Ngoại truyện 3: Thời không song song (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo Mặn Chát

9.

"Anh Thần, anh có thể đừng thích người khác được không. Em sẽ trưởng thành thật nhanh, anh đợi em thêm một chút đi..."

Quyền Hoa Thần chợt tỉnh lại từ trong giấc mơ, hắn hoảng hốt vài giây mới nhận ra giờ phút này mình đang ngồi trên máy bay trở về thành phố A từ nước D. Trong loa phát thanh đang nhắc nhở máy bay sắp hạ cánh, yêu cầu hành khách thắt dây an toàn dựng thẳng ghế ngồi.

Quyền Hoa Thần nhìn điện thoại, bây giờ chưa tới 4 giờ chiều, hắn thở phào nhẹ nhõm, cố gắng xoa dịu những lo lắng trong giấc mơ nhưng không có hiệu quả.

Nửa giờ sau, máy bay hạ cánh, Quyền Hoa Thần ngồi lên xe đưa đón. Xe đưa đón không đủ chỗ ngồi, một vài sinh viên mới tốt nghiệp đứng ở sau ghế ngồi của Quyền Hoa Thần, ríu ra ríu rít nói về chuyện tìm việc làm, khiến cho Quyền Hoa Thần không khỏi nhớ tới Khang Chước. Cậu đã được học thẳng lên nghiên cứu sinh thành công ở lại đại học A, ba năm kế tiếp sẽ tiếp tục theo Lưu Minh làm nghiên cứu.

Nhưng mà những điều này đều không phải chính miệng Khang Chước nói cho hắn biết. Khang Chước thích chia sẻ tất cả những hoạt động trong cuộc sống lên vòng bạn bè, mỗi ngày đăng ít nhất một bài, Quyền Hoa Thần sẽ thông qua những bài đăng này biết được tình hình gần đây của cậu. Hôm qua Khang Chước còn kể khổ trong vòng bạn bè, nói phải sửa luận văn tốt nghiệp đến sứt đầu mẻ trán.

Chỉ là Khang Chước cũng không biết hôm nay hắn về nước, Quyền Hoa Thần cố ý bảo Chu Viện đừng nói cho cậu biết.

"Mấy ngày nữa là em ấy sẽ bảo vệ, gần đây đang bận sửa luận văn, dù sao cũng sẽ gặp mặt, không cần phải gấp gáp trước một hai ngày." Quyền Hoa Thần giải thích với Chu Viện như vậy.

Lời này có vài phần thật vài phần giả, chỉ có trong lòng Quyền Hoa Thần là hiểu rõ nhất.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn tháng sáu nóng như thiêu đốt, không hề giống với đêm đông ba năm trước một chút nào. Nhưng Quyền Hoa Thần vẫn như mọi lần không thể kiềm chế bản thân mà rơi vào trong hồi ức, nghiền ngẫm lại cuộc đối thoại giữa hắn và Khang Chước hết lần này đến lần khác, liên tục giằng xé qua lại giữa lý trí và cảm xúc.

.

Ba năm trước trong phòng làm việc của Quyền Hoa Thần, Khang Chước dường như đã khóc hết toàn bộ nước mắt mà cậu tích góp trong mấy năm qua.

Lần trước Khang Chước khóc như vậy trước mặt hắn là khi mẹ cậu qua đời, Quyền Hoa Thần không dám nghĩ lại lời nói và hành động của mình trong khoảng thời gian đó đã tạo ra bao nhiêu tổn thương cho cậu.

Nhưng Quyền Hoa Thần biết mình không thể không làm như vậy.

Hắn đã đồng hành cùng Khang Chước suốt 10 năm, coi Khang Chước như em trai mà dạy dỗ. Hắn tự tay định hình tính cách và tam quan của cậu, tự hào về thành tựu của cậu, chữa lành vết thương cho cậu, cùng cậu trải qua vô số những ngày đêm vui buồn. Bọn họ chia sẻ cuộc sống với nhau, từ lâu đã khắng khít không thể tách rời.

Nhưng việc khắng khít không thể tách rời như này là đúng sao?

Hắn thật sự đã quá thân thiết với Khang Chước, thân thiết đến mức vượt quá ngưỡng thân mật của người nhà. Đến lúc Khang Chước mười ba tuổi, cậu vẫn nhào vào trong ngực Quyền Hoa Thần mỗi khi có cơ hội, dùng phòng tắm của Quyền Hoa Thần để tắm rửa mà vẫn không nhớ đến chuyện phải khóa cửa lại.

Không phải là Quyền Hoa Thần không nhận ra được cái gọi là ranh giới "anh em" giữa bọn họ đang dần mập mờ ái muội. Hắn nhắm mắt làm ngơ để sự biến hóa này xảy ra, có lẽ là bởi vì sâu trong góc tối âm u thầm kín nào đó, hắn khao khát sự biến hóa này xuất hiện.

Vậy là hậu quả tồi tệ kéo tới, hắn đã dẫn dụ Khang Chước phân hóa, cả đời này Khang Chước sẽ phải phụ thuộc vào pheromone của hắn.

Sẽ có người chấp nhận Omega của mình không thể kháng cự pheromone của Alpha khác mà không e ngại gì sao?

Cứ như vậy, Quyền Hoa Thần trở thành chướng ngại vật vĩnh viễn khó có thể vượt qua trên con đường lựa chọn bạn đời tương lai của Khang Chước.

Sau khi Khang Thế Thành biết chuyện này, tuy rằng ông không nói gì nhưng Quyền Hoa Thần rõ ràng cảm giác được thái độ của ông dành cho hắn đã thay đổi, đây chính là đáng đời hắn.

Cho nên bây giờ, hắn phải sửa chữa lại mối quan hệ của bọn họ.

Khang Chước mới 15 tuổi, có rất nhiều chuyện cậu vẫn chưa hiểu rõ, nhưng Quyền Hoa Thần lớn hơn cậu 12 tuổi, hắn nhất định phải tỉnh táo. Mặc kệ gần nửa năm qua hắn đã phải sống không bằng chết trong kỳ nhạy cảm, hắn cũng không cho phép bản thân có bất kỳ suy nghĩ dung tục nào cả.

Vì vậy Quyền Hoa Thần quyết tâm đứng cách Khang Chước ba bước, giả vờ thờ ơ trước nước mắt của cậu.

"Khang Chước, em còn nhỏ, đợi em lớn thêm một chút thì sẽ hiểu, tình cảm hiện giờ của em căn bản không phải là tình yêu. Chẳng qua là anh vẫn luôn cùng em trải qua quãng thời gian trưởng thành, bù đắp vai trò người ba còn thiếu của em, lại còn dẫn dụ em phân hóa. Vậy nên em mới có thể cảm thấy không thể rời khỏi anh, sau này từ từ em sẽ hiểu..."

"Vậy phải lớn đến bao nhiêu tuổi thì 'thích' mới là 'yêu' đây?"

Khang Chước hoàn toàn không đợi được hắn nói xong, cậu lấy mu bàn tay lau đi nước mắt liên tục chảy dài trên mặt, cố gắng tranh luận với Quyền Hoa Thần: "Là 18 tuổi, 22 tuổi, hay là 30 tuổi? Nếu em luôn thích anh, thích anh đến 100 tuổi, phải tính từ ngày nào thì 'thích' của em có thể được coi là 'thích' của người lớn?"

Khang Chước rất thông minh, cậu muốn dùng logic thảo luận về tình yêu với Quyền Hoa Thần, Quyền Hoa Thần không thể làm đối thủ của cậu. Nhưng thực tế kết quả của cuộc cãi vã này đã không còn quan trọng nữa, bởi vì bắt đầu từ lúc Khang Chước rơi lệ, Quyền Hoa Thần đã là bên thua cuộc.

"Ít nhất phải đợi cho đến khi em có thể chịu trách nhiệm về lời nói và hành động của mình. Bé ngoan, trước hết em phải hiểu, anh đến nước D là vì công việc, cũng không phải là muốn trốn tránh em. Bất luận sau này có chuyện gì xảy ra, em có lựa chọn thế nào thì anh vẫn là anh trai của em. Điều này cũng sẽ không thay đổi dù cho anh có Omega hay là em có Alpha, chúng ta vẫn là người một nhà."

"Không giống, như vậy không giống..." Khang Chước biện giải vô ích, nước mắt vỡ vụn thành từng giọt rơi xuống từ hốc mắt cậu. Cậu biết không ai sẽ tin tưởng lời hứa hẹn không có hiệu lực của một Omega 15 tuổi, nhưng ngoại trừ lời hứa ra thì cậu không còn gì nữa.

Khang Chước gần như tuyệt vọng nhìn Quyền Hoa Thần: "Ba năm, ba năm sau em sẽ 18 tuổi, em sẽ trở thành Omega tốt nhất thế giới. Anh Thần, đến lúc đó anh hãy trở về thăm em, được không, có được không anh?"

Quyền Hoa Thần im lặng lúc lâu, ý thức đạo đức của người làm anh và dục vọng đen tối không thể nói ra đang âm thầm đánh giết lẫn nhau, cuối cùng hắn gật đầu, nói "Được" với Khang Chước.

Thế nhưng, ba năm là khoảng thời gian hơn một ngàn ngày cực kỳ dài. Ban đầu ngày nào Khang Chước cũng quấn lấy hắn đòi gọi video, đến nửa năm sau phải cách mấy ngày cậu mới tới tìm hắn một lần. Sau hai năm, Quyền Hoa Thần chỉ có thể thông qua vòng bạn bè của Khang Chước biết được cuộc sống của cậu.

Tháng trước, Khang Chước đăng một bức ảnh chụp, là hình một bông hồng đỏ rực rỡ nằm bên cạnh đĩa peptri trên bàn làm việc trong phòng thí nghiệm của cậu, kèm theo một dòng chữ:

【Hy vọng anh ấy sẽ thích】

Quyền Hoa Thần mở khung chat với Khang Chước, gõ xuống vài dòng chữ, trước khi gửi chúng đi lại xóa sạch toàn bộ, cuối cùng hắn không hề nói gì cả.

.

Xe đưa đón đến trạm dừng, hành khách lần lượt xuống xe, Quyền Hoa Thần mất tập trung đi ở cuối hàng, xuôi theo dòng người đến chỗ lấy hành lý.

Một giờ trước Chu Viện gửi tin nhắn cho hắn, nói tạm thời sẽ đổi tài xế đến đón, bảo Quyền Hoa Thần đợi ở cửa ra một lát.

Quyền Hoa Thần đợi một lát là đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, hắn đang định tự mình bắt xe trở về thì bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc Volkswagen màu đen đơn giản dừng trước mặt mình.

Tài xế hạ cửa sổ xe xuống, để lộ một đôi mắt màu xám trong trẻo cùng với ba nốt ruồi nhỏ trên mặt, ngượng ngùng nói: "Phần mềm chỉ đường xảy ra chút vấn đề, anh Thần, em xin lỗi vì đã đến trễ."

Khang Chước nói xong thì đi xuống xe, vòng qua thân xe, xấu hổ đứng ở trước mặt Quyền Hoa Thần, cậu chỉ thấp hơn Quyền Hoa Thần một cái đầu.

Cậu đã thực sự trưởng thành.

Giống như một cây trúc non cuối cũng đã phá đất trồi lên, vừa mảnh khảnh lại cứng cỏi, có vẻ như sẽ không còn nhào vào trong ngực Quyền Hoa Thần khóc lóc nữa. Nhưng trong đôi mắt kia vẫn tràn đầy sự ngây thơ thuần túy giống như khi còn bé, ngay khi nhìn thấy Quyền Hoa Thần sẽ bắn ra niềm vui thích đến chói mắt.

Phải mất vài giây Quyền Hoa Thần mới định thần lại: "Không sao, anh cũng mới xuống máy bay được một lúc thôi."

Khang Chước muốn giúp hắn xách vali nhưng Quyền Hoa Thần không để cậu làm, hắb tự mình vòng ra phía sau xe mở cốp xe ra, tiếp đó hắn đứng sững tại chỗ ——

Hoa hồng đỏ tràn đầy trong cốp xe, phía trên còn được đặt một hộp quà hình trái tim với dải ruy màu băng hồng quấn quanh, không biết bên trong chứa thứ gì. Quyền Hoa Thần lập tức nghĩ tới hình ảnh chụp đóa hoa hồng trên vòng bạn bè của Khang Chước.

Khang Chước sờ sờ vành tai hơi nóng lên của mình, trên người cậu dần dần tỏa ra hương thơm của hoa nhài.

"Anh Thần, mừng anh về nhà."

10.

Đối với những người đã lâu không gặp mặt, đến khi gặp lại sẽ luôn sinh ra cảm giác xa cách hơi khó xử. Mặc dù ngay lúc vừa nhìn thấy Quyền Hoa Thần Khang Chước đã muốn chạy đến ôm chầm lấy hắn, nhưng trong giây phút đối phương rũ mắt nhìn về phía mình, Khang Chước vẫn nhút nhát không dám.

Quyền Hoa Thần dường như không thay đổi chút nào so với ba năm trước, vẫn là bộ vest chỉnh tề bao quanh đường cong cơ bắp săn chắc của Alpha. Không giống như hồi cậu còn bé, giờ đây Khang Chước sẽ thông qua góc độ của một Omega mà ngắm nhìn hắn, khí chất của người anh trai đáng tin cậy của Quyền Hoa Thần đã biến thành sức hấp dẫn của Alpha thành thục. Cho dù không bị pheromone ảnh hưởng, Khang Chước vẫn sẽ đỏ mặt tía tai ngay lập tức.

Nhưng còn có một thứ cũng không thay đổi, chính là thái độ của Quyền Hoa Thần đối với cậu.

Cảm giác xa cách.

Cảm giác xa cách rất rõ ràng.

Không cho cậu chạm vào vali, ngồi ở ghế phụ dựa sát người vào cửa sổ. Khi nói chuyện với cậu đều mang theo giọng điệu lãnh đạm, giống như đang nói cho Khang Chước biết không được tới gần.

Hôm nay cậu có thể tới đón Quyền Hoa Thần hoàn toàn là ngoài ý muốn, bởi vì Chu Viện đột ngột phải đi công tác ở thành phố Lâm, đi cùng tài xế trong nhà, vậy nên mới nhờ Khang Chước ra sân bay đón Quyền Hoa Thần giúp bà. Mãi cho đến lúc đó Khang Chước mới biết được, thì ra Quyền Hoa Thần sắp trở về thành phố A, sau ba năm lẻ năm tháng, Quyền Hoa Thần rốt cuộc cũng sắp về rồi.

Trong ba năm qua, Khang Chước đã ép bản thân học được cách kiềm chế. Từ khoảng thời gian đầu mỗi ngày đều quấn lấy Quyền Hoa Thần muốn gọi video, rồi dần dần tìm hắn một tuần một lần, sau đó là một tháng một lần. Bởi vì Quyền Hoa Thần thật sự quá bận rộn, lúc gọi video với Khang Chước hầu như đều đang ở trong văn phòng, ngay cả giấc ngủ cũng cực kỳ ít ỏi, Khang Chước không thể thiếu hiểu chuyện như thế được.

Khang Chước cảm thấy mình đã trưởng thành, cậu đã học được cách kiềm chế lý trí của người lớn, hoàn toàn có thể rời khỏi cánh chim che chở của Quyền Hoa Thần. Cậu đã học tập chăm chỉ, làm nghiên cứu, trở thành sinh viên được Lưu Minh coi trọng nhất, từ lâu đã là một người trưởng thành có thể tự mình đảm đương mọi việc. Nhưng dường như cậu vẫn không có được tình cảm của Quyền Hoa Thần.

Khang Chước ăn tối tại nhà Quyền Hoa Thần, trước khi Chu Viện rời đi đã dặn dò người làm chuẩn bị đồ ăn trước, một nửa là món Khang Chước thích, nửa còn lại là món Quyền Hoa Thần thích. Chỉ có điều hai người bọn họ đều không ăn nhiều, Quyền Hoa Thần không muốn ăn vì vừa ngồi máy bay lâu, còn Khang Chước thì không có cảm giác thèm ăn.

Trước khi Khang Chước về nhà mình, Quyền Hoa Thần cầm lấy hoa hồng và hộp quà trong cốp xe của cậu. Nhưng hắn không mở hộp quà ra nhìn xem bên trong có gì, chỉ nói với cậu: "Lần sau đừng để hoa trong cốp xe như thế này, rất khó dọn dẹp."

Khang Chước mất hơn một tháng để chuẩn bị thứ trong hộp quà kia, đó là một hình vẽ hoa hồng được cậu tạo thành bằng vi khuẩn nuôi trong đĩa peptri. Cậu dành vào đấy rất nhiều tâm tư, thất bại hơn trăm lần mới nuôi được một đóa hoa hồng kia, cũng không biết Quyền Hoa Thần có mở ra xem không, có thích nó không.

Khang Chước về đến căn nhà chỉ có một mình cậu, nằm trên giường đợi thẳng đến 12 giờ vẫn không nhận được bất kỳ tin nhắn nào của Quyền Hoa Thần. Khang Chước không ôm hy vọng nữa, cậu mở vòng bạn bè ra, đăng một dòng chữ:

【Hình như anh ấy không thích nó】

Giống như mọi lần, trước khi đăng bài, cậu sẽ chọn chỉ hiện thị với anh Thần.

Khang Chước không phải là một người thích chia sẻ cuộc sống của bản thân, nhưng ham muốn chia sẻ của cậu với Quyền Hoa Thần đã trở thành thói quen suốt mười năm qua. Nếu Quyền Hoa Thần không có thời gian nghe cậu nói, vậy thì cậu đổi sang một phương thức khác, lặng lẽ mang cuộc sống của mình làm thành đồ trưng bày đặt trong tủ kính ven đường, hy vọng Quyền Hoa Thần sẽ thỉnh thoảng dừng lại nhìn xem một chút.

Mỗi ngày cậu sẽ đăng ít nhất một bài trong vòng bạn bè, chẳng hạn như hôm nay trời mưa, hôm nay bông cải xanh ở căng tin rất ngon, hôm nay thí nghiệm thành công chỉ trong một lần làm ... Gần một ngàn năm trăm bài đăng hoạt động, hầu như đều chỉ hiện thị với một mình Quyền Hoa Thần.

Nỗi thất vọng làm tăng thêm sức nặng của cơn buồn ngủ, ngày mai cậu còn phải tiếp tục sửa luận văn, Khang Chước quyết định cất điện thoại định đi ngủ. Nhưng đúng lúc này, trên WeChat đột nhiên xuất hiện một chấm đỏ nhỏ, Khang Chước lập tức tỉnh cả người. Khoảnh khắc trên vòng bạn bè của cậu đã nửa năm không có ai bình luận, chấm đỏ này chỉ có thể đến từ một người.

Khang Chước lo lắng mở vòng bạn bè ra, nhận được một câu trả lời mới.

Anh Thần:【Không phải là anh không thích.】

Khang Chước tức khắc ngồi bật dậy trên giường, cậu cảm thấy hai má mình bắt đầu nóng bừng lên, cả người cũng kích động theo. Cậu muốn gọi điện thoại ngay cho Quyền Hoa Thần nhưng lại lo lắng Quyền Hoa Thần sắp đi ngủ, vì thế cậu cẩn thận nhắn tin Wechat:【Sao anh Thần còn chưa ngủ?】

Ngay sau đó Khang Chước nhận được hồi âm của Quyền Hoa Thần:【Thế sao em chưa ngủ? Mai em còn phải sửa luận văn, đi ngủ sớm đi.】

Quyền Hoa Thần đợi vài phút cũng không thấy Khang Chước trả lời, cho rằng cuộc đối thoại cứ kết thúc như vậy, nhưng không lâu sau điện thoại lại thông báo có tin nhắn mới.

Bé Ngoan:【Anh Thần, chủ nhật tuần sau anh có rảnh không?】

Quyền Hoa Thần hỏi cậu:【Sao vậy?】

Bé Ngoan:【Chủ tuần sau là lễ tốt nghiệp, ba em bận không đi được...】

Quyền Hoa Thần không hề do dự:【Anh rảnh, em nhớ gửi thời gian và địa điểm cụ thể cho anh.】

Bé Ngoan:【Meme mèo con vui vẻ quằn quại

Gần như chỉ trong tích tắc, trên vòng bạn bè của Quyền Hoa Thần lại có thêm một bài đăng mới của Khang Chước —— Là một meme mèo con vui vẻ quằn quại, Quyền Hoa Thần mỉm cười, ấn một like cho cậu.

11.

Ngày diễn ra buổi lễ tốt nghiệp của Khang Chước, Quyền Hoa Thần đã đến đại học A từ rất sớm. Hắn cố ý chọn vị trí có tầm nhìn tốt nhất ở khu vực chỗ ngồi của phụ huynh, hắn còn mang theo máy ảnh chuyên nghiệp mượn được từ Liêu Nhất Phàm, rồi chờ Khang Chước lên sân khấu.

Khang Chước là đại biểu sinh viên tốt nghiệp ưu tú, sẽ lên phát biểu khi buổi lễ bắt đầu. Cậu mặc áo và đội mũ cử nhân đứng ngay ngắn trên sân khấu, trong khán phòng lập tức vang lên một tràng pháo tay, còn có người lớn tiếng gọi tên Khang Chước.

Có lẽ là vì có chút hồi hộp xấu hổ, gò má Khang Chước ửng hổng lên, nhưng ánh mắt của cậu vẫn luôn kiên định.

Quyền Hoa Thần tràn đầy cảm giác tự hào, nhưng đồng thời hắn cũng thấy tiếc nuối. Thông qua ống kính máy ảnh, Quyền Hoa Thần nhìn thấy Khang Chước ở đằng xa đang nhìn thẳng về phía này, hắn không nhịn được mà nghĩ, nếu như lúc trước không lựa chọn rời đi thì hắn sẽ được tận mắt chứng kiến bao nhiêu khoảnh khắc chói lọi của Khang Chước.

Bởi vì trưởng khoa muốn chụp ảnh với mỗi sinh viên mà mình vắt dãi mũ cho, vì vậy lễ tốt nghiệp của toàn bộ khoa Sinh học kéo dài khoảng hai ba tiếng đồng hồ. Tuy nhiên sau khi quá trình vắt dải mũ của mỗi chuyên ngành trong khoa Sinh học kết thúc, Khang Chước lại bị bạn học kéo đến sân thể dục bên ngoài hội trường chụp ảnh. Cậu gửi tin nhắn cho Quyền Hoa Thần, bảo hắn chờ một lát.

Sau khi Quyền Hoa Thần nhận được tin nhắn cũng ra ngoài theo, đúng lúc bắt gặp Khang Chước đang ký tên chụp ảnh chung với bạn học trước bức tường chữ ký, sau đó nhóm người nói cười đi ra sân thể dục.

Quyền Hoa Thần cũng đi đến bức tường chữ ký sau khi bọn họ rời đi, hắn nhanh chóng tìm được chữ ký của Khang Chước cùng một dòng chữ nhỏ đầy ý nghĩa —— Cầu chúc thế giới hòa bình!

Quyền Hoa Thần cảm thấy thật thú vị, hắn dùng máy ảnh chụp lại, rồi nghĩ khi nào về có thể làm cho Khang Chước một cuốn album ảnh tốt nghiệp.

Trên con đường rợp bóng cây trong khuôn viên trường, khắp nơi đều là tiếng cười nói vui vẻ của sinh viên. Ngôi trường cũ với hơn trăm năm lịch sử này đã chứa đựng thanh xuân của không biết bao nhiêu người, có của Khang Chước, cũng có của Quyền Hoa Thần.

Bọn họ đã xa nhau hơn ba năm, nhưng dường như theo một góc nhìn khác, giữa bọn họ đã xuất hiện một vài giao điểm kỳ diệu xuyên qua cả không gian và thời gian.

Từ cổng chính của trường học trải dài đến đường lớn rợp bóng cây trong khuôn viên trường, nơi Quyền Hoa Thần đi qua, Khang Chước cũng đã đi qua. Biết đâu bọn họ còn học cùng một môn cùng một giảng đường, ngồi cùng một vị trí đọc sách trong thư viện, cùng đến một căng tin dùng bữa...

Quyền Hoa Thần đứng dưới bóng cây bên ngoài sân thể dục, nhìn Khang Chước đang tươi cười rạng rỡ ở phía xa xa, hắn cũng bất giác cong khóe mắt lên.

Ánh mặt trời đầu tháng bảy quá chói chang, nhóm sinh viên chỉ ở lại sân thể dục một lúc rồi dự định rời đi. Quyền Hoa Thần nhìn thấy Khang Chước xách balo bước nhanh về phía mình, hắn đang định tiến tới đón cậu thì đột nhiên có một vài nam sinh ngăn Khang Chước lại, trong đó có một người đưa bó hoa trong tay cho Khang Chước.

Quyền Hoa Thần không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ là không lâu sau bạn học sau lưng Khang Chước bắt đầu ồn ào. Khang Chước luống cuống tay chân cầm lấy bó hoa, giống như đang ôm một củ khoai lang nóng bỏng tay. Cậu muốn trả lại hoa cho đối phương, nhưng đối phương không chịu nhận, tiếng đùa giỡn của mọi người càng lớn hơn.

Khang Chước và Alpha trước mặt này chẳng qua chỉ là quen biết sơ sơ, bọn họ từng cùng nhau tham gia câu lạc bộ tennis, Khang Chước lớn hơn y một khóa.

Khi đối phương cầm hoa đi tới nói tốt nghiệp vui vẻ với Khang Chước, Khang Chước cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cười nói cảm ơn y, nhưng sau đó Alpha nói: "Đàn anh, em đã thích thầm anh gần hai năm, có thể cho em một cơ hội theo đuổi anh được không?"

Nếu biết trước đối phương tặng hoa là có ý tứ này thì ban nãy Khang Chước nhất định sẽ không nhận.

Bạn tồi Chử Vệ Lâm ở đằng sau cầm đầu nhóm đùa giỡn, Khang Chước xấu hổ đến mức hận không thể tìm một lỗ để chui vào: "Không không không, tôi xin lỗi tôi xin lỗi... Hoa, hoa này tôi không thể nhận..."

Alpha lộ ra vẻ mặt thất vọng: "Không sao đâu, anh cứ nhận hoa đi."

"Khang Chước!"

Từ xa có người gọi tên Khang Chước, mọi người cùng nhau nhìn về phía nguồn âm thanh phát ra, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc vest đang đứng thẳng người bên cạnh sân thể dục. Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng khí thế uy nghiêm của người đàn ông này vẫn khiến mọi người khẽ run rẩy.

Chỉ có Khang Chước là nhảy nhót chạy vội tới, cậu giống như một bé cún con nhìn thấy chủ nhân.

Quyền Hoa Thần nhận lấy hoa và balo trong tay Khang Chước, lịch sự gật đầu với các bạn học của cậu. Sau cùng ánh mắt bén như dao của hắn xuyên qua Alpha vừa tặng hoa cho Khang Chước, tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net