8. Rất lâu, rất xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


So với lần một chỉ lãnh giấy chứng nhận rồi đi vào hôn nhân, lần thứ hai, ừ, xác thật phù hợp với lúc trước cô tưởng tượng, Ngũ Tam trịnh trọng lấy thân phận vợ tương lai mà đem cô giới thiệu cho bạn học, đồng nghiệp cùng bạn bè của anh.

Hết thảy đều thật hoàn mỹ, nếu không phải cái bụng cô đã lớn lúc cử hành hôn lễ.

Nghĩ đến thời điểm Chu Phóng kết hôn cũng là trong bụng có em bé, nhưng Chu Phóng nhất quán mảnh khảnh, lúc kết hôn cái thai cũng chưa lớn, không giống Tần Thanh, ai cũng đều nhìn ra cô có con mà thành hôn.

Đây hoàn toàn không phù hợp với hôn lễ lãnh mạn trong tưởng tượng của cô.

Ngày hôn lễ, cha mẹ Ngũ Tam đều tham dự. Cha Ngũ Tam đối với Tần Thanh không thể nói có nhiều yêu thích, nhưng cũng coi là thật lịch sự, còn giáo sư Thẩm, không biết Ngũ Tam dùng biện pháp gì làm bà tiếp nhận Tần Thanh, tóm lại, bà không đại náo hôn lễ, cũng không cự tuyệt xuất hiện. Tuy rằng toàn bộ hành trình không thế nào cao hứng, nhưng cũng coi như là hôn lễ thuận lợi.

Trong hiện thực cũng không có nhiều đồng thoại như vậy, có thể đến được kết cục như hiện tại, Tần Thanh thực thỏa mãn. Bọn họ rốt cuộc kết hợp với nhau, đến nay vẫn có rất nhiều người ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ. Xã hội này chính là như thế, một người đàn ông ly dị, lớn hơn phụ nữ 6 tuổi, người khác đều tiếp thu được dễ dàng; ngược lại, một người phụ nữ ly dị, lại hơn người đàn ông 6 tuổi, hơn phân nửa đều sẽ nói sau lưng. Mà thông thường như vậy, trách móc nặng nề sẽ về phía người nữ.

Lúc ban đầu Tần Thanh cũng có để ý một chút người khác nhìn cô như thế nào, cũng sẽ bởi vì người khác đánh giá không tốt mà thương tâm, mỗi khi cô uể oải lùi bước, Ngũ Tam luôn nói với cô: "Mặc kệ người khác không xem trọng, chúng ta sống thật tốt cả đời này là quan trọng nhất."

Cũng nhờ những lời này của Ngũ Tam, về sau bọn họ ở cùng nhau rất lâu, rất xa.

Nguyên bản Tần Thanh dự tính ngày sinh sau Chu Phóng, nhưng thân thể cô lại bị một ít tình huống. Bệnh viện không thể không quyết định cho cô sinh mổ.

Ngày giải phẫu, Ngũ Tam vẫn luôn ở ngoài phòng sinh chờ đợi, hài tử không đủ tháng, thân thể Tần Thanh lại có vấn đề, chuyện này làm cho anh vô pháp bình tĩnh. Anh rốt cuộc vẫn còn trẻ, thời điểm này làm ba vẫn còn khá sớm, lúc Tần Thanh bị đẩy vào phòng sinh, cả người anh đều không nhịn được, run rẩy.

Cuối cùng là giáo sư Thẩm vỗ vỗ bờ vai, mới làm anh trụ thần lại.

"Chỉ kém hai tháng, khẳng định không có việc gì." Giáo sư Thẩm nói: "Lúc mẹ sinh con, con cũng không đủ tháng, không phải trưởng thành thật tốt hay sao?"

......

Trước khi sinh mổ, Tần Thanh bởi vì quá sợ hãi, cầu bác sĩ gây mê cho cô, bị bác sĩ cười nửa ngày. Toàn bộ quá trình sinh cô thập phần khẩn trương, đáng sợ chính là, toàn bộ hành trình cô đều có ý thức.

Lúc Tần Thanh được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, cả người vẫn còn hốt hoảng, chỉ nhớ rõ bác sĩ giải phẫu cho cô báo tin vui: "Chúc mừng cô, là con gái."

Tần Thanh không nâng người dậy nổi, cuối cùng chỉ có thể liếc mắt một cái, nhìn đến cái nho nhỏ đang động đậy trong đám khăn và tã kia rồi mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Trên đường đi đến phòng bệnh, Ngũ Tam nắm chặt tay Tần Thanh, cô chống mắt lên, nhìn tới Ngũ Tam đi theo mình, ngày thường kiên cường bình tĩnh như vậy, giờ này hốc mắt như có điểm hồng hồng, làm cho Tần Thanh không nhịn được cười: "Em sinh con, anh khóc cái gì?"

Ngũ Tam quay đầu đi, giấu đầu lòi đuôi: "Khóc khi nào? Em vừa mới giải phẫu xong nên hoa mắt!"

"Xác thực có điểm hoa mắt, bên trong rất dọa người."

Ngũ Tam nắm chặt tay Tần Thanh tay: "Về sau không cho em trải qua như thế này nữa."

Tần Thanh cười, cảm động.

"Ngốc."

Sau khi Tần Thanh được đưa về phòng bệnh liền an tâm đi ngủ.

Con gái còn trong phòng đặc biệt, quản xong người lớn, Ngũ Tam còn phải đi lo cho người nhỏ. Tiểu gia hỏa không đủ ngày, trên người còn cắm vài cái ống làm người cha Ngũ Tam đang hưng phấn lại đau lòng. Nhìn qua lồng kính hồi lâu cũng không chịu đi.

Bên này Tần Thanh ngủ được thật lâu, lúc tỉnh lại, trong phòng bệnh không thấy được Ngũ Tam đâu cả.

Tần Thanh chống người lên muốn nhìn xem bên ngoài, vết thương trên bụng khẽ động đau, cô nằm trở lại.

Chính lúc này, giáo sư Thẩm xách theo bình nước sôi đi đến, thấy Tần Thanh muốn động, bà chạy nhanh lại.

"Muốn lấy cái gì?"

Tần Thanh nhìn giáo sư Thẩm, biểu tình có chút xấu hổ: "Tả Vũ Lâm đã về nhà?"

"Đi thăm em bé."

"A."

Giáo sư Thẩm nhìn Tần Thanh một cái, cầm cái ly: "Muốn uống nước sao?"

Tần Thanh gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không phải, chỉ có thể ngơ ngác nhìn giáo sư Thẩm.

Bà bình tĩnh mà rót một ly nước đưa cho Tần Thanh.

Thời khắc Tần Thanh tiếp ly nước, cô nghe được thanh âm thấp thấp của giáo sư Thẩm, bà nói: "Vất vả!"

Tần Thanh nhịn không được hốc mắt có chút hồng.

"Cảm ơn mẹ thành toàn." Câu này, trong nhiều năm như vậy, tuyệt đối là câu thiệt tình nhất của Tần Thanh.

Kết hôn cùng Ngũ Tam, Tần Thanh lại khổ, cách nhau sáu tuổi thật là làm cô Alexander, vì làm cho hai người thoạt nhìn không gây cho người khác có cảm giác vợ già chồng trẻ, Tần Thanh cấm Ngũ Tam dùng bất kỳ phương thức bảo dưỡng gì.

|Từ lóng Alexander: ở đây chỉ sự căng thẳng tột bực, hai cụm từ này phát âm trong tiếng Hoa tương tự như nhau.|

Nhưng cũng chả làm được cmn cái gì, người này làn da chính là vô cùng đẹp, tới lúc ba mươi mấy tuổi vẫn như hai mươi mấy tuổi, không sai biệt lắm. Mà Tần Thanh, tốn bao nhiêu tiền bảo dưỡng như vậy, khó khăn lắm chỉ đạt thành tới hiệu quả không chuyển biến xấu mà thôi.
Ông trời thật là không công bằng!

Năm đó cô sinh con gái đầu lòng, Ngũ Tam đau lòng muốn chết, nói về sau không bao giờ làm cho cô bị tội nữa. Kết quả sau khi cô khỏe mạnh hoàn toàn, anh vẫn tính kế cô, "không cẩn thận" lại làm cô có mang song bào thai.

Nhìn trong nhà ba đứa nhỏ nháo chết nháo sống, Tần Thanh đối với Ngũ Tam quả thật một bụng đều là khí nóng. Không thể nhịn được nữa, cô đem song bào thai tương đối khó chiếu cố đưa đi tới ông bà nội lập cho thành quy củ.

Con gái lớn đã học tiểu học lớp 4, có ý thức độc lập của chính mình, mỗi ngày ở nhà quả thực là mười vạn câu hỏi.

Hôm nay cùng gia đình Chu Phóng ăn cơm xong, con gái lớn nghe được Chu Phóng kêu Tả Vũ Lâm là Ngũ Tam, trên đường về không nhịn được hỏi Tần Thanh: "Mẹ, vì sao kêu ba là 'Ngũ Tam'?"

Ngũ Tam lái xe, cười tủm tỉm giải thích: "Bởi vì ba theo đuổi mẹ con tám năm, ngũ như cây ngũ gia bì, ngũ, tam, là tám, có hiểu chưa?"

Tần Thanh trừng mắt nhìn Ngũ Tam, liếc mắt một cái, quả thực phục khả năng nói hươu nói vượn của anh.

Cô tức giận liếc hai cha con, cuối cùng âm âm trắc trắc mà nói: "'Năm năm thi đại học, ba năm khổ luyện', chờ con lớn một chút, mẹ mua cho con mấy quyển. Vừa lúc thành tích con cũng kém, để ba phụ đạo cho con, như vậy sẽ hiểu được biệt hiệu của ba con một chút!"

Con gái: "......"

Ngũ Tam: "......"

Một lớn một nhỏ cùng nhau kêu rên: Không cần a!


~~ Hoàn phiên ngoại ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net