Chương 20 - Ta là đồng chí Thư Mặc độc ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là y, nhất định là y......

Trước nay, Tần Phong chưa từng có một loại cảm giác nào mạnh mẽ đến vậy. Người mà ba năm trước đã cứu hắn từ bọn buôn người và người hiện tại lại cứu hắn, nhất định là cùng một người!

Tay Tần Phong run lên, hồi tưởng theo thời gian trôi đi đã dần dần mơ hồ như cảnh trong mơ. Tiên nhân dùng thanh âm mềm mại an ủi hắn, đừng khóc......

Tiên nhân vì sao lại cứu hắn, và vì sao không thấy y đâu? Vết máu này là của tiên nhân sao? Y bị thương? Có khỏe hay chưa?

Vô số nghi hoặc, suy nghĩ không chắc chắn làm Tần Phong nức nở. Mấy ngày qua, hắn vẫn luôn chịu đựng khổ sở trong lòng. Ngay cả khi lưỡi dao đâm vào thân thể, nước mắt cũng chỉ đảo quanh trong mắt chứ chưa từng rơi xuống.

Hiện tại, lại nhịn không được.

Nếu tiên nhân từ giấc mộng của mình bước ra vậy thế giới này sẽ không phải chỉ có một mình mình!

Tần Phong ngẩn người, sững sờ, hắn tin tưởng tiên nhân vẫn luôn ở bên hắn, chăm sóc hắn, bảo hộ hắn...

Như vậy, hắn không phải chỉ có một mình...

Thư Lộng Ảnh không trở lại cứ điểm mà là tới Long Môn Thành tìm một khách điếm, sau đó kêu người đến cứ điểm gọi Dung Canh tới đây.

Sau khi Dung Canh mang theo đại phu trong giáo chạy tới thì liền bị thảm trạng của Thư Lộng Ảnh đánh một cú sốc cực lớn.

Khuôn mặt già nua khiếp sợ không thôi: "Giáo chủ, là ai hại ngài thành như vậy?"

Võ công của Thư Lộng Ảnh có thể gọi là võ lâm đỉnh phong*. Để thành công khiến y thành như vậy, Dung Canh nghĩ đến nát đầu cũng nghĩ không ra.

(*Võ lâm đỉnh phong có thể hiểu là đứng hàng nhất nhì trong võ lâm.)

Thư Lộng Ảnh yên lặng vươn tay cho đại phu mồ hôi lạnh đầy đầu bắt mạch, sau khi nghĩ đến Tần Phong thì từ từ phun ra hai chữ: "Võ lâm chí tôn......" tương lai.

Hai chữ tương lai được Thư Lộng Ảnh bình tĩnh lược bỏ.

Dung Canh nghe xong, lập tức kinh hãi: "Là giáo chủ tiền nhiệm? Hắn xuất hiện rồi? Vì sao lại hại người thành ra như vậy, những người khác đâu?!"

Thư Lộng Ảnh bị các vấn đề liên tiếp của Dung Canh hỏi đến sửng sốt, cuối cùng ánh mắt đào hoa trừng lên, Dung Canh lập tức thành thật. Dung Canh gấp gáp nhưng Thư Lộng Ảnh lại không chịu nói, lão cũng không còn cách nào, đành phải chuyển sang hỏi đại phu đang bắt mạch cho Thư Lộng Ảnh: "Giáo chủ thế nào?"

Đại phu nhíu mày, thở dài thu tay, bắt đầu viết đơn thuốc.

"Giáo chủ lần này bị thương quá nghiêm trọng, sợ là đã hỏng căn cơ, không điều dưỡng tốt chỉ sợ dữ nhiều lành ít."

Dung Canh: "!!!!!"

Thư Lộng Ảnh bình tĩnh, chuyện này đã nằm trong dự kiến của y, sau khi ngưng kết thời gian, mạn châu sa trên vai đã nở ra bốn đóa, một con bướm cũng dần dần hé cánh, một con cánh đã hoàn toàn mở ra.

Phải biết rằng, sau cửu hoa tam điệp thì chính là cái chết.

Đại phu sâu kín nhìn chằm chằm Thư Lộng Ảnh, tiếp tục nói tới một vấn đề quan trọng: "Nếu lão phu không chẩn bệnh sai thì nội lực của giáo chủ đã hoàn toàn biến mất?"

Dung Canh cảm giác trước mắt tối sầm, hận không thể lập tức ngất đi.

Thư Lộng Ảnh còn rất bình tĩnh gật đầu: "Thế sao? Vậy nội lực có thể khôi phục không?"

Sau mấy ngày nữa, y phải đến Cổ gia ở rồi, nếu không có nội lực thì trở ngại sẽ rất lớn.

Đại phu lắc đầu: "Nội lực của giáo chủ biến mất một cách kỳ quặc, không giống nội lực trong mạch trôi đi, mà là một mạch tượng trước nay chưa từng xuất hiện trong võ học. Lão phu làm nghề y nhiều năm, nhưng chưa từng gặp qua tình hình nào như vậy, thứ cho lão phu bất lực."

Dung Canh quả thực muốn thay Thư Lộng Ảnh bị thương cho rồi, nội lực vậy mà đã hoàn toàn biến mất!

"Sao có thể, giáo chủ tiền nhiệm sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy......" Dung Canh không thể tin nổi lẩm bẩm.

Thư Lộng Ảnh: "......" Đối với Dung Canh đang não bổ đổ vỏ lên đầu Thư Thiên Hữu, y cũng không có cách giải thích, đành tùy lão đi thôi.

Đại phu rời đi, Dung Canh phức tạp nhìn sắc mặt tái nhợt của Thư Lộng Ảnh, hiện tại Tứ đại gia tộc đều đem đầu tên chỉ về Thần Nguyệt Giáo, nếu Thần Nguyệt Giáo không có tuyệt thế thần công Thư Lộng Ảnh tọa trấn, sợ là không tốt......

Thư Lộng Ảnh nhìn ra lo lắng của Dung Canh, lẳng lặng nói: "Sẽ khôi phục."

Y nhớ tới đêm đó hồ ly nói đại giới của ngưng kết thời gian trừ bỏ sinh mệnh ra thì còn có một chuyện chính là kỹ năng bị đóng băng. Sau khi qua thời gian bị đông, hồ ly hẳn là sẽ xuất hiện, nội lực gì đó tự nhiên cũng sẽ khôi phục.

Điểm này y không lo lắng.

Dung Canh vẫn như cũ mặt đầy lo lắng: "Thuộc hạ đương nhiên tin tưởng giáo chủ, nhưng trước khi khôi phục công lực thì người có tính toán gì không? Cần thuộc hạ tìm cho giáo chủ một nơi để chữa thương không?"

Thư Lộng Ảnh lắc đầu cự tuyệt: "Không cần, mấy ngày nay, ta có việc phải làm. Sự vụ trong giáo giao cho Dung trưởng lão ngươi và Hữu hộ pháp."

Thư Lộng Ảnh quyết định sau khi thân mình tốt lên một chút, mặc kệ công pháp có hay không khôi phục, đều phải trở về đi tiếp cốt truyện.

Tần Phong trở thành con nuôi của Cổ Khánh, Thư Mặc cũng nên được Cổ Hằng mua về. Y và Tần Phong, rốt cuộc cũng sắp chính diện đối mặt.

Trải qua chuyện này, Tần Phong bị thương nặng, nghĩ đến về sau phải khiến Tần Phong sống cực kỳ bi thảm, Thư Lộng Ảnh cảm thấy ruột gan đều đau. Không đúng, là nghĩ đến sự bi thảm của Tần Phong, Thư Lộng Ảnh ruột gan đều đau.

Thật hy vọng Tần Phong một sợi lông cũng không rớt, suôn sẻ đi hết cốt truyện......

Dung Canh chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn thở dài một hơi.

Giáo chủ luôn có chừng mực, cần gì lão phải nhiều lời?

Ba ngày sau, Thư Lộng Ảnh cảm thấy thân thể khỏe lên một chút liền trở về Cúc Hoa Lâu.

Lúc trở lại căn phòng sa hoa đầu bảng của mình, Thư Lộng Ảnh bị một luồng lực cường đại ngăn chặn, đợi có lại phản ứng thì cổ đã bị Cổ Hằng bóp chặt.

Mới mấy ngày không gặp, Cổ Hằng đã có nhiều thay đổi lớn.

Bóng dáng thiếu gia vốn dĩ ăn chơi trác táng đã biến mất không thấy tung tích, thay vào đó chính là một đại nhân vật có lệ khí bức người. Đáy mắt tàn nhẫn như thủy triều vọt tới, làm người ta hít thở không thông.

Thư Lộng Ảnh chưa bao giờ sợ hãi loại khí thế áp bách này, dưới đáy lòng ấp ủ một phen, bày ra bộ dạng tà mị cười cười của Thư Mặc.

"Cổ gia, biệt lai vô dạng......"

Hạ nhân Cổ gia đều biết, quản gia Cổ Khánh nhận một hài tử làm con nuôi tên Tần Phong, Tần Phong này chính là người đã cứu tiểu công tử và tiểu thư Cổ gia!

Đặc biệt là trong đám tiểu công tử cùng tiểu thư này, có một hài tử là người thừa kế Cổ gia, Cổ Túc!

Mọi người đều nói, Tần Phong thật ghê gớm.

"Như vậy cũng chưa đủ ghê gớm đâu, tân gia chủ của chúng ta còn đặc biệt thưởng cho hắn một cái viện tử lớn và vài hạ nhân." Thẩm thẩm quét rác và một đại thẩm sát cửa sổ tỏa ra mười phần giấm chua nói, "Đợi Cổ quản gia già rồi, chức vụ quản gia này sợ là cũng sẽ thuộc về gia hỏa khác họ đó!"

Nhi tử của thẩm thẩm này, cũng ở Cổ gia làm quản sự, rất được mắt Cổ Khánh, có hi vọng sẽ kế thừa vị trí quản gia đời tiếp theo. Nhưng hiện tại lại đột nhiên xuất hiện một tên Tần Phong đoạt đi ánh mắt của Cổ Khánh, thẩm thẩm này rất bất bình.

Đại thẩm ở sát cửa sổ tựa như khinh bỉ thẩm thẩm quét rác: "Quản gia thì tính cái cái gì, ngươi còn chưa biết tin gì sao? Gia chủ nhà chúng ta cho phép Tần Phong được học tập cùng các thiếu gia. Cổ quản gia thậm chí còn tự xuất tiền túi, vì một mình Tần Phong mà mời một võ sư đến. Vừa nhìn liền biết sau này sẽ làm nên đại sự, sẽ bận tâm đem vị trí quản gia để ở trong lòng?"

Thẩm thẩm bị nghẹn một ngụm, liền nghe đại thẩm sát cửa sổ đắc ý tiếp tục nói: "Ta đã gặp qua Tần Phong kia rồi, lớn lên anh tuấn miễn bàn, so với đám công tử Cổ gia chúng ta đều không kém!" Nàng cũng có một nữ nhi sấp sỉ tuổi Tần Phong, bộ dáng cũng xuất sắc trong đám con gái gia phó, nếu cùng Tần Phong trở thành thanh mai trúc mã thì...

Đại thẩm còn đang đắc ý thì đại thúc đang cắt tỉa hoa cỏ đối diện cười khinh thường nói: "Lớn lên đẹp đến đâu?"

Đại thẩm nghe lời này liền không thoải mái: "Cũng không phải là ta nói quá, lão nương ta sống nhiều năm như vậy, mới gặp được một nam hài anh tuấn như hắn."

Đại thúc tỏ ra ánh mắt 'ngươi đúng là thiếu hiểu biết' nói: "Chắc ngươi chưa từng thấy qua tiểu bạch thỏ mà gia chủ nhà chúng ta mang về nhỉ? Hồng bài Cúc Hoa Lâu?"

Nói đến đây, đại thúc liền tấm tắc vài tiếng: "Có lẽ ngươi chưa nhìn thấy đâu ha? Tiểu bạch thỏ kia lớn dung mạo quả thật còn tuyệt đại hơn nữ nhân, làn da trắng trắng mềm mềm, eo nhỏ tinh tế, ta nhìn mà sợ y sẽ bị một trận gió thổi bay."

Thẩm thẩm cùng đại thẩm tỏ vẻ không tin: "Thật sự đẹp đến vậy?"

Đại thúc gật đầu: "Thật."

Cuộc trò chuyện của bọn họ hấp dẫn một đám người hầu, ríu rít thảo luận bộ dáng của tiểu thỏ mềm mỏng kia. Lúc Thư Lộng Ảnh đi ngang, đề tài này lại là càng không chút giảm bớt mà dẫn tới sự chú ý của rất nhiều trẻ con tới nơi này.

Mấy người hầu đi theo sau Thư Lộng Ảnh thấy sắc mặt y bắt đầu không tốt, trong lòng cũng run lên đầy sợ hãi.

Trong số đó có nô tỳ lớn mật lập tức vọt tới chỗ đám gia phó đang tụ tập, lạnh giọng quát: "Nói cái gì đó! Chuyện của gia chủ nào đến lượt các ngươi khua môi múa mép ?!"

Đám gia phó bị một nô tỳ quát tháo, đồng loạt nhìn qua nô tỳ đang đứng cạnh Thư Lộng Ảnh.

Rõ ràng là mùa hè nóng bức, mỹ nhân trắng nõn mảnh khảnh lại bị chiếc áo lông chồn màu đò bồng bềnh phủ kín, gương mặt yêu diễm trắng bệch như đang mắc bệnh, cười như không cười nhìn toàn bộ đám gia phó.

Không biết từ đâu, một cỗ hàn ý xông lên...

Thư Lộng Ảnh dời mắt, nhàn nhạt nói với nô tỳ bên cạnh: "Hôm nay, theo ta thấy Cổ quản gia chỉ biết dạy ra mấy tên cẩu nô diễn trò cho người vui mắt mà thôi, ngươi đem toàn bộ những người này cắt đứt đầu lưỡi, sau đó đưa đến chổ Cổ quản gia nói rằng... ta cho hắn chút ít thức ăn chó."

Toàn bộ gia phó sắc mặt trắng bệch, đồng loạt quỳ xuống, sôi nổi xin tha.

Nô tỳ kia thấy Thư Lộng Ảnh mắt cũng không chớp một cái xoay người đi xa, nhìn bọn người hầu quỳ rạp xuống đất kia, chỉ biết thở dài nói: "Các ngươi nói gì không nói, cố tình nói về Thư Mặc công tử, tâm của y chính là so với rắn rết còn độc hơn."

Thư Mặc ở Cổ gia gần đây, xây một cái xà trì (hồ rắn), y thậm chí từng ném vài tỷ muội vào cái xà trì đó!

Cố tình gia chủ lại không quản đến, để Thư Mặc muốn làm gì thì làm.

Những người này nói Thư Mặc như vậy, chỉ cắt đầu lưỡi đã là vạn hạnh.

Thư Lộng Ảnh đi xa, dưới đáy lòng yên lặng nói: đừng trách ta, Thư Mặc chính là người ác độc như vậy, ta chỉ làm theo cốt truyện mà thôi......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net