Chương 158

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 158: Tường xương khô 30

Gió đêm lạnh thấu xương, Đoạn Dịch nghỉ chân bên hai thi thể một lát, rồi xoay người chạy hướng quân doanh sáng lửa, gọi các người chơi còn lại cùng đi tìm Đậu Sương và Hồ Tấn.

Trên đường chạy vội, Đoạn Dịch mô phỏng lại quá trình Hồng Hiền và Thư Dung Dung song chết.

Để hai người giết nhau, Đạt Quang lại chơi trò cũ... Chia hai người ra rồi cho nhìn tương lai.

Cẩn thận nghĩ lại, Đoạn Dịch tìm được một số chi tiết bị xem nhẹ, phát hiện mức độ Đạt Quang hiểu biết người chơi vượt xa tưởng tượng của anh.

Thông qua lời Thư Dung Dung và hiện trường, Đoạn Dịch đoán Hồng Hiền nhìn thấy "Tương lai" từ rất sớm.

Hồng Hiền nhìn thấy ảo ảnh, nhưng không lập tức hành động, bởi vì hắn ta lo là do Đạt Quang bịa đặt.

Chẳng qua để ngừa vạn nhất, hắn ta thủ sẵn một con dao, nhét ở chỗ có thể tùy thời rút ra, ví dụ như ống tay áo.

Đây là nguyên nhân vừa nhìn thấy Thư Dung Dung xoay người lấy lục lạc, Hồng Hiền lập tức rút dao phản kích.

Con dao cũng là đạo cụ đặt biệt lấy từ phó bản nào đó, có thể sử dụng đối phó với người chơi mà không vi phạm quy định.

Bị huyết lục lạc đánh trúng, Hồng Hiền chết ngay lập tức, căn bản không kịp sử dụng đồng hồ chảy ngược thời gian.

Vì vậy người sử dụng đạo cụ thời gian chỉ có Thư Dung Dung.

Dùng đạo cụ đồng hồ, Thư Dung Dung sẽ luôn mang ký ức: Thấy Hồng Hiền cầm dao đâm mình.

Như vậy, dù cho cô ta quay ngược bao nhiêu lần, dùng bao nhiêu lần lục lạc, chỉ cần cô ta không tin tưởng Hồng Hiền, cô ta vẫn sẽ xuống tay như cũ.

Cùng lúc đó, bởi vì thấy "Tương lai" từ rất sớm, Hồng Hiền mang theo dao phòng thân. Trên đường theo dõi Phương Đông Vũ, hắn ta cẩn thận lưu ý động tác Thư Dung Dung, một khi cô ta lấy lục lạc ta, hắn ta liền rút dao động thủ.

Bởi vậy, Đạt Quang không cho hai người nhìn thấy tương lai cùng lúc, mà dụng tâm hiểm ác lệch thời gian. Hắn ta cực kỳ hiểu biết bọn họ mới làm vậy.

Hai người chắc chắn phải chết, tuyệt không có bất kỳ cơ hội sống sót nào.

Đạt Quang tính kế ghê gớm đến nỗi khiến người ta giận sôi!

Trong đó điểm mấu chốt là... Đạt Quang cho Hồng Hiền nhìn tương lai trước, cho Thư Dung Dung nhìn tương lai sau.

Nếu sau khi Thư Dung Dung nhìn thấy "Tương lai", không ôm tâm lý thà giết lầm còn hơn bỏ sót, không lập tức đập chết Hồng Hiền; hoặc nếu sau khi Hồng Hiền nhìn thấy "Tương lai", lập tức giết Thư Dung Dung chứ không thủ sẵn dao ngừa vạn nhất... Kết cục sẽ khác.

Thư Dung Dung tàn nhẫn quyết đoán, Hồng Hiền có một chút mềm lòng, mấy thứ này, Đạt Quang đều đoán được không trật, mới có thể gài hai người vào thế cục song chết.

Trước khi rời đi, Đoạn Dịch quay đầu liếc thi thể Hồng Hiền, thầm nghĩ không chỉ lúc nhìn thấy "Tương lai" mềm lòng không lập tức xuống tay, mà ở thời điểm cuối cùng hắn ta cũng mềm lòng.

Nếu hắn ta đủ tàn nhẫn, ví dụ như trực tiếp cắt cổ Thư Dung Dung, thì Thư Dung Dung đã không kịp sử dụng lục lạc và chết.

Chắc chắn hắn ta đã mềm lòng, động tác dâm dao chậm hơn, khiến Thư Dung Dung đủ sức lực và thời gian sử dụng đạo cụ, còn bản thân bị lục lạc đập chết tại chỗ.

Dù lúc trước rất ghét hai người, trong nháy mắt quay đầu nhìn về phía bọn họ, Đoạn Dịch vẫn không khỏi thở dài.

Tiếng thở dài tan vô gió, cơn gió cuốn cát sỏi hòa vào buổi chiều tàn mênh mông.

Minh Thiên cầm đuốc cùng Đoạn Dịch đi xa, tia sáng cuối cùng tại đây biến mất, bỏ lại hai xác chết cùng cát vàng chìm vào bóng tối.

·

Thư Dung Dung và Hồng Hiền như vậy, thế thì Hồ Tấn và Đậu Sương như thế nào?

Hai người họ không thân không quen, Đạt Quang gài chết họ kiểu gì? Chẳng lẽ cũng cho họ thấy đối phương giết mình, nên họ quyết định phản giết?

Trong đầu lướt qua suy nghĩ này, Đoạn Dịch lập tức phủ định.

... Áp dụng với Đậu Sương và Hồ Tấn chưa chắc sẽ thành công. Bàn về Đậu Sương, cô không phải loại người như Thư Dung Dung, khi thấy có người muốn giết mình sẽ lập tức quyết đoán phản giết.

Rốt cuộc tình hình hai người như thế nào, tìm thấy họ mới biết được.

Đoạn Dịch nhanh chóng trở lại quân doanh, tập hợp các người chơi.

Anh nhìn về phía Bạch Tư Niên đầu tiên. "Đêm nay vote cậu, cậu có ý kiến gì không?"

Thần sắc Bạch Tư Niên hơi lạnh lùng. "Tôi không ngờ chết nhiều người vậy... Phó bản này quá nguy hiểm. Nhưng anh cũng biết, tôi..."

Đoạn Dịch nhíu mày nói: "Tôi biết, cậu chưa làm gì hết. Dù rơi vào hoàn cảnh xấu, cậu cũng không có ý đồ giết đồng đội, lấy phương thức người sói thắng qua cửa."

Bạch Tư Niên thở dài: "Được, không cần thảo luận. Mọi người vote tôi đi. Tiết kiệm một tiếng thảo luận, mọi người có thể dùng để tìm Đậu Sương và Hồ Tấn, cố gắng tìm cách qua cửa. Tôi..." nhìn về phía Đoạn Dịch, Bạch Tư Niên nói, "Chẳng qua nhìn mặt anh, hình như anh đoán được Hồ Tấn đã gặp bất trắc?"

Đoạn Dịch gật đầu: "Đạt Quang có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai mỗi người, đồng thời dựa vào các nhân tố dự đoán tính cách người nọ. Sau đó ông ta sẽ dựa vào nhược điểm người nọ, cho xem một phần tương lai, để người nọ giết người hoặc tự sát."

Giải thích nguyên nhân Thư Dung Dung và Hồng Hiền chết, Đoạn Dịch lại nói: "Hồi chiều tôi cũng gặp tình huống tương tự. Ông ta gài tôi, làm tôi tưởng tiểu binh tên Minh Thiên hại mọi người. Lúc ấy... Tôi đã thấy xác bốn người. Trừ Thư Dung Dung và Hồng Hiền, còn có Đậu Sương và Hồ Tấn. Nãy giờ chưa thấy hai người xuất hiện nên..."

"Tương lai anh nhìn thấy sẽ xảy ra thật, nhưng bị Đạt Quang cắt nối biên tập?" Ổ Quân Lan nhịn không được nói, "Thật sự quá, quá đáng sợ. Ngoại trừ cái này, tôi cảm thấy nhân quả của tuyến thời gian rất kỳ. Thư Dung Dung nhìn thấy tương lai Hồng Hiền giết mình, cho nên muốn giết Hồng Hiền, nhưng Hồng Hiền giết cô ta do bị cô ta ép thành."

"Nói cách khác, trước khi cô ta ra tay giết Hồng Hiền, Hồng Hiền không muốn giết cô ta. Vậy thì, tương lai cô ta nhìn thấy Hồng Hiền giết mình... là tương lai nào? 'Tương lai' là khởi điểm cho mọi hành động phát sinh. Nhân trong tương lai, quả ở quá khứ? Không không, hình như không thể nói như vậy..."

Đoạn Dịch tiếp lời cô: "Tương lai và quá khứ có nhân quả lẫn nhau. Đây cũng là thời gian phi tuyến tính."

Ổ Quân Lan nhíu mày: "Lại là thời gian phi tuyến tính, lại là quan hệ nhân quả kỳ cục. Phó bản này..."

"Tôi tin chúng ta sẽ mau chóng tìm được đáp án." Đoạn Dịch nói.

Đồng thời, Minh Thiên tiến lên nắm chặt tay anh, sau đó gật đầu khẳng định với Ổ Quân Lan: "Đúng, chúng ta nhất định sẽ vạch trần mọi thứ. Mọi người vạn sự cẩn thận, kiên trì thêm một chút, chúng ta đều sẽ trở về."

Minh Thiên thân là NPC nói lời này, nghe rất có trọng lượng.

NPC khác tuy cũng biết cười biết nói, nhìn qua không khác gì người sống, nhưng trên người các NPC luôn thiếu chút gì đó, không có độ ấm, không có cảm giác có linh hồn.

Nhưng Minh Thiên thì khác, hắn là người đầu tiên có liên hệ với hệ thống, và là NPC có ý thức riêng. Hiện giờ thấy hắn nói như vậy, các người chơi nhẹ lòng không ít, như thể được nghe tin nội bộ.

Bàn bạc gắn gọn, Bạch Tư Niên hướng Đoạn Dịch nói: "Nói như vậy, Đậu Sương và Hồ Tấn hơn 50% đã chết. Ổ Quân Lan là dân thường, suy ra Thư Dung Dung là người nhiếp mộng. Trên sân chỉ còn một sói là tôi, cùng số 9 thợ săn. Nhưng thế cục này sói không được cắn trước, người sói chắc chắn sẽ thua."

"Tôi sẽ không lừa mọi người, ví dụ như năn nỉ mọi người đừng vote tôi, thêm một người giúp đỡ, kết quá ban đêm lại cắn Vân Hạo gì đó. Mọi người cứ việc vote tôi, không cần băn khoăn. Hy vọng mọi người..."

Nhìn về phía Đoạn Dịch, Bạch Tư Niên nghiêm túc nói: "Hy vọng anh không cô phụ tín nhiệm của tôi. Tôi liều mạng thuyết phục bản thân mới làm được đấy. Mong anh... Thật sự là người đáng tin. Anh phải mang chúng tôi thoát khỏi phó bản này."

"Tôi sẽ." Đoạn Dịch trịnh trọng hứa hẹn.

Bạch Tư Niên gật đầu, xoay người rời đi. "Tôi phụ trách phía đông quân doanh."

Ngay sau đó Vân Hạo cũng đi mất. "Tôi phụ trách phía bắc."

Số người chơi không nhiều, chỉ còn Đoạn Dịch, Ổ Quân Lan, Vân Hạo, Bạch Tư Niên.

"Tôi đi phía nam." Nói xong câu này, Ổ Quân Lan hướng Đoạn Dịch và Minh Thiên, không tự chủ được bật cười.

"Sao vậy?" Đoạn Dịch hỏi.

Ổ Quân Lan nói: "Không có gì, cảm thấy... sau khi Minh Thiên hẹn hò với anh, trông hiền lành ôn hòa hơn hẳn."

Đoạn Dịch không có mặt mũi hỏi Ổ Quân Lan làm sao nhìn ra mình đang yêu đương cùng Minh Thiên. Anh không khỏi nhìn Minh Thiên vài lần, nói với Ổ Quân Lan: "Em ấy lúc nào cũng ôn hòa mà."

Ổ Quân Lan cười nói: "Đó là đối với anh, chứ không phải đối với người khác."

Trêu chọc vài câu, cười xong Ổ Quân Lan cũng khó nén sắc mặt trầm trọng. "Được rồi, không phí thời gian nữa. Chúng ta mau phân công nhau hành động đi."

"Ừ."

Vừa mới chết hai người, rất có thể sẽ có thêm hai người chết. Kết cục bi thảm này hơn phân nửa không có cách nào thông qua việc quay ngược chục phút sửa đổi được.

Nghĩ đến đây, Đoạn Dịch ngắn ngủi cười xong, tâm tình chìm xuống lần nữa.

Chia tay Ổ Quân Lan, Đoạn Dịch và Minh Thiên đi phía tây tìm kiếm Đậu Sương và Hồ Tấn.

Nửa giờ trôi qua, bọn họ không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào, vẫn không tìm được chút dấu vết hai người tồn tại.

Năm người mau chóng tập hợp tại địa điểm hẹn, trao đổi tin tức.

Đoạn Dịch biết những người khác cũng không tìm được hai người họ.

Nửa giờ này, mọi người đã tìm rất kỹ, hỏi thăm một số tiểu binh.

Chỉ biết hai người họ không có ở trong quân doanh.

Nhưng nếu hai người không ở quân doanh thì ở nơi nào? Chẳng lẽ ở bên ngoài sa mạc?

Sắc trời đã tối, thời gian gần đến giai đoạn thảo luận, hai người không có lý do nào để tự rời quân quanh, đi ra ngoài sa mạc đen thui.

Điều này chỉ có nghĩa, hai người có khả năng cực kỳ lớn đã gặp bất trắc.

Vân Hạo nói: "Chúng ta chỉ còn nước tìm ngoài sa mạc. Nếu đi ra ngoài sa mạc, tôi đề nghị chúng ta không nên tách nhau. Có Đoạn Dịch nhắc nhở, biết Đạt Quang giỏi gài bẫy, chúng ta giữ tâm trí tỉnh táo, đừng giết hại lẫn nhau, vậy thì đi chung với nhau an toàn hơn tách lẻ rất nhiều."

"Đồng ý." Bạch Tư Niên ngẫm nghĩ, lấy ra hai đồng hồ chảy ngược thời gian đưa Đoạn Dịch, "Tôi sắp vào tù. Cái này cho anh. Nếu người khác gặp chuyện, anh có thể dùng cái này cứu họ, đỡ bị mất một người."

Đoạn Dịch suy tư nhìn về phía cậu ta. "Nghe cậu nói thế, thật ra tôi nghĩ không cần phải vote cậu. Thêm một người thông minh như cậu, cơ hội thoát khỏi phó bản sẽ cao hơn một chút."

Vân Hạo không trả lời. Sau một lúc lâu, Ổ Quân Lan mở miệng: "Tôi nghĩ có thể thử một lần."

Đoạn Dịch khẽ nhướng mày, chợt nhìn về phía Vân Hạo, khá tò mò hắn ta sẽ trả lời như thế nào.

Đoạn Dịch đưa ra kiến nghị, không phải mù quáng tin tưởng Bạch Tư Niên, cũng không đánh cược lương tâm của cậu ta.

Mà vì anh cảm thấy đây là một cơ hội thử Bạch Tư Niên tuyệt hảo ngàn năm có một.

Hiện tại phó bản đã đến hậu kỳ, Vương phi đã chết, sắp thiên táng, Đạt Quang đại khai sát giới, giết nhiều người chơi...

Đoạn Dịch cho rằng cần qua màn trước đêm mai, nếu không chỉ sợ sẽ càng chết nhiều người.

Vừa rồi vừa tìm kiếm hai người chơi mất tích, Đoạn Dịch vừa tự hỏi.

Sau khi xâu chuỗi toàn bộ cốt truyện, Đoạn Dịch não động không sai biệt lắm, cảm thấy chỉ còn thiếu một bước là qua màn, vậy nên anh cực kỳ tự tin sẽ phá cục trước đêm mai.

Thành ra anh nền tảng để thử Bạch Tư Niên.

Hôm nay Bạch Tư Niên không lập tức cắn phù thủy, mà đợi tới gần 9h "Trời tối xin mời nhắm mắt" sắp hết thời gian mới động thủ, cho cô thêm thời gian thăm dò thông tin.

Suy xét từ góc độ tìm cách qua màn, cậu ta hoàn toàn không cần làm như vậy.

Điều này chứng minh cậu ta ít nhất không phải loại người đại gian đại ác.

Như vậy, nếu cho cậu ta cơ hội cắn, cũng tức là đêm nay không vote, giữ cậu ta thêm một thêm, Đoạn Dịch cho rằng, dù cậu ta cảm thấy cách qua màn thông thường vô vọng, muốn dùng cách người sói chiến thắng qua màn, cũng sẽ chờ đến sát 9 giờ tối mới động thủ.

Suy xét đến tình huống tiến triển phó bản, theo Đoạn Dịch, vô luận đêm nay có vote Bạch Tư Niên hay không, thời gian để mình qua màn đều không sai biệt lắm.

Nếu không vote Bạch Tư Niên, không chỉ có thêm một trợ lực, còn có thể thử cậu ta, xem cậu ta có thật lòng muốn cùng mọi người qua màn hay không... Cũng tức là, một khi thời gian kéo dài đến 9h đêm mai, Bạch Tư Niên sẽ chọn cắn Vân Hạo, hay từ bỏ kỹ năng, tiếp tục cùng mọi người thăm dò phó bản.

Càng về sau, phó bản càng hung hiểm, tìm cơ hội hiểu rõ người chơi, có đôi khi còn quan trọng hơn vượt phó bản.

Bởi vậy, tuy việc này hơi nguy hiểm, nhưng Đoạn Dịch tổng hợp đánh giá, cảm thấy có thể thử một lần.

Rất nhiều chuyện cần sự tương tác lẫn nhau. Nếu bạn muốn người khác tin tưởng mình, bạn cần tin tưởng người khác, biểu lộ đủ thành ý trước.

Sau khi Đoạn Dịch đề nghị, Ổ Quân Lan hưởng ứng ngay.

Hiện tại chỉ còn Vân Hạo.

Cảm nhận được ánh mắt Đoạn Dịch, Vân Hạo ngước mắt đối diện cùng anh một lát.

Hắn ta như đọc hiểu ý tứ Đoạn Dịch: "Cậu chắc chắn muốn làm vậy?"

Đoạn Dịch hỏi lại: "Anh và cậu ấy đồng hành cùng nhau lâu hơn, hiểu về cậu ấy nhiều hơn tôi. Tôi nghĩ, quyền quyết định giao cho anh là tốt nhất. Mặc dù chúng tôi hủy vote, cơ chỉ cần anh vote 1 phiếu, cậu ấy vẫn sẽ vào tù."

Nghe lời này, ánh mắt Vân Hạo chuyển từ Đoạn Dịch sang Bạch Tư Niên.

Bạch Tư Niên cười nhìn về phía hắn ta: "Tôi hiểu ý Đoạn Dịch. Tôi khẳng định với mọi người, dù có tới 9 giờ đêm mai, tôi cũng sẽ không cắn ai, chờ mọi người đến chết. Hai ta đồng hành lâu như vậy... Anh mà không tin tôi, tôi sẽ thất vọng lắm đấy."

Vân Hạo nhìn cậu ta hồi lâu, sau đó nói: "Cùng đi đến đây, tôi có thể tin tưởng cậu. Tôi không nói tôi tin nhân phẩm cậu, trong tuyệt cảnh ai mà biết nhân tính sẽ vặn vẹo thành dạng gì, nhưng tôi tin chỉ số thông minh của cậu."

"Nếu cậu thật sự bỏ rơi đám đồng đội chúng tôi, tôi cảm thấy... Mất nhiều hơn được. Nếu đêm mai chúng tôi chưa thể qua màn, cậu không cần cắn tôi, có thể kéo dài thêm một ngày."

Bạch Tư Niên vẫn đang cười. "Đúng vậy đấy. Nếu một mình tôi đi tới phó bản kế có độ khó cao, gia nhập một đội ngũ mới... Tôi chắc cú tất cả đều là kẻ hung ác. Đồng đội như mọi người thật sự rất khó kiếm. Cho nên dù không bàn về lương tri, cân nhắc từ góc độ lợi ích lâu dài, tôi cũng nên chọn mọi người."

"Đêm nay mọi người không vote tôi, đêm mai 9 giờ chưa qua màn, tôi cũng sẽ không cắn Vân Hạo. Chúng ta có thể cùng nhau cố thêm một ngày xem sao. Có lẽ tới giờ phút cuối cùng mọi người vẫn không thể tìm được điều kiện qua màn, vì sống sót, tôi không thể không cắn Vân Hạo, thì cũng chuyện sau 9 giờ tối."

Đến đây, người mặt mày thâm trầm nhất Vân Hạo cũng cười.

Hắn ta giơ cánh tay. "Được. Tôi đồng ý không vote. Nhưng tôi sẽ nhìn chằm chằm cậu, nhìn chằm chằm đến 8 giờ 50 phút đêm mai. Nếu cậu cắn tôi, bọn họ sẽ dùng đồng hồ quay ngược thời gian."

"Được. Đồng hồ này... Đoạn Dịch anh vẫn nên cầm đi."

Nói xong, Bạch Tư Niên ném đồng hồ cho Đoạn Dịch.

Vân Hạo hỏi: "Chúng ta tiếp tục tìm Đậu Sương và Hồ Tấn chứ, nên đi hướng nào?"

Vấn đề của Vân Hạo, cũng là điều Đoạn Dịch tự hỏi.

... Mặc dù đô thành Lâu Lan không thuộc bản đồ thăm dò, chỉ mỗi khu sa mạc đã đủ to. Mênh mang rộng lớn, biết đi đâu tìm hai người họ?

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Đoạn Dịch xoay người chạy: "Đi, cùng tôi tới chỗ này kiểm tra."

"Cậu... đi chỗ phát hiện thi thể Thư Dung Dung và Hồng Hiền?" Vân Hạo không khỏi hỏi.

"Đúng vậy." Đoạn Dịch gật đầu, "Tôi nghĩ tới một chuyện, cần xác minh lại."

Không bao lâu, năm người cùng chạy tới chỗ hai thi thể.

... Hai thi thể biến mất, nơi này trống trơn.

Thở ra một hơi, Đoạn Dịch cuộn chặt hai tay, nhìn về phía Minh Thiên: "Bọn tôi có thể mượn mấy con ngựa không?"

"Có thể." Minh Thiên nói.

Vân Hạo hỏi Đoạn Dịch: "Muốn đến Đài Thiên Táng? Có phải thi thể bọn họ bị kéo tới Trì táng thi?"

Đoạn Dịch lắc đầu: "Thi thể bọn họ chắc là bị sư huynh đệ Đạt Quang kéo đi, không sai được. Nhưng tất cả thi thể sẽ không có ở Trì táng thi."

"Là sao?" Vân Hạo hỏi.

"Trước khi qua Trì táng thi, mọi người theo tôi tới chỗ khác." Đoạn Dịch nói, "Lúc đó... tôi sẽ xác minh suy đoán của mình."

Một lát sau, Minh Thiên dắt bốn con ngựa tới.

Đoạn Dịch và Minh Thiên cưỡi một con, ba người chơi mỗi người một con.

Đoạn Dịch đi tuốt đàng trước dẫn đường.

Vó ngựa chạy như điên tới nơi anh đã ghé trước khi về quân doanh.

Bốn con ngựa chạy trên đại mạc chạy, lướt qua thôn xóm gồm vài căn nhà đất, đến vị trí tế đàn.

Giờ phút này trên tế đàn dựng hai cọc gỗ.

Ánh lửa hừng hực vây quanh hai cọc gỗ, bên trong ẩn hiện hai thân hình nhỏ xinh.

"Trời... Này, đây là..." Ổ Quân Lan không khỏi thốt thành tiếng.

Đoạn Dịch xoay người xuống ngựa, nhanh chóng vỗ vai một người vây xem. "Xin hỏi người bị thiêu là ai?"

"Ta, ta cũng không biết, nói chung là hai cô nương." Người qua đường nói.

"Hai cô gái..." Đoạn Dịch than một hơi thật dài, hai mắt nhìn về phía tế đàn, ánh lửa hiện ảnh ngược trong đôi đồng tử đen nhánh.

"Chỉ có thể là Đậu Sương và Thư Dung Dung."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net