131. ĐỊNH CHUNG THÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Bà Còm in Wattpad

Bước sang tháng năm, thời tiết dần dần tiến vào mùa nắng nóng nhất trong năm. Mùa hè ở Giang Nam tới sớm hơn phương Bắc, bầu trời trong xanh không một đám mây, tuy màu trời xanh lam khiến người cảm thấy vui mắt, nhưng cái nắng gắt độc hại lại khó chịu vô cùng. Khổ nỗi Thu Vận hoàn toàn không dám đi lên núp dưới tàng cây cổ thụ mát mẻ, chỉ có thể cùng Thẩm cô cô đứng sát vào chân tường tránh nắng, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn đôi nam nữ đứng đối diện nhau phía bên kia.

Xa xa nhìn tới chỉ thấy Trần Thiện Chiêu mặc bộ trường sam màu xám, khóe miệng mỉm cười, thong dong nho nhã; Chương Hàm mặc xiêm y trắng, duyên dáng yêu kiều như đóa sen trắng vươn khỏi mặt nước, lạnh lùng mà xinh đẹp. Thu Vận càng nhìn càng cảm thấy đây là một đôi cực kỳ tương xứng bèn cứ thế mà ngắm say mê, cho đến lúc ý thức được bên cạnh chính là Thẩm cô cô, lúc này mới thoáng thu lại ánh mắt nhưng trong lòng âm thầm thở dài lo lắng.

Nếu tin tức lần trước Thẩm cô cô nói thành sự thật, vậy thì lần này phủ Triệu Vương định xong ba mối hôn sự cho ba vị Quận vương. Hai vị thứ xuất còn chưa tính, gia đình Quận vương phi tương lai cùng lắm chỉ là quan tứ phẩm, nhưng vị đích tử Uyển Bình Quận vương kia thì khác, chính là nghênh vào cửa nữ nhi duy nhất của Định Viễn Hầu. Sau này nếu có phân tranh giữa hai trục lý, cô nương nhà mình không có mẫu gia đắc lực để dựa vào, tình cảnh chưa chắc vẫn sẽ giữ được bức tranh 'Trai tài gái sắc' tuyệt đẹp giống như hiện giờ.

Dưới bóng cây, Trần Thiện Chiêu đang thuật lại cho Chương Hàm nghe tin tức về phụ thân Chương Phong và Đại ca Chương Thịnh. Anh chàng chỉ nói sơ qua những con số trong chiến báo vì biết Chương Hàm không quan tâm đến vấn đề này, sau đó nhẹ giọng kể: "Phụ vương và Võ Ninh Hầu chia quân hai lộ, lúc ban đầu những trận chiến bên phía phụ vương không tiến triển thuận lợi. Thứ nhất do phụ vương không quen thuộc với vùng Liêu Đông, thứ hai sau khi xuất binh từ Thẩm Dương đã dần dần thâm nhập vào địa bàn của người Nữ Chân. Rốt cuộc Tam đệ tự mình xin ra trận, dẫn dắt năm ngàn nhân mã dưới trướng lãnh trách nhiệm đi tiên phong, cha và Đại ca nàng đều trong số đó. Tính tình Tam đệ nàng cũng biết rồi, là một viên mãnh tướng dũng cảm tuyệt luân, còn Đại ca nàng đấy à . . . ha ha, nhìn thoáng qua thì tính tình không khác gì Tam đệ, nhưng thật ra xảo quyệt hơn nhiều . . ."

Nghe Trần Thiện Chiêu thuật lại cha huynh định ra kế hoạch thế nào với Đông An Quận vương Trần Thiện Gia, cho Chương Thịnh giả mạo Trần Thiện Gia để làm mồi nhử, làm thế nào đàm phán với người Nữ Chân, rồi quân yểm trợ đánh bất ngờ như thế nào . . . Chương Hàm nghe một màn rồi một màn, càng lúc càng cảm thấy kinh tâm động phách. Đặc biệt là màn Chương Thịnh mạo hiểm xông pha dưới lưỡi đao sắc bén lâm nguy không sợ, rồi đến màn Đông An Quận vương Trần Thiện Gia cùng phụ thân dẫn quân đánh lén doanh trại quân địch, vài lần nàng nhịn không được kinh hô thành tiếng. Đến cuối cùng nàng rốt cuộc bừng tỉnh, không khỏi trừng mắt lườm Trần Thiện Chiêu: "Chẳng lẽ Thế tử đã học cách kể chuyện từ tiên sinh thuyết thư? Cảnh tượng giằng co hồi hộp được thuật lại cứ như chính mắt nhìn thấy, thật sự là tài ăn nói hùng hồn!"

"Không ngờ lại bị nàng bóc mẽ!" Trần Thiện Chiêu hơi mỉm cười, mặt mày bỡn cợt, "Là do Tam đệ bí mật kèm theo một phong chiến báo trong tấu chương của phụ vương, cho nên mơ hồ có thể tưởng tượng được chuyện xảy ra kiểu như vậy. Còn phần Đại ca nàng bị người kề đao lên cổ có phải lâm nguy không sợ giống thế hay không, ta chỉ có thể suy ra từ tính cách ngoan cố của huynh ấy, hẳn là cũng gần đúng vậy mà . . . Đừng lườm ta, cứ lườm như thế sẽ khó coi lắm đó!"

Mặc dù sớm biết tính cách của ông tướng Trần Thiện Chiêu, nhưng hôm nay thật sự đối mặt với loại người 'dầu muối không ăn' kiểu này, Chương Hàm chỉ cảm thấy cả người vô lực. Huống chi, Thẩm cô cô và Thu Vận tuy không ở trước mặt nhưng có thể đang quan sát từ phía tường bên kia, nàng cũng không thể thật sự ngắt véo gì Trần Thiện Chiêu. Ngầm ghi nhớ món nợ này, nàng hít sâu một hơi rồi hỏi: "Còn vụ tin chiến thắng không đến tay Hoàng thượng là chuyện thế nào? Vì sao Thế tử đã sớm biết nhưng triều đình lại một chút tiếng gió cũng không có?"

"Sau khi vào hạ, hai con sông Hoài luôn bị lũ lụt làm sụp đường, con đường đến Nam Kinh tắc nghẽn rất nghiêm trọng, ngay cả dịch mã mang tin tức cũng bị chặn lại không ít, vì thế tin tức không đến được kinh thành đâu phải chỉ có tin chiến thắng của phụ vương." Trần Thiện Chiêu nhướng mày mỉa mai, "Hơn nữa đủ mọi sự cố xảy ra, trễ hai ba ngày là chuyện bình thường. Chỉ cần không tới kịp lễ Vạn Thọ thì đâu thể nào che khuất phần lễ vật lớn của Thái Tử Cửu thúc. Thế nhưng người tính kế sẽ không ngờ được phụ vương làm người cũng rất cẩn thận, từ xưa đến nay viết tấu chương đưa vào kinh thành bao giờ cũng phân thành hai bản. Một bản gởi cho ta sẽ không dùng con đường kia nên tới sớm hơn."

Chương Hàm không ngờ còn có nhiều chuyện lắt léo đến thế, nghe vậy tức khắc trầm mặc suy nghĩ. Ngơ ngẩn một lát, nàng đột nhiên cảm thấy ánh sáng trước mắt tối sầm lại, vừa ngẩng đầu mới phát hiện lại là Trần Thiện Chiêu không biết từ khi nào bỗng dưng tiến đến phía trước vài bước, khoảng cách giữa hai người thu lại chỉ còn trong vòng gang tấc. Mặt đối mặt, nàng cảm thấy bầu không khí yên tĩnh kiểu này có chút làm mình không biết phải làm sao, không tự chủ được lui về phía sau một bước. Thế nhưng ngay vào lúc này, một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng.

"Thế tử . . ." Chương Hàm bị sự lớn mật của anh chàng khiến cho sợ ngây người, một hồi lâu mới cúi mặt xuống nhẹ gắt, "Mau buông ra, có người nhìn đấy!"

"Thẩm cô cô sẽ không nói hươu nói vượn, nha đầu kia càng sẽ không." Trần Thiện Chiêu cười thản nhiên, bất chợt nhìn thẳng vào mắt Chương Hàm nói, "Nàng cho rằng hôm nay ta làm thế nào để trà trộn vào đây? Là ta sai người nói với Cố Minh, có biện pháp thành toàn chuyện tốt của hắn, để trao đổi thì nhờ hắn tạo điều kiện để ta tới gặp vị hôn thê. Muốn 'đả thông khớp xương' của hắn thật đúng là không dễ dàng, chẳng biết anh chàng đầu óc cứng ngắt kia có nói rõ ra chuyện này cho người trong lòng biết chưa?"

Ngay cả người chính trực như Cố Minh cũng bị chàng ta thu mua, ông tướng này có phải không có chuyện gì là làm không được?

Chương Hàm chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười. Tuy nhiên, nàng sực nhớ hiện giờ tình cảnh của Trương Kỳ nhìn có vẻ tốt lắm nhưng thật ra đang ở trong tình trạng 'tứ cố vô thân', không thể bị người nắm tẩy, hơi nhíu mày giả bộ kinh ngạc hỏi: "Thành toàn chuyện tốt gì?"

"Chuyện giả ngu giả ngơ nàng làm không rành rẽ bằng ta đâu nhé, đừng khoe khoang trước mặt người thạo nghề!" Trần Thiện Chiêu cười tủm tỉm nhìn Chương Hàm lập tức biến sắc, vui vẻ giải thích, "Một lần kia nàng và vị tỷ tỷ kết nghĩa cùng nhau đưa tiễn người nhà, cô nàng khóc không kiềm được còn Cố Minh ở bên cạnh luống cuống tay chân dỗ dành. Một màn đó ta chứng kiến rõ ràng, nếu còn không nhìn ra thì chẳng phải ta đây quá mức trì độn? Người Cố gia có lẽ đều do dự không muốn kết hợp cuộc tình này chỉ vì vị tỷ tỷ kết nghĩa của nàng không nơi nương tựa, người duy nhất cần đả thông chính là Võ Ninh Hầu phu nhân. Vì thế Cố Minh tính toán xin ra trận đi Quảng Tây dẹp phản loạn, tìm cơ hội để kiến công lập nghiệp, do đó ta đáp ứng sau khi thành thân với nàng, ta sẽ thay nàng làm người chống lưng cho vị tỷ tỷ kết nghĩa kia."

"Biểu huynh bị Thế tử thuyết phục đơn giản vậy sao?"

Thấy Chương Hàm đầy mặt không tin, Trần Thiện Chiêu thầm than cô nàng thật quá nhạy bén. Cho dù Chương Hàm muốn rút tay ra nhưng anh chàng nhất định không chịu buông. Mãi đến khi Chương Hàm giống như chấp nhận số mệnh không gồng người muốn tránh thoát nữa, anh chàng mới mở miệng: "Hôm nay ta có thể tới gặp nàng nói chuyện chỉ sợ là cơ hội duy nhất trước khi nghênh thân. Mai mốt cho dù nàng được triệu vào cung gặp Thục phi nương nương, ta cũng không thể giống như trước kiếm cớ lung tung để xuất hiện. Vừa rồi nàng hỏi ta nhiều như vậy, ta vẫn còn chưa hỏi nàng một vấn đề quan trọng -- -- Vào hôm truyền chỉ tứ hôn, ngoại trừ cảm thấy bất ngờ, nàng có từng không nguyện ý?"

Chương Hàm nghe Trần Thiện Chiêu đột nhiên hỏi thẳng một cách vô cùng đơn giản, nàng thật bị á khẩu. Hôm nhận được Thánh chỉ, nàng từng có cảm giác không dám tin tưởng, từng có nghi ngờ do dự, từng có bàng hoàng bất an, từng có như trút được gánh nặng . . . vô số cảm xúc khiến nàng thậm chí liên tiếp mấy đêm không ngủ ngon. Nhưng duy nhất có một ý nghĩ chưa từng chạy qua đầu -- đó là nàng không muốn. Dường như trong tiềm thức nàng không hề cự tuyệt chàng trai này.

Vì thế, dưới ánh nhìn chăm chú từ đôi mắt sáng ngời của Trần Thiện Chiêu, Chương Hàm không nói gì chỉ chậm rãi lắc lắc đầu. Kiểu lắc đầu như vậy có thể hiểu theo hai nghĩa nhưng lại khiến gương mặt Trần Thiện Chiêu bừng sáng một cách kỳ lạ, thuận tay kéo Chương Hàm lại gần hơn chút, không nói một lời bỗng nhiên lấy ra một thứ trong ngực đeo vào cổ tay nàng.

Chương Hàm cúi đầu ngây ngốc nhìn vòng tay bạch ngọc bóng loáng tinh xảo trên cổ tay, lắp bắp: "Thế tử . . ."

"Đây là trước hôm nương rời kinh đã để lại cho ta." Trần Thiện Chiêu nhìn chăm chú Chương Hàm với ánh mắt sâu thẳm, thanh âm đột nhiên trở nên hoài niệm, "Nương đã dặn dò, đây là quà tặng của bà mẫu cho tức phụ tương lai. Nương cũng không biết thời điểm ta thành hôn bà được phép có mặt ở kinh thành hay không, có kịp về dự lễ hay không, vì thế để lại món quà này cho ta cất giữ. Hiện giờ nếu nương tử của ta đã được định rồi, nhân dịp hôm nay ta muốn tặng nó cho nàng. Những thứ lễ vật dạm ngõ hay sính lễ đều là đồ chiếu theo quy củ trong cung đưa tới, không thể so được với vòng tay này của nương."

Chàng cứ thế mà trao cho mình quà tặng tức phụ do Triệu Vương Phi lưu lại?

Chương Hàm nhẹ nhàng dùng tay phải vuốt ve chiếc vòng bạch ngọc lồng vào cổ tay trái. Chiếc vòng có chút ấm áp, không biết là vì anh chàng vẫn luôn cầm trong tay hay vẫn luôn ủ trong ngực, còn cổ tay vừa rồi bị chàng nắm chặt thì hơi phiếm hồng. Thật lâu sau, nàng đang định lên tiếng thì bên tai lại truyền đến giọng nói của Trần Thiện Chiêu.

"Ta đã trao tín vật định thân, nàng có gì đáp lễ cho ta không?"

Đúng là cái đồ cà chớn!

Nghe Trần Thiện Chiêu thuận thế hỏi một cách thản nhiên như vậy, Chương Hàm chỉ cảm thấy ngứa răng. Càng làm cho nàng hết ý kiến chính là, Trần Thiện Chiêu lại còn vừa đếm trên đầu ngón tay vừa liệt kê: "Hôm nay ta biết chắc hẳn nàng không mang theo thứ gì, thôi thì sau này bổ sung cũng được. Nàng may vá tốt như vậy, không bằng đến lúc đó làm cho ta một bộ trung y, một bộ áo lót, một trường bào, một đai ngọc, một đôi giày và vớ . . ."

Chương Hàm nhịn không được phải cắt ngang màn tự quyết định của chàng ta: "Chẳng phải Thế tử cứ đơn giản bảo làm nguyên bộ là xong?"

"Ta chính là muốn như vậy, sau khi thành hôn ta sẽ mặc nguyên bộ y phục nàng may vào cung hành lễ với Hoàng gia gia, ngài nhất định sẽ cảm thấy vụ tứ hôn này là hành động vô cùng anh minh." Trần Thiện Chiêu thấy Chương Hàm rốt cuộc nhịn không được phì cười, anh chàng thu hồi sắc mặt vui đùa, nghiêm túc nói, "Chỉ cần Hoàng gia gia cảm thấy nàng tốt, đấy còn đáng giá hơn một ngàn câu một vạn câu khen của người khác."

Đối mặt với lời dặn dò trịnh trọng như vậy, Chương Hàm nhịn không được mặt mày ửng hồng, sau đó khẽ gật đầu. Khi một bàn tay duỗi đến nhẹ nhàng vén vài sợi tóc rối cài ra sau tai cho nàng, Chương Hàm vẫn cảm thấy như bị điện giật, không tự chủ được bèn lui vài bước, sau đó bối rối nói: "Hiện giờ đã không còn sớm, xin Thế tử hãy mau quay về đi!"

"Được." Trần Thiện Chiêu chậm rãi buông tay xuống, thấy Chương Hàm xoay người bước chân vội vàng đi về phía Thẩm cô cô và Thu Vận, chàng ta đột nhiên mỉm cười nhẹ giọng ngâm,

"Mưa bụi Giang Nam trời tháng năm
Núi xa xanh thẳm nét như họa
Hai bờ Tần Hoài hàng liễu rũ

Lượn lờ lả lướt dụ thuyền sang
Sóng nước lăn tăn, say hồng nhan
Mái chèo khua nhẹ thăm cảnh đẹp
Sâu trong đồng xanh, sen vừa nở
Hai đóa liền cành quấn quít nhau."

Giọng ngâm dịu dàng vang lên sau lưng, bước chân Chương Hàm càng lúc càng thả chậm. Mãi đến cuối cùng gần tới trước mặt Thẩm cô cô và Thu Vận, nàng đột nhiên xoay người chuyển hướng về phía Trần Thiện Chiêu, cởi xuống một thứ đeo bên hông nhét toàn bộ vào tay chàng. Lúc này nàng mới bước nhanh trở lại nói với Thẩm cô cô và Thu Vận: "Đi thôi, chúng ta quay về!"

Trông theo ba bóng dáng dần dần đi xa, Trần Thiện Chiêu cúi đầu nhìn thoáng qua đồ vật trong tay, hóa ra là một hình bện Như ý được thắt rất khéo léo, hắn tức khắc mỉm cười vui sướng. Tuy nói hắn càng mong được nhận hình bện đôi bướm cùng bay, nhưng hình bện tượng trưng cho "Như ý cát tường" này vẫn tốt hơn nhiều so với tay không mà về. Huống chi, cuối cùng hắn đã xác định được tâm ý của nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net