Chương 46.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không biết từ khi nào bắt đầu anh đã học được cách dựa vào em. Chỉ có em hiểu được cảm xúc của anh, cũng chỉ có em mới có thể mang lại cảm xúc cho anh. Bởi vì biết không thể không có em, cho nên anh sẽ anh rất quý trọng em. Nếu như cả đời này chúng ta yêu chưa đủ, kiếp sau nhất định có thể dài lâu.

Địa cầu vẫn đang quay, thế gian vẫn thay đổi, nhưng anh mãi mãi yêu em. Mỗi một đêm có em làm bạn là anh không cần trôi qua một đêm cô đơn quạnh quẽ. Chỉ là bởi vì em chính là bến cảng cho anh nghỉ ngơi.

Mỗi ngày, mỗi lúc, mỗi giây. Anh đều rất nhớ em."

Tràn đầy tình ý lãng mạn, giữa những hàng chữ đều là nhu tình mật ý hiện lên vị ngọt của tình yêu. Nhưng bức ảnh đính kèm ở cuối lại mang theo ý vị sâu xa, thậm chí đối với những người hơi chút nhạy cảm mà nói đã có thể ngửi được ý tứ uy hiếp.

Bối cảnh của bức ảnh là một khách sạn tình yêu nổi tiếng trong thành phố, hai người trong hình cũng tràn ngập ái muội.

Hạng Niệm Vi mặt một bộ sườn xám xẻ tà cao lộ ra mảng da thịt lớn tại phần eo và sau cổ cũng nói lên mặt sau sườn xám hoàn toàn hở. Còn quần áo trên người Khương Phong càng là vô cùng dung tục. Nửa người trên trần trụi tô loạn hình vẽ gì đó, hạ bộ chỉ dùng mấy lông chim miễn cưỡng che đi vị trí bất nhã. Nhưng mặc dù như vậy, hình dạng chỗ khó coi đó vẫn như ẩn như hiện.

Đồng hồ bên cạnh điểm đúng 10h tối. Thời gian này, địa điểm này, quần áo như thế này, đương nhiên không phải cosplay phiên bản live-action của Beauty and The Beast và chụp mấy tấm hình làm kỉ niệm, phía sau còn có nhiều tiết mục chờ bọn họ.

Với tấm hình này thì những câu chữ khi nãy cũng có ý khác.

Đó chính là uy hiếp!

Mặt cha Hạng đã khó coi tới mức cực điểm, một tay kéo Hạng Niệm Vi lên khỏi ghế salon chỉ vào tấm ảnh trên máy vi tính hỏi: "Cái này là thật hay giả?"

"..." Hạng Niệm Vi cũng bị biến hoá bất thình lình làm sợ ngây người. Cô xem rất lâu, chật vật gật đầu sau đó mờ mịt lắc đầu.

"Cuối cùng là xảy ra chuyện gì!" Cha Hạng vô cùng tức giận.

"Con.. con cũng không biết." Đầu óc Hạng Niệm Vi triệt để rối thành một cục, mất đi năng lực phán đoán.

Cô và Khương Phong quả thực đã quan hệ nhiều lần. Khương Phong thú vị và chu đáo khác hoàn toàn với những đối tượng cô đã từng gặp, gã luôn mang đến cho cô cảm giác mới mẻ và kích thích. Vì vậy Hạng Niệm Vi cũng không bao giờ từ chối sở thích tình thú của gã.

Nhưng ngày đó cô nhớ rõ sau khi đổi quần áo, họ đã đứng trước gương rất lâu vì Khương Phong nói cô mặt sườn xám vô cùng đẹp, nhưng gã tuyệt đối không lấy điện thoại ra chụp. Nhưng bức ảnh này thực sự là hình ảnh lúc ấy, rốt cuộc là thật hay giả cô cũng không có cách nào phân rõ.

Nhìn dáng vẻ của cô, cha Hạng cũng hiểu rõ con gái là bị Khương Phong tính toán. Hỏi lại chỉ sợ cũng hỏi không ra thứ gì hữu dụng, dứt khoát ném người xuống trở về công ty.

Ở trong mắt cha Hạng, Khương Phong chỉ là một tên vô danh tiểu tốt không lên được mặt bàn, nếu gã đã tự tìm đường chết như vậy thì bản thân có thể tiễn gã thêm một đoạn.

Điều cần làm bây giờ là bảo vệ danh tiếng cô con gái ngốc nghếch của ông ta, không thể vì đập con chuột mà làm bể bình ngọc. Đột nhiên một cấp dưới đề cập đến một chi tiết đưa tới sự chú ý của ông, có người nghe nói hôm nay ảnh đế Phó Cảnh Minh xuất hiện ở tổng bộ Tinh Mang, bên người chỉ dẫn theo một người đại diện, trang phục cũng vô cùng điệu thấp. Sau khi vào Tinh Mang thì chưa từng ra ngoài.

Trong này, tựa hồ có thứ có lợi. Trong đầu cha Hạng có ý nghĩ, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại kêu cấp dưới đi điều tra.

----------------------------------------

Tại phòng nghỉ trong văn phòng tổng tài Tinh Mang, Lê Hi hoàn toàn tỉnh táo tựa vào đầu giường nhìn máy tính trong tay.

Bởi vì thuốc giảm đau nên cậu đã có thể hoàn toàn kiểm soát lại cảm xúc vừa mới thoát cương. Trước đó phát bệnh làm lỡ quá nhiều thời gian, có rất nhiều công việc cậu còn chưa kịp sắp xếp cẩn thận.

Những thứ như dư luận, muốn lợi dụng thì phải cẩn thận không thể có sơ hở, nếu không sẽ rơi vào hoàn cảnh lúc túng như Khương Phong và Nhạc Văn hiện tại.

Mở ra Weibo Khương Phong, tin sốt dẻo hiện tại là lời tỏ tình với Hạng Niệm Vi.

Hiện tại khác với trước kia, lúc này Weibo Khương Phong không còn là nơi tụ tập của fan, ngược lại trở thành trung tâm thu hút anti. Vẻ hài hòa khi trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là trào phúng và chửi rủa.

Từ khi hợp đồng bao nuôi của gã và Dung Quân Đàn bị cho hấp thụ ánh sáng, Khương Phong phản chủ cầu vinh, dang tiếng có được dựa vào ác ý đạp lên người khác cũng đã không thể rửa sạch. Mà hôm nay Hạng Niệm Vi thay gã ra mặt càng trực tiếp đánh lên gã nhãn hiệu "chó săn Nhạc Văn".

Mà Lê Hi sở dĩ kêu người hack vào Weibo Khương Phong, thay vì nói là thông báo lời tỏ tình với Hạng Niệm Vi thì không bằng nói là đăng hình ảnh tư mật khiêu dâm lên Weibo, cậu cũng là suy nghĩ cặn kẽ mới đưa ra quyết định.

Hiện tại, Khương Phong nhìn như không thể làm gì, nhưng thực ra còn có sức đánh một trận.

Ở thế giới ban đầu, khi Hạng Niệm Vi còn chưa hoàn toàn mất đi tác dụng, Khương Phong cũng đã ngoại tình nhiều lần, nhưng mỗi lần đều gã đều cầu xin tha thứ và chuyển nguy thành an, thậm chí còn làm cho tình cảm giữa cả hai sâu đậm hơn. 

Vì vậy, nếu lần này Khương Phong có thể thuyết phục Hạng Niệm Vi, thì dựa vào căn cơ thâm hậu của Nhạc Văn, gã không phải là không có cách nào bắt đầu lại.

Cho nên Lê Hi muốn hoàn toàn cắt đứt đường lui của Khương Phong, khiến gã và Hạng Niệm Vi hoàn toàn trở mặt và không có cách nào xoay người.

Lấy điện thoại di động ra, sau khi gọi thông, Lê Hi phân phó mấy câu: "Chú ý Weibo Khương Phong, đợi một tiếng, nếu Khương Phong có hành động thì tạm thời án binh bất động. Nếu không thì bên chúng ta sẽ chủ động xóa thuận tiện dùng các tài khoản với địa chỉ ip khác nhau làm sáng tỏ giúp cậu ta. Mặt khác, chú ý giọng điệu và thái độ nhất định phải thành khẩn."

"Vâng." Thư kí bên kia vội vàng đáp ứng, tiện thể như cũ càm ràm cậu phải chú ý nghỉ ngơi một phen mới cúp điện thoại.

Kiên nhẫn nghe xong lời càu nhàu, Lê Hi không biết nói gì, thế giới này đâu đâu đều tốt, nhưng phiền toái lớn nhất chính là những người bên cạnh luôn xem cậu là búp bê thủy tinh.

Nhìn thoáng qua cổ tay được băng lại cẩn thận và lỗ kim còn lưu lại khi truyền dịch vào buổi chiều, Lê Hi thầm thở dài ở trong lòng.

Được rồi, thân xác của Dung Quân Đàn thực sự là một búp bê thủy tinh.

"Sao vậy?" Thấy cậu thở dài, Phó Cảnh Minh ở một bên giữ cậu thật lâu hỏi.

"Không có gì, tới." Lê Hi lắc đầu, sau đó đặt máy tính qua một bên rồi vỗ vỗ chỗ trống trên giường ý bảo y ngồi xuống.

Động tác này có quá tự nhiên hay không? Phó Cảnh Minh mơ hồ sinh ra chút nghi ngờ, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy đó là đương nhiên. Y thuận thế ngồi xuống bên cạnh Lê Hi, nệm mềm mại chùn xuống làm cho cơ thể Lê Hi hơi xích lại gần y.

Cách bộ quần áo ngủ, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng có thể chạm vào nhau, khoảng cách vô cùng thân mật như vậy làm cho Phó Cảnh Minh có thể nhìn rõ diện mạo vô cùng tinh xảo của thanh niên bên cạnh.

Giống như một con búp bê được cất giữ của một nhà quý tộc thời Trung cổ, làn da của thanh niên trắng như sứ lại ấm áp làm nổi bật lên mái tóc đen mềm mại. Còn cặp mắt đen như đá mắt mèo kia cũng không trống rỗng, nửa mở nửa khép, đôi mắt mê ly. Đuôi mắt hơi gợn lên câu ra phong tình và quyến rũ.

Tựa hồ phát hiện ánh mắt chuyên chú của Phó Cảnh Minh, Lê Hi quay đầu đối mặt với y, khóe môi câu ra một độ cung ám chỉ. Hơi xích lại, Lê Hi cẩn thận nhìn mặt của y, mang theo chút cảm thán nói: "Không hổ là đệ nhất nam thần giới giải trí, quả thực là cảnh đẹp ý vui."

Hơi thở hơi ẩm ướt trộn lẫn mùi thuốc quanh quẩn ở bên tai nhạy cảm, mà không khí mờ ám càng làm cho đôi mắt của Phó Cảnh Minh trở nên sâu thẳm.

Trước đó bất ngờ thấy ảnh chụp nhà họ Dung mà y đã không khỏi bị hấp dẫn bởi thiếu niên trong hình. Giống như có ai đó trong sâu thẳm trái tim dẫn dắt y và kêu y lập tức chạy tới bên cạnh cậu.

Nhớ lại dáng vẻ dựa tường trượt xuống của Lê Hi vào buổi chiều, tim của Phó Cảnh Minh đau đớn không thể kiềm chế.  

Y đưa tay sờ trán Lê Hi, nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ có vấn đề gì không?"

"Ừm, không có." Nhiệt độ cơ thể ấm áp quen thuộc làm Lê Hi vô cùng thoải mái tới ngáp nhỏ một cái, cậu nhịn không được càng nhích lại gần Phó Cảnh Minh.

Hai người vốn là mới lần đầu gặp nhau lại bất ngờ hòa hợp ấm áp như vợ chồng già đã yêu nhau nhiều năm. Thậm chí ngay cả quá trình tự giới thiệu cũng không có đã thuận lợi nằm trên cùng một cái giường.

Nhìn Lê Hi đã ngủ, Phó Cảnh Minh hơi nhíu mày.

Y cảm thấy Lê Hi thân thiết với y hơn những người khác, thậm chí ngay cả khi phát bệnh cũng sẽ vô thức tới gần y.

Bác sĩ nói là bởi vì y có thể cho cậu cảm giác an toàn nên cậu mới có loại biểu hiện này.

Nhưng người có thể làm cho cậu có cảm giác an toàn rất nhiều, ví dụ như Khương Phong trước kia cũng bởi vì có vài phần tương tự anh trai Dung Quân Đàn mà được cậu giữ bên cạnh.

Vậy còn y? Lẽ nào cũng là một trong những vỏ xe phòng hờ cậu vô thức tìm thấy?

Nhìn gương mặt ngủ sâu của Lê Hi, ánh mắt Phó Cảnh Minh càng sâu thẳm. Y đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Lê Hi, nhiệt độ hơi lạnh mượt mà như ly sứ.

Tựa hồ bất mãn vì bị y quấy rầy, Lê Hi hơi giật giật cơ thể, nhưng nút áo ngủ trong lúc lơ đãng bung ra lộ ra xương quai xanh tinh xảo và làn da trắng như sứ.

"..." Cảnh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mắt làm cho Phó Cảnh Minh vô thức nhìn. 

Lâu sau đó, y mới hoàn hồn mặt không đổi cài nút áo lại cho Lê Hi, lỗ tai giấu sau tóc đã đỏ lên.

-------------------------------------

Bên này Lê Hi ngủ an ổn, Khương Phong bên kia lại hoàn toàn rối loạn.

Dung Quân Đàn phản kích đã khiến gã không còn sức lực mà chỉ có thể hoàn toàn cột bản thân vào đùi Hạng Niệm Vi và Nhạc Văn mới có thể bình an vượt qua nguy cơ lần này. Nhưng Weibo của gã lại bị hack và đăng lên ảnh chụp bất nhã đã hoàn toàn cắt đứt đường lui của gã.

Phiền táo đi qua đi lại trong phòng, gã cố gắng gọi điện cho Hạng Niệm Vi muốn giải thích nhưng bên kia lại không nhận.

Lúc này Khương Phong đã hoàn toàn hiểu bản thân đã sớm rơi vào bẫy Dung Quân Đàn bày ra, gã chỉ có thể vô lực chạy trốn. Trước đó Dung Quân Đàn vẫn không làm gì cũng không phải là nhớ tình xưa, nguyên nhân duy chất chính là cậu đang đợi, đợi thời cơ có thể dùng một chiêu đẩy gã vào chỗ chết.

Dù sao có thể thần không biết quỷ không hay thao túng Weibo của gã và lại đăng vào đúng thời điểm như vậy thì chỉ có duy nhất một người, đó chính là Dung Quân Đàn!

"Nó vì sao lại không chết đi!" Thanh âm khàn khàn lộ ra tuyệt vọng, Khương Phong cầm bình rượu uống, sau đó hung hăng quăng chai rượu thủy tinh xuống đất, đập vỡ nát.

Lúc này, người đại diện cũng mang vẻ mặt chán nản ngồi trong góc lại ngạc nhiên đứng lên: "Khương Phong, nhìn xem! Chúng ta có cơ hội!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net