Ngoại truyện 10: Nếu Chu Chu xuyên trở về (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ry

Bên cạnh hàng rào trong vườn bệnh viện.

Túc Khiêm ôm chặt người yêu mất rồi tìm được lại, mãi không thể bình tĩnh. Anh có thể khẳng định đây không phải là ảo giác của mình, anh cảm giác được rõ rệt nhiệt độ cơ thể của Tô Dục Chu trong ngực, hơi thở của cậu, và... Mùi thuốc sát trùng?

Túc Khiêm không khỏi giật mình.

Hình như anh... Không ngửi được pheromone Alpha mùi dừa trên người Tô Dục Chu.

Trong một đống mùi hỗn loạn, anh chỉ ngửi được pheromone Omega của mình... Chẳng lẽ khứu giác của anh thật sự có vấn đề?

Nhưng mà...

Túc Khiêm rủ mắt, nhìn đỉnh đầu bông xù của thanh niên, hơi ngập ngừng mở miệng: "Chu Chu, sao em..."

"Lùn đi rồi?"

Họ vốn đã cao bằng nhau, nhưng giờ thanh niên chỉ đứng đến mũi anh, so với lần đầu gặp còn lùn hơn một chút, chỉ khoảng 1 mét 8.

Tô Dục Chu: "..."

Không khí tràn ngập cảm động và dịu dàng vì câu này mà bay sạch.

Cậu lùn đi? Tô Dục Chu ngẩng đầu nhìn vào mắt Túc Khiêm, đối diện với anh.

Đúng là kiếp trước cậu lùn hơn một chút, nhưng chiều cao 1 mét 8 cũng đâu tới nỗi nào?

Tô Dục Chu bĩu môi, đồng thời cũng vô cùng chắc chắn, người trước mắt này 100% là Túc tiên sinh của mình, là người yêu cậu ngày nhớ đêm mong.

Mùi hạt dẻ ngọt ngào trên người anh là thứ cậu không thể quen thuộc hơn được nữa.

Nhưng mà, sao Túc Khiêm lại xuất hiện ở đây?

Cuối cùng Túc Khiêm cũng thấy được mặt Tô Dục Chu.

Đôi mắt thanh niên phiếm hồng, khóe mắt vẫn còn nhòe lệ, sắc mặt tái xanh ốm yếu, trông như vừa trải qua một cơn bệnh nặng, cả người cũng rút lại.

Vẻ ngoài của Tô Dục giống với Tô Dục Chu, nhưng vẫn có chút xíu khác biệt. Là người chồng sớm chiều chung đụng, Túc Khiêm cũng nhận ra.

Đương nhiên chút khác biệt ấy cũng có thể là vì...

"Em gầy đi rồi."

Còn gầy đi rất nhiều, má sắp hóp cả vào, mặt mày tái xanh, trông như có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

Túc Khiêm thương tiếc vuốt ve mặt cậu, trong mắt ngập đầy đau lòng.

Anh chắc chắn thanh niên trông có hơi xa lạ này là Chu Chu của anh.

Túc Khiêm cũng mơ hồ hiểu được, dường như một chuyện khó có thể giải thích đã xảy ra.

"Anh cũng gầy rồi."

Tô Dục Chu giơ tay lau nước mắt, cậu hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại.

"Anh Túc, sao anh lại ở đây?" Cậu hỏi.

Đây là Túc Khiêm kiếp trước sao? Hiển nhiên không phải.

Tô Dục Chu nắm tay anh, đầu ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn màu trắng bạc trên ngón áp út.

Viên đá quý màu xanh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Đây là nhẫn cưới của họ, Túc Khiêm vẫn còn đeo, chứng tỏ anh là người cậu gặp sau khi chuyển kiếp.

Nhìn cặp nhẫn này, lại nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt mềm mại của Tô Dục Chu mang theo niềm vui sướng không thể kiềm chế.

Cho nên việc cậu chuyển kiếp không phải là mơ, tất cả những chuyện đó từng xảy ra!

Nghe thấy câu hỏi này, Túc Khiêm như ý thức được, bắt đầu quan sát xung quanh.

Lối kiến trúc ở nơi này không giống thành phố S lắm, lại thêm Tô Dục Chu lùn đi... Anh nhíu mày, trong đầu xuất hiện hết vấn đề này đến vấn đề khác.

"Anh không biết." Túc Khiêm lắc đầu.

Lúc này, anh Lâm đứng xem Túc Khiêm trèo rào vào cuối cùng cũng chạy tới.

"Bảo vệ sắp tới rồi, hai người mau về phòng bệnh đi."

Mặc dù không biết quan hệ cụ thể của bọn họ, nhưng chắc chắn không chỉ là xã giao.

Động tác trèo rào nhảy vào trong của người này ngầu muốn chết, nhưng cũng vi phạm quy định khiến bảo vệ chú ý, phải mau chóng rút lui thôi.

Túc Khiêm cũng loáng thoáng thấy bóng bảo vệ chạy đến, anh gật đầu. Nhìn dáng vẻ gầy yếu mỏng manh của Tô Dục Chu, lại nhìn chiếc xe lăn đằng xa, Túc Khiêm bế cậu lên, nhanh chân đi mất.

Anh Lâm lại trố mắt.

Mặc dù trong khoảng thời gian này A Dục gầy rất nhiều, nhưng dù gì cũng là một người đàn ông trưởng thành cao 1 mét 8, thế mà người anh em này bế cái một!

Lực tay đỉnh thật đấy!

Thấy bọn họ đi, anh Lâm cũng vội vàng rút lui, định bụng đi mua hạt dẻ tiếp, mua xong lại vòng vào từ cửa hông.

Cơ mà, hình như vừa nãy A Dục gọi người kia là... Chồng?

-

Trong phòng bệnh, Tô Dục Chu được Túc Khiêm cẩn thận đặt lên giường. Anh kéo chăn lên, nhẹ nhàng đắp ngay ngắn cho cậu.

Hiện đang là mùa thu, tiết trời se se lạnh, lại thêm cơ thể gầy yếu này của Tô Dục Chu thực sự khiến Túc Khiêm lo lắng cậu sẽ gục ngã bất cứ lúc nào.

Vừa rồi bế cậu, anh cảm nhận được rất rõ cậu nhẹ hơn trước nhiều.

Túc Khiêm ngước mắt, nhìn băng vải quấn trên đầu thanh niên. Anh có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Mà Tô Dục Chu ngồi xuống xong cũng vội vàng muốn hỏi anh, kết quả...

"Ùng ục ---"

Dạ dày đã lâu không có gì ăn bắt đầu kêu gào.

Tô Dục Chu hơi xấu hổ, mà lúc này Túc Khiêm đã chú ý tới cháo rau xanh đặt trên tủ đầu giường, bèn cầm lên. Anh mở nắp, cẩn thận đút cho cậu.

Tô Dục Chu chỉ cần há miệng, cháo ấm đã được đưa tới.

"Em phải cố gắng ăn vào, gầy quá." Người đàn ông cau mày, giọng điệu nghiêm khắc, nghe là biết tâm trạng không được tốt.

Tô Dục Chu gật đầu, ánh mắt nhìn anh đăm đăm, nhìn nét mặt vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng, chậm rãi nở nụ cười.

"Đây là sự thật sao?" Cậu bỗng hỏi.

Nghe thấy câu hỏi của cậu, Túc Khiêm khựng lại. Anh ngước mắt nhìn cậu, không trả lời.

Bởi vì chính anh cũng sợ, đây chỉ là một giấc mơ của mình.

Thấy Túc Khiêm không nói lời nào, Tô Dục Chu nghiêng người tựa vào lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mới cảm thấy yên tâm.

"Em còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa."

Nói đến đây, cậu nhắm mắt lại, mũi cay xè.

Một tuần ngắn ngủi này với cậu mà nói thật sự là vui buồn quá độ, thay đổi quá nhanh.

Trong một đêm, cậu đã mất đi tất cả người thân bạn bè và người yêu, thậm chí một chút chứng cứ chứng minh họ từng tồn tại cũng không tìm được.

Cậu không thể nói với người khác, vì nói ra cũng chỉ bị coi như người điên.

Nỗi đau không thể giãi bày này khiến cậu rất khó tiếp tục kiên trì, rất khó tiếp tục trở lại cuộc sống trơ trọi cô độc, một mình tiến bước.

Cũng may, cuối cùng cậu được gặp lại Túc Khiêm, cuối cùng cũng có thể xác định, quá khứ hai mươi hai năm qua thật sự đã xảy ra.

Túc Khiêm đặt chén cháo xuống, ôm cậu thật chặt, trong lòng cũng tràn ngập vui sướng mất rồi tìm lại được.

Sao anh có thể không đau?

Mấy tháng vừa qua thật sự như cơn ác mộng, cũng may cuối cùng anh tỉnh rồi, anh tìm được Tô Dục Chu...

Không đúng, Tô Dục?

Túc Khiêm hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Người ban nãy ở ngoài kia, gọi em là Tô Dục? Chuyện này là sao?"

Tô Dục Chu cũng bắt đầu sắp xếp lại.

Cậu hỏi: "Anh Túc, trước hết có thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra với anh không?"

Cậu trở lại kiếp trước, vậy thế giới sau khi chuyển kiếp kia còn sự tồn tại của cậu không? Nếu có thì cậu đã chết, hay là có người thế chỗ cậu?

Túc Khiêm gật đầu, bắt đầu kể: "Buổi sáng trước ngày tổ chức hôn lễ, chúng ta định cử hành hôn lễ, anh ngủ dậy thì phát hiện em biến mất."

"Là hoàn toàn biến mất."

Bây giờ nghĩ lại ngày đó, Túc Khiêm vẫn còn sợ. Anh chưa từng khủng hoảng như vậy, giống như phần quan trọng nhất của linh hồn bị khoét mất.

"Tất cả mọi người nói với anh rằng trên thế giới không có ai là Tô Dục Chu..."

Tô Dục Chu nghe anh kể mới biết Túc Khiêm đã đau khổ nhường nào, không hề ít hơn cậu.

Im lặng một hồi, cậu hỏi: "Ngay cả ba mẹ cũng quên em rồi sao?"

Túc Khiêm không đáp, nhưng Tô Dục Chu đoán được đáp án. Tâm trạng cậu chìm xuống, rồi nhanh chóng lạc quan trở lại.

"Ít ra họ sẽ không thấy buồn vì em biến mất, vậy cũng tốt..." Tô Dục Chu khẽ nói.

Cậu đã hưởng thụ tình thương của họ hơn hai mươi năm, thật ra đã đủ rồi, chỉ là về sau không thể báo đáp công ơn ba mẹ, không khỏi có chút áy náy...

Nhưng cũng tốt, chị vẫn còn ở đó, bọn họ sẽ không cô độc.

Túc Khiêm ôm chặt cậu, anh không nói được nhiều lời an ủi, thậm chí cũng không biết nên chọn cái nào mới tốt. Anh đã trải quan nỗi đau như xé tim kia, nhưng nếu để anh chọn lại, Túc Khiêm sẽ không chọn quên cậu.

Tô Dục Chu, đã trở thành sự tồn tại quan trọng nhất trong đời anh, so với sự nghiệp, so với mọi thứ anh từng để tâm, cậu quan trọng hơn vô số lần.

"Vậy sao anh lại tới được đây?" Tô Dục Chu nói sang chuyện khác.

"Hôm qua là Trung Thu..." Túc Khiêm hồi tưởng lại chuyện tối qua: "Anh cầm đèn lồng cứ thế đi về phía trước, đi mãi đi mãi rồi phát hiện trời bỗng sáng lên, mà anh thì đã đến nơi này."

Anh nói xong còn hỏi Tô Dục Chu: "Nơi này là đâu vậy? Tại sao em lại biến mất? Và cơ thể em..."

"Anh Túc, anh còn nhớ em từng kể với anh, từ nhỏ em đã luôn nằm mơ thấy kiếp trước của mình không?"

Tô Dục Chu nhìn anh, nghiêm túc nói: "Nơi này chính là kiếp trước của em."

"Kiếp trước không có giới tính ABO, cũng không có pheromone."

Túc Khiêm sững sờ nhìn cậu, vẻ mặt não bộ đứng máy hiếm hoi xuất hiện trên mặt anh.

"Người đang ngồi trước mặt anh, là em của kiếp trước." Tô Dục Chu nói tiếp: "Em tên là Tô Dục, nửa tháng trước gặp tai nạn xe cộ. Đáng lẽ em phải chết trong trận tai nạn đó, rồi sống lại thành Tô Dục Chu."

"Nhưng không biết sai sót chỗ nào mà em lại không chết..."

Thanh niên nhíu mày, dáng vẻ buồn rầu tiếc nuối vì bản thân không chết khiến Túc Khiêm cảm thấy là lạ.

"Đừng nói mấy lời như vậy, anh không thích nghe."

Tô Dục Chu gãi mũi: "Được rồi, em không nói nữa."

"Vậy là, anh xuyên qua thời không, tới kiếp trước của em rồi?" Túc Khiêm nói với vẻ mặt quái lạ.

Nếu không phải tự mình trải qua, anh sẽ cho rằng đây là một trò chơi khăm.

"Trước mắt thì có vẻ như là vậy." Tô Dục Chu gật đầu, tâm trạng đã thoải mái hơn.

Cậu tự cầm lấy bát cháo trên tủ, chậm rãi uống, cho Túc Khiêm thời gian tiêu hóa.

Túc tiên sinh nhìn cậu, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.

Sau đó anh đứng dậy đi tới chỗ cửa sổ, rút điện thoại trong túi ra, bấm số của thư kí Lâm.

Không gọi được.

Vì thẻ sim của anh không hoạt động.

Túc Khiêm nhìn điện thoại của mình. Nếu ngay cả thẻ sim cũng không dùng được, vậy thẻ tín dụng, sổ tiết kiệm, tài khoản điện tử, có phải... Cũng không dùng được?

Còn cả tài sản của anh như nhà cửa xe cộ...

Túc Khiêm trầm trọng ý thức được, hình như mình đã trở thành một người nghèo rớt mồng tơi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net