không ngờ hôm nay lại bị Lê Hi nói ra trước mặt mọi người, còn tiện tay tặng Khương Phong như món đồ chơi.

Cô ta coi Khương Phong coi như người yêu, còn cậu lại coi gã như nô tỳ rửa chân, vũ nhục trắng trợn như vậy quả thực hoàn toàn không đặt Hạng Niệm Vi và Nhạc Văn để vào mắt.

Ngực Hạng Niệm Vi phập phồng kịch liệt, sắc mặt cô tái xanh, đôi mắt nhìn Lê Hi cũng tràn ngập oán hận. Hạ Niệm Vi đã tức tới run người, đầu óc cũng rối bời đưa tay hất văn kiện thư ký đưa tới.

Mà thư kí Lê Hi lại không biết vô tình hay cố ý mà nương theo lực tay của Hạng Niệm Vi khiến văn kiện rơi xuống đất, giấy tờ bên trong rơi tán loạn.

Trong đó có mấy tấm ảnh với góc chụp rất đẹp, bức ảnh vừa vặn rơi bên chân Hạng Niệm Vi. Chỉ tiếc, người phụ nữ trong đó với Khương Phong cũng không phải là cô.

"Không thể nào!" Giống như bị sét đánh, Hạng Niệm Vi chết lặng cúi đầu nhìn chằm chằm mấy tấm hình trên mặt đất. Mà người đi theo cô cũng vội vàng nhặt lên giúp cô và cất đi, đồng thời dùng ánh mắt cảnh cáo quét bốn phía, nhưng không có tác dụng gì.

Tuy chỉ ngắn ngủi mấy giây, nhưng phóng viên được bộ quan hệ công chúng của Tinh Mang cho vào cũng không phải là đèn cạn dầu, trong nháy mắt liền rõ ràng mọi chuyện.

Vì vậy, khi bọn họ lại lần nữa nhìn về Hạng Niệm Vi, biểu tình trên mặt cũng thêm một phần nghiền ngẫm mờ mịt.

"Dung Quân Đàn!" Cách làm vô cùng vũ nhục của Lê Hi khiến Hạng Niệm Vi xưa nay cao ngạo triệt để không cách nào kiềm nén được nữa, cô ta nghiến răng nghiến lợi gằn tên cậu.

"Tạm biệt, không tiễn." Lê Hi kêu người đưa cô ra khỏi hội trường, nụ cười trên mặt vẫn tao nhã, nhưng ý lạnh trong mắt lại làm cho người không rét mà run.

"Thời gian cũng sắp hết, tôi sẽ chỉ trả lời một câu hỏi cuối cùng." Giải quyết xong Hạng Niệm Vi, Lê Hi đem lực chú ý trở lại hội trường. Nhưng lúc này đây, nhìn như lời nói bình thường lại tràn đầy khí thế áp bức. Giữa những câu chữ đều tiết lộ ra rõ ràng một tin tức, chính là cậu không nghĩ và cũng sẽ không chịu đựng những câu hỏi dụng ý xấu, tiểu công chúa Nhạc Văn ở trước mặt cậu cũng chỉ là vô danh tiểu tốt, huống chi là đám phóng viên cần có chỗ dựa mới có thể sinh tồn như bọn họ.

Hội trường yên tĩnh, một lúc sau mới có người lúng ta lúng túng mở miệng hỏi: "Chuyện trước đó về Khương Phong, rất nhiều nghệ sĩ thâm niên đều đăng tin biểu thị ủng hộ. Thậm chí có người sôi nổi biểu thị muốn trở thành người nhà của cậu, đối với chuyện này Dung tổng có ý kiến gì không?"

Câu hỏi ngoài dựa đoán của mọi người, cũng làm cho Lê Hi hơi sửng sốt, suy tư một hồi thì cậu trả lời: "Cảm ơn mọi người ưu ái, Dung Quân Đàn đã không cần!"

Thanh âm của thanh niên vô cùng bình tĩnh hờ hững, nội dung trả lời cũng vừa đúng trọng tâm, lễ phép lại mang theo xa cách. Nhưng cái loại kiên cường sau khi trải qua đau khổ mà mình đầy thương tích lại vô cùng làm người đau lòng.

Dung Quân Đàn thực sự quá mức mâu thuẫn. Khi xử lý công việc thì thủ đoạn cường thế lưu loát, tàn nhẫn vô cùng, nhưng nội tâm lại mềm mại mong manh một cách bất ngờ, không chịu được một kích.

Một giây trước còn ép người tới không thể thở dốc, mà giây sau đã làm cho họ sinh lòng thương tiếc, ngay cả ngực cũng mơ hồ đau đớn.

Hội trường vốn an tĩnh càng trở nên tĩnh lặng. Thấy không ai có ý định đặt câu hỏi nữa, Lê Hi kêu thư kí tiếp tục chủ trì công việc sau khi kết thúc, bản thân dẫn đầu rời đi trước.

Cước bộ của cậu nhìn như vững vàng, nhưng áo sơ mi bên trong đã hoàn toàn ướt đẫm, ngay cả trán cũng lấm tấm mồ hôi.

---------------------------------------------

Một góc hành lang bí mật phía sau phòng họp, Lê Hi một mình rời đi đang dựa lưng vào tường mà thở dốc kịch liệt.

Thời điểm vừa mới chống lại Hạng Niệm Vi, tinh thần của cậu đã bằng đầu căng như dây đàn đưa ra cảnh báo. Tuy ý chí bản thân cường đại, nhưng thân xác Dung Quân Đàn lại có bệnh.

Ban đầu, cậu coi như khá thoải mái trong hoàn cảnh quen thuộc, một số vấn đề nhỏ cũng không tính là nghiêm trọng còn nằm trong phạm vi khống chế.

Nhưng vừa mới đối mặt với những phóng viên không có chút ấn tượng, vấn đề trên thân thể này lập tức bạo lộ ra.

Chứng sợ hãi đám đông.

Cơ thể Dung Quân Đàn có sự e ngại tự nhiên đối với người xa lạ. Không chỉ đơn giản là sợ hãi mà là khủng bố đủ để phá hủy toàn bộ lý trí.

Mỗi khoản khắc hắn ở trước mặt người khác đối đáp trôi chảy lại giống như bàn tay đẩy hắn xuống vực sâu, căn bản không cách nào có thể giãy giụa trốn thoát.

Lê Hi chưa từng trải qua nên càng không biết phải khắc phục thế nào mà chỉ có thể áp chế theo bản năng, dùng kỹ năng diễn xuất hoàn mỹ để không lộ bất kỳ sơ hở nào.

Không ngờ chính vì quá kiềm nén khiến hiện tại bạo phát càng thêm mãnh liệt.

"Ô" tiếng rên rỉ thống khổ vô pháp kiềm chế từ trong miệng tràn ra, mà tiếp đến chính là tuyệt vọng và bóng tối làm cho Lê Hi không cách nào thích ứng. Cậu vô thức đè lại vết thương trên cổ tay, muốn dựa vào đau nhức để duy trì lý trí, nhưng suy nghĩ lại trở nên chậm chạp khiến cho loại đau đớn này dần mơ hồ.

Cơ thể không ngừng run rẩy, hai chân mất đi sức lực không còn sức chống đỡ khiến cơ thể cậu dựa vào tường chậm rãi trượt xuống đất. Con ngươi dần mất đi ánh sáng, ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng mỏng manh.

"Mệt quá..." Hai từ nhỏ như không thể nghe thấy phát ra từ trong cổ họng, Lê Hi cảm giác bản thân đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.

Cậu, không chống đỡ nổi nữa.

"Em sao vậy?"

Hơi thở ấm áp đột nhiên xuất hiện quét đi giá lạnh trên người cậu.  Lê Hi cố gắng mở to mắt, đối diện với gương mặt quen thuộc lại vô cùng ôn nhu, chính là Phó Cảnh Minh.

"Đừng khóc." Lê Hi loáng thoáng nghe y ôm bản thân nhẹ giọng an ủi, sau đó cậu không cách nào kiềm chế được mà chui vào ngực y, vô thức mở miệng phản bác: "Ngu ngốc, anh tới quá chậm!" Sau đó liền rơi vào bóng tối vô tận.

----------------------

Đợi đến khi Lê Hi tỉnh lại thì người đã trở lại phòng nghỉ ngơi trong văn phòng tổng tài.

Dưới thân là nệm ấm mềm mại, phía sau là ôm ấp ấm áp quen thuộc, trong không khí còn mang theo mùi ngọt ngào từ hoa quả, thoải mái như vậy làm cho cậu không muốn mở mắt.

Loáng thoáng có tiếng nói chuyện truyền tới từ cửa phòng chưa hoàn toàn đóng lại,  tựa hồ thư kí của cậu đang nói xin lỗi với ai đó.

"..." Bởi vì quá mức thoải mái mà mạch suy nghĩ dần chạy xa cũng từ từ thu lại, cậu cũng dần nhớ lại những chuyện trước khi bất tỉnh. Lê Hi mở to mắt, vẻ mặt vô cùng xấu.

Chết tiệt! Hình như cậu lại làm chuyện xấu hổ nữa!

Làm nũng oán giận còn muốn ôm ôm, đã thế té xỉu ở trong lòng người ta, loại hành vi như thiếu nữ vậy nhất định không phải cậu làm. Lần nữa cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, Lê Hi căn bản không tìm được vẻ mặt thích hợp đến đối mặt với người yêu đã lâu không gặp.

Mà Phó Cảnh Minh phía sau cậu lại hứng thú nhìn vẻ mặt ảo não của cậu, khóe môi xưa nay lãnh đạm cũng câu lên một độ cung ôn nhu.

"Đã tỉnh?" Sờ sờ đầu Lê Hi, Phó Cảnh Minh nhỏ giọng hỏi. Thanh âm trầm thấp bởi vì khoảng cảnh hai người vô cùng thân mật mà lộ ra quyến luyến.

"Ừm..." Không tình nguyện lên tiếng, Lê Hi ngồi dậy muốn xuống giường, nhưng cơ thể mệt mỏi rã rời không có chút sức lực.

"Đừng nhúc nhích, bác sĩ nói em uống thuốc xong cần nghỉ ngơi nhiều hơn, có chỗ nào khó chịu sao?" Bộ dạng vô lực của Lê Hi làm cho Phó Cảnh Minh lo lắng. Vừa nãy y đã hỏi bác sĩ của Lê Hi, những loại thuốc trợ giúp cậu ổn định tâm trạng ít nhiều có sự ăn mòn thần kinh của cậu, nhìn Lê Hi trước mắt không cách nào khống chế thân thể là biết. Mà cậu đã uống loại thuốc như này đã được nhiều năm, thậm chí mấy năm nay cậu còn có hiện tượng lờn thuốc nên không ngừng tăng số lượng. 

Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng bác sĩ nói và vết thương ghê rợn trên cổ tay Lê Hi, Phó Cảnh Minh nhíu mày, sầu lo trong mắt càng sâu thế là y vội vàng cất giọng kêu bác sĩ ngoài cửa.

Sau khi kiểm tra qua, bác sĩ tỏ vẻ cơ thể Lê Hi tạm thời không có vấn đề, chỉ là tinh thần cần thả lỏng và không được dao động quá lớn. Còn lại chính là nghỉ ngơi nhiều, tránh mệt nhọc quá độ.

Thư ký gật đầu đã hiểu cẩn thận ghi chú lại chuẩn bị đưa lời dặn của bác sĩ cho quản gia nhà họ Dung. Còn Lê Hi vừa mới trải qua một loạt kiểm tra tinh vi cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tựa trên gối có chút buồn ngủ, nhưng đối thoại giữa bác sĩ và thư kí lại khiến cậu không thể ngủ.

"Muốn bọn họ đi ra ngoài trước sao?" Nhạy cảm phát hiện cậu không thoải mái, Phó Cảnh Minh vừa nhẹ giọng hỏi vừa dùng ánh mắt chặn lại cuộc trò chuyện giữa hai người.

"Ừm." Lê Hi gật đầu, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại giống như muốn ngủ ngay lập tức, nhưng tay cậu lại cầm góc áo Phó Cảnh Minh không có ý định buông ra.

Biệt nữu giữ lại làm cho Phó Cảnh Minh cố gắng nhịn cười, y cũng thuận thế ngồi lên giường dưới ánh mắt khẩn cầu của thư kí và bác sĩ.

Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Phó Cảnh Minh đưa tay ôm Lê Hi vào lòng để cậu ngủ càng thêm an ổn.

Tuy hôm nay y tới là có việc muốn bàn bạc với Lê Hi, chỉ là trước mắt cậu quá mức mệt nhọc, chuyện vụn vặt để sau.

--------------------------------

Lê Hi bên này ngủ được thoải mái ung dung, nhưng bên ngoài  đã nổi lên sóng to gió lớn vì buổi họp báo buổi chiều...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net