Chương 73: Tôi chỉ có thể nói anh đúng là cái hạng súc sinh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ry

Tâm trạng tốt đẹp của Cừu Hành kết thúc ở cổng viện dưỡng lão.

Xe bọn họ vừa đi vào thì một chiếc xe đỗ ở bên hông cửa bỗng nhấp nháy đèn, sau đó Phong Thanh Lâm đã lâu không thấy mặt bước xuống.

Giải Dương quay sang nhìn Cừu Hành.

Niềm vui giữa hàng mày Cừu Hành như mây mù tan đi, hắn nói: "Dừng xe."

Chu Miểu đỗ xe sang bên đường.

Cừu Hành không xuống xe, chỉ hạ cửa kính.

Phong Thanh Lâm đi tới bên cạnh thân xe, khom lưng nhìn Cừu Hành, lại nhìn Giải Dương bên cạnh hắn. Y nói: "Cậu, cháu muốn gặp bà ngoại."

Vẻ mặt Cừu Hành lạnh tanh, không hề nhìn Phong Thanh Lâm: "Hóa ra anh còn biết mình có bà ngoại à."

Phong Thanh Lâm im lặng hai giây, sau đó mềm giọng nói: "Cậu, cháu biết lúc trước là do cháu sai... Nhưng cậu không thể ngăn cản cháu gặp bà được."

Ngăn cản?

Vẻ mặt vừa mới tốt đẹp hơn một chút của Cừu Hành lập tức đóng băng, hắn cười đầy tức giận lặp lại: "Ngăn cản? Phong Thanh Lâm, anh đúng là ---"

"Đừng giận." Giải Dương đè Cừu Hành lại: "Để tôi xử lý." Nói rồi anh đóng cửa kính bên phía Cừu Hành, nói với Chu Miểu: "Đưa Cừu Hành về viện dưỡng lão." Sau đó mở cửa xuống xe.

Cừu Hành kêu: "Giải Dương."

Giải Dương quay người đỡ cửa xe, khom lưng đối mặt với ánh mắt của Cừu Hành. Anh nói: "Tôi cảm thấy giúp ông chủ giải quyết đứa cháu trai không hiểu chuyện hẳn cũng xem như là một phần của nghĩa vụ. Anh vào trước đi, tôi sẽ đến ngay. Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cháu trai anh đâu, chỉ muốn giáo dục y một chút thôi. Dạy dỗ đàng hoàng rồi tôi sẽ lại dẫn y tới gặp anh." Dứt lời ngay lập tức đóng cửa xe.

Ô tô đứng im vài giây, cuối cùng lăn bánh đi mất.

Giải Dương nhìn về phía Phong Thanh Lâm đang cau mày: "Anh tới đúng lúc lắm, chúng ta bắt đầu tính sổ thôi."

...

Nửa tiếng sau, hai người ngồi xuống trong một căn phòng riêng ở quán cà phê.

Thái độ của Phong Thanh Lâm vừa chống đối vừa cảnh giác, y nói: "Giải Dương, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Chuyện giữa tôi với cậu tôi và bà ngoại tôi, tại sao cậu cứ liên tục nhúng tay vào thế?"

"Vậy thì tôi cũng phải hỏi anh câu này. Chuyện nhà họ Giải cùng với quan hệ giữa tôi và Cừu Hành, tại sao anh lại nói cho một người hoàn toàn không liên quan như Mộc Chu Dịch?"

Phong Thanh Lâm im lặng một hồi, lảng tránh: "Cậu đột nhiên nhắc tới cô ấy làm gì?"

Giải Dương lạnh lùng nói: "Anh nói cho tôi biết trước đi. Rốt cuộc anh có nói chuyện nhà họ Giải suýt phá sản và việc tôi được bọn họ đưa tới bên cạnh Cừu Hành cho Mộc Chu Dịch không."

Phong Thanh Lâm đuối lý, bắt đầu thanh minh: "Lần trước cô ấy ở trong đoàn làm phim thấy cậu và cậu út đi cùng nhau, sợ hiểu lầm gì đó nên mới hỏi tôi. Sau đó tôi giải thích một chút cho cô ấy để tránh cho cô ấy nghĩ lung tung. Giải Dương, cậu đừng có nói sang chuyện khác."

"Không phải là tôi nói sang chuyện khác, mà là anh mãi mãi không bắt được trọng điểm." Giải Dương nghiêng người, nhìn chòng chọc vào mắt Phong Thanh Lâm: "Để tôi nói cho anh biết sau khi có được những thông tin đó từ anh Mộc Chu Dịch đã làm những gì. Cô ta chủ động liên hệ với đối thủ cạnh tranh của tôi là Phương Thành Nam, dùng những tin tức đó đổi lấy cơ hội làm khách quý số đặc biệt của chương trình 'Đại chiến cực hạn', dẫn đến tin đồn tôi bị bao nuôi lan truyền trong giới giải trí. Anh cũng nên cảm ơn cô ta không nói tên cậu anh cho Phương Thành Nam biết, nếu không thì giờ Cừu Hành đã trở thành đề tài bàn tán cho cả giới giải trí rồi."

Phong Thanh Lâm sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: "Không thể nào, có lẽ cô ấy chỉ vô tình ---"

"Vô tình hoàn thành giao dịch dùng thông tin đổi lấy tài nguyên với Phương Thành Nam à? Phong Thanh Lâm, anh đúng là ngu đến mức nực cười." Giải Dương đột nhiên vươn tay, dùng sức ấn bàn tay đang đặt trên bàn củaPhong Thanh Lâm, sau đó trút toàn bộ dị năng mới khôi phục hôm nay vào người y.

Phong Thanh Lâm kinh ngạc nhìn Giải Dương, sau đó ánh mắt thoáng trở nên tan rã, y giơ tay lên ấn trán.

Cảm giác cắn nuốt và dọn dẹp mãnh liệt phản hồi lại, dấu vết của bàn tay vàng trong đầu Phong Thanh Lâm nhiều tới nỗi Giải Dương không buồn cảm thấy tức giận nữa. Anh thô bạo quét sạch đống rác trong đầu y rồi thu tay về, chùi tay lên mặt bàn, lẳng lặng đợi Phong Thanh Lâm tỉnh táo lại.

Mất tròn hai phút, Phong Thanh Lâm mới chậm rãi đặt tay xuống, nghi hoặc lại mờ mịt lắc đầu, nhíu mày nhìn Giải Dương, dáng vẻ như vừa phải chịu nhục nhã, như vừa bị kẻ mình ghét quyến rũ vậy. Y nói: "Cậu vừa mới làm gì thế?"

Giải Dương dùng đuôi mắt liếc y: "Ban đầu tôi định đánh anh, nhưng anh lại không biết xấu hổ giả vờ khó chịu nên tôi không muốn đánh nữa, đồ hèn."

"..."

Phong Thanh Lâm giải thích: "Tôi tự dưng cảm thấy khó chịu thật, ngay vào lúc cậu sờ ---"

"Đừng có bôi nhọ tôi, đó không phải là sờ, mà là đánh. Tôi không có hứng thú với loại rác hình người như anh."

"..."

Phong Thanh Lâm rút tay về, lại xoa trán, y nói: "Quay lại chủ đề chính đi. Giải Dương, hôm nay tôi đến đây không phải là để nói chuyện về Mộc Chu Dịch với cậu, tôi muốn gặp bà ngoại tôi, cậu tốt nhất đừng có cản tôi."

"Tôi không cản gì anh hết, tôi chỉ muốn biết lí do anh lại đòi gặp bác gái." Giải Dương nhìn thẳng vào mắt Phong Thanh Lâm: "Nói đi, tại sao anh muốn gặp bác ấy? Tôi nói trước, nếu như anh vì nghe nói bác gái không sống được lâu nữa nên muốn tranh thủ cơ hội đến gặp bác ấy chơi bài tình thân, lừa bác ấy để lại thêm cho anh chút tài sản thì tôi chỉ có thể nói anh đúng là cái hạng súc sinh."

Mặt Phong Thanh Lâm tái xanh, tức giận: "Giải Dương, mày đừng có ngậm máu phun người."

"Nếu anh không định làm mấy chuyện súc sinh đó thì tại sao những gì tôi nói lại là ngậm máu phun người? Vậy giờ anh nói đi, Phong Thanh Lâm, tại sao tự dưng anh lại muốn gặp bác gái? Nếu không phải vì tài sản thì chẳng lẽ lại là lương tâm anh thức dậy à? Thật đúng là kì tích đấy, cái loại cháu vô ơn có thể nói chuyện riêng của cậu ruột mình cho một ả đàn bà không biết từ đâu chui ra như anh vẫn còn có lương tâm cơ à?"

Phong Thanh Lâm tức giận đến mức không nói thành lời, y đứng dậy: "Tao không có gì để nói với mày hết, tao muốn gặp cậu tao."

"Không có gì để nói thì cũng phải nói, anh không nói cho tôi phục thì tôi cam đoan cả đời này anh đừng hòng gặp được cậu anh."

Bước chân của Phong Thanh Lâm ngừng lại, y quay sang nhìn Giải Dương, lạnh nhạt nói: "Giải Dương, đừng quá đề cao bản thân, mày chỉ là một công cụ để xung hỉ mà thôi."

Giải Dương cười lạnh, đối mặt với Phong Thanh Lâm, ánh mắt lạnh giá mà sắc bén: "Vậy tao cũng khuyên mày đừng quá đề cao bản thân. Lúc Cừu Hành và bác gái mềm lòng thì mày là cháu trai, chờ đến lúc bọn họ biết được cái bản chất lòng lang dạ thú của mày, thu hồi lại chút tình thân đó thì mày chỉ là đứa con trai của kẻ thù họ cần bóp chết mà thôi."

Phong Thanh Lâm không thể nhịn được nữa, tiến lên túm cổ áo Giải Dương, tức giận gầm lên: "Giải Dương, người ngoài như mày thì biết cái gì! Ngậm cái miệng mày lại, nếu không thì mày chết lúc nào cũng không biết đâu."

"Tao lại ghét nhất loại người lấy mạng ra uy hiếp tao." Chỉ bằng một chân Giải Dương đã đá văng Phong Thanh Lâm, trong lúc y còn loay hoay bò dậy thì anh đã khom lưng dùng sức túm cổ áo y, đè gối lên bụng y, nhìn y đầy đe dọa: "Tao đã nhắc mày rất nhiều lần rồi, dùng não để nhìn mọi chuyện chứ đừng chỉ dùng mắt! Cậu mày bà ngoại mày thật lòng đối tốt với mày thì mày lại coi như kẻ thù, một ả Mộc Chu Dịch lòng dạ khó dò thì mày lại tin như thánh. Cả đám người rác rưởi họ Phong kia coi mày như trò cười và con tin để nuôi mày nữa, tao thật sự rất tò mò bọn nó làm thế nào để tẩy não mày sạch sẽ như vậy, làm thế nào để khiến mày nghĩ rằng cậu mày, một người luôn phải giãy giụa giữa lằn ranh sống chết lại rảnh rỗi đến mức lãnh phí sinh mệnh đi hại mày!"

Phong Thanh Lâm giãy giụa, lại phát hiện không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Giải Dương.

"Mày biết Cừu Hành định làm gì không? Kế hoạch của anh ấy là trước khi chết giải quyết hết đám người nhà rác rưởi của mày, cướp lấy nhà họ Phong rồi chỉnh đốn lại nhà họ Cừu, sau đó dâng toàn bộ tới tay mày, để mày có thể thảnh thơi làm kẻ thắng trong đời. Anh ấy thậm chí còn muốn dùng chính bản thân để làm đá mài cho mày, chỉ để mày có chí tiến thủ hơn một chút!"

Phong Thanh Lâm bỗng ngừng giãy giụa.

"Nhưng đó là trước kia, giờ tao ở đây rồi, Vinh Đỉnh chỉ có thể thuộc về Cừu Hành, còn mày..." Giải Dương buông Phong Thanh Lâm ra, đứng dậy lấy điện thoại di động, từ trên cao nhìn xuống Phong Thanh Lâm: "Để tao dạy cho mày một bài học tử tế, dỏng cái tai lên mà nghe cho kĩ."

Anh tìm số của Quý Trạch Huy, gọi cho gã, mở hẳn loa ngoài: "Thư mời tới tiệc tối của xã đoàn V mà Mộc Chu Dịch có là Hà Như Dân cho đúng không?"

"Sao tự dưng lại hỏi chuyện này thế, là Hà Như Dân cho chứ còn ai, hình như lần trước tôi kể cho cậu rồi còn gì."

"Vậy màn đơn ca trong buổi tiệc cuối năm ở đài truyền hình thành phố Z thì sao? Với thanh danh nát bét hồi trước của Mộc Chu Dịch thì đáng lẽ cô ta không thể lấy được lượt biểu diễn mới đúng."

"Cái đó cũng là Hà Như Dân tranh thủ cho cô ta chứ ai. Mà quái lắm nha, hồi trước Mộc Chu Dịch gạ gẫm Thẩm Ngạn tính đi ăn máng khác, làm Hà Như Dân điên lên như thế mà giờ lão ta vẫn một lòng một dạ giúp Mộc Chu Dịch, cứ như trúng tà ấy. Tôi đang nghi là giữa hai người họ có loại giao dịch mờ ám nào đó."

"Cảm ơn." Giải Dương cúp máy, lại gọi cho Thẩm Ngạn.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

"A lô?"

"Anh Thẩm, đã quay xong 'Tay nhạc sĩ điên cuồng' chưa? Mộc Chu Dịch còn bám lấy anh nữa không?"

"Sao tự dưng lại hỏi chuyện này thế?"

"Em đang giáo dục cái thằng họ hàng não tàn theo đuổi Mộc Chu Dịch, nó đang ở ngay cạnh em này, nếu anh Thẩm có thời gian thì nói giúp em mấy câu được không. Chứ lời em nói thằng này nó không tin."

"..." Một lúc lâu sau Thẩm Ngạn mới cẩn thận nói: "Bạn... Họ hàng này, Mộc Chu Dịch không phải là người con gái tốt, tôi đề nghị bạn nên suy nghĩ thêm."

Gọi cho Thẩm Ngạn xong, Giải Dương lại gọi cho Long Thụ Vưu và Phương Thành Nam, để mỗi người nói cho Phong Thanh Lâm nghe chuyện về Mộc Chu Dịch, như việc cô ta cố gắng dụ Long Thụ Vưu làm album cho mình hay dùng tin tức đổi lấy tài nguyên từ Phương Thành Nam.

Phong Thanh Lâm càng nghe càng đần mặt ra, cuối cùng là tràn ngập kinh hãi và ngờ vực.

Giải Dương cúp máy, sau đó gõ một tin nhắn gửi cho Phong Thanh Lâm: "Đây là tên của tất cả những người vừa nói chuyện với tôi, trong tình huống không quấy rầy đến họ thì anh cứ việc kiểm chứng những tin tức họ nói. Chỉ cần có câu nào là giả thì hoan nghênh anh tới đối chất với tôi. Phong Thanh Lâm, cái loại rác rưởi không cả nhìn thấu nổi một ả đàn bà lòng dạ xấu xa giăng lưới khắp nơi như anh, cậu anh không mạnh tay với anh một chút thì anh cho là anh thành người nổi à? Giờ anh đã tỉnh ra chưa? Đã hiểu trình độ và khả năng nhìn người của mình đến đâu chưa? Nhà họ Phong đúng là rất cố gắng phá hỏng anh đấy, tầm mắt hạn hẹp lại dễ tin người, đã cố chấp còn luôn tự cho là mình đúng... Giờ thứ anh cần nhất là bỏ vào lò đúc lại." Nói xong cất di động, xoay người bỏ đi.

Vẻ mặt Phong Thanh Lâm chấn động, theo bản năng kêu: "Giải Dương!"

Giải Dương dừng bước, ngoảnh lại cho Phong Thanh Lâm một cái nhìn cuối rồi lấy khẩu trang ra đeo lên: "Về nhà nghĩ cho kĩ rốt cuộc lí do anh tới gặp bác gái là gì, trước khi đầu óc tỉnh táo hơn thì bớt thò mặt ra ở viện dưỡng lão đi, đừng có quấy rầy tháng ngày thư thái khó có được của bà."



_______________________

Có 1 cái fact là tui rất thích edit mấy đoạn chửi như này, mà edit cũng nhanh hơn hẳn luôn =)))))))))) Nói không tin chứ chương này tôi edit mất đúng 1 tiếng (bình thường dao động từ 1 tiếng rưỡi đến 2 tiếng) =))))))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net