Chương 117: Đầu Cừu Hành bắt đầu nóng lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ry

Nhưng đổ thì đổ đi, đáng đời.

Giải Dương không buồn nhúc nhích, ngửa đầu nhìn Cừu Hành đang đứng chặn cửa, miệng nói: "Trước đó anh đã có rất nhiều cơ hội để nhìn, nhưng chính anh không cần."

Mặt mày tràn đầy cơn tức bỗng nghẹn lại.

"Có một lần tay anh đã mò vào trong áo em rồi, anh lại cố nhịn rút ra."

Sắc mặt Cừu Hành bắt đầu chuyển đỏ, quay đi chỗ khác không dám nhìn Giải Dương, mất hẳn dáng vẻ hùng hổ ban đầu.

"Còn có lần em chủ động cởi quần áo, là anh đóng cúc lại cho em."

Mặt Cừu Hành đã cứng thành một khối đá, giọng điệu yếu ớt: "Được rồi, đừng nói nữa."

Giải Dương lại càng muốn nói.

"Lần gần đây nhất, hôm tổ chức lễ tốt nghiệp, em thay quần áo ngay trước mặt anh, chính anh quay mặt đi chỗ khác không nhìn."

Cừu Hành không chịu nổi, nhanh chân đi vào phòng.

Giải Dương nhịn cười, cố ý nói: "Rất nhiều lần em đi tắm cũng rủ anh tắm chung, là anh ---"

Cừu Hành đứng cạnh ghế sô pha, khom lưng đỡ mặt Giải Dương, cúi xuống.

Giải Dương im lặng, nhìn khuôn mặt Cừu Hành gần trong gang tấc, nhấc tay ôm cổ hắn, nhắm mắt lại.

...

Giải Dương nắn bóp tai Cừu Hành, hỏi: "Có muốn xem không?"

Hơi thở của Cừu Hành hơi trầm xuống, nhìn dáng vẻ Giải Dương nhướng mày tủm tỉm, yết hầu chuyển động, kéo anh dậy khỏi ghế sô pha, cứ thế bế lên, đưa vào trong phòng tắm.

Giải Dương lại đẩy vai hắn, xoay người cầm điện thoại vứt trên ghế sô pha: "Từ từ, để em đăng bài tuyên truyền lên Weibo đã."

"..."

Đăng bài xong, Giải Dương đặt điện thoại xuống, ra hiệu cho Cừu Hành làm việc.

Cừu Hành bị ngó lơ một hồi, đại não phát sốt đã nguội xuống, lại lộ vẻ chần chừ, bất động.

Giải Dương híp mắt, cầm điện thoại di động lên, giở ra một cái bình luận cho Cừu Hành đọc.

Dương Hành là thật: A a a a a, có lỗi với chị em đu cp quá! Hãy cho em một phút làm fan only!! Ngài Cừu muôn năm!! Nhưng Dương Dương là của em!! Muốn sờ nốt ruồi kia quá (xin lỗi!

Mặt Cừu Hành sầm xuống trong một giây, rút điện thoại trong tay Giải Dương ra ném lên giường, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh: "Em nhất định phải chọc tức anh à?"

"Có làm không? Không làm thì để em đọc bình luận."

"..."

Cừu Hành lại ôm mặt Giải Dương, cúi xuống.

...

Màn dạo đầu bị hai người lề mề gập ghềnh đi từng tí, khi chuẩn bị vào vấn đề chính, Cừu Hành đột nhiên lùi bước. Hắn đè Giải Dương lại, cau mày nói: "Không được, cái này phải đợi sau khi tổ chức hôn lễ..."

Cái đồ đã nhát còn bảo thủ.

Giải Dương xoay người, thò tay xuống dưới gối, lấy ra một cuốn sổ màu hồng. Anh nói: "Chúng ta đã đăng kí kết hôn rồi, làm gì cũng hợp pháp."

Giấy chứng nhận màu đỏ càng làm da thịt thêm trắng nõn, đầu Cừu Hành bắt đầu nóng lên.

Giải Dương lại lục lọi dưới gối, lấy ra một xấp giấy tờ, tiếp tục nói: "Hay là anh muốn làm bản thật cái này luôn?"

Mặt giấy màu trắng, chữ màu đen, vài chữ đơn thỏa thuận ly hôn to rõ đến là gai mắt.

Cừu Hành sầm mặt, vội vàng vứt cái xấp đơn chết tiệt đó qua một bên: "Sao em lại cầm cái thứ này theo người hả!"

"Tiếp tục không?"

Ngón tay Cừu Hành siết chặt, tràn đầy khát vọng, nhưng kì lạ là hắn vẫn kiên trì không tiếp tục.

Giải Dương đại khái đoán được suy nghĩ của Cừu Hành, chủ động ôm hắn, xoa bóp phần gáy: "Sợ cái gì, chắc chắn anh sẽ khỏe lại mà. Em cũng biết rõ bản thân đang làm gì, em đã hai mốt rồi, không phải trẻ con nữa. Em chắc chắn đấy, em sẽ không bao giờ hối hận vì ở bên anh."

Cừu Hành vươn tay ôm Giải Dương, ép anh vào trong lồng ngực mình.

"Anh..." Hắn mở miệng, thanh âm rất thấp, dụ dỗ: "Anh chưa chuẩn bị... Em sẽ bị thương, chờ chút đi."

Giải Dương đẩy Cừu Hành ra, trở tay sờ xuống gối đầu, lấy ra một cái túi nhỏ. Cái túi trong suốt, bên trong chứa gì lập tức thấy được ngay.

Giải Dương rất tâm lý nói: "Không sao, em chuẩn bị rồi. Từ đoàn làm phim về em đã đoán là sớm muộn anh cũng sẽ không nhịn được. Yên tâm, chắc chắn sẽ vừa, em quan sát anh ---"

Cừu Hành không dám tin, vội vàng che miệng Giải Dương, thẹn quá hoá giận, thở phì phò: "Em lại còn quan sát --- Sao em có thể đi mua mấy thứ này hả!"

"Không phải em mua, Ngô Thủy mua."

"..."

Giải Dương làm mặt lạnh đẩy Cừu Hành ra: "Thôi được rồi, em cũng không ép anh, cơ mà chưa biết chừng giờ đang có fan cầm hình của em tưởng tượng sẽ làm gì với em ---"

Cừu Hành tức điên, đen mặt ngăn chặn lại cái miệng kia, vươn tay tắt đèn.

...

Lợi ích của việc có dị năng là dù đêm trước Giải Dương trải qua cực kì không hài hòa, sáng hôm sau vẫn có thể nhảy nhót khắp nơi như người không có chuyện gì. Anh ngủ dậy, thoải mái duỗi lưng một cái, vén chăn chuẩn bị xuống giường.

Đúng lúc Cừu Hành rửa mặt xong đi ra khỏi nhà vệ sinh, thấy thế thì xanh mặt, tiến lên phía trước đè Giải Dương xuống, cau mày, dáng vẻ rất cẩn thận, dặn dò: "Đừng nhúc nhích, nằm yên đó cho anh. Bữa sáng em muốn ăn gì, anh mang lên cho em." Nói xong còn sờ lên trán Giải Dương.

Ban đầu anh không hiểu, sau đó hiểu rồi thì buồn cười kéo tay Cừu Hành xuống: "Anh rất cẩn thận, em không sao đâu, không bị rách hay đau nhức, cũng không sốt."

Cừu Hành vẫn nhíu mày: "Em nằm yên đi, lát nữa anh sẽ kiểm tra."

Kiểm tra?

Giải Dương nhướng mày, nghe lời nằm xuống, còn gật đầu: "Được, vậy anh kiểm tra đi."

Một tiếng rưỡi sau, cuối cùng Giải Dương cũng có thể rời giường. Anh lấy áo ngủ bên giường thong thả khoác lên người, hỏi Cừu Hành vẫn còn đang nằm: "Có muốn kiểm tra thêm lần nữa không?"

Sắc mặt Cừu Hành hết xanh rồi lại trắng, không thể tin là khả năng tự chủ của mình lại rác rưởi đến vậy. Hắn xuống giường từ bên còn lại, vòng tới chỗ Giải Dương, một tay sờ trán anh, một tay xoa eo cho anh, nghẹn đến nửa ngày mới nói: "Anh xin lỗi, đáng lẽ nên để em nghỉ ngơi cho thoải mái."

"Không sao, em cũng sướng mà."

"..." Cừu Hành trừng Giải Dương: "Không được nói lung tung!"

Giải Dương nhướng mày: "Em chỉ nói sự thật thôi."

Hắn quay đi che nửa mặt dưới, sau đó lại quay về cẩn thận mặc quần áo cài cúc cho Giải Dương, xong xuôi mới chịu giương mắt đối mặt với anh, dáng vẻ rất là trịnh trọng nghiêm túc: "Anh sẽ chịu trách nhiệm."

"Lúc này anh chỉ cần nói anh thích em là được."

Cừu Hành nhìn Giải Dương, nét mặt trở nên ấm áp, vươn tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng xoa sau đầu.

"Anh thích em... Thật sự rất thích."

Giải Dương hài lòng, cũng ôm Cừu Hành, nhè nhẹ vỗ lưng hắn: "Em cũng vậy."

...

Mặc dù Giải Dương không sao, nhưng Cừu Hành vẫn ép anh nghỉ ngơi một ngày. Chính hắn cũng hiếm hoi mà không đến Vinh Đỉnh làm việc, ở nhà với Giải Dương cho hết ngày.

Trước khi ăn tối, Giải Dương nhận được điện thoại của Tần Thành.

"Tạp chí kì này của xã đoàn V đã cháy hàng."

Giải Dương bất ngờ: "Còn chưa đến một ngày đã cháy hàng rồi sao?"

"Đúng vậy, bên xã đoàn V cũng không ngờ tình trạng tiêu thụ sẽ tốt như vậy. Tháng này thật ra bọn họ đã tăng bản in hơn nhiều so với tháng trước, vậy mà vẫn không đủ. Đây là một tin tốt, tất cả nhãn hàng đều thích nghệ sĩ có thể tạo trào lưu*. À đúng rồi, album của cậu đã thông qua xét duyệt, có thể bán ra bất cứ lúc nào, cậu định mở đợt đặt trước, hay là tung ra luôn?"


*Gốc là mang hàng, tức kiểu xài đồ hãng nào hãng đó cháy hàng ấy.


"Tung ra trên toàn mạng, bán cả bản điện tử lẫn bản cứng luôn."

"Được, vậy để tôi đi liên hệ. Cậu định khi nào phát hành?"

Giải Dương nhìn sang Cừu Hành đang đứng cạnh cửa sổ phòng khách nói chuyện điện thoại, trả lời: "Sớm nhất có thể. Lần trị liệu thứ ba của Cừu Hành sắp tới rồi, sau đó tôi sẽ bắt đầu làm quen với việc quản lý Vinh Đỉnh, không có thời gian chạy đi tuyên truyền album nữa."

Âm lượng Tần Thành lập tức lên cao: "Làm quen với việc quản lý Vinh Đỉnh?"

"Ừ, về sau tôi sẽ là phó tổng giám đốc của Vinh Đỉnh."

Sau một hồi lâu yên tĩnh, lần này Tần Thành lẳng lặng cúp máy, chắc là đi tiêu hóa cho hết tin tức này.

Kết thúc cuộc gọi với Tần Thành, một lúc sau, Liễu Toa lại gọi tới nói: "Hoàng Thiên bắt đầu sụp đổ rồi, Hồng Chí Kiệt muốn bán cổ phiếu của Hoàng Thiên kiếm tiền chạy trốn."

Cuối cùng cũng đến. Từ lúc Mộc Chu Dịch xảy ra chuyện đến giờ cũng đã gần hai tháng, nhà họ Phong nhịn giỏi thật.

Giải Dương dặn dò: "Chuẩn bị sẵn sàng để phân chia tài nguyên của Hoàng Thiên, Dương Thanh là người hiểu rõ tình hình của Hoàng Thiên hiện giờ nhất, lúc lấy tài nguyên chị cứ hỏi ý kiến chị ấy, đừng nhận mấy nghệ sĩ ăn cháo đá bát hay tài nguyên thấp kém. Nếu như Dương Thanh muốn thì để chị ấy đứng ra làm việc này cũng được."

Liễu Toa nói được.

Cừu Hành nói chuyện điện thoại xong, quay người đi về phía bên này.

Giải Dương thấy thế lại bàn giao thêm vài câu với Liễu Toa rồi cúp máy, nhìn Cừu Hành hỏi: "Giải quyết xong rồi à?"

Cừu Hành gật đầu, đứng trước mặt Giải Dương, trước hết xoa trán anh rồi nói: "Tối nay ra ngoài ăn đi."

"Sao tự dưng lại muốn ra ngoài ăn?"

"Để đầu bếp Liêu nghỉ ngơi một ngày."

Lại lấy cớ.

Giải Dương cũng không hỏi nhiều, mượn tay Cừu Hành đỡ mình đứng dậy: "Được, chúng ta ra ngoài ăn."

Hai người lên lầu thay quần áo ra ngoài, sau đó xuống dưới ngồi xe. Sau khi lên xe, Chu Miểu không hỏi hai người muốn đi đâu, cứ thế khởi động ô tô lái ra ngoài.

Giải Dương nhướng mày, nhìn sang cái người mặt mày cau có, không hiểu sao lại lộ vẻ căng thẳng, hỏi hắn: "Chúng ta đi đâu ăn vậy?"

"Một nhà hàng tư nhân mới mở, chủ nhà hàng đó là con cháu của đầu bếp cung đình, sở trường là món ngọt."

Lúc ở thành phố J quay phim, Giải Dương nhập gia tùy tục, ngày nào cũng ăn đồ cay với đoàn làm phim, ăn đến mức phát ngấy. Trước khi về thành phố B, anh từng đề cập chuyện này với Cừu Hành, nói gần đây ăn cay nhiều quá đột nhiên muốn ăn ngọt.

Không ngờ Cừu Hành vẫn luôn nhớ.

Giải Dương nắm tay hắn: "Cảm ơn anh."

Cừu Hành quay sang nhìn Giải Dương, thấy nụ cười đầy thỏa mãn của anh thì bỗng khó chịu, nắn bóp tay anh: "Em bị ngốc hả."

Một bữa cơm thôi, có gì đâu mà vui đến vậy.

Hơn một tiếng sau, xe đỗ lại trước một cửa tiệm khá khiêm tốn. Cừu Hành xuống xe trước, sau đó đỡ trần xe, đợi Giải Dương xuống rồi nắm tay anh, đi vào trong tiệm.

Bên trong quán cơm có kiểu bài trí khá cổ điển đơn giản, dùng bình phong để ngăn cách các bàn, không có phòng riêng. Nhân viên phục vụ dẫn Cừu Hành và Giải Dương tới bàn trong cùng gần cửa sổ, mang menu lên.

Sau khi gọi món, Giải Dương quan sát nơi này một chút, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, bất ngờ: "Hóa ra chỗ này gần Vinh Đỉnh và Dương Hành như vậy, từ đây cũng có thể nhìn thấy mấy tòa cao ốc của Vinh Đỉnh."

"Nếu như em thích, về sau chúng ta có thể thường xuyên đến đây ăn."

"Vậy đầu bếp Liêu sẽ làm ầm lên mất, bác sĩ Kirkman cũng sẽ lải nhải cho xem. Mặc dù giờ anh không cần kiêng quá nhiều, nhưng ăn ít đồ ăn ngoài một chút vẫn tốt hơn."

Cừu Hành nhìn Giải Dương, giống như nhấn mạnh điều mà nói: "Anh nói là về sau, đợi anh khỏe hẳn rồi, bất cứ món gì anh cũng có thể ăn cùng với em."

Giải Dương sửng sốt, thu tầm mắt lại nhìn Cừu Hành.

Cừu Hành lại nhìn xuống, cầm ấm rót nước cho Giải Dương: "... Dương Dương, giờ em gầy quá, phải ăn nhiều lên."

Đây là lần đầu tiên, khi hai người đối mặt với nhau mà vẫn còn tỉnh táo bình tĩnh và không có người ngoài, Cừu Hành thân mật gọi Giải Dương như vậy. Mặc dù lúc gọi hắn đã nhát gan trốn tránh ánh mắt anh, nhưng điều này không khiến Giải Dương bớt vui.

Anh mỉm cười, xích lại gần Cừu Hành, hạ giọng hỏi: "Anh đang chê em ít thịt sờ không thích à?"

Cừu Hành run tay, trà đổ hết ra ngoài. Hắn vội vàng đặt bình trà xuống lấy khăn lau, lại vì biên độ động tác quá lớn mà hất đổ chén trà, thế là nước trà càng thêm lênh láng.

Giải Dương cười ngã ra ghế.

Cừu Hành thẹn quá hoá giận, dứt khoát đứng dậy ngồi xuống bên cạnh anh, dùng tay che miệng Giải Dương.

Giải Dương lại hôn lên lòng bàn tay hắn.

Cừu Hành phắt cái rụt tay về: "Đang chỗ đông người, em ---"

"Anh còn gầy hơn em nữa, nhưng em không chê anh, em cảm thấy sờ anh rất thích."

Cừu Hành không thể nhịn được nữa, cầm một miếng bánh khai vị trên bàn nhét vào trong miệng Giải Dương, để anh ngậm miệng.

Giải Dương nhìn Cừu Hành không còn vẻ căng thẳng trịnh trọng khó hiểu kia nữa, ngoan ngoãn ăn hết miếng bánh.

Cơm nước xong xuôi trời đã tối mịt, đường cũng lên đèn, sự nóng bức ban ngày đã rút đi, người qua lại trên đường dần đông hơn. Cừu Hành nắm tay Giải Dương nói: "Đi dạo một chút đi."

Giải Dương gật đầu.

Hai người chậm rãi đi dạo trên đường, Cừu Hành hoàn toàn không che giấu, Giải Dương cũng chỉ đội một cái mũ, nhanh chóng có người nhận ra cả hai. Giải Dương để ý thấy bên kia đường có hai cô nữ sinh muốn tiến lại gần, bèn cười giơ tay lên lắc với họ, ra hiệu mình và Cừu Hành đang nắm tay.

Hai nữ sinh do dự đứng lại.

Cừu Hành nhận thấy động tác nhỏ của anh, nhìn sang bên kia, kéo Giải Dương lại gần mình, nhíu mày: "Cái nghề này của em đúng là bất tiện."

"Đợi đến lúc thích hợp, em sẽ không nhận hoạt động thương mại nữa, chỉ sáng tác bài hát với tổ chức vài buổi concert. Khi đó độ hot sẽ giảm, sẽ không bị thế này nữa đâu."

Hàng mày đang nhíu của Cừu Hành giãn ra, giọng điệu cũng nhẹ nhàng trở lại: "Anh không có ý can thiệp vào sự nghiệp của em, em thích gì thì cứ làm đó... Nhưng em nhất định phải quản lý đám fan đó đi!"

Giải Dương buồn cười: "Em cũng chỉ là thích sáng tác nhạc thích hát mà thôi, thật ra cũng không có tham vọng sự nghiệp lắm, nếu như không phải vì sinh tồn, em cũng sẽ không thành lập Dương Hành. Nếu có thể, em muốn làm con sâu gạo lười biếng hơn, mỗi ngày đều ngủ đẫy giấc rồi tỉnh, ba bữa đều có món mình thích, linh cảm tới thì sáng tác vài bài, không có linh cảm ra ngoài đi dạo một chút." Anh nhìn về phía Cừu Hành: "Tối đến lại có người mình thích làm ấm giường cho, quá hoàn mỹ."

Cừu Hành không nói gì, nắm chặt tay anh hơn.

Hai người đi một hồi lại vô tình rẽ vào một con đường khá vắng vẻ, lúc đi ngang qua cửa vào một khu dân cư, Cừu Hành đột nhiên đứng lại, nhìn về phía Giải Dương: "Tới nhà mới xem thử không?'

Từ lúc Cừu Hành cố tỏ ra bình tĩnh mời anh ra ngoài ăn tối là Giải Dương đã đoán được chắc chắn Cừu Hành đang che giấu gì đó. Giờ suy đoán trở thành sự thật, mặc dù anh cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng vẫn phối hợp tỏ vẻ bất ngờ vui vẻ, hỏi hắn: "Nhà mới?"

Cừu Hành gật đầu, kéo tay Giải Dương.

Giải Dương nhìn cửa vào khu dân cư cách đó không xa, để Cừu Hành kéo mình đi.

Cổng vào có trạm gác, Cừu Hành lấy thẻ quẹt, cửa điện tử mở ra, hắn dẫn Giải Dương vào.

Sau cánh cổng là đường lớn có hai làn xe, hai bên đường cứ cách một khoảng sẽ có một ngọn đèn có tạo hình cổ điển được đặt dưới đất. Cây cối ven đường tươi tốt, hoa cỏ chỉnh tề, thấp thoáng có đường nhỏ lát đá ở trong.

Cừu Hành không dẫn Giải Dương ra đường mà đưa anh vào một con đường nhỏ lát đá bên phải.

"Khu dân cư này cũng là sản nghiệp của Vinh Đỉnh, khai phá phát triển hơn mười năm, chỉ cách Vinh Đỉnh và Dương Hành mười phút lái xe."

Giải Dương nhìn Cừu Hành.

"Anh đã từng ở đây vài năm. Lúc trước em nói muốn chuyển nhà, anh nghĩ ngay đến nơi này. Tuy không phải nhà mới xây, nhưng anh đã cho người bố trí thay mới, vườn hoa cũng quy hoạch lại một chút."

Đi đến cuối con đường nhỏ, hai người gặp một đại lộ khác. Bầu không khí tĩnh lặng bị phá tan, tiếng người và tiếng nhạc thấp thoáng truyền tới từ phía trước. Giải Dương trông sang, phát hiện chỗ đó là một khu sinh hoạt chung, có thể mơ hồ thấy được lưới sắt bao quanh sân bóng rổ.

Cừu Hành cũng nhìn về phía bên kia, ánh mắt lộ vẻ hoài niệm, lại nhanh chóng bứt ra hỏi: "Em có thích chơi bóng không? Thích thì về sau anh có thể chơi cùng em."

Chú chuột giấu mình trong phần mộ, cuối cùng cũng muốn trở lại nhân gian.

Giải Dương nhìn về phía Cừu Hành, gật đầu: "Được, vậy anh phải mau chóng khỏe lại đi."

"Ừ."

Đi đến đại lộ bên này, hai người lần lượt gặp các gia đình ra ngoài vận động, có cặp vợ chồng ra ngoài dạo mát, có ông bà đẩy cháu ra chơi, có thanh niên cho chó đi dạo... Không hề ồn ào mà rất ấm áp.

Đi men theo đại lộ một hồi, Cừu Hành một lần nữa dẫn Giải Dương vào một con đường nhỏ lát đá. Phía cuối đường nhỏ, căn biệt thự kiểu Âu tinh xảo độc chiếm một góc xuất hiện trong tầm mắt.

"Đến rồi."

Cừu Hành dẫn Giải Dương vào sân, dùng vân tay mở cửa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net