Hồ ly x Quốc sư (3): Ngươi sờ ta thật thoải mái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không đợi Yêu Yêu kêu vài tiếng, thằng nhãi này lại mở miệng lần nữa liền làm nàng sửng sốt.

"Lại còn là hồ ly thành tinh?"

Làm sao hắn biết? Yêu Yêu bởi vì kinh hách mà muốn nhắm chặt mắt lại, đập vào mắt lại là một khuôn mặt phong thần tuấn lãng.

Mi như núi xa, mắt phượng hẹp dài tựa như biển sao, mũi cao thẳng như đao khắc, môi mỏng hơi nhếch mỉm cười, khẩu khí của hắn ngả ngớn: "Ngươi nhìn đến có vừa lòng không? Tiểu hồ ly."

Một người tuấn mỹ tựa như thần tiên như vậy, ai còn quản hắn là khai thiên nhãn hay là đồng loại mới đoán đúng thân phận của chính mình?

"Ô ô..." Yêu Yêu muốn khen hắn đẹp, nói ra miệng lại là âm thanh ô ô, nàng giãy giụa muốn nhảy xuống mặt đất, ngược lại hắn cũng không sợ nàng chạy, thong thả ung dung mà buông lỏng tay ra.

Yêu Yêu vừa rơi xuống đất, đầu tiên chính là nhìn nam tử đang rũ mắt nhìn nàng, mới thẹn thùng mà quay mông về phía hắn.

Tuy rằng nàng cảm thấy gương mặt mình nóng lên, kỳ thật dưới màu lông trắng căn bản cũng không nhìn ra được thái độ thẹn thùng gì.

Hắn đã biết được nàng thành tinh, vậy nàng cũng không cần dấu diếm cái gì.

Yêu Yêu xoắn tiểu mật mông, cái đuôi trắng như nhung cũng lắc lư trái phải theo, nhưng mà chỉ một cái chớp mắt liền có một tiểu cô nương mặc váy màu lam, phía trên hoa đào phấn bạch cùng mây trời súc thành một đoàn mà oa ở trên mặt đất.

Nếu không có cái đuôi to lắc trái lắc phải cùng tai hồ ly kích động gây tai vạ kia, nhìn qua ngược lại thật rất giống con người.

Nam tử ở phía sau Yêu Yêu nhìn nàng nâng cao mông vểnh, ánh mắt đen tối âm trầm, ngoài miệng lại cười đến thoải mái nói: "Quả nhiên là hồ ly tinh."

Yêu Yêu chờ lông trắng trên mặt chính mình súc tiến vào dưới túi da, dưới tay sờ là cảm xúc bóng loáng, nàng liền gấp không chờ nổi mà bắn lên, xoay người đối mặt với nam tử kia, nói: "Ngươi so với hồ ly còn xinh đẹp hơn!"

Yêu Yêu đứng thẳng thân thể cũng không cao đến bả vai nam tử, chỉ vừa tới ngực hắn, nàng cũng không ngại chính mình ngửa đầu mỏi cổ, mắt đào hoa cười rộ lên mị thành hình trăng non, khi khóe miệng câu lên còn mơ hồ có thể nhìn thấy răng nanh nhòn nhọn, lại là miệng cười còn sáng lạn hơn cả ánh mặt trời: "Ta kêu Yêu Yêu, ngươi kêu là cái gì nha?"

Hắn quen thuộc mà xoa xoa đầu nhỏ lông xù xù của nàng, nhẹ giọng nói: "Phượng Hành, ta tên Phượng Hành."

"Phượng Hành? Phượng... Hành."

Yêu Yêu niệm lại hai lần tên của Phượng Hành, nhón mũi chân lên, đem chính mình đưa vào lòng bàn tay hắn, rất là hưởng thụ nói: "Phượng Hành, ngươi sờ ta thật thoải mái."

Phượng Hành nhíu mày: "Thật thoải mái?" Thấy Yêu Yêu nghiêm túc gật gật đầu, hắn đột nhiên buông lỏng tay ra, "Ta đây không sờ nữa."

Nói xong xoay người đi vào điện.

Yêu Yêu nào biết vì sao Phượng Hành biến sắc nhanh như vậy, đời này vẫn là lần đầu tiên nàng tiếp cận người phàm. Ấm áp trên đỉnh đầu rời đi, nàng vội vàng bước nhỏ nhanh chóng theo sau, trong miệng còn kêu gọi: "Ngươi sờ ta đi, ngươi sờ ta đi, ngươi sờ lên thật thoải mái!"

Phượng Hành đưa lưng về phía nàng cười đến hư hỏng, môi mỏng hơi mím, trong mắt là màu sắc ảm đạm nhất định phải được: "Dựa vào cái gì mà ta phải nghe ngươi?"

Yêu Yêu sững sờ tại chỗ, trong lúc xua tay mơ hồ có thể ngửi được mùi hương hoa đào trong không khí, nàng gãi gãi đầu: "Ta cũng không biết dựa vào cái gì ngươi phải nghe ta...." Nàng không phải yêu tinh sẽ rối rắm trong một vấn đề quá lâu, vừa dứt lời liền bị mùi hương của hoa hồng tô rung rinh hấp dẫn, "Là hương vị hoa hồng tô!"

Nàng theo mùi hương ngửi ngửi, cánh mũi tiểu xảo kích động đến bay nhanh, trực tiếp lướt qua Phượng Hành đi tới trước bàn trà, cầm lấy một khối hao hồng tô liền cắn xuống: "Ngô....Mỹ vị nhân gian!"

Nếu nói Yêu Yêu thích ăn cái gì nhất, chính là hoa hồng tô.

Củ Cải là một con thỏ tình, là bằng hữu tốt nhất của Yêu Yêu, thường thường sẽ hóa thành hình người chạy đến chợ của người phàm mua đồ ăn, còn nghe thư sinh kể chuyện xưa. Yêu Yêu có thể biết được chút chuyện tốt ở nhân gian đều là Củ Cải nói cho nàng, ngay cả hoa hồng tô, cũng đều là Củ Cải mua cho nàng ăn.

Phượng Hành nhìn Yêu Yêu ăn đến vẻ mặt thỏa mãn, khóe miệng ngậm ý cười, trên mặt lại là cực kỳ nghiêm túc, một tay hắn đoạt lấy hoa hồng tô trong tay Yêu Yêu, còn đem mâm chứa tầng tầng điệp cao hoa hồng tô dời đi: "Ai cho ngươi ăn đồ ăn ta làm?"

Bên miệng Yêu Yêu còn dính chút vụn hoa hồng tô, bột phấn nhũ sắc cũng không thể so được với làn da trắng của nàng, nàng trợn tròn mắt, rất rõ ràng là đã chú ý sai trọng điểm: "Là ngươi làm sao? Ngươi thật là lợi hại!"

"Là ta làm thì sao, không phải ta làm thì lại thế nào? Tóm lại ngươi không được ăn."

Yêu Yêu vừa nghe, tức giận mà ôm cánh tay hắn lẩm bẩm: "Phượng Hành là vương bát đản, quá keo kiệt!"

Giữa mày Phượng Hành nhíu lại: "Ai dạy ngươi nói lời thô tục vậy hả?"

"..." Yêu Yêu run lên, thật cẩn thận mà giương mắt nhìn Phượng Hành mặt lạnh, lập tức không còn khí thế mắng chửi người vừa rồi, hoàn toàn túng quẫn, nhỏ giọng trả lời, "Củ Cải dạy...."

"Con thỏ tinh kia?"

Yêu Yêu vẻ mặt hoảng sợ: "Phượng Hành, sao cái gì ngươi cũng biết vậy?"

Phượng Hành cười nhạt lại làm Yêu Yêu nhìn đến ngây ngốc, hắn nói: "Bởi vì ta lợi hại, không gì không biết."

Hoảng sợ hóa thành sùng bái, Yêu Yêu tán thưởng nói: "Phượng Hành thật là lợi hại..."

Nhìn khuôn mặt Yêu Yêu vừa ngốc vừa túng, tâm Phượng Hành mềm mại xuống: "Về sau không cho phép nói lời thô tục, ta liền làm hoa hồng tô cho ngươi ăn."

"Hảo!" Yêu Yêu đầy miệng đáp ứng.

"Về sau trước khi ăn hoa hồng tô, còn phải hôn ta một cái."

Nghe đến đó, Yêu Yêu do dự mà nhìn hắn một cái: "Vì cái gì nha?"

"Đây là thù lao, ngươi không muốn thì thôi."

"..."Vì hoa hồng tô, Yêu Yêu cắn răng, "Được!"

Nói xong nàng nhanh chóng leo lên bả vai Thẩm Hành hôn lên má phải hắn một cái, trước mặt đơn thuần: "Hiện tại ta có thể ăn sao?"

Ập vào trước mặt là hương hoa đào giống như rượu được ủ trăm năm làm say lòng người, Phượng Hành hơi thu cằm, đem mâm để đến trước mặt Yêu Yêu: "Thật ngoan, ăn đi."

Trong tay còn có một khối hoa hồng tô Yêu Yêu ăn một nửa, Phượng Hành bỏ vào trong miệng.

——

Có đào hoa hương hoa hồng tô, thật ngọt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC