Chương 47: "Lại muốn xin tôi cái gì?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ry

Bốn rưỡi chiều.

Cừu Hành ra khỏi văn phòng, phát hiện thế mà Giải Dương vẫn chưa đi, đang nằm trên ghế sô pha trong phòng tiếp khách ngủ trưa. Bước chân hắn dừng lại, rồi khẽ khàng đi tới.

Giải Dương lập tức mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Cừu Hành, vẻ mặt nhanh chóng khôi phục sự tỉnh táo, ngồi dậy hỏi: "Xong việc rồi à? Có đói không? Tôi thấy buổi trưa anh không ăn mấy."

"..."

Cừu Hành đứng im tại chỗ nói: "Cậu ở lại đây ngủ trưa chỉ là vì muốn hỏi tôi câu này à?"

"Sợ anh bị đói thôi." Giải Dương giơ tay xoa cổ, đi đến bên bàn ăn mở cặp lồng giữ nhiệt, múc một bát canh mộc nhĩ trắng, bày sẵn muỗng rồi quay lại nói với Cừu Hành: "Tới ăn một chút đi, tôi bảo người giúp việc nấu rồi mang tới đó."

Cừu Hành đứng im, khuôn mặt không có vẻ gì, nhưng ánh mắt nhìn Giải Dương có chút lạ.

Giải Dương nhướng mày: "Cảm động à?"

Cừu Hành hoàn hồn, cái mặt lập tức lạnh lẽo, nói: "Bớt tưởng tượng linh tinh đi." Nhưng lại tự giác đi tới bên bàn ngồi xuống, cầm thìa khuấy bát canh, lại nhìn về phía Giải Dương rồi hỏi: "Cậu không ăn à?"

"Không, trưa ăn nhiều rồi nên giờ không đói."

Cừu Hành chậm rãi uống hết bát canh nấm, nói tiếp: "Điều tra cho rõ xem rốt cuộc người đứng sau chuyện này là ai. Vừa ra chút thành tích đã bắt đầu có chuyện, thêm vài lần nữa chẳng biết cái công ty cỏn con của cậu có chống đỡ nổi không. Mà tốc độ phản ứng và xử lý nguy cơ của cậu quá chậm, rốt cuộc Liễu Toa tạo dựng đoàn đội cho cậu kiểu gì vậy."

Giải Dương giải thích: "Chuyện này không liên quan đến trợ lý Liễu."

"Tóm lại là chỗ nào đó có vấn đề. Điều kiêng kị nhất khi quản lý công ty là do dự không dứt khoát và xử lý theo cảm tính, cái gì không ổn thì tốt nhất mau chóng xử lý đi."

Giải Dương im lặng rồi nói: "Tôi hiểu, đã chuẩn bị rồi."

Cừu Hành thấy Giải Dương đã có tính toán thì không nói nữa.

Gần đến giờ tan tầm rồi nên Giải Dương không trở lại Dương Hành, định ở lại đây đợi Cừu Hành xong việc, sau đó cùng nhau về nhà.

Cừu Hành lại dùng ánh mắt là lạ nhìn Giải Dương vài giây, sau đó đứng dậy nói: "Tùy cậu."

Có sự cho phép của chủ nhân, Giải Dương an tâm nằm tiếp lên ghế sô pha trong phòng khách. Nhớ đến lời nói của Cừu Hành, anh lấy di động ra gửi tin nhắn cho Liễu Toa: "Chị tìm công ty tuyển dụng thuê giúp tôi một người đại diện. Yêu cầu phải thận trọng bình tĩnh, đáng tin cậy và tinh tế, không quan trọng trong tay có tài nguyên hay không, tôi có thể tự kiếm về. Lần tới công ty mình tuyển người thì nhắn bên nhân sự treo thêm thông báo tuyển người đại diện, chuẩn bị cho việc về sau tăng thêm nghệ sĩ."

Liễu Toa nhanh chóng trả lời.

Giải Dương gõ gõ lên vỏ di động, sau đó nhắn WeChat cho Hồ Tiêu, hẹn Hồ Tiêu ngày mai gặp nhau nói chuyện.

Hồ Tiêu cũng nhanh chóng trả lời.

Trước khi tan sở, Hà Quân đi vào văn phòng của Cừu Hành, sau khi ra ngoài, y báo cho Giải Dương một cái tên.

Giải Dương hỏi: "Chắc chắn tên đó là người mua chuộc bạn cùng phòng của tôi và blogger chứ?"

Hà Quân gật đầu: "Chắc chắn ạ, tin tức này lấy được từ chỗ blogger, tôi cam đoan là chuẩn xác. Ông chủ nói việc xử lý người này do ngài quyết định."

Giải Dương gật đầu ý là đã biết.

Trên đường trở về, Cừu Hành đột nhiên hỏi: "Không cần tôi giúp à?"

Giải Dương lắc đầu: "Không cần, tài nguyên của anh không nên lãng phí cho loại tiểu nhân này."

Cừu Hành khẽ hừ một tiếng, không nói nữa.

...

Sau bữa tối, Giải Dương về phòng, lấy máy tính ra tìm kiếm thông tin về cái tên mà Hà Quân báo cho mình.

Tiết Hiền, nam ca sĩ kiêm người sáng tác, biết chơi nhiều loại nhạc cụ, 25 tuổi, hai năm trước được debut nhờ chương trình tuyển chọn idol, từng ra một album, thành tích cũng không tệ, thuộc công ty giải trí Duyệt Hưởng. Dạo trước từng bùng lên lùm xùm tranh chấp hợp đồng với công ty quản lý, khá nổi tiếng, được người trong giới ca tụng là thủ lĩnh của lớp ca sĩ mới.

Một kẻ lạ hoắc, trong truyện cũng chưa từng đề cập đến nhân vật này, hẳn là một người qua đường A không mấy quan trọng. Nhưng tại sao người qua đường A này lại đột ngột tung tin về anh và Mộc Chu Dịch?

Điện thoại đột nhiên rung lên, có tin nhắn WeChat mới.

Giải Dương cầm di động, phát hiện tin nhắn đến từ Quý Trạch Huy, nội dung chỉ có mộthuỗi dấu chấm lửng. Anh gõ chữ: Có chuyện gì thì nói đi.

Quý Trạch Huy trả lời ngay: Tôi biết ai là người tung tin về cậu với Mộc Chu Dịch.

Giải Dương nhướng mày, gõ chữ: Tôi cũng biết.

Sau một hồi im lặng rất lâu.

Quý Trạch Huy: Rốt cuộc cậu có bối cảnh gì? Tôi nghe nói không bao lâu sau khi cậu đóng livestream, có một nhóm luật sư giết tới trụ sở của từng tên blogger kia luôn, dọa cho mấy công ty quản lý blogger tưởng là mình gây chuyện lớn. Có điều hình như đúng là bọn họ gây chuyện lớn rồi, trong giới đều đang đồn là bọn họ đã bị một nhân vật có máu mặt để ý, lần này e là sẽ bị lột một lớp da.

Giải Dương: Rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì?

Lại là một hồi yên tĩnh, mãi sau Quý Trạch Huy mới thử gửi tới một câu: Trước đó, cái lần tôi với cậu, tôi đã mất hai hợp đồng làm đại sứ thương hiệu, đến giờ vẫn chưa kí lại được, không biết là cậu...

Giải Dương rất bất ngờ, hỏi lại: Thương hiệu nào?

Quý Trạch Huy nhắn tới tên của hai nhãn hàng.

Giải Dương tìm kiếm một hồi, phát hiện cả hai đều là sản phẩm dưới trướng Vinh Đỉnh.

"..."

Anh tủm tỉm trả lời: Không phải tôi, nhưng là người nhà tôi làm, anh không nói tôi cũng không biết, lát nữa tôi sẽ đi cảm ơn anh ấy.

Quý Trạch Huy: ...

Quý Trạch Huy lại mất nửa ngày để nhập, sau đó gửi tới một đoạn dài: Người hại cậu là Tiết Hiền, Nguyên Bàng cung cấp video cho thằng đó. Gã ta định giúp Tiết Hiền, giới thiệu cho thằng đó vào Hoàng Thiên, Tiết Hiền sẽ dùng ca khúc mình sáng tác để báo đáp. Lần này Tiết Hiền nhìn trúng cơ hội sáng tác và trình diễn nhạc đệm cho một bộ phim, nhưng có vẻ như đạo diễn Từ Hành của phim đó lại vừa ý cậu hơn. Nữ chính của phim là Mộc Chu Dịch, fan của Mộc Chu Dịch nổi tiếng là đoàn kết và hung ác, Tiết Hiền vốn định châm ngòi quan hệ giữa cậu và fan của Mộc Chu Dịch, mượn tay bọn họ chèn ép cậu, để Từ Hành từ bỏ dự định hợp tác với cậu.

Phim Mộc Chu Dịch đóng? Theo như anh biết thì hình như giờ Mộc Chu Dịch đang quay bộ phim đó, chính là cái phim "Tay nhạc sĩ điên cuồng" đóng chung với nam phụ ảnh đế.

Giải Dương đầu thì suy tư, tay thì gõ lia lịa: Hoàng Thiên mấy người giỏi thật đấy, chuyên thu nhặt rác rưởi.

Quý Trạch Huy: ... Cậu có thể nói năng tử tế được không!

Giải Dương: Được. Anh nói cho tôi chuyện này là muốn đổi lấy cái gì?

Quý Trạch Huy lập tức nhắn lại emoji bắt tay, uyển chuyển nói lời tạm biệt.

...

Ngày hôm sau Giải Dương dậy sớm, dưới sự chỉ đạo của đầu bếp Liêu cộng thêm trợ giúp từ khuôn đúc, thành công rán cho Cừu Hành một quả trứng ốp la tròn trịa.

Cừu Hành nhìn trứng rán trước mặt, lại nhìn Giải Dương ở phía đối diện, khóe miệng thoáng nhếch lên rồi nhanh chóng xị xuống, uống một ngụm nước rồi lạnh nhạt hỏi: "Lại muốn xin tôi cái gì?"

"Không có." Giải Dương mỉm cười với Cừu Hành: "Quả trứng này là để cảm ơn anh đã tốt bụng giúp tôi."

Cừu Hành cầm nĩa gảy gảy lòng đỏ trứng, định cầm dao cắt, nhưng mũi dao vừa chạm vào đã rời đi, đổi sang dùng đũa. Hắn nói: "Tôi cử một đoàn luật sư đi giải quyết hậu quả cho cậu mà cậu chỉ cảm ơn tôi bằng một quả trứng gà thôi à?"

Giải Dương cảm thấy đúng là cuộc mua bán này không được công bằng, bèn hỏi: "Thế để tôi rán cho anh thêm quả nữa nhé?"

"..."

Cừu Hành dùng ánh mắt đông lạnh đáp lại thành ý qua loa này của Giải Dương, đầu đũa chọc chọc miếng trứng, lại chuyển sang dùng dao nĩa. Hắn cẩn thận cắt trứng ra, hài lòng khi thấy lòng đỏ không bị chảy, xiên một miếng bỏ vào miệng, nuốt xong mới nói: "Ăn sáng đi, học hành cũng để ý một chút, đừng có để học bốn năm rồi không có nổi cái bằng tốt nghiệp."

Giải Dương giả vờ như không phát hiện tâm trạng tốt đẹp của Cừu Hành, ngoan ngoãn nghe lời, gắp cho Cừu Hành một cái sủi cảo ba nhân.

...

Ăn sáng xong Giải Dương đến công ty, gọi Hồ Tiêu lên văn phòng rồi hỏi: "Gần đây lời mời hợp tác cho tôi có cái nào là sáng tác và chơi nhạc đệm cho phim không?"

Hồ Tiêu bất ngờ vô cùng, vội vàng lấy điện thoại mở ghi chú ra, mừng rỡ nói: "Cuối cùng cậu cũng chịu nhận việc rồi à? Gần đây mấy công việc liên quan tới nhạc phim có ba cái, một cái là mời cậu làm nhạc kết thúc cho một bộ phim thanh xuân vườn trường vốn thấp, đạo diễn là người mới tốt nghiệp, tôi không khuyến khích cậu nhận cái này. Cái thứ hai là đạo diễn từ Hành mời cậu sáng tác nhạc cho bộ phim 'Tay nhạc sĩ điên cuồng' đang trong quá trình quay, sẽ công chiếu vào dịp Tết, yêu cầu rất phức tạp tỉ mỉ, độ khó tương đối cao. Ban đầu anh rất coi trọng công việc này, nhưng giờ cậu với Mộc Chu Dịch xảy ra tin đồn, Mộc Chu Dịch lại là nữ chính của phim này nên anh ---"

"Tôi nhận."

" ---- cảm thấy không ổn... Gì?"

Giải Dương nhắc lại: "Tôi nói là tôi muốn nhận công việc này, anh liên lạc giúp tôi đi."

Lần này Hồ Tiêu không vui nổi, hỏi anh: "Sao đột nhiên cậu lại muốn nhận công việc này? Đúng là lúc trước cơ hội này rất tốt, nhưng sau khi cậu và Mộc Chu Dịch xảy ra chuyện kia, anh lại cảm thấy cậu nhận công việc này thì không ổn lắm."

Giải Dương kể lại sơ lược chuyện về Tiết Hiền, nói với Hồ Tiêu: "Lí do gã đó gây sự với tôi không có gì khác ngoài giành tài nguyên, vậy nếu tôi không tranh thì chẳng phải có lỗi với sự nỗ lực của gã sao?"

"..."

Hồ Tiêu không còn lời nào để nói, thử khuyên vài câu vẫn không được, đành chấp nhận số phận đi liên lạc với Từ Hành.

Bên phía Từ Hành nhanh chóng trả lời, Hồ Tiêu đại diện cho Giải Dương đàm phán với họ, xong xuôi đến văn phòng truyền đạt lại cho Giải Dương: "Đạo diễn Từ Hành muốn mời cậu tới đoàn làm phim một chuyến, anh ta muốn gặp mặt bàn chi tiết chuyện hợp tác."

Yêu cầu này cũng rất hợp ý Giải Dương, anh gật đầu đồng ý, bảo Hồ Tiêu nói lại với họ rằng anh sẽ mau chóng đến đoàn làm phim.

Nói chuyện công việc xong, Giải Dương ra hiệu cho Hồ Tiêu ngồi xuống, hỏi hắn: "Anh Tiêu, anh có muốn thử chuyển chức vị không?"

Hồ Tiêu sững sờ, sau đó như hiểu ra điều gì, vô thức thẳng lưng, giọng điệu cũng căng thẳng hơn: "Tại sao lại hỏi như vậy? Có phải là vì hôm qua anh ---"

"Không phải, anh đừng căng thẳng như vậy." Giải Dương ngắt lời Hồ Tiêu, đứng dậy rót cho hắn chén nước, giải thích: "Thật ra tôi đã có ý định khuyên anh chuyển chức vị từ trước rồi. Công ty giải trí kiếm tiền nhờ nghệ sĩ, nhưng hiện giờ nghệ sĩ làm ra tiền ở Dương Hành tính cả tôi cũng chỉ có ba người, quá ít. Tôi định chuẩn bị tuyển thêm một lứa mới vào công ty. Mắt chọn người của anh khá tốt, đối đãi với nghệ sĩ mình quản lý cũng tốt, rất hợp để đảm nhiệm vai trò người phụ trách bộ môn huấn luyện nghệ sĩ."

Hồ Tiêu nhíu mày: "Nhưng nếu như anh hoàn toàn lùi về hậu trường thì cậu, Đồng Kiếm với Kha Lam phải làm sao?"

"Nếu như anh đồng ý chuyển chức vị, tôi sẽ tìm người đại diện thích hợp cho bọn họ. Đương nhiên tôi cũng tôn trọng ý kiến của mọi người, nếu ba người muốn tiếp tục hợp tác thì về sau anh vẫn sẽ là người đại diện của Đồng Kiếm và Kha Lam, nhưng anh sẽ không đảm nhiệm về tôi nữa. Một mình anh kham ba người thật sự quá trầy trật."

Hồ Tiêu im lặng.

Giải Dương sợ Hồ Tiêu nghĩ nhiều, còn bổ sung: "Nếu như anh quyết định chuyển công tác, tôi sẽ chia cổ phần và hoa hồng của Dương Hành cho anh, cam đoan là thu nhập sau khi chuyển chức của anh sẽ không thấp hơn lúc anh làm người đại diện."

"Thu nhập không phải là vấn đề, chỉ là..." Hồ Tiêu siết chặt tay, nhìn về phía Giải Dương: "Để anh suy nghĩ thêm một chút, được không?"

Giải Dương đứng dậy vỗ vai Hồ Tiêu, anh nói: "Đương nhiên là được. Anh Tiêu, Dương Hành là tôi, Kha Lam, Đồng Kiếm và anh cùng nhau dựng lên, dù sau này chúng ta có đi trên con đường riêng của mình như thế nào thì anh vẫn sẽ luôn là một trong những hậu thuẫn quan trọng nhất của chúng tôi. Lần này tôi tới đoàn làm phim sẽ ở lại đó vài ngày, anh không cần phải đi cùng đâu, cứ từ từ suy nghĩ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net