II-C25-C26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25 Tìm Kiếm Mà Đến

Quái vật đầm lầy rời đi đầm lầy của hắn, đi lên một con đường chưa bao giờ đi qua - -- đi theo hai con chim nho nhỏ.

Hai con chim nhỏ động tác linh hoạt, vòng quanh đầu quái vật đầm lầy đổi tới đổi lui, như là con lừa treo cà rốt, câu đến quái vật đầm lầy vẫn luôn đi về phía trước.

Trên đường, đi ngang qua lữ quản bọn kỵ sĩ đã từng ngủ lại, quái vật đầm lầy cảm giác được cái gì, thoáng lệch khỏi lộ tuyển quỹ đạo một ít, đi đến trước lữ quán, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ lầu hai.

Một khuôn mặt màu xám như tượng chợt lóe qua cửa sổ, lữ khách ở trong gian lữ quán đó nửa mộng nữa tỉnh nhìn thấy, sợ tới mức giật mình tỉnh lại, nhưng nhìn kỹ thì tựa hồ là chính mình hoa mắt nhìn nhầm. Mãi đến sáng ngày hôm sau, nhìn thấy trên cửa sổ lưu lại hai dấu bàn tay bùn so lớn hơn rất nhiều với bàn tay bình thường, lữ khách mới phát ra một tiếng thét to nghĩ mà sợ.

Một đường này, mạc danh xuất hiện vũng bùn, dấu tay bùn phía trước cửa sổ vân vân, để lại rất nhiều truyền thuyết khủng bố làm người nghe kinh sợ.

Hai con chim nhỏ xứng chức dẫn đường, mỗi lần nhìn thấy quái vật đầm lầy lệch khỏi lộ tuyến, đều phải tiến lên nhắc nhở, mổ mổ tóc và mặt hắn, dẫn hắn về đúng đường. Ngẫu nhiên bởi vì hắn đi quá chậm lạc mất hai con chim nhỏ dẫn đường, đứng tại chỗ mờ mịt nhìn chung quanh, hai con chim nhỏ còn phải bay về nhặt hắn, cái tượng đất lớn bị rơi lại này.

Quái vật đầm lấy còn bôn ba ở trên đường, Mai Lật đã bởi vì làm bài tập không xong bị phu nhân Fries nhốt vào thư phòng.

Cô không biết ngày đêm vùi đầu học ngôn ngữ yêu tinh, đến tòa trang viên này cũng không thể ra, cũng không biết bên ngoài đã xảy ra cái gì, một ngày này không thấy phu nhân Frles tới kiểm tra bài tập, thử thăm dò hỏi người hầu đưa cơm.

"Phu nhân Fries ở đâu?"

Người hầu giống lúc trước, một chữ cũng không nói, thu đồ vật vội vàng đi rồi.

Được Fries phu nhân yêu cầu, toàn bộ người hầu trong tòa trang viên này đều không mở miệng nói chuyện với cô, chỉ có chủ nhân trang viên phu nhân Fries cùng với Alex, còn có một con cú mèo mới cùng cô nói chuyện.

Mai Lật: A, tâm lý chiến.

Cô không thể từ trong miệng người hầu có được đáp án, đẩy cửa sổ ra, túm cú mèo ngủ gật ở trên bậu cửa.

"Phu nhân Fries hôm nay không ở trang viên?"

Cú mèo nhấc mí mắt lên, đánh cái ngáp, thuận miệng trả lời: "Phu nhân Fries cùng Alex đi kiểm tra lãnh địa, buổi tối mới có thể trở về."

Cái địa phương này gọi là Sherhailing, phu nhân Fries là lĩnh chủ phu nhân, còn Alex, hắn là cháu trai của lĩnh chủ đã mất, cũng là lĩnh chủ kế nhiệm Sherhailing. Chẳng qua trước mắt hắn còn chưa kế nhiệm, dựa theo di chúc chú hắn lưu lại, yêu cầu hắn phải thành hôn vào năm 22 tuổi xong mới có thể chính thức kế thừa Sherhailing.

Hiện giờ, Alex chỉ là dẫn theo bọn kỵ sĩ Sherhailing làm một ít việc dọn dẹp đạo tặc lưu vong linh tinh.

Địa phương Sherhailing không lớn, hoàn cảnh lại được trời ưu ái, ít có tai hoạ phát sinh, Alex trừ ngẫu nhiên dọn dẹp đạo tặc lưu vong, mỗi ngày chính là săn thú du ngoạn, sống giống như con cái ngu ngốc nhà địa chủ.

Mai Lật còn nghĩ tới mượn Alex để chạy trốn, kết quả phát hiện gia hỏa này có tà tâm mà không có tặc gan, nhìn thấy Fries liền ngoan đến giống gà con, căn bản không trông cậy vào được.

Mắt thấy đường chạy trốn từng cái bị phá hỏng, ánh mắt phu nhân Fries một ngày so với một ngày càng gấp gáp, Mai Lật cũng không khỏi nôn nóng lên.

Cảm giác dao nhỏ treo trên đỉnh đầu, không biết khi nào sẽ rơi xuống, quá gian nan.

Nghe nói phu nhân Fries muốn ra ngoài một ngày, cô giật mình --

Mới vừa động đậy mấy cái, cú mèo liền nhìn ra tâm tư của cô, ho khan một tiếng thấp thấp nói: "Cô tốt nhất đừng nghĩ đến chạy trốn, cô gái nhỏ, phu nhân Fries tuy rằng rời đi, nhưng cô căn bản không chạy ra được tòa trang viên này."

Mai Lật nhấp nhấp môi, loảng xoảng một tiếng đóng cửa sổ lại, nhốt mình ở thư phòng. Cô dùng sức gãi gãi tóc, ghé vào trên bàn đè lên quyển ngôn ngữ yêu tinh, không tiếng động phát tiết một trận, mới tiếp tục cầm sách vừa nhìn vừa viết.

Chỉ có ma pháp mới có thể đối phó ma pháp. Cho nên, học! Mẹ nó học!

Dù cuối cùng trốn không thoát, trước khi chết cũng phải nỗ lực giãy giụa, bôi đầy máu lên Fries!

Mai Lật học đến sắc mặt dữ tợn, phu nhân Fries đi ra bên ngoài một ngày, khi hoàng hôn trở lại trang viên, thay xong quần áo, ngồi ở trước cửa sổ không tiếng động ngâm tụng một câu.

Rất nhiều yêu tinh màu xanh lục cưỡi gió từ trong hoa viên bên ngoài bay vào, quay chung quanh ở bên bà ấy, khe khẽ nói nhỏ vào tai.

"Hôm nay cô ấy không thử chạy trốn!"

"Hôm nay cô ấy cũng không học được dùng ma pháp, thật là đồ ngu ngốc"

"Cô ấy hỏi Fries đi nơi nào!"

"Cô ấy ở thư phòng đọc sách, còn trộm ngủ!"

Phu nhân Fries lẳng lặng nghe xong đám tai mắt này hồi báo, còn tính là vừa lòng. Hôm nay bà ta riêng ra ngoài một ngày, cho Mellie một cơ hội chạy trốn, thế nhưng cô cũng không thử, xem ra là ngoan thuần hơn chút. 

Bà ta nghĩ, từ trong ngăn kéo lấy ra một phong thư có đóng dấu. Trên dấu đóng ấn hoa xương bồ, đó là con dấu của nữ vu Đầm Nước.

Tờ thư thoát khỏi tay bà ta, dải lụa tự động cởi bỏ, văn tự bên trong vặn vẹo biến thành một nữ nhân lớn nhỏ bằng ngón cái, mặc váy dài màu đen. Văn tự tạo thành nữ nhân dừng ở trên tờ giấy viết thư màu tím hoa văn xương bồ, ưu nhã hành lễ, mở miệng nói: "Chúng ta chân thành mời ngài, nữ vu Rừng Rậm Neutarsen Fries, đến tham gia nữ vu tụ hội"

Thiệp mời Nữ vu tụ hội, là ngày hôm qua được người mang tin tức đưa tới.

Mỗi cách mấy năm đều sẽ tổ chức nữ vu tụ hội như vậy, làm nữ vu còn sót lại của hệ nữ vu Rừng Rậm, Fries cần phải đại diện gia tộc đến tham gia. Nhưng cố tình lại vào thời điểm.... bà ta cũng đã quyết định mấy ngày nữa bắt đầu cử hành nghi thức.

Ngày hôm qua tự hỏi cả đêm, rốt cuộc bà ta vẫn quyết định tạm thời để Mellie sống lâu thêm mấy ngày, chờ đến tham gia xong nữ vu tụ hội lại xử lý. Nhưng rời đi thời gian bảy ngày này, bà ta cần thiết làm cho con nhãi có chút tâm tư này an nhân một chút.

Hôm nay tuy có biểu hiện ngoan ngoãn, nhưng bà ta vẫn cứ không yên tâm.

Phu nhân Fries gọi cú mèo tới.

"Boller, ta sắp đi tham gia nữ vu tụ hội."

Cú mèo gật đầu, "Được thôi, phu nhân Fries, ta đây liền chuẩn bị đi cùng ngài, không biết năm nay nữ vu tụ hội ở địa phương nào?"

Phu nhân Fries: "Không, ngươi không đi, ngươi ở lại nơi này trông Mellie, chờ ta trở về, ta muốn thấy cô ta vẫn tử tế ở trong trang viên."

Ngữ khí cú mèo rất là đáng tiếc, "Phu nhân Fries, không thể theo ngài cùng đi thật là quả tiếc nuối, nhưng ngài nhất định phải nhớ rõ lúc trở lại mang một ít rượu ngon của yêu tinh về."

Sáng sớm, Mai Lật còn đang ngủ say, phu nhân Fries mặc váy dài màu xanh lục, đứng ở trong hoa viên của trang viên.

"Alex, bảy ngày sau ta trở về, chàng phải trông coi cẩn thận lãnh địa và trang viên."

"Đương nhiên!" Alex giống kỵ sĩ nắm lấy tay Fries hôn một chút, ánh mắt đưa tình, "Ta nhất định sẽ vì ngài quản tốt lãnh địa và trang viên, chỉ hy vọng ngài có thể mau chóng trở về, đừng để ta tưởng niệm quá lâu."

Fries ngược lại mặt quay về rừng rậm, trong miệng ngâm tụng nhẹ nhàng như câu hát.

Thanh âm này quanh quẩn ở không trung, phảng phất có vô số thanh âm nhỏ vụn đang lặp lại, đang ca xướng.

Từ trong rừng rậm bay tới rất nhiều chạc cây màu xanh lục phát ra ánh sáng nhàn nhạt, những nhánh chạc cây bất đồng nối vào nhau, biến thành một con thú một sừng màu trắng.

Phu nhân Fries cưỡi lên thú một sừng, đưa tờ thư nhẹ nhàng chạm vào trên sừng của nó, tờ thư liền hóa thành dải lụa màu tím, chỉ dẫn phương hướng cho bà ta.

Thú một sừng màu trắng dẫm lên gió, theo dải lụa màu tím chỉ dẫn, lặng yên không một tiếng động mà nhanh chóng rời trang viên, tiến vào nơi rừng rậm xa xôi, xanh um tươi tốt.

*

"Hôm nay sao phu nhân Fries lại không ở đây?" Mai Lật túm lấy cú mèo hỏi.

Cú mèo thuần thục mà tránh thoát ra từ trong tay cô, oán giận một câu: "cô gái, đừng trộm kéo lông chim của ta nữa."

Mai Lật nửa điểm cũng không hổ thẹn, thoải mái hào phóng mà nhét cọng lông chim trong tay vào túi, cho nó một cái cười: "Đừng nói như vậy, tôi chỉ không cẩn thận kéo xuống, không muốn lãng phí mà thôi. Ông nói cho tôi, hôm nay Fries lại đi đâu?"

"Đi tham gia nữ vu tụ hội." Thanh âm Alex từ cạnh cửa truyền đến.

Mai Lật quay đầu lại nhìn, thấy gà con ngoan ngoãn nghe lời ở dưới mí mắt Fries lại chấn hưng thành gà trống, tản mát ra một hơi thở phong tao, dựa vào bên cửa thư phòng nháy mắt vài cái với cô.

"Hắc, cô học tập thế nào? Thời tiết tốt như vậy, ở chỗ này học cũng quá buồn, không bằng đi hoa viên ngồi chơi?"

Mai Lật trên dưới đánh giá hắn một trận, xác định phu nhân Fries phỏng chừng cách khá xa, nếu không hắn không dám chạy tới nói loạn.

Trong tiếng la của cú mèo "Bị phu nhân Fries biết người mang cô đi ra ngoài thì không xong đâu", Alex xua xua tay, "Lại không ra khỏi trang viên, chỉ ở trong hoa viên mà thôi."

Hai người đi ở trong hoa viên, chung quanh cũng không có những người khác, Alex thực nhanh liền lộ ra bản tính, hỏi cô: "Fries phải đi bảy ngày, chờ bà ấy trở lại phỏng chừng cô sẽ không còn sống, không nhân thời gian này cùng ta nói một hồi yêu đương sao?"

Mai Lật: "Nữ vu tụ hội phải bảy ngày? Anh biết họp ở đâu sao?"

Alex: "Cô yên tâm, chúng ta lén lút, Fries khẳng định không biết!"

Mai Lật: "Nghe nói anh ở bên phu nhân Fries mười năm, anh có từng gặp nữ vu khác sao?"

Alex: "Kỳ thật ta cũng không phải lưu manh như cô tưởng tượng, ta chỉ thương tiếc cô gái nhỏ đáng thương thôi."

Mai Lật: "Phu nhân Fries đi rồi, trang viên có lưu lại kết giới và ma pháp gì có thể hạn chế tôi hay không?"

Hai người ai nói của người đấy, một câu cũng không khớp, mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, sôi nổi che cái trán hút khí một hơi.

Một lần tản bộ hoa viên, tan rã trong không vui.

Alex thật sự gặm không nổi khối xương cứng như cô này, đi tìm việc vui khác, Mai Lật xoay người liền đi tới hồ nước trong hoa viên, kéo tay áo đào bùn từ bên trong.

Bọn người hầu xa xa nhìn cô, có một người chạy tới ngăn cản, đối phương cũng không nói lời nào, chỉ muốn cưỡng chế kéo Mai Lật đi lên.

Mai Lật né tránh cô ta, tiếp tục đào bùn, lớn tiếng nói: "Tôi muốn chơi bùn, cô quản được sao?"

Phu nhân Fries không ở đây, cô cũng chấn hưng lên.

Phụ cận Sherhailing đều không có đầm lầy, trang viên càng là đến vũng bùn cũng không có, lúc phu nhân Fries ở đây, Mai Lật đến hoa viên cũng không thể đi, hiện tại rốt cuộc tìm được cơ hội, trực tiếp đào một chậu bùn bưng về phòng.

Cú mèo thấy cô nhìn chằm chằm bồn bùn mềm, không khỏi khuyên nhủ: "Dù cô có nhìn, quái vật đầm lầy cũng không có cách nào mọc ra từ bên trong."

Mai Lật: "Tôi nhìn vật nhớ người không được sao."

Mai Lật: "Sherhailing nơi rách nát này, đến vũng bùn đầm lầy còn không có, vạn nhất quái vật đầm lầy thật tìm tới, ở cũng không có chỗ ở!"

Cú mèo: "..... cô lo lắng cái này, không bằng lo lắng bị phu nhân Fries phát hiện. Tuy rằng bà ấy không thể giết chết quái vật đầm lầy, nhưng có thể khống chế sinh mệnh cô."

"Sớm muộn gì đều là chết, tôi còn sợ cái gì!" Mai Lật nói xong, ngữ khí hòa hoãn xuống, ánh mắt chân thành mà nhìn cú mèo, "Cú mèo tiên sinh, tôi xem ông là con chim tốt, không bằng giúp tôi và quái vật đầm lầy gặp nhau một lần đi, tôi bảo đảm chỉ gặp mặt, không làm gì!"

Cú mèo không nói chuyện, nhắm lại một con mắt.

Mai Lật nhìn nó trong chốc lát, bừng tỉnh đại ngộ. Nó đây là muốn mở một con mắt nhắm một con mắt!

Tuy rằng trong lòng muốn gặp quái vật đầm lầy, thả ra một cái lại một cái lông chim biến thành con chim nho nhỏ, nhưng Mai Lật cũng không nắm chắc quái vật đầm lầy thật sự sẽ ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi đây tìm nàng, rốt cuộc hắn trạch như vậy, động bất động liền tự bế ở cánh đồng đầm lầy bát ngát, nơi sinh hoạt vẫn luôn thực cố định.

Hắn thật sự sẽ đến sao? Trước khi bị Fries giết chết, cô còn có thể gặp lại hắn một lần sao.

Nếu hắn không tới, hy vọng những con chim nhỏ có thể tìm được hắn, bồi hắn một thời gian cũng tốt.

*

Lúc Mai Lật ôm chắn ngồi ở trên giường vừa phiền muộn vừa tự học ngôn ngữ yêu tinh, quái vật đầm lấy đã đi qua con đường lớn giữa rừng và biển, đi tới trước trang viên. Năm con chim nho nhỏ lục tục tìm được hắn, vây quanh ở bên đầu hắn xoay vòng vòng, chọc hắn thường xuyên ngẩng đầu ngó trái ngó phải.

Đi đến trang viên, những con chim như là về tổ, đều rời khỏi hắn, bay về phía một khung cửa sổ nửa mờ.

Lúc này đây, quái vật đầm lầy cũng không cần chúng nó chỉ dẫn, thẳng tắp đi tới dưới tháp.

26 Gặp Nhau

"A? Vậy mà thật sự tìm tới?" Đứng ở trên đỉnh tháp nhọn, cú mèo mở một con mắt, nhìn xuống phía dưới, ngữ khí kinh ngạc.

Đây có chút đột phá hiểu biết của nó đối với quái vật đầm lầy.

Trong phòng Mai Lật vừa mới buông sách ngôn ngữ yêu tinh, chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên nhìn thấy từ cửa sổ chui vào mấy con chim nho nhỏ xông tới chỗ cô, đánh vào trên người cô liền biến thành lông chim nhẹ bẫng rơi ở trong chăn.

Mai Lật: "!"

Cô sờ lên những lông chim đó, đột nhiên ý thức được cái gì, xốc chắn bổ nhào vào bên cửa sổ, đẩy cánh cửa ra --

Dưới tháp đứng một bóng người cao gầy, đang ngẩng đầu nhìn lên trên.

Là quái vật đầm lầy!

Hắn thật sự tìm tới!

Mai Lật trong nháy mắt hốc mắt chua xót, khóe miệng lại nhịn không được cong lên. Cô cảm thấy một loại kinh hỉ thật lớn và thả lỏng trần ai lạc định.

Nhìn thấy cô, quái vật đầm lầy cũng thật cao hứng, bám ở trên vách tháp, duỗi dài tay.

Đáng tiếc tuy rằng hắn rất cao, nhưng đối diện cái tháp cao này, vẫn cứ không gặp được Mai Lật. Mai Lật nhìn hắn phí công duỗi tay về phía mình, dẫm lên khung cửa sổ, thiếu chút nữa không quan tâm mà nhảy xuống.

Còn may kịp thời nhớ tới độ cao này sẽ ngã chết mà dừng động tác lại, chỉ thò người ra bên ngoài, cơ hồ là treo mình ở bên cửa sổ.

"Đáng yêu!" Cô gọi hắn.

Quái vật đầm lầy cũng không biết nói chuyện, đến trả lời cô một tiếng còn không làm được, cứ như vậy duỗi dài tay yên lặng nhìn cô.

Mai Lật nôn nóng lên, quay đầu lại nhìn trong phòng, lại không tìm thấy dây thừng có thể thả mình xuống, chạy đến cạnh cửa, thử một chút ngôn ngữ yêu tinh mấy ngày này học được.

Cô nhớ rất nhiều câu, nhưng lúc phu nhân Fries ở đây, cô chưa bao giờ dám dùng đến, đều làm bộ không học được.

Hiện giờ đôi tay đáp ở trên cửa, cô nhắm mắt lại đọc một câu, nghiêng lỗ tai nghe thấy bên ngoài có thanh âm khoá cửa chuyển động.

Thành công!

Cô dùng sức kéo cửa ra, còn không quên cầm theo cái thanh khóa lớn -- nếu gặp phải người nào chặn đường cô liền trực tiếp động thủ, ai cũng không thể ngăn cản cô.

Chờ cô theo cầu thang thật dài và cửa chính chạy ra, trang viên cũng vẫn im ắng, không ai bị đánh thức đi ra ngăn trở.

Cô thuận lợi chạy tới hoa viên, thấy quái vật đầm lầy còn bám ở trên vách tháp.

"Phụt." Cô cười ra, ném khóa trong tay xuống, chạy tới kéo tay hắn.

Hơi thở nước mưa ướt át cùng cỏ xanh, nháy mắt nhảy vào chóp mũi cô, cô về lại núi rừng ngày xuân có nước mưa liên miên, dương quang xán lạn, hoa dại rực rỡ bên hồ nước, lều tranh bên đầm nước vào đông yên ắng.

Hơi thở quen thuộc này khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm, phảng phất về đến nhà.

Cô cho rằng mình không có nhà, hiện giờ mới phát hiện, hóa ra mùi vị nhà đã sớm rõ ràng lên ở nơi hắn.

Quái vật đầm lầy cao lớn hơn cô rất nhiều, cô cầm lấy tay hắn, gọi hắn là đáng yêu, hắn cong lưng ghé sát vào cô, dùng đôi mắt màu xám mà nhìn cô không chớp, thậm chí chủ động đưa mặt đến bên cổ cô dựa vào.

Đây là thói quen dưỡng thành từ mùa đông, hắn thích dựa gần cô.

Mai Lật ôm đầu tóc hắn ướt át, nhìn thân thể hắn vặn vẹo không giống thường nhân cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại đáy lòng tràn đầy trìu mến cùng kích động khó nói.

" Anh đi đường xa như vậy ......"

"Anh thật sự tới đây tìm em...... Em còn tưởng rằng anh sẽ không tới......"

Bị mang đến nơi đây trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn suy nghĩ về hắn, lại thực lo lắng hắn giống như trước lẻ loi chờ đợi, về sau rốt cuộc không ai nhìn thấy hắn, để ý tới hắn.

Cô đã vạn phần xác định, chính mình yêu hắn, chính là một người yêu một người khác, một con chim yêu một con chim khác vậy.

"Anh có thể hiểu rõ sao?" Mai Lật gắt gao ôm cái đầu màu xám tiến đến trước mặt mình, phun ra một hơi, "Anh hẳn là không hiểu."

Nhưng mà.

Cô nâng mặt quái vật đầm lầy lên, hôn một cái lên môi hắn ướt lạnh màu xám, lộ ra cái tươi cười thật lớn, "Dù anh không hiểu, anh cũng đã yêu em."

Hắn đã sớm dùng phương thức của hắn yêu cô.

Từ lúc một cái cây mâm xôi lớn lên ở trên người hắn rồi kết quả thì đã bắt đầu.

Ánh mắt của cô nhu hòa như vậy, lại cất giấu khói mù màu xám lúc trời sắp sửa mưa, nơi đó cất giấu nước mưa, cơ hồ muốn nhỏ giọt. Quái vật đầm lầy giơ tay sờ sờ mặt cô, đưa ra một cây đèn cầm theo một đường, cẩn thận đặt ở trước mặt Mai Lật.

Mai Lật mới chú ý tới hắn còn mang theo cây đèn, nhớ tới lúc trước trong rất nhiều lần rối ren để rơi đèn ở cánh đồng bát ngát, đều là hắn cầm về, cô ôm đèn cười một cái.

" Anh cũng đã tới rồi, còn mang lễ vật cái gì." Cô vui đùa, chậm rãi thu liễm ý cười, sờ sờ ngọn đèn, "Là từ nhà mang đến à."

Nơi đó đã bị đốt.

"Em không biết em còn có thể cùng anh trở về hay không." Mai Lật nghĩ đến đây, lộ ra một nụ cười khổ.

Fries là nữ vụ rất lợi hại, dù cô học xong một chút ma pháp da lông, cũng tuyệt đối không đối phó được Fries.

Còn quái vật đầm lầy, cô từ chỗ cú mèo biết được, nữ vu không thể hoàn toàn giết chết quái vật đầm lầy, nhưng quái vật đầm lầy cũng không thể chống cự ma pháp cường đại, nó sẽ hòa tan.

Mai Lật cơ hồ có thể dự kiến được, chờ Fries trở về, quái vật đầm lầy lại một lần nữa bị hòa tan vì cô, sau đó hắn lại lần nữa tụ hợp thì có lẽ linh hồn trong thân thể này đã không còn là cô, mà là Fries.

Chỉ cần nghĩ đến vạn nhất quái vật đầm lây không nhận ra cô, cũng giống như vậy ở bên Fries, hoặc là đáng thương vô cùng mà bị Fries đuổi đi, cô sắp tức chết rồi.

Các loại ngôn ngữ yêu tinh học trộm trong khoảng thời gian này cuồn cuộn ở trong đầu, cô cũng không nghĩ giãy giụa cầu sinh như thế nào, chỉ nghĩ đến lúc đó cho dù chết cũng không cho Fries có được khối thân thể này!

Ai cũng không thể đoạt Tiểu Bùn của cô!

Cô đang suy nghĩ kết cục bi kịch cá chết lưới rách, lưỡng bại câu thương, bỗng nhiên thân thể xóc nảy một cái, quái vật đầm lầy ôm cô lên.

Hai tay của hắn nâng chân cô, Mai Lật bị bắt đứng ở trên tay hắn, túm đầu hắn đứng vững thân thể.

Quái vật đầm lầy nâng cô, đi ra ngoài trang viên, theo phương hướng khi hắn tới.

Hắn là quái vật ngây thơ mờ mịt, không biết trong lòng Mai Lật nhiều cảm xúc phức tạp như vậy, hắn chỉ cảm thấy được "yêu thích" của hắn đang không vui, cho nên hắn muốn mang cô trở về.

Trở lại ngày tháng dương quang xán lạn, hoa tươi phồn thịnh.

Trở lại vui sướng đi.

Mắt thấy bọn họ sắp đi ra phạm vi trang viên, từ đầu tới đuôi vây xem lần gặp lại này, cú mèo từ trong bóng cây bay ra, "Mellie nhỏ đáng thương, cô phải biết rằng cô không ra khỏi được tòa trang viên này, từ một khắc bắt đầu khi cô tiến vào, cô đã bị nhốt ở chỗ này."

Mai Lật: "Bởi vì Fries lưu lại vòng ma pháp ở trang viên?"

Cú mèo: "Đúng vậy, cho nên cô không thể rời đi, trừ phi cô cũng học xong ma pháp về vòng ma pháp, nhưng chuyện đó thực khó khăn."

Mai Lật ôm cổ quái vật đầm lầy, nhìn về phía bể phun nước ở cửa trang viên, biểu tình thay đổi thất thường, cuối cùng chôn mặt ở trên vai quái vật đầm lầy, một câu cũng không nói.

Cú mèo còn đang dong dài bảo cô dừng lại, quái vật đầm lầy đã một chân dẫm lên của trang viên. Khi Mai Lật trong lòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net