108. Căn cứ Thành Đông (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bọn họ vừa nói, động tác trên tay vẫn không dừng, tiếp tục lục soát người Dụ Tây.

Dụ Tây đã sớm tỉnh lại, nhìn thấy mặt Thích Miên, hận không thể lại tiếp tục ngất đi, bị Thích Miên nhanh tay chóp chặt hàm, chế trụ yết hầu.

Tần Chiếu thấy thế, nóng lòng muốn thử: "Toàn thân hắn cơ bản đều đã lục soát hết, trừ bỏ......"

Tầm mắt Tần Chiếu hạ xuống, Dụ Tây cảm thấy giữa hai chân phát lạnh, kẹp chặt chân lại.

Giọng Tần Chiếu tràn ngập chờ mong: "Em không thể lục soát, để anh làm đi."

Dụ Tây: "!!!"

"Anh ngay cả chuyện tôi muốn tìm gì cũng không biết, chỉ muốn quậy phá thôi." Thích Miên vô tình vạch trần.

Tìm không được đồ mình muốn, Thích Miên không cấm lâm vào trầm ngâm.

Dụ Tây dưới tay Thích Miên run bần bật, thấy cô im lặng, không biết cô đang suy nghĩ gì, cho rằng mình sẽ được buông tha, kết quả đợi cả nửa ngày, Thích Miên lại ra vẻ muốn lục soát lần nữa. Hắn muốn rơi lệ: "Em gái, không, chị hai, đại ca, ngài rốt cuộc muốn tìm cái gì, tôi chỉ cho ngài, được chứ?"

Thích Miên buông hắn ra, đang muốn hỏi, bỗng nhiên nhớ tới mập mạp chết thảm, cẩn thận đặt câu hỏi: "Anh và mập mạp...... Là người cùng anh tới đây, là quan hệ gì? Các người có tiếp nhận đồ vật giống nhau hay không?"

"Người đã chết? Là, là..." Dụ Tây hít hà một hơi, vẻ mặt đưa đám: "Trước mạt thế anh ta là người đại diện của tôi, sau mạt thế......"

Hắn ngạnh ngạnh, túng túng nhìn thoáng qua Tần Chiếu: "Phụ trách chăm sóc tôi, nhưng trên thực tế là nghe theo lệnh của Diệp Tân Hoa."

"Diệp Tân Hoa?" Thích Miên tự hỏi, "Là người cầm quyền hiện tại của căn cứ Thành Đông?"

"Đúng......" Dụ Tây lại nhìn Tần Chiếu, cổ súc lại nhiều hơn nữa.

Như hắn mong muốn, Tần Chiếu chậm rãi bổ sung: "Tình nhân thứ nhất của mẹ anh, vừa già vừa xấu."

Hắn không kiêng nể gì mà nói bậy về Diệp Tân Hoa, Dụ Tây hiển nhiên vô cùng sợ hãi, cuống quít lắc đầu, thậm chí bưng kín miệng.

Tần Chiếu hứng thú: "Thế nào, Vu Đại Cường, trước kia không phải thích nói nhất hay sao? Nào là lão già lợi dụng, còn không được như mày, thế nào, bây giờ không dám nói? Sợ hắn?"

"Ai sợ hắn!" Dụ Tây lập tức dậm chân, "Nếu không phải hắn......"

Thích Miên đè bụng Dụ Tây, lúc trước cô thúc hắn một chuôi đao, hiện tại đè lên vết thương cũ một chút, Dụ Tây thiếu chút nữa nôn ra mật, đau tới nỗi không mở miệng ra nổi.

Ánh mắt Thích Miên cảnh cáo Tần Chiếu, Tần Chiếu lộ ra vẻ tiếc nuối, thấy Dụ Tây không bị trúng chiêu, không bị mổ bụng giống mập mạp nên cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

Dụ Tây tỉnh ngộ, nghĩ lại mà sợ.

Thích Miên cẩn thận lại đặt câu hỏi: "Mập mạp trước khi chết nói Diệp Tân Hoa cho các người thứ gì, là cái gì? Không cần phải nói, đưa cho chúng tôi xem."

Dụ Tây lúc này mới hiểu được họ rốt cuộc đang tìm cái gì, hắn ý đồ giả chết.

Tần Chiếu vui sướng: "Hắn biết, nhưng không chịu nói, như vậy không được, không bằng chúng ta giết hắn đi!"

Dụ Tây: ! Con mẹ nó.

Hắn hoảng thật lâu, sau đó cẩn thận cởi áo khoác, vươn một cánh tay, chỉ chỉ vị trí ở cột sống.

Trúc đao cắt rách quần áo, lộ ra toàn bộ sau cổ Dụ Tây, da thịt hắn so với phụ nữ còn tinh tế hơn, có lẽ sau mạt thế vẫn còn giữ thói quen tập thể hình, vai lưng có chút cơ bắp, đường tuyến khá xinh đẹp.

Thích Miên xoay cổ hắn lại, Dụ Tây "ai ai u u" kêu đau, cô nhìn thấy sau cổ hắn một vật rất nhỏ hình cầu màu xanh xám.

Vật hình cầu kia còn đang nhảy lên, giống như trái tim.

Bên cạnh hình cầu tràn ra rất nhiều lông tơ mỏng, ăn chặt vào trong da, bởi vì hấp thu máu của Dụ Tây, mỗi sợi mỏng đều đỏ tươi ướt át.

Hình cầu này, hiển nhiên là vật sống.

Ngay cả Tần Chiếu nhìn thấy cảnh tượng như ký sinh này cũng khó được mà câm nín.

Dụ Tây còn không nhận ra, hắn nhìn không tới vị trí đó: "Là một vật theo dõi rất nhỏ, giống như con chíp, nếu phát giác ra chúng tôi nói lời phản bội sẽ làm chúng tôi nổ chết."

Hắn ngây thơ: "Các người sao không nói lời nào?"

Tiểu Hồng vừa lúc này tỉnh lại, cô ta nằm phía sau Dụ Tây, vừa mở mắt ra đã bị đối diện với một màn này, vật hình cầu xấu xí như muốn xông ra khỏi làn da Dụ Tây, bò bò, sợi tơ mỏng hướng tới phía Thích Miên và Tần Chiếu, thăm dò.

"A!" Tiểu Hồng thét ra một tiếng thét cuồng loạn chói tai, bị dọa lại ngất đi.

Dụ Tây lúc này mới ý thức được chuyện gì, cứng đờ: "Các người... rốt cuộc vì sao không nói lời nào?"

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy ảnh phản chiếu trên trúc đao cái thứ xấu xí trên lưng, vật hình cầu đang ngo ngoe trong không khí tìm kiếm, tìm một hồi vẫn không phát hiện ra cái gì dị thường, toàn bộ hình cầu lại rụt trở về, chỉ nhô ra thành một điểm rất nhỏ, vô hại.

"A a a!" Dụ Tây thét chói tai, điên cuồng duỗi tay cào lưng cào cổ, muốn moi hình cầu kia ra khỏi cơ thể.

Da thịt bị móng tay hắn cào rách, hình cầu kia bị hắn moi rớt đi một mũi nhọn, lại lộ ra nhiều thân hình khảm thật sâu bên trong.

Dụ Tây hoảng sợ cực độ.

Hình cầu tựa hồ nhận ra hắn dị thường, sợi mỏng trở nên dày hơn, càng hút chặt vào máu thịt hắn.

Hắn lại kêu lại nhảy, lăn lộn gào thét trên mặt đất, hình cầu dưới mắt thường có thể thấy được từ từ lớn lên, cuối cùng từ giữa nổ tung, sinh trưởng ra......

Cầu nhung màu cam!

Thích Miên biến sắc, trúc đao cắm xuống, tản ra trọng lực mạnh mẽ.

Cơ hồ cùng thời khắc đó, nhung cầu đã chín, bạo liệt, bào tử tỏa khắp nơi. Hết thảy diễn ra chỉ trong nháy mắt!

Bào tử chưa kịp tỏa ra đã bị trọng lực chặt chẽ giam cầm lại, Thích Miên nhanh chóng quyết định, dùng đao cứa ngang bàn tay, máu tươi tưới lên bào tử, trong nháy mắt tan rã hầu như không còn gì.

Động tĩnh bên này rất mau gây chú ý đến mọi người, tất cả tụ lại, kinh ngạc nhìn Dụ Tây la hét lăn lộn.

"Đừng tới gần!" Thích Miên quát chói tai, mọi người lập tức dừng lại.

Dụ Tây chảy máu mắt: "Cứu, cứu tôi......"

Sợi tơ nhung trong chớp mắt đã bò khắp lưng hắn, rễ nhung xé rách da thịt, cuối cùng thâm nhập lên gương mặt xinh đẹp.

Gương mặt trắng nõn bị hệ thống sợi mọc đầy, Dụ Tây đè chặt lại yết hầu và mặt, tuyệt vọng ngã xuống giữa đại sảnh, cánh tay đã khô thành bộ xương khô còn hướng về phía Thích Miên.

Dụ Tây đã chết.

Hắn bị hệ thống sợi ăn tràn lan, cuối cùng chỉ còn một khung da bọc xương.

Dưới da mấp máy, mơ hồ có thể thấy được một con dị chủng xanh lá đang muốn phá cơ thể mà ra, Thích Miên một đao đóng đinh nó lại.

Mọi người kinh hoàng: "Đây là cái gì!"

"Anh ta đã chết! Sao anh ta lại đột nhiên bị chết?"

Từ tầng ngầm trở về, Tần Chiếu lần đầu tiên lộ ra biểu tình tàn nhẫn: "Toàn bộ người căn cứ Thành Đông, cởi áo ra!"

Tuy rằng trên danh nghĩa hắn không còn là người cầm quyền căn cứ Thành Đông, nhưng uy nghiêm của hắn đã khắc sâu vào trong xương cốt cả đám.

Hắn vừa dứt lời, cả đám người căn cứ Thành Đông nhanh chóng cởi sạch áo.

Lòng bàn tay Tần Chiếu nổi lên ánh sáng trắng, tay đang chảy máu vẫn làm kiểm tra, kiểm tra toàn bộ xong hết, hắn thoáng thở nhẹ ra: "Chỉ có hắn."

Thích Miên cũng đã kiểm tra Tiểu Hồng còn hôn mê, bàn tay căng chặt cũng thư giãn lại: "Xác thật như vậy. Xem ra loại ký sinh bào tử này là hữu hạn, hiện tại chỉ dùng với người có vị trí cao."

Đây là thủ đoạn mà Diệp Tân Hoa dùng để khống chế thủ hạ.

Thích Miên nhìn về phía Tần Chiếu, cười lạnh: "Các người căn cứ Thành Đông thủ đoạn khống chế người thật không ít."

Tần Chiếu lộ ra vẻ ủy khuất: "Sao em lại so anh với hắn? Hắn dơ bẩn hơn anh nhiều, anh làm đều là tự nguyện."

Tự nguyện? Thích Miên lộ ra ánh mắt châm chọc.

Giấu "con rối" ở dị năng giả hệ chữa trị, còn dùng biết bao nhiêu đồ vật trên người họ.

"Em nhận ra, đúng không?" Ánh mắt Tần Chiếu lại xuất hiện tia chờ mong, hắn làm bộ vừa vô tội lại thơ ngây, "Khó trách mẹ anh sẽ có 'tiên đoán', bảo anh đi căn cứ Thành nam giết chết cái gọi là khởi nguyên của mạt thế. Nguyên lai Diệp Tân Hoa đã sớm có thứ này, là hắn nói cho bà ấy."

"Hiện tại làm sao bây giờ? Không biết Diệp Tân Hoa sẽ làm ra chuyện gì, nếu khuếch tán loại bào tử này, toàn bộ thế giới sẽ tiêu tùng. Anh còn không biết bị thứ gì hạn chế, hiện tại không sử dụng được dị năng, không hạn chế được bào tử ở lại Thành Đông." Tần Chiếu ra vẻ tiếc hận, "Thảm thảm thảm, nguyên cả căn cứ Thành nam đã chết mấy chục vạn người, này..."

"Đoạt ——"

Trúc đao xẹt qua mặt hắn, chém chặt lên trên tường, còn phát ra tiếng rung vù vù.

Má Tần Chiếu bị cắt ra một đường, rỉ máu, hắn thong thả ung dung lấy ngón tay sờ lên, rồi bỏ vào trong miệng, liếm sạch sẽ.

Sắc mặt Thích Miên vô cùng kém cỏi, cô rút đao bị đóng đinh trên tường: "Chuẩn bị phá vây, đi căn cứ Thành Đông."

Tần Chiếu nở nụ cười thỏa mãn.

Người chung quanh đã sớm bị họ làm sợ đến mức không dám thở mạnh, sau một hồi thiếu niên mới yếu ớt phát ra thanh âm: "Nhưng mà bên ngoài..."

Bên ngoài còn bị cái bông dị chủng vây quanh, thậm chí lúc này khi họ đang nói chuyện, trên mái nhà còn truyền đến tiếng gặm cắn kẽo kẹt, trần nhà thỉnh thoảng còn rơi xuống vài mảnh vụn.

Nếu không phải căn nhà này vì mục đích dùng để diễn ra việc ký kết, được người căn cứ Thành Đông gia cố qua, nó đã sớm bị con dị chủng này phá vỡ.

Toàn bộ ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Thích Miên.

Thích Miên cầm đao, đi đến bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ trắng đục một mảng như sương mù, còn có thể thấy được "bông" trắng mấp máy trên cửa kính, không ngừng đè ép vào trong.

"Có thể chạy theo thì tới." Thích Miên giơ đao lên, "Theo không kịp thì chết ở đây."

Nụ cười của Tần Chiếu như cứng lại: "Từ từ, không phải em muốn trực tiếp......"

Trúc đao lại xẹt qua mạch máu, lưỡi đao nhuộm thành màu đỏ sậm.

Tần Chiếu: "Lên!"

Hắn thế nhưng đã quên Thích Miên căn bản là người điên!

"Rầm!"

Thích Miên phá cửa sổ xông ra!

Hoa dị chủng phát ra vẻ mừng như điên, thân thể tuyết trắng vỡ ra thành vô số khe hở, mở ra mồm máu cực đại.

Tần Chiếu hung hăng chửi thề một tiếng, hô to: "Còn không mau đuổi theo!"

Tần Chiếu lao ra trước tiên, hắn chỉ có thể khai triển dị năng hữu hạn, gần như không chịu nổi uy áp từ con dị chủng.

Mọi người lúc này mới như tỉnh mộng, luống cuống thi triển dị năng theo phía sau.

Đao trong tay Thích Miên giống như hỏa thiêu, phần bông nào đụng tới nó trong nháy mắt bị hòa tan ngay, cô đã phá hủy tạo được một đường ra.

Dị chủng gầm rú phẫn nộ, bông không ngừng ép xuống, phần lớn lại bị tan rã ngay khi đụng tới lửa trên đao cộng với tràng trọng lực của Thích Miên.

Cho dù như thế, cũng có không ít rơi xuống cánh tay, trên lưng, gặm Thích Miên đến da tróc thịt bong.

Tần Chiếu hận không bóp chết được Thích Miên, hắn hùng hùng hổ hổ bức dị năng ra thêm vài phần, ánh sáng nóng rực che tới trước người Thích Miên, giúp cô cản lại một ít công kích.

Vì sử dụng quá nhiều dị năng, trên người hắn máu tuôn ra càng nhiều, mỗi bước đi đều lưu lại dấu chân đầy máu, sau đó thậm chí đọng lại thành vũng.

Thích Miên vẫn tiếp tục vung đao, cuối cùng đánh xuyên qua con dị chủng.

Ra tới ngoài làng du lịch, lúc này mới thấy được toàn cảnh hoa dị chủng.

Toàn bộ làng du lịch đều bị nó bao phủ, rễ cây thật lớn sinh trưởng phía trên, giống như từ trên trời buông xuống vô số sợi mỏng phiêu diêu trong không khí, gió thổi qua những sợi mỏng mang theo vô số hạt li ti, dễ dàng bị người hít vào.

Những hạt li ti nhỏ bị trọng lực xoay tròn ngăn cách, không ít người đi theo Thích Miên phá vây ra bị chúng dính vào, cả người đầy máu.

Tiểu Hồng thế mà cũng ra theo, treo trên người thiếu niên, khóc tới nỗi mủ dịch và nước mắt trên mặt dính nhớp trên người cậu.

Thiếu niên thật bực bội, cậu vốn dĩ không muốn đem cô ta theo, không ngờ lúc đi ngang qua đỡ cô ta một chút, ý là để Tiểu Hồng tự mình chạy, nhưng lại bị cô ta bò lên, ném thế nào cũng ném không ra.

Nếu cậu không cõng cô ta đi ra, cậu cũng sẽ bị bỏ lại bên trong.

Mọi người phát ra tiếng hoan hô sống sót sau tai nạn.

Thích Miên lại không có bất kỳ động tĩnh gì, cô đứng ở triền núi ngoài làng, nhìn xuống.

Đao vẫn nắm chặt trong tay, chuôi đao thân đao đều là máu, thậm chí đao cũng không hạ xuống chút nào.

Cả cơ thể như cây cung căng chặt, giống như luôn sẵn sàng lao vào chiến đấu.

Thiếu niên gỡ không ra được Tiểu Hồng, chỉ có thể cõng cô ta đi tới.

Đi đến bên người Thích Miên, thiếu niên nhìn theo ánh mắt cô nhìn xuống, kinh hãi: "Đây là......!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net