Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên tập: Mạc

Hiệu chỉnh: Chưa có chỉnh sửa đâu.

Chương 1

KHÔNG MANG RA KHỎI ĐÂY, TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI SONG SONG VỚI WORDPRESS

Bạch Yến nhặt Huyền Dật ở thùng rác mang về nhà.

Đó là một ngày thứ sáu bính thường, Bạch Yến tan học về nhà đi qua con hẻm nhỏ, loáng thoáng nghe thấy sâu trong hẻm có một tiếng vang kì quái.

Có tiếng đập của vật nặng, có thiếu niên quậy phá cười to, còn có... Tiếng khóc gần như không nghe được .

Bạch Yến gen có trộn 30% gen báo, giác quan cùng thân thể từ nhỏ đã mạnh hơn người thường ---- mặc dù là động vật họ mèo, nhưng cũng là loài lợi hại nhất trong họ nhà mèo.

Trực giác nói cho y biết ở đây có chuyện xấu xảy ra.

Bạch Yến quăng cặp sách xuống đường, chạy nhanh vào trong ngõ hẻm, dưới chân hầu như không hề phát ra tiếng động nào.

Đúng như dự đoán, mấy thằng học sinh tuổi chỉ mười sáu, mười bảy đưa lưng về phía hắn đang vây quanh thùng rác, tựa hồ chúng nó đang đùa giỡn vật còn sống.

Bạch Yến nhíu mày, thần không biết quỷ không hay đứng phía sau bọn chúng, sau đó một phát giơ chân lên đá vào trên lưng thằng cầm đầu.

Nam sinh cao to bị đá một cái lảo đảo, thiếu chút nữa nằm trên mặt đất, nhe răng trợn mắt đỡ lưng quay đầu lại, giận dữ hét: " Mẹ nó muốn chết? !"

Bạch Yến một chút không sợ hãi đối diện y, con ngươi màu hổ phách híp lại, tín hiệu đầy nguy hiểm.

" Nếu như mày có di ngôn gì đó..." Bạch Yến nhíu mày, " Giờ nên nói ra."

Mười phút sau, mấy thằng làm bậy đều cuộn tròn thân thể gào thét nằm ở trên mặt đất.

Bạch Yến ngồi xổm gần cái thằng vừa mới hung hăn nhất, thập phần muốn ăn đòn mà vỗ vỗ mặt của hắn, " Mày là cái thứ gì?"

Đối phương cãi sống cãi chết: " Thằng chó, mày cho tao..."

" Hả, muốn tao chờ?" Bạch Yến như thể nghe được  chuyện cười, cười lớn, " Mày trước hết nên thu lại mấy cái lỗ tai đi rồi tao chờ, nhe?"

Người kia giờ mới phát hiện, ba nãy mải đánh nhau vì căng thẳng cùng sợ hãi, hắn không có tinh lực mà duy trì hình thể con người, trên đỉnh đầu nhô ra một đôi tai màu đen.

Bạch Yến miệng luôn chửi bậy, ngồi thẳng lên sau không chút lưu tình chửi bậy nói: " Chó ngu còn chưa cút?"

Người này hỗn loại gen là Huskyes.

Hắn tàn bạo  " Mẹ" một tiếng, chật vật từ dưới đất bò lên nháy mắt ra dấu với đồng bọn, " Chờ xem."

Bạch Yến căn bản không để lời hắn ở trong lòng, vỗ tay chậm kinh tâm đáp: " Chờ chứ."

Xác nhận đám kia đi xa, Bạch Yến mới đem ánh mắt đặt vào tiểu tử co thành một đoàn kia.

Tiểu tử nhìn không ra tuổi tác, trên đỉnh đầu rũ xuống đôi tai vàng khuyển đặc biệt dễ thấy, đôi mắt đen ướt nhẹp, trong tay cầm chặt nửa cái bao không biết nhặt ở chỗ nào, trên mặt còn treo hai hàng nước mắt.

Tiểu tử bộ dạng thật dễ bị ức hiếp.

... Sao nó lại lấy rác thải ăn.

Bạch Yến không nhịn được oán thầm nói.

" Haizz" Hắn tận lực thả nhẹ ngữ khí, cúi người xuống đưa tay ra với chó con bẩn, " Tại sao không về nhà ?"

Đối phương thật giống không dám nói chuyện cùng hắn, cũng không phản ứng cái duỗi tay của hắn, chỉ khịt khịt mũi sau đó liên tiếp lắc đầu.

Bạch Yến khổ não nắm tóc, hỏi: " Em tên gì?"

Trả lời hắn vẫn là một mảnh trầm mặc.

Khi hắn đang muốn nói " Lại không để ý đến tôi, tôi không làm phiền em nữa" , nhóc con rốt cuộc lên tiếng.

"Huyền, Huyền Dật."

Bạch Yến ngồi xổm xuống xoa đầu Huyền Dật --- hắn đem hết khả năng kiên trì cùng ôn nhu cả đời này đều đặt bên trong động tác này.

Có lẽ bản tính tự nhiên của loài chó, được động viên Huyền Dật theo bản năng dùng lỗ tai mềm mại cọ cọ lòng bàn tay Bạch Yến.

Khi nhóc phản ứng lại mình đang làm cái gì trong nháy mắt rụt lại, đỏ mặt che đầu, lẩm bẩm nói: " Xin lỗi xin lỗi..."

Bạch Yến tựa hồ bị phản ứng của nhóc chọc cười, cà lơ cà phất trả lời: " Tiểu kim mao, tôi đâu có ăn em đâu."

Hắn không nói lời nào liền kéo Huyền Dật đứng lên, đúng như dự đoán, khi Huyền Dật đứng thẳng so với hắn thấp hơn một cái đầu.

Bạch Yến lúc này mới chú ý, cái đuôi lông xù xù rũ phía sau Huyền Dật.

Trình độ thú hóa này, hỗn loại gen khẳng định vượt quá 50%, thảo nào bị bắt nạt. Tâm hắn nghĩ.

"Nhà em ở chỗ nào?" Bạch Yến tự nhiên cầm tay Huyền Dật, dắt nhóc ra ngoài, " Đưa em về nhà."

Huyền Dật sững sờ hề hề mà bị Bạch Yến kéo đi vài bước mới nhớ tới, ngay cả cha mẹ nhóc còn không muốn cho nhóc vô nhà, làm gì có nhà chứ.

Nhóc đột nhiên dừng bước lại, muốn nói lại thôi nhìn về phía Bạch Yến mặt đầy nghi hoặc.

" Anh... Không cần phải để ý tới em."

Khuôn mặt Bạch Yến trở nên hơi tức giận, thầm nghĩ nhóc con này thiệt không thức thời.

"Được, tôi không quản, sau đó trả nhóc về đám bắt nạt ngu ngốc kia?"

Huyền Dật cúi đầu thấp hết mức, hai cái tai khẽ run, " Sẽ không, em..."

" Em em em, em cái gì mà em." Bạch Yến mười phần vô lại ngắt lời nhóc, " Anh thật vất vả mới đem bọn chúng nó đánh chạy, em còn chẳng cảm ơn anh miếng nào cả?"

Huyền Dật ngẩng đầu nhìn Bạch Yến, một đôi mắt cẩu trong veo như khiến người ta chết chìm trong đó.

Nhóc khó khăn trả lời: " Nhưng em thật sự không có tiền mà."

Bạch Yến cảm thấy tức ngực, trên thế giới này sao lại có người ngu như thế?

Không đúng, là chó.

"Hơn nữa anh thật giống như... Không quá yêu thích tên em như vậy." Huyền Dật bất đắc dĩ nhéo cái tai của mình.

Nhóc tiểu tâm dật dật lui về sau một bước, đối với Bạch Yến cúi mình chào, " Ngày hôm nay thật sự cảm ơn anh, em sẽ không gây thêm phiền phức thêm cho anh đâu."

Bạch Yến tuy rằng nhìn như hỗn thế ma vương, nhưng khả năng ghi nhớ hơn nhiều người. Huyền Dạt đối mặt nói chuyện với mình, hắn nhân cơ hội bất động thanh sắc quan sát tỉ mỉ đối phương.

Ngũ quan Huyền Dật tinh xảo, cả người lại bẩn thỉu, thân hình so với người cùng tuổi nhỏ gầy, khiến cho người ta nhớ tới bốn chữ --- dinh dưỡng không đủ.

Nhớ lại nhóc con bên thùng rác một gặm một cái bánh bao, coi như bị bắt nạt cũng không chịu buông tay ra chứng tỏ đồ ăn  rất khó kiếm .

Trong lòng Bạch Yến đại khái đã có đáp án.

" Nhóc nhìn tôi giống như ghét bộ dạng của em lắm sao?" Hắn mở miệng hỏi.

Huyền Dật "A" một tiếng, nghiêng đầu nhìn hắn, châm chước hồi lâu sau mới trả lời: "...Anh vừa mắng đám người kia là chó ngu."

Bạch Yến: "..."

Nhóc này còn thật chọc đúng chỗ.

" Tôi chỉ thuận miệng nói, đâu có mắng em." Hắn bất đắc dĩ lôi Huyền Dật trở về, " Tuy rằng em nhìn qua cũng chẳng thông minh cho mấy."

Huyền Dật không nói tiếp, mặt đều viết đầy " Xem đi cái lỡ miệng của anh không phải chính là cái ý tứ đó à" oan ức.

Nhưng cũng may, Bạch Yến một thân một mình tự nói tốt, hắn căn bản cũng không cần Huyền Dật đồng ý trả lời.

"Thành thật nói cho tôi, em còn có nơi để đi không?"

Huyền Dật ngẩn người, bí mật bị vạch trần hơi chút lúng túng, trầm mặc mấy giây tiện tay hướng lối đi bộ chỉ tay, " Đi chỗ nào cũng giống nhau."

Bạch Yến gật gật đầu, giả vờ buông lỏng nói:

" Nếu chỗ nào cũng giống nhau... Vậy có muốn đến nhà tôi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net