Ngoại truyện 3: Thời không song song (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đó hắn ôm eo Khang Chước, kéo cậu rời đi không quay đầu nhìn lại.

Khang Chước nhìn trộm vẻ mặt của Quyền Hoa Thần, cậu không nhịn được mà lén cười, khi tầm mắt của Quyền Hoa Thần lướt tới thì lập tức thu hồi biểu cảm, cẩn thận hỏi: "Anh Thần, trưa nay chúng ta ăn gì thế?"

Quyền Hoa Thần không muốn ăn gì hết, hắn tức đến no cả bụng rồi. Nhưng dù sao hôm nay cũng là lễ tốt nghiệp của Khang Chước: "Em vẫn thích ăn hải sản chứ? Anh đưa em đến nhà hàng hải sản."

Khang Chước cười rộ lên: "Dạ."

Quyền Hoa Thần cho rằng Alpha tặng hoa kia cùng lắm chỉ là một người qua đường. Những người khác cũng đứng ở đó chứng kiến, hắn cũng đã đưa ra ánh mắt cảnh cáo, đối phương nên biết điều cách Khang Chước xa một chút. Nhưng từ lúc Khang Chước ngồi lên xe, Alpha đó không ngừng nhắn tin cho Khang Chước, đến khi ăn cơm Khang Chước còn phải dành thời gian trả lời y.

Quyền Hoa Thần sầm mặt ném tôm đã bóc vỏ vào bát Khang Chước: "Block cậu ta đi."

Khang Chước lại nói: "Rất bất lịch sự đó anh, dù sao em cũng nhận hoa của cậu ấy rồi..."

Quyền Hoa Thần nhịn, không nói nữa.

Sau khi ăn xong, Quyền Hoa Thần đưa Khang Chước về nhà. Khang Chước ôm balo xuống xe, cậu mới đi được hai bước đã vội vàng quay trở lại vòng qua ghế sau muốn mở cửa, nhưng Quyền Hoa Thần đã khóa cửa xe, cậu không mở được.

"Anh Thần, anh mở cửa cho em."

Quyền Hoa Thần ngồi ở ghế lái không nhúc nhích: "Để?"

Khang Chước nói: "Hoa vẫn còn trong xe mà."

Cơn tức giận mà Quyền Hoa Thần nhịn cả buổi trưa cuối cùng cũng bộc phát: "Em muốn bó hoa kia để làm gì? Em thật sự muốn giữ nó lại? Em nhìn xem loại hoa gì đây, đáng giá có mấy đồng mà đã khiến em nhớ mãi như vậy? Cả trưa ăn mỗi bữa cơm cũng không yên, em làm thế là thật sự còn muốn nhận lời cậu ta sao?"

Không mang nó đi, chẳng lẽ cứ để mãi trong xe anh à?

Khang Chước tự dưng bị mắng một trận, cậu có chút ấm ức, cúi đầu không nói gì.

Ai ngờ cậu càng không nói thì Quyền Hoa Thần lại càng tức giận. Hắn nhớ tới ba năm trước bé con này khóc lóc trước mặt hắn cầu xin hắn đừng đi, giờ nhìn hiện tại xem, ngay cả lúc đang ăn cơm cùng hắn mà cũng phải trò chuyện với Alpha khác. Đúng là thiệt thòi cho Quyền Hoa Thần lại coi lời nói của một đứa nhỏ là thật.

"Khang Chước, chính em đã nói, bảo anh chờ em ba năm, rồi giờ thế nào đây? Sau ba năm anh quay về, còn em thì sao? Tim em để lạc ở chỗ người khác rồi à?"

Sắc mặt của Quyền Hoa Thần rất khó coi, đôi mắt một mí xinh đẹp nheo lại mang theo nguy hiểm. Pheromone rượu Brandy ào ào tràn ra từ trong cửa sổ xe, khiến cho tuyến thể của Khang Chước hơi đau nhức.

Khang Chước sửng sốt vài giây, sau đó đột nhiên phát điên kéo tay nắm cửa xe.

Quyền Hoa Thần lạnh lùng nói: "Em lại muốn làm gì? Anh khóa rồi."

"Mở một lát thôi anh!"

Quyền Hoa Thần đưa tay mở khóa xe, một giây sau, Khang Chước mở cửa xe chen vào. Cậu giạng chân ngồi trên người Quyền Hoa Thần, hai tay ôm lấy cổ hắn, cả người dính sát vào Quyền Hoa Thần, giống như một con chim non cuối cùng đã về đến tổ.

Bởi vì không gian trong buồng lái quá nhỏ, balo lớn trên lưng cậu đè lên nút bấm còi xe trên vô lăng, chiếc xe đột ngột phát ra tiếng còi vang chói tai.

Nhưng Quyền Hoa Thần chưa từng cảm thấy tiếng còi xe lại êm tai như vậy. Tất cả mọi lo âu, ghen tị, bực bội của hắn đều lập tức hóa thành những điều ngọt ngào quấn lấy quanh người.

Hắn đưa tay nâng balo của Khang Chước lên, lại thuận tay vỗ vào mông cậu, cười mắng cậu: "Nhóc xấu xa em nghịch ngợm gì đây, đứng lên cho anh!"

Khang Chước ghé sát vào bên tai Quyền Hoa Thần, tiếng gọi hắn có chút nghèn nghẹn: "Anh Thần..."

Quyền Hoa Thần bị hơi thở nóng rực của cậu kích thích làm cho cơ bắp toàn thân căng cứng. Hắn nghiêng đầu nhìn Omega trong ngực, phát hiện khoảng cách giữa hai người chỉ còn có một tấc.

Khang Chước nằm sấp trong ngực Quyền Hoa Thần, dùng đôi mắt xám tro đong đầy nước mắt nhìn hắn. Rõ ràng là cậu chẳng hề làm gì nhưng Quyền Hoa Thần lại cảm thấy bản thân không còn sức lực chống đỡ, tâm hồn mê mẩn.

Quyền Hoa Thần đóng cửa xe "ầm" một tiếng.

"Ưm..."

Quyền Hoa Thần đã nếm được pheromone vị hoa nhài, vừa ngọt vừa mềm.

12.

Thời tiết cuối năm càng ngày càng lạnh, hai ngày trước một trận tuyết rơi dày khiến cho nhiệt độ toàn thành phố giảm thẳng xuống dưới 0 độ.

Khang Chước và bạn học thảo luận về số liệu thí nghiệm, chậm rãi đi ra khỏi tòa nhà thí nghiệm. Mọi người vừa mới bước ra ngoài cửa một bước đã bị gió lạnh thấu xương thổi ngược về bên trong.

"Tối nay ăn gì đây?"

Mọi người liên tục thảo luận. Có người nói trời lạnh như vầy nên ra ngoài ăn lẩu, có người lười ra cửa đề nghị gọi luôn đồ ăn về ký túc xá. Chỉ có mỗi Khang Chước không lên tiếng, cậu đứng sững sờ nhìn cửa, không biết là đang nghĩ gì.

Chử Vệ Lâm chọc chọc cậu: "Lẩu hay đặt đồ, bỏ phiếu đi."

"Tối nay tôi về nhà, mọi người không cần tính tôi vào." Nói xong Khang Chước chạy ngay ra ngoài.

"Về nhà thì về nhà thôi, ngày nào cậu ấy chẳng về, sao còn vui thế chứ?" Mọi người co đầu rụt cổ vì lạnh, tựa sát vào nhau trêu Khang Chước chạy giống như một con thỏ vui vẻ đang nhảy cẫng lên.

Chỉ có Chử Vệ Lâm để lộ vẻ mặt bí hiểm: "Có thể không vui được sao, mấy người cũng không nhìn xem là ai đến đón cậu ấy."

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức xông ra ngoài cửa chính, không hẹn mà cùng trốn sau một cây cột, chỉ lộ ra bảy tám cái đầu, ánh mắt chạy thẳng về phía Khang Chước.

Cách đó không xa, có một chiếc SUV màu đen không quá nổi bật đậu dưới ngọn đèn đường, bên cạnh có một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác gió, một tay đang cầm điện thoại gọi điện. Khang Chước đeo balo lớn sau lưng lao thẳng vào trong ngực hắn, hai tay cậu ôm lấy cổ người đàn ông, hai chân vòng quanh eo hắn, trông giống như một con gấu túi đang ôm cây.

"Á! Ôm kìa!"

Mọi người núp sau cột nhìn trộm phát ra tiếng sóc đất Marmota gào thét.

"Á! Hôn kìa!"

Dường như người đàn ông đã phát hiện ra động tĩnh ở bên này, hắn quay đầu liếc nhìn về phía bọn họ, mọi người lại "á á á" mấy tiếng rồi giải tán ngay lập tức.

"Sao vậy anh?" Trong mắt Khang Chước giờ chỉ có mỗi Quyền Hoa Thần, hoàn toàn không chú ý đến những thứ khác. Cậu nương theo tầm mắt của Quyền Hoa Thần nhìn qua, chỉ nhìn thấy một vài sinh viên đang đi ra từ cửa tòa nhà thí nghiệm.

"Không có gì, đi thôi, về nhà ăn cơm, tối nay ba anh cũng về." Quyền Hoa Thần mở cửa ghế lái phụ cho cậu, "Rốt cuộc là em cất gì ở trong balo thế? Từ hồi bé balo đã nặng vậy rồi. Lần sau lại nhảy lên người anh thì phải ném balo đi trước."

"Vẫn đeo được mà, bên trong có laptop và máy tính bảng thôi, em thấy có nặng lắm đâu."

Quyền Hoa Thần ngồi xuống ghế lái, Khang Chước cười tủm tỉm ghé lại gần: "Anh Thần, eo của anh yếu rồi phải không?"

"Chậc, em lại ngứa da ngứa đòn rồi." Quyền Hoa Thần nắm lấy gáy cậu hôn xuống thật mạnh.

Khang Chước không hề phản kháng, thậm chí khi bị nắm chặt gáy thì cậu lập tức đưa cằm há miệng chờ hắn đến hôn.

Kỹ năng hôn của Khang Chước là tự tay Quyền Hoa Thần dạy ra. Bảo cậu há miệng là há miệng, bảo cậu duỗi đầu lưỡi là duỗi đầu lưỡi ngay, thành thật với dục vọng và ngoan ngoãn nghe lời Quyền Hoa Thần. Sau nụ hôn đầu tiên lần đó, cậu đã hoàn toàn quen thuộc tiết tấu của Quyền Hoa Thần, dáng vẻ vụng về đáp lại của cậu thực sự khiến cho thú tính của Quyền Hoa Thần phát cuồng lên.

Trong xe, pheromone hương rượu Brandy và hoa nhài hòa quyện lại thành một mùi hương ngọt ngào khác. Khang Chước toát đầy mồ hôi, cậu sắp tan chảy, mềm nhũn nằm sấp trong ngực Quyền Hoa Thần. Sau khi hắn lùi lại một chút, cậu tự mình đuổi theo hôn tới, dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng của Quyền Hoa Thần.

Pheromone trên người Khang Chước đã trở nên ngọt ngấy, Quyền Hoa Thần sợ hôn tiếp sẽ mất khống chế. Vì thế hắn dời môi hôn lên nốt ruồi nhỏ trên vành tai cậu: "Ngoan, về nhà ăn cơm trước đã."

Trong mắt Khang Chước đẫm nước, giống như vừa mới trải qua một trận mưa xuân, cậu đỏ mặt hỏi Quyền Hoa Thần: "Vậy ăn cơm xong lại hôn chứ?"

Quyền Hoa Thần cười: "Cơm nước xong lại hôn, hôn cả một đêm, được không?"

"Dạ." Khang Chước thẹn thùng gật đầu, thả Quyền Hoa Thần ra để hắn lái xe.

So với Quyền Hoa Thần đã ba năm không về nhà, Khang Chước thường xuyên đến thăm Chu Viện mới giống một đứa con trai của gia đình này, thậm chí Quyền Khải Minh còn nói chuyện với cậu nhiều hơn với Quyền Hoa Thần.

Quyền Hoa Thần thấy vậy rất vui vẻ, hắn chỉ phụ trách rót trà gắp thức ăn cho Khang Chước và hai vị phụ huynh nhà mình. Sau khi ăn cơm xong hắn bị Chu Viện quở trách bóng gió, nói hắn sau khi ra nước ngoài đánh bóng tên tuổi xong giờ về không giống như ngày trước, không còn nói chuyện tâm sự với ba mẹ nữa.

Quyền Hoa Thần thẳng thừng vạch trần bà: "Trước khi ra nước ngoài con cũng không tâm sự với hai người."

Chu Viện trừng mắt nhìn hắn, hắn kéo ngay Khang Chước đến trước mặt: "Đây là để mẹ có thời gian nuôi một đứa con trai nhỏ mà, ưu tú xuất sắc như này mà mẹ còn chưa hài lòng sao?"

Khang Chước không hiểu lắm nhưng vẫn cười cực kỳ ngoan ngoãn, quả nhiên Chu Viện không truy cứu Quyền Hoa Thần nữa, bà kéo Khang Chước ngồi xuống sô pha bắt đầu lải nhải nói chuyện thường ngày. Hơn mười phút trôi qua, đề tài cuối cùng cũng chuyển từ chiếc mũ nồi mới mua của bà đến thỏi son mà bà thích ở cửa hàng hôm nay.

Quyền Hoa Thần vui vẻ ngồi ở một bên ung dung thoải mái trêu chó đùa giỡn, thỉnh thoảng hắn nhận được ánh mắt cầu cứu của Khang Chước nhưng đều giả vờ không nhìn thấy.

Hậu quả của việc làm như thế chính là, buổi tối Khang Chước không chịu qua phòng tìm hắn hôn nhẹ.

Căn phòng lúc nhỏ của Khang Chước vẫn được Chu Viện giữ lại cho cậu, cho đến bây giờ Khang Chước cũng thỉnh thoảng ở lại. Đêm nay cậu ở lại, vốn là muốn nhân lúc tối muộn Quyền Khải Minh và Chu Viện đi ngủ, lén lẻn vào phòng Quyền Hoa Thần tìm hắn. Nhưng sau bữa cơm tối, Quyền Hoa Thần lại vô trách nhiệm đẩy cậu ra ứng phó với màn nói chuyện dai dẳng của Chu Viện. Khang Chước nhìn hắn cầu cứu mà hắn cũng giả vờ không nhìn thấy.

Khang Chước tức giận co người trong chăn, nghĩ thầm đêm nay dù thế nào đi nữa thì cũng không có chuyện cậu đi tìm hắn đâu!

Mười giờ rưỡi tối, Khang Chước tắt đèn. Lúc cậu đang dùng điện thoại đọc một bài báo đặc sắc trên GLAND thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa, sau đó cửa phòng bị đẩy ra thật nhẹ nhàng.

Khang Chước lập tức tắt điện thoại, giả vờ như đang ngủ say.

Sau khi thị giác bị đóng lại, thính giác trở nên nhạy bén hơn.

Khang Chước nghe thấy người nọ lặng lẽ đi vào phòng mình, sau đó đóng cửa lại, chậm rãi đi đến bên giường mình.

Khang Chước tiếp tục giả vờ ngủ, chỉ có nhịp tim bắt đầu tăng nhanh.

Trong bóng đêm Quyền Hoa Thần nhếch khóe miệng, thuần thục xốc chăn chui nửa người vào.

Nhiệt độ cơ thể của Alpha vốn cao hơn Omega. Khang Chước sợ lạnh, mùa đông đi ngủ cậu thích co tròn người lại thành một quả bóng. Nhưng nếu như có Quyền Hoa Thần ở bên cạnh, cậu sẽ duỗi thằng người thành một lát bánh dính lên người Quyền Hoa Thần để sưởi ấm.

Nhưng hôm nay cậu hạ quyết tâm phớt lờ Quyền Hoa Thần, mặc kệ Quyền Hoa Thần ôm cậu như thế nào, cậu cũng sẽ không nhúc nhích, mãi cho đến khi Quyền Hoa Thần hôn lên gáy cậu.

"Anh.. phạm quy! Đừng hôn ở đó!" Khang Chước bị nhấn phải công tắc làm mềm, cuối cùng cậu biến từ một quả bóng cứng rắn cố chấp thành một con bạch tuộc mềm nhũn, tay chân tự động quấn lấy Quyền Hoa Thần.

"Vậy hôn ở đâu đây?" Quyền Hoa Thần nhỏ giọng hỏi cậu, giọng nói vừa trầm vừa khàn, cọ xát bên tai đầy cám dỗ.

Khang Chước ngửi hương rượu Brandy trong không khí đã say đến mơ màng, cậu chủ động dâng môi mình lên, mặc cho Alpha cắn mút.

"Ưm... anh... anh Thần..."

Khi Alpha và Omega có độ phù hợp sấp xỉ một trăm phần trăm hoàn toàn không cần chờ đến kỳ phát tình, chỉ cần một nụ hôn là có thể khơi gợi dục vọng của nhau. Đặc biệt là trong đêm tối bí mật, trên chiếc giường nhỏ riêng tư tràn đầy hương hoa nhài của Omega.

Khang Chước bắt đầu cảm thấy bụng mình không thoải mái, kéo tay Quyền Hoa Thần tới muốn hắn xoa xoa.

Lúc mới ở bên nhau, Khang Chước cảm thấy thân thể mình có chút khác lạ và còn cảm thấy thẹn thùng. Cậu biết phải tránh Quyền Hoa Thần ra. Nhưng số lần nhiều hơn, lần nào cũng phải nhẫn nhịn rất vất vả, cậu lại không thể tiêm thuốc ức chế liên tục, như vậy sẽ gây ra tổn thương cho cơ thể. Vậy nên Quyền Hoa Thần sẽ giúp cậu.

Cậu bị Quyền Hoa Thần chiều hư rồi, ăn một viên kẹo lại muốn viên thứ hai, thứ ba... Cho đến bây giờ, cậu đã dám chủ động đưa tay đòi kẹo ăn.

Quyền Hoa Thần xoa xoa một lúc theo ý muốn của cậu, Omega trong lòng hắn lập tức phát ra từng tiếng rên rỉ như mèo con.

Quyền Hoa Thần mỉm cười cắn lên môi cậu, xốc chăn lên chui cả người vào.

13.

Ở tuổi 22, Khang Chước đã trải qua một năm khá thành công. Cậu và thầy hướng dẫn Lưu Minh đã phát hiện ra chất kết dính phân tử pheromone gây chấn động giới Sinh học, công bố bốn bài báo trên GLAND, và cậu cũng đã lấy được bằng tiến sĩ thành công ở lại trường. Cuối cùng cậu đóng gói tất cả thành tựu và bản thân mình cho Quyền Hoa Thần 34 tuổi.

Bọn họ đã kết hôn.

Dưới sự chứng kiến của người thân và bạn bè, họ trao nhẫn và hứa hẹn bên nhau trọn đời.

Dựa theo mong muốn của Khang Chước, hôn lễ của bọn họ tương đối đơn giản không phô trương, nhưng mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ. Quyền Hoa Thần bao trọn một hòn đảo, chỉ mời người nhà và bạn bè thân thiết, đưa mọi người đến bằng máy bay riêng, ăn uống chơi bời miễn phí, chè chén say sưa ba ngày ba đêm.

Còn Quyền Hoa Thần và Khang Chước thì bay đến nước D hưởng tuần trăng mật ngay sau ngày tổ chức hôn lễ.

Lúc đến khách sạn ven biển đã là buổi tối, phòng nghỉ được Quyền Hoa Thần lựa chọn từ trước, căn phòng có thể thông qua cửa sổ sát đất nhìn thẳng ra ngoài biển rộng. Khang Chước chạy nhanh ra ban công ngay sau khi tắm rửa xong, hóng gió đêm ngắm cảnh biển, cực kỳ thoải mái.

Chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út lấp lánh dưới ánh trăng, Khang Chước giơ tay đưa nó lên trước mặt trăng, trong lòng cậu vẫn cảm thấy hai chữ "kết hôn" này không có chút chân thật nào.

Thực ra cho đến năm ngoái, Khang Chước vẫn cho rằng mọi người trong nhà không phát hiện ra mối quan hệ giữa cậu và Quyền Hoa Thần.

Tuy rằng việc cậu và Quyền Hoa Thần ở bên nhau là chuyện đương nhiên hợp tình hợp lý, không cần phải giấu diếm với gia đình. Nhưng không biết vì sao, Khang Chước luôn có cảm giác mình đang yêu sớm, cảm thấy không thể để người nhà phát hiện.

Quyền Hoa Thần không quan tâm đến điều này, thậm chí hắn còn vui vẻ diễn kịch cùng Khang Chước, hắn vô cùng thích dáng vẻ Khang Chước lén lút dính lấy mình. Chẳng hạn như lúc bọn họ ăn cơm với Chu Viện Quyền Khải Minh, Khang Chước sẽ lặng lẽ nắm tay Quyền Hoa Thần ở dưới gầm bàn.

Bởi vậy Khang Chước vẫn cho rằng bọn họ che giấu cực kỳ hoàn hảo không có kẽ hở. Mãi cho đến một ngày cuối năm ngoái, Chu Viện trông thấy bọn họ dắt chó đi dạo cùng nhau quay về, bà đột nhiên nói: "Sang năm bé ngoan cũng 22 rồi, hai đứa đã nghĩ đến chuyện tổ chức hôn lễ chưa?"

Sau đó Khang Chước mới biết được, không chỉ có Chu Viện mà thực tế Khang Thế Thành cũng nhìn thấu quan hệ giữa cậu và Quyền Hoa Thần từ lâu. Quyền Hoa Thần đã lén lút mời rượu ba vợ không biết bao nhiêu lần.

Lúc này Quyền Hoa Thần xuất hiện bên cạnh cậu, cúi đầu hôn một cái trên mặt cậu: "Em mệt không? Nếu không mệt thì anh đưa em đi dạo bên bờ biển nhé?"

"Dạ được!" Buổi chiều Khang Chước đã ngủ no trên máy bay, hiện tại tinh thần phấn chấn, cậu lập tức thúc giục Quyền Hoa Thần ra ngoài.

Gió biển đêm hè man mát, Khang Chước cởi giày ra đi chân trần trên bãi biển, giẫm lên bóng trăng mắc cạn trong sóng biển. Cậu xoay người đối mặt với Quyền Hoa Thần, vừa đi lùi vừa nói với Quyền Hoa Thần về ý tưởng của mình trong việc cải tiến thuốc ức chế phát tình kiểu mới cho Omega.

Khi nói đến chuyên môn của mình, Khang Chước luôn tràn đầy sức sống, tinh thần phơi phới. Quyền Hoa Thần là thính giả tuyệt vời nhất của cậu, thỉnh thoảng hắn sẽ đưa ra đôi lời đánh giá, sẽ cho Khang Chước rất nhiều cảm hứng, dẫn dắt cậu nói nhiều hơn.

Ánh trăng sáng tỏ chiếu sáng nụ cười nhẹ nhàng của Quyền Hoa Thần, hắn nhìn Khang Chước chăm chú, ánh mắt dịu dàng hơn cả ánh trăng.

Bầu trời đêm trống trải im ắng, sóng biển cuồn cuộn rì rào, chúng nó cũng mê người như khoa học, cũng vô tận không nhìn thấy điểm kết thúc. Nhưng trên con đường thám hiểm học hỏi cần mẫn này, Khang Chước không còn đơn độc nữa.

Trong khoảnh khắc này, dường như Khang Chước cuối cùng cũng đã hiểu được một phần ý nghĩa của hôn nhân. Cậu không lùi lại nữa mà chạy nhanh về phía trước hai bước nhào vào trong vòng tay của Quyền Hoa Thần, hoàn toàn không cần ấp ủ chuẩn bị, lời vừa ra khỏi miệng chính là tình yêu không hề che giấu.

"Anh Thần, em yêu anh, yêu anh rất nhiều, yêu anh nhất."

"Đêm nay miệng em ngọt vậy sao?" Quyền Hoa Thần mỉm cười ôm cậu lên, tiện thể đặt cậu trên tảng đá ngầm cách đó vài bước, đè gáy Khang Chước để cậu cúi đầu hôn mình.

Vẻn vẹn chỉ với một nụ hôn, thậm chí Quyền Hoa Thần còn chưa đi sâu hơn nhưng Khang Chước đã không chịu nổi. Cậu đưa chân kẹp lấy eo hắn, không ngừng vặn vẹo mông. Cậu thở hổn hển thì thầm bên tai Quyền Hoa Thần một câu gì đó, ánh mắt của Quyền Hoa Thần lập tức thay đổi, hắn xoa xoa tuyến thể của Khang Chước: "Kiên nhẫn chút nào." Nói xong, hắn phóng thích pheromone trấn an cậu rồi ôm ngang Khang Chước lên, sải bước trở về.

Trên đường về Khang Chước coi như ngoan ngoãn, nằm sấp trong ngực Quyền Hoa Thần không nhúc nhích. Mà vừa vào phòng khách sạn, cậu bắt đầu ôm ngay lấy Quyền Hoa Thần đòi hôn, khiến cho Quyền Hoa Thần thậm chí không nói được thêm một câu.

Chẳng qua giờ phút này cũng không cần nói thêm gì cả, gốc hoa nhài nhỏ mà Quyền Hoa Thần nâng trong tay nuôi nấng bao năm trời rốt cục cũng cắm rễ ở đất nhà hắn.

Rượu Brandy sôi trào trong không khí, làm ướt từng cánh hoa nhài.

Kỳ phát tình sắp tới của Khang Chước cuối cùng cũng bùng nổ mãnh liệt dưới sự dẫn dắt cố ý của pheromone Alpha.

...

Kỳ phát tình của Khang Chước kéo dài tổng cộng năm ngày, trong phòng khách sạn rộng lớn khắp nơi đều có dấu vết của bọn họ.

Lần cuối cùng là đêm khuya ngày thứ năm, cổ họng Khang Chước đã khàn đặc từ lâu, cậu nhanh chóng kiệt sức ngất đi.

Trên người Quyền Hoa Thần cũng toàn là dấu vết làm tình. Trước tiên hắn lau sạch cho Khang Chước, sau đó lại thay khăn trải giường bẩn thỉu, cuối cùng mới đi tắm rồi quay trở lại, ngồi ở bên giường nhìn khuôn mặt say ngủ của Khang Chước.

Khang Chước dường như đang mơ thấy hắn. Cậu vừa lẩm bẩm gọi "anh Thần", vừa xoay người về phía Quyền Hoa Thần, mở rộng tay giống như là đang muốn chộp lấy thứ gì đó. Quyền Hoa Thần lập tức cầm tay cậu đặt ở bên miệng hôn lên.

Chiếc nhẫn kim cương cứng rắn được bao chặt trong lòng bàn tay, Quyền Hoa Thần khẽ buông lỏng để hai người đan mười ngón tay vào nhau, để hắn ngắm nhìn hai chiếc nhẫn cùng một lúc.

Giờ khắc này, dưới ánh trăng sáng, trong tiếng sóng vỗ, hạnh phúc lặng lẽ lan tỏa, mong muốn trong cuộc đời này đều đã đạt được.

Quyền Hoa Thần cúi người đặt lên trán Khang Chước một nụ hôn.

Ngủ ngon, tình yêu của anh.

________________

Kẹo có lời mún nói: Vậy là truyện đã kết thúc rùi nha 💐💐💐 Cảm ơn mọi ngưòi đã theo dõi và đồng hành cùng mình và tác giả. Tuy rằng cũng có rất nhiều bạn giống mình muốn thêm nhiều hơn nữa, nhưng dù sao chúng ta cũng đã thấy cái kết hạnh phúc của bé Chước và cậu Quyền rồi, coi như cũng viên mãn nhỉ. Có lẽ trong khoảng thời gian viết ngoại truyện, tác giả bận rộn công việc và cuộc sống nên không viết dài được, mọi ngưòi thông cảm cho bả nha. Sau này tác giả cũng sẽ đăng vài mẩu chuyển nhỏ trên weibo, chứ không viết ngoại truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net