Ác mộng x tra hỏi x bị tập kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khung cảnh trong lúc nhất thời có vẻ có chút cứng ngắc, người trong lồng ngơ ngác nhìn ba người bên ngoài, Quỷ diện thiếu niên bị điểm huyệt đứng phía sau, Tiêu Phong Chích kinh ngạc đứng tại chỗ. Ở đây người tự nhiên duy nhất là Thiên Giới đạo có mặt nạ che giấu biểu tình, mục đích rất rõ ràng. Thiên Giới đạo ngồi xổm xuống, vươn tay vào trong lồng, tựa hồ muốn bắt lấy người bên trong, quần áo kỳ dị ngay cả ngón tay đều bao lại, trong bóng đêm u ám lóe ra quang mang lạnh lẽo.

Thanh niên bên trong nhìn chằm chằm cái tay càng lúc càng tới gần, gầm nhẹ sợ hãi kêu lên rồi lui về phía sau, trên mặt một mảnh sợ hãi và bất an, giống như một con thú con bị xâm nhập vào lãnh địa, liều mạng muốn ẩn mình trong bóng đêm để không bại lộ trước mặt người xa lạ. Cái vẻ mặt khiếp đảm nao núng kia thật sâu đâm vào mắt Tiêu Phong Chích, tư thái kia cùng với người trong trí nhớ như muốn chồng vào nhau – ngay từ ban đầu, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu quan trong đồn đãi được giáo chủ mang về kia, Tiêu Phong Chích đồng dạng bị gương mặt xinh đẹp của Phong Tỏa Vân làm cho kinh diễm, lý trí còn sót lại liền miễn cưỡng đem tầm mắt của chính mình rời khỏi vẻ đẹp kia, vì thế Tiêu Phong Chích rốt cục chú ý tới, còn có một người trầm mặc đứng phía sau Phong Tỏa Vân, giống như một bóng dáng đã định trước là bị bỏ qua. Ý thức được ánh mắt Tiêu Phong Chích, người nọ khiếp đảm nao núng một hồi, tựa hồ muốn nhét chính mình vào sau bóng dáng của Phong Tỏa Vân.

Giống như là người trước mắt — vô luận là tư thái, vẫn là tướng mạo —

"Lạc Dịch –"

Chờ đến lúc ý thức được, Tiêu Phong Chích đã gắt gao đứng bên cạnh lồng, dùng sức nắm chặt song sắt, nhìn chằm chằm thanh niên bên trong — bởi vì lồng hình tròn, cho nên thanh niên chỉ có thể sợ hãi ở giữa lồng sắt run run rẩy rẩy cuộn thành một đoàn, cố gắng gia tăng khoảng cách.

"Lạc Dịch –" Tiêu Phong Chích hoàn toàn không có ý thức được mình cư nhiên lại hô to cái tên như bị nguyền rủa kia, nắm chặt song sắt, không kiềm chế được: "Là người như thế nào với ngươi –"

Bộ dáng người trong lồng kia có ba phần tương tự "Người nọ", thanh niên run run, càng thêm dùng sức lui mình thành một đoàn, tựa như con mèo nhỏ yếu ớt kêu một cái tên:

"Bạch, Bạch...... Hủ Dực......"

Trong thanh âm tràn ngập sợ hãi, bất lực và ỷ lại.

"Bạch Hủ Dực......"

Vô luận Tiêu Phong Chích kêu to như thế nào, thanh niên chỉ biết cuộn mình trong lồng run rẩy kêu tên Tây Yến quốc sư. Tiêu Phong Chích khó thở nhìn bóng dáng lui thành một đoàn kia, hận không thể vọt vào bắt được thanh niên mà hung hăng tra hỏi. Tiêu Phong Chích vòng quanh lồng một lần, ý đồ tìm ra phương pháp mở lồng sắt.

Lồng sắt vàng kiên cố dị thường, tạo hình khá kỳ lạ, không có cửa, mỗi cái song sắt đều đối xứng hoàn mỹ — người chế tạo cái lồng này dường như hoàn toàn không nghĩ đến việc để vật bên trong lồng này thoát ra ngoài. Nếu có cửa và khóa thì tốt, ít nhất cũng sẽ có kẽ hở, việc mở khóa Tiêu Phong Chích không dám nói tinh thông, nhưng tốt xấu cũng có thể thử xem. Nhưng cái lồng không có cửa này hoàn toàn diệt đi ý niệm trong đầu Tiêu Phong Chích, loại lồng này vừa nhìn liền biết chỉ có dùng cơ quan khởi động. Tiêu Phong Chích cuối cùng đi về phía Quỷ diện thiếu niên, trầm mặc, không còn bộ dạng cười hì hì thoải mái như lúc trước. Tiêu Phong Chích giải khái á huyệt của thiếu niên:

"Lồng này mở ra như thế nào?" Đầu ngón tay Tiêu Phong Chích đặt tại huyệt của thiếu niên, không nói một câu lại thể hiện uy hiếp đến mức tận cùng.

Quỷ diện thiếu niên liếc nhìn cái lồng một cái, dị thường phối hợp trả lời, thiếu niên luôn hiểu được tình thế.

"Chỉ có quốc sư đại nhân mới biết phương pháp mở lồng ra." Quỷ diện thiếu niên không né tránh tầm mắt Tiêu Phong Chích, lại thêm một câu: "Nơi này chỉ có quốc sư đại nhân có thể đi vào đến, tiểu chỉ có thể ở bên ngoài hầu hạ."

Được đến đáp án bên trong dự kiến, Tiêu Phong Chích càng phiền táo hơn, Tiêu Phong Chích có thể xác định tiểu tư cũng không có nói dối, có thể đi vào nơi này và mở ra lồng sắt chỉ có quốc sư, chẳng lẽ chỉ có thể đi bắt cóc tây yến quốc sư mới được......

Có ý niệm mơ hồ chớt lóe ra trong đầu, Tiêu Phong Chích gắt gao cau mày, không đúng, không chỉ có tây yến quốc sư mới biết được cách khởi động cơ quan, còn có một người cũng biết, ngay tại trước mặt!

Tiêu Phong Chích mắt sáng rực lên, nhìn về phía thanh niên trong lồng: Hắn vẫn luôn ở trong này, nói vậy so với ai khác đều quen thuộc nơi này, cho dù không biết thao tác cụ thể, ít nhất cũng có thể chỉ ra vị trí cơ quan cho bọn họ.

Nhưng mà Tiêu Phong Chích lập tức liền suy sụp, xem biểu hiện của gia hỏa bên trong, nhìn thế nào cũng không giống bộ dáng sẽ chỉ rõ phương hướng cho bọn họ......

"Hắn...... Vẫn luôn là cái dạng này?"

Quỷ diện thiếu niên nghe vậy dừng một chút, có chút máy móc trả lời: "Quốc sư đại nhân cho hắn dùng hư vô hương, dưới cảm hóa của hư vô thần, hắn đã toàn tâm toàn ý phụng dưỡng quốc sư đại nhân."

Tiêu Phong Chích ngón tay không tự giác buộc chặt, Tiêu Phong Chích dựa vào tình báo đương nhiên biết hư vô hương là cái gì. Tiêu Phong Chích ánh mắt phức tạp nhìn thân ảnh đang than nhẹ kia, dù cứu hắn ra thì cũng được gì đâu, hắn đã trở nên thế này.

Không ai có thể đào thoát khống chế của hư vô hương, không ai.

Tiêu Phong Chích có chút hiu quạnh nở nụ cười, này xem như ý trời sao? Vọng tưởng gỡ bỏ nút thắt quá khứ kia, lại bị ông trời đùa bỡn báo cho biết, đây là một cái bế tắc.

Trải qua một phen chuyển biến liên tục, Tiêu Phong Chích ảm đạm buông xuống tay, có chút mệt mỏi hỏi: "Hắn là ai vậy?"

Quỷ diện thiếu niên có chút ngoài ý muốn nhìn Tiêu Phong Chích và Thiên Giới đạo, vừa định mở miệng, lại bị ánh mắt của hắc bạch mặt nạ đâm vào — quỷ dị mặt nạ tựa hồ phát hiện ý đồ lừa gạt của thiếu niên, nửa mặt nạ dữ tợn như đang rít gào, nửa hiền lành còn lại tựa hồ cũng mang theo một tia thương xót trào phúng.

Thiếu niên thì thào nói ra sự thật: "Hắn gọi Lạc Dịch, là một quỷ y."

Tựa hồ nghe được thanh âm quen thuộc kêu tên của mình, thanh niên bên trong lồng sợ hãi ngẩng đầu lên.

"Không có khả năng!" Tiêu Phong Chích cơ hồ là phản xạ mà phủ nhận, mở to hai mắt, hô hấp dồn dập, như là vì thuyết phục chính mình, hoặc như là đang sợ hãi cái gì: "Như thế nào có thể, hắn như thế nào thể kêu là Lạc Dịch......"

Ngày đó, Tiêu Phong Chích cùng vài đạo chủ ẩn mình bên trong điện, cùng nhìn chăm chú vào thân ảnh bừa bãi trên ghế cao. Người nọ từ trên cao nhìn xuống cười:

— Lạc Dịch...... Đây là tên của ta, cái tên duy nhất.

— Ta không có hứng thú với quyền thế, chỉ là một quỷ y yêu thích dược liệu mà thôi.

Sau đó, hắn hủy hoại Phong Tỏa Vân, Phong Tỏa Vân hủy hoại tất cả.

"Không có khả năng...... Hắn không có khả năng là Lạc Dịch...... Hắn, hắn đã chết......!" Tiêu Phong Chích lẩm bẩm, đầu ngón tay dùng sức đâm vào lòng bàn tay, chỉ có đau đớn mới có thể bắt buộc chính mình tỉnh táo lại: "Đúng...... Không có khả năng...... Lấy tuổi mà nói tuyệt đối không có khả năng......'Quỷ y' có thể kế thừa, tên cũng có thể......"

Đúng vậy, danh hiệu có thể kế thừa, tên cũng có thể kế thừa. Nhưng là đây đồng dạng chứng minh, thanh niên trong lồng cùng người kia có quan hệ, hơn nữa là quan hệ cực kỳ thân mật, tướng mạo ba phần tương tự kia đủ để giải thích rất nhiều vấn đề .

Tiêu Phong Chích nhìn thanh niên, thanh âm khô khan khàn khàn: "Ngươi là......"

Mà lúc này, Thiên Giới vẫn luôn đứng bên cạnh hành động, tốc độ mau đến mức lưu lại một phiến bạch sắc hư ảnh trong bóng đêm, kéo Tiêu Phong Chích mạnh lui một bước về phía bên cạnh.

"Sân –" Thanh âm lợi khí đâm vào tấm ván gỗ.

Tiêu Phong Chích đột nhiên ngẩng đầu.

"!"

Thân ảnh màu đen chẳng biết xuất hiện từ lúc nào không nói một lời tấn công, Tiêu Phong Chích nghiêng tầm mắt, tổng cộng có ba hắc y nhân cầm chủy thủ quỷ mị vô thanh bao vây bọn họ.

Trải qua kinh ngạc ban đầu, Tiêu Phong Chích và Thiên Giới đạo bắt đầu phản kích. Hắc y nhân như là đã trải qua huấn luyện tốt, bọn họ phối hợp rất ăn ý chính xác. Có lẽ trong phán đoán bọn họ, giữa hai người, so với người mặc bạch bào đeo mặt nạ không rõ sâu cạn, Tiêu Phong Chích xem ra dễ đối phó hơn nhiều – một hắc y nhân trong đó ngăn chặn thiên Giới đạo, mặt khác người còn lại không chút do dự tấn công Tiêu Phong Chích.

Tiêu Phong Chích né tránh tập kích của hai người, hai người không chút do dự xông lên. Tiêu Phong Chích kêu khổ thấu trời, Tiêu Phong Chích không am hiểu võ công của Tu La Đạo, cũng không tinh thông ám sát của Địa Ngục đạo, chỉ có am hiểu ẩn nấp và ngụy trang vậy nên quyết đấu ngay trực diện liên không chịu nổi một kích.

"Tê!" Chủy thủ xẹt qua ống tay áo Tiêu Phong Chích.

Tiêu Phong Chích càng đánh càng tức giận, đối phương hoàn toàn là hạ tử thủ, toàn đánh vào nơi yếu hại. Tiêu Phong Chích nghiêng người tránh chủy thủ đánh lên mặt, sau đó không thể không chật vật xoay người tránh một chủy thủ khác đâm hướng trái tim. Phương pháp ngăn chặn và mau chóng giải quyết của đối phương, căn bản là không tính toán lưu lại tính mạng bọn họ!

Hắc y nhân công kích Thiên Giới đạo biểu tình càng phát ra ngưng trọng, bạch bào của đối phương không biết làm từ gì, trơn nhẵn trượt xuống, chủy thủ đâm vào nếu không dùng lực trong nháy mắt sẽ bị trượt ra, hơn nữa...... Hắc y nhân nắm chặt chủy thủ, kia thật là động tác của con người sao, cứng ngắc như thế, hoặc là nói động tác quỷ dị căn bản không phải người bình thường có thể làm được, có vài động tác thậm chí xoay ngược khớp xương lại !

Hắc y nhân không biết đến tột cùng có thể ngăn chặn bao lâu, nam tử bị đồng bạn bao vây tấn công kia cũng không phải nhân vật đơn giản, có thể tránh né tấn công của hai người. Hắc y nhân nhanh chóng quyết định, ra tín hiệu, khiến đồng bạn nâng cao tốc độ, không tiếc tất thảy đại giới bắt Tiêu Phong Chích!

Tiêu Phong Chích trong nháy mắt liền nhận thấy được, đối phương công kích càng thêm sắc bén! chủy thủ rạch một đường trên vạt áo Tiêu Phong Chích, nếu không phải Tiêu Phong Chích tránh nhanh, ngay cả đầu cũng cùng thân thể chia lìa.

Mà lúc này hắc y nhân ngăn chặn Thiên Giới đạo liền thấy, mặt nạ nửa dữ tợn nửa từ bi lệch về phía Tiêu Phong Chích, hắc y nhân không xác định được có thấy tia sáng bên trong mặt nạ kia không. Hắc y nhân nhân cơ hội đâm về phía cổ Thiên Giới đạo, lợi kiếm trong một khắc sắp đâm vào kia ngừng lại.

Thiên Giới đạo lấy tay bắt được cái đao, tay kia thì ngay lập tức bóp cổ hắc y nhân — động tác kia thật sự là quá nhanh, hắc y nhân hoàn toàn không kịp phản ứng đã bị ngăn chặn hô hấp, yết hầu căng thẳng, khoảng cách kia đối phương nhất định có thể bóp nát yết hầu hắc y nhân! Bên kia, Tiêu Phong Chích nhất thời không đề phòng, hắc y nhân kia bị thúc giục mà bí bách đá một cước vào đầu gối Tiêu Phong Chích, đau đớn kịch liệt khiến trước mắt Tiêu Phong Chích biến đen, lảo đảo ngã xuống đất, căn bản nhìn không thấy một hàn quang đang đâm về hướng trái tim!

"......Tất cả dừng tay!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net