Chương 61 - GIẢI ĐỀ THI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khúc Duyệt đang gây áp lực cho Bì Bì, quay đầu nhìn Nguyên Hóa Nhất: "Quyết định nhanh như vậy sao, không bàn bạc với mọi người ư?"

Nguyên Hóa Nhất hơi nhếch môi: "Năm người một hạc với năm đề, có thể bàn bạc được gì đây, chi bằng sớm đưa ra quyết định."

Khúc Duyệt mỉm cười: "Về đề thứ năm, ta bổ sung thêm thế này, ta đã nói đập tượng băng do Cửu Hoang tiền bối khắc, nghĩa là không phải bất cứ tượng băng nào của hắn cũng được, phải là tượng hắn đang điêu khắc."

Vẻ mặt tươi cười của Nguyên Hóa Nhất vẫn không thay đổi, nhưng tên tiểu nhân trong lòng đã giơ ngón giữa với nàng, nha đầu thúi này rõ ràng là muốn tăng thêm khó khăn cho hắn.

Vốn dĩ Nguyên Hóa Nhất cũng không muốn lợi dụng sơ hở vì quá đơn giản, không có tính thách thức. Những đề thi kia, trừ chuyện chọc giận Huyễn Ba mà hắn không hiểu biết, đều có sơ hở để chui vào, ngay lúc Khúc Duyệt nói xong, hắn đã nghĩ ra rồi. Nhưng hắn xem thường. Thi đấu cùng một đám nhóc chưa đủ lông đủ cánh, còn lợi dụng sơ hở, chẳng khác nào vả mặt đường đường quốc sư của Thiên Phong quốc. Vì vậy, hắn chỉ tính đến khả năng chiến thắng mà không tận dụng sơ hở, nên cuối cùng lựa chọn Cửu Hoang.

Nguyên Hóa Nhất cũng nhìn ra Khúc Duyệt đã phát hiện sự hiện diện của hắn, nhưng nàng không đoán được thân phận hắn, chỉ xem hắn như kẻ chống lưng cho Yến Hành Tri.

Nguyên Hóa Nhất không cố bắt chước Yến Hành Tri, mỉm cười đáp: "Không thành vấn đề."

Nụ cười ấy, thần thái ấy khiến Khúc Duyệt hoảng hốt, chớp chớp mắt nói: "Vậy được, ngươi cứ mạnh dạn thử một lần, có ta ở đây rồi, dù không thành công ngươi cũng không bị đánh chết."

Nguyên Hóa Nhất vuốt ve nếp gấp chỗ vạt áo, động tác vô cùng ưu nhã: "Đã hiểu."

Khúc Duyệt lại nghiêm túc dò hỏi mọi người: "Còn có câu hỏi gì không?"

Hạ Cô Nhận đang định nói chuyện, Bì Bì hét lớn cướp lời: "Không có."

Hạ Cô Nhận lại chuẩn bị nói, Trục Đông Lưu liền vội vàng ngắt lời: "Không có ạ!"

Quân Thư nhìn Hạ Cô Nhận lắc đầu, ý bảo hắn câm miệng. Tình hình trước mắt, càng hỏi nhiều, tiên sinh càng đưa thêm nhiều điều kiện, không có nhiều quy tắc sẽ càng dễ dàng hơn.

Vân Kiếm Bình tuy rằng không hiểu lắm nhưng nàng đã không còn là đầu tàu nóng nảy nữa, biết nhìn thái độ của người khác trước.

Không tồi.

Khúc Duyệt rất hài lòng với kết quả dạy dỗ của mình, bẻ cong mấy cái kiếm tu thẳng tắp, quỷ mới biết nàng đã hao phí bao nhiêu tâm tư.

"Ta còn mấy câu muốn nói, từ giờ trở đi, không ai được làm lộ đề thi ra ngoài." Khúc Duyệt bổ sung thêm, "Không hạc nào được để lộ. Tóm lại, không thể để Vi sư tôn và các đối tượng khác biết đây là bài thi khảo hạch, khiến những người đó du di cho các người. Đã hiểu chưa?"

Mọi người đồng thanh: "Đã hiểu!"

Khúc Duyệt: "Vậy ta tuyên bố, cuộc thi chính thức bắt đầu."

Mọi người: "Xin lĩnh mệnh!"

Nguyên Hóa Nhất là người đầu tiên bước ra khỏi hàng, mắt nhìn hướng sân trước phòng Khúc Duyệt và đi thẳng đến đó.

Khi đi ngang qua Khúc Duyệt, cách nàng một bả vai, bước chân Nguyên Hóa Nhất thoáng khựng lại một chút. Thật ra, kể từ lần cuối cùng gặp nàng ở khách điếm nọ, hắn vẫn luôn cảm thấy nàng có gì đó quen thuộc, tựa như đã từng gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Có lẽ vì nàng giống Đát Thi, đều là nhạc tu?

Nguyên Hóa Nhất thu lại tâm tư tiến vào trong viện.

Những người còn lại đứng bất động tại chỗ, Khúc Duyệt cũng không để ý đến bọn họ nữa, trở về phòng mình.

Nguyên Hóa Nhất vừa vào trong sân, thấy trước mặt kẻ tà tu kia đã dựng một khối băng hình hộp chữ nhật cao bằng người thật, trông giống hệt cục nước đá bị đóng băng qua đêm trong một chiếc quan tài chứa đầy nước. Bên phải khối băng có một tượng gỗ đang lơ lửng trong không trung. Bên trái là một cái túi đựng dụng cụ bằng da, bên trong chứa khoảng sáu bảy chục dao và dùi với đủ mọi loại và kích cỡ. Trên tay kẻ kia đang cầm một cái dùi hình chóp nho nhỏ, hắn hơi khom lưng cẩn thận mài bỏ những góc thừa trên khối băng.

Nguyên Hóa Nhất hoàn toàn không hiểu, chỉ cần bắt một cái quyết là có thể hoàn thành chuyện này rồi, sao cứ phải cực nhọc như vậy? Hắn đứng quan sát một lát, sau đó không bước lên nói chuyện với người kia mà xoay người ra khỏi sân, bước vào phòng mình trong thiên viện.

— —

Quân Thư nhìn "Yến Hành Tri" bình tĩnh tự tại đi vào rồi lại ra, hâm mộ nói: "Xem ra Yến sư huynh đã có định liệu rồi."

Vân Kiếm Bình hơi nhụt chí: "Hắn chắc chắn trúng tuyển, tám phần là ta bị đá ra."
Trục Đông Lưu cười khổ: "Ta không dám tưởng tượng đến chuyện chơi cờ với Nhiếp Chính Vương."

Hạ Cô Nhận ngược lại chẳng cảm thấy gì, ôm kiếm nói: "Bất luận là ai được đi thi đấu, Phúc Sương chúng ta có thể rửa mối nhục xưa là được rồi."

Thấy cả đám giống hệt cà tím phơi sương, Bì Bì trợn mắt: "Trừ đề thứ năm ra, bốn đề kia đều rất đơn giản, các người nghĩ cẩn thận đi."

Trục Đông Lưu lắc đầu: "Ta thật sự không thể nghĩ ra biện pháp để thắng Nhiếp Chính Vương."

Bì Bì cười: "Đã biết không đấu lại, sao ngươi cứ khăng khăng nắm lấy Nhiếp Chính Vương làm gì? Sao cứ phải một hai đi chơi cờ với Cuồng Ma Nửa Ván hả? Để ta đoán xem, vì ngươi chơi cờ cũng rất giỏi chứ gì?"

Trục Đông Lưu sửng sốt, một lát sau, giống như đã được khai sáng: "Ta hiểu rồi."

Tiên sinh cố tình thiết lập các đề thi như vậy là để đánh lừa suy nghĩ của bọn họ. Khi thi đấu, mọi người luôn theo bản năng chọn thứ họ giỏi nhất mà bỏ qua những việc đơn giản hơn.

Trục Đông Lưu trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt kiên quyết: "Ta chọn khiêu chiến Vi sư tôn!"

"Vậy ai chơi cờ với Nhị Thúc của ta? Không thể cho Nhị Thúc biết đề thi mà muốn thắng thúc ấy là không có khả năng đâu, từ nhỏ đến lớn, khi chơi cờ thúc chưa bao giờ nhường ta cả." Quân Thư nhìn về phía Bì Bì, ánh mắt mang theo ý dò hỏi.

Vân Kiếm Bình đột nhiên nảy ra sáng kiến: "Tiên sinh chỉ nói là chơi cờ với Quân thúc thúc, không nói là phải chơi cờ vây, chơi cờ khác cũng được nhỉ?"

Dáng vẻ của Bì Bì như đang rất đau đầu, nó dùng cánh gãi gãi: "Ngươi thấy đổi sang loại cờ khác, ngươi có thể thắng Nhiếp Chính Vương sao?"

Quân Thư lúng túng nói: "Loại nào cũng không được. Không có cờ nào mà Nhị Thúc không biết chơi. Cho dù có thì sau khi giảng cho thúc ấy hiểu quy tắc, thúc cũng có thể khiến chúng ta khóc ròng đấy."

"Vậy thì xong rồi!" Vân Kiếm Bình hết cách.

"Cho nên lần khảo hạch này, cần phải suy xét ba khía cạnh. Thứ nhất, tận dụng sơ hở. Thứ hai, bắt lấy nhược điểm của các trưởng bối."

Bì Bì vỗ vỗ cánh, ý bảo Vân Kiếm Bình tới gần rồi nói cho nàng biết một ý. Mắt đẹp của Vân Kiếm Bình sáng lên.

Bì Bì nói tiếp: "Về phần Cư viện trưởng, chỉ Quân Thư mới có thể nghĩ cách."

Quân Thư căng thẳng nói: "Được, ta sẽ nghĩ cách."

Cánh hạc lại chỉ về phía Hạ Cô Nhận, Bì Bì hắc hắc cười rộ lên: "Như vậy, khiêu chiến tiền bối Huyễn Ba sẽ giao cho ngươi."

Hạ Cô Nhận nghe nó nói xong cách làm, cả khuôn mặt đều tái đi: "Ta không làm!"

Bì Bì chậc lưỡi: "Là ai đã nói chỉ cần Phúc Sương có thể rửa mối nhục xưa thì sao cũng được?"

"Nhưng mà..." Hạ Cô Nhận định cãi lạ.

"Người khác hy sinh thế nào cũng được, chỉ mình ngươi không hy sinh được phải không?" Bì Bì đập đầu hắn.

Hạ Cô Nhận bị nghẹn không cãi được, nghiến răng, làn da màu đồng trên cổ đỏ cả lên.

Sau khi phân chia nhiệm vụ xong, Quân Thư tò mò nhìn Bì Bì: "Vậy còn ngươi?"

Những người khác cũng nhận ra, nhìn về phía Bì Bì.

Bì Bì không nhanh không chậm chải chuốt lông chim: "Ta hả, ta sẽ xem xét đến khía cạnh thứ ba của lần khảo hạch này."

— —

Trên phù không đảo của Vi Tam Tuyệt.

Nghe báo Trục Đông Lưu đến bái kiến, Vi Tam Tuyệt nhíu mày, thầm nghĩ phải chăng nha đầu kia phái tên này đến. Nhưng ai cũng biết hắn ghét nhất hậu nhân Thiên Ma Hỏa, dù nha đầu ấy không phái Hạ Cô Nhận cũng sẽ không đưa Trục Đông Lưu đến.

Vi Tam Tuyệt càng thêm khó hiểu với ý đồ đến gặp của Trục Đông Lưu, hơi cân nhắc rồi nói với kiếm hầu: "Cho hắn vào."

Trục Đông Lưu cúi đầu đi vào, tim nhảy thình thịch trong ngực, không dám thở mạnh.

Vi Tam Tuyệt đứng trong đại sảnh, toàn thân đen tuyền, Trầm Mặc kiếm giắt sau thắt lưng, nhìn hắn tiến đến: "Chuyện gì?"

Trục Đông Lưu cởi xuống thanh kiếm đeo sau lưng, hai tay trình lên: "Sư tôn, trước đây đệ tử chọn được thanh kiếm này ở Kiếm Các, gọi là Kiến Vi. Sau mấy ngày tìm hiểu, đệ tử phát hiện, kiếm này dường như ẩn chứa ma hỏa, đã dò hỏi mấy vị phu tử nhưng đều không tìm ra gì. Khúc tiên sinh khuyên đệ tử đến thỉnh sư tôn nhìn một chút."

Nghe được hai chữ "ma hỏa", Vi Tam Tuyệt nói: "Trình lên đi."

Kiếm hầu lấy kiếm trong tay Trục Đông Lưu dâng lên cho Vi Tam Tuyệt, "xoẹt" một tiếng, Kiến Vi ra khỏi vỏ, kiếm âm vang lên vù vù.

Trục Đông Lưu cúi đầu, cố nén nụ cười vui sướng.

Vi sư tôn rút kiếm.

Qua cửa rồi.

— —

Bên trong chưởng viện các.

Quân Thư quỳ trên mặt đất, ôm đùi Cư Bất Khuất, dàn dụa nước mắt nước mũi: "Sư phụ, người có biết đồ nhi vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn đi dự thi không?"

"Nhị thúc của con đã không thể sống lâu được nữa. Bây giờ dù là cách gì, đồ nhi cũng phải thử một lần, chỉ xin ngài một chút râu để làm thuốc dẫn..."

Cư Bất Khuất câm nín không thốt nổi lời nào.

Thân thể của Quân Chấp quả thật ngày càng kém đi, nhưng bằng tu vi của Cư Bất Khuất, hắn có thể nhận ra Quân Chấp vẫn còn cách xa cái gọi là "thiên nhân ngũ suy". Hắn biết chuyện Quân Chấp và Khúc Duyệt lừa gạt Quân Thư. Nhưng Quân Thư là vua của Phúc Sương, còn là ái đồ của hắn, Cư Bất Khuất cũng hi vọng Quân Thư có thể khắc phục tâm ma, thành danh ở lần Thí Luyện Cửu Quốc này. Vì vậy hắn không vạch trần chuyện lừa gạt kia, cũng chỉ một chút râu thôi mà, đâu phải toàn bộ.

Thế là Cư Bất Khuất nhịn đau: "Được!"

Quân Thư nhẹ nhàng thở ra. Kỳ thật, hắn đã biết chuyện Nhị Thúc không sống được bao lâu nữa là giả. Nhưng sau những ngày huấn luyện, suy nghĩ của Quân Thư đã thay đổi, hắn muốn nếm thử cảm giác chiến thắng họa tâm ma, bắt đầu muốn gánh vác gánh nặng vốn là của mình.

Bây giờ lấy lý do này ra để lừa dối sư phụ, thật là... quá sung sướng!

— —

Trên phù không đảo của Đát Thi.

Vân Kiếm Bình quay về đảo với gương mặt như đưa đám, nói rằng mình đã bị đá ra, tâm trạng không tốt, lôi kéo dì nhỏ nhà mình và Quân Chấp chơi cờ.

Từ khi Vân Kiếm Bình vào học viện đã ở trên đảo của Đát Thi, Quân Chấp lại là khách quen của nơi này, tự nhiên cũng là nhìn Vân Kiếm Bình trưởng thành, ngoại trừ Quân Thư, trong số những tiểu bổi, Quân Chấp quan tâm nàng nhất.

"Lại thua nữa!" Vân Kiếm Bình đấm bàn cờ sau đó úp mặt lên bàn, xấu hổ: "Con quả nhiên là phế vật, thi thố thất bại, bị Khúc tiên sinh loại ra không nói, chơi cờ còn bị thua thê thảm..."

Đát Thi đau lòng cháu gái nhỏ, truyền âm cho Quân Chấp năn nỉ: "Thái sư bá, ngài du di, làm cho con bé vui lên đi."

Kỹ thuật diễn vụng về này của Vân Kiếm Bình làm sao qua khỏi mắt Quân Chấp, và chàng cũng đồng thời nhận ra điều Vân Kiếm Bình lo chính là chàng không nhận ra được. Cô nàng nói thi thố thất bại, rủ chàng chơi cờ, xem ra nội dung thi có liên quan đến việc chơi cờ nhưng cô nàng không thể nói thẳng ra được.

Quân Chấp cười khẽ, cưng chìu xoa xoa đầu nàng: "Nào, thúc thúc chơi với con một ván nữa."

Biết rõ nuông chìu tiểu bối là nhược điểm của chàng, Khúc Duyệt còn ra đề như vậy, rõ ràng là muốn cho Vân Kiếm Bình qua cửa. Cớ sao chàng lại không làm!

— —

Trên phù không đảo của Khúc Duyệt, rừng cây phía sau nhà.

Hạ Cô Nhận do dự mang theo một đôi giày, chờ khi Huyễn Ba ló đầu ra ngắm trăng, hắn đi đến trước bình hoa: "Huyễn Ba tiền bối!"

Huyễn Ba quay mặt lại, hơi ngạc nhiên khi người đến là hắn: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Hạ Cô Nhận đem giày đưa tới: "Vãn bối đưa ngài một đôi giày."

Mắt Huyễn Ba sáng rực: "Giày của ai?"

Hạ Cô Nhận nói: "Ngài mặc vào thử sẽ biết."

Hắn đặt giày trên mặt đất, một cột nước bay ra từ trong bình, chia thành hai hai tia chui vào hai ống giày. Sau khi hóa hình xong, Huyễn Ba đưa thần thức ra tự đánh giá, là một người mập mạp mặt đầy rỗ đỏ gay như say rượu.

Huyễn Ba ngẩn người rồi cười ha ha: "Thật thú vị."

Đang lúc buồn chán muốn tìm thú vui lạ, Huyễn Ba đang định quay lại khen Hạ Cô Nhận hài hước quá nhưng lại thấy Hạ Cô Nhận đã nhảy lên bình hoa của hắn, kiếm giắt sau lưng, nghiến răng, duỗi tay tháo đai lưng của chính mình.

Đây là ý tưởng Bì Bì đã nói cho Hạ Cô Nhận, làm bộ đi tiểu vào nơi ở của Huyễn Ba...

— —

Trăng đã lên đầu cành liễu.

Nguyên Hóa Nhất cảm thấy thời gian đã tới nên đi ra cửa đến khoảng sân bên cạnh. Hắn không hành động sớm hơn vì lúc đó pho tượng của Cửu Hoang chỉ mới bắt đầu, vẫn còn là một khối băng, không có chỗ cho hắn thi triển khả năng miệng lưỡi.

Lúc này, khi Nguyên Hóa Nhất đến, khối băng đã có dáng vẻ yêu kiều của một nữ tử.

Nguyên Hóa Nhất đi đến bên cạnh Cửu Hoang chắp tay nói: "Tiền bối."

Cửu Hoang không thèm để ý đến hắn.

Nguyên Hóa Nhất nghĩ một chút: "Cái Thế tiền bối."

Lúc này Cửu Hoang mới liếc hắn một cái, thấy có vẻ quen mắt, hình như là một trong những học sinh của Lục Nương.

Nguyên Hóa Nhất thong thả ung dung chắp tay: "Ngài tốt chứ!"

Cửu Hoang hơi nhíu mày: "Ngươi nhìn chỗ nào mà thấy ta tốt?"

Nguyên Hóa Nhất: ???

— —


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net