Q3-Chương 9: Dòng xoáy màu xanh lam. Đó là đường ra?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ý tưởng xoẹt qua trong đầu Tần Ly, khi nàng nghe Lam Tiêu Tiêu nói có một cỗ lực hút nàng liền liên tưởng đến thời điểm nàng tới ảo cảnh, từng cảnh tượng từ khi vào đây đến giờ không ngừng hiện lên. Có suy nghĩ này, nàng không nhịn được muốn nghiệm chứng một chút.

"Tiêu Tiêu, người mau đi gọi Liễu Hàn Vân đến đây, ta muốn nghiệm chứng suy nghĩ của ta một chút." Tần Ly nhìn chỗ cát chảy kia, trong lòng càng thêm khẳng định.

Lam Tiêu Tiêu nghe nàng nói vậy, biết nàng có phát hiện gì đó mới, vì thế cũng không trì hoãn, lập tức từ trên mặt đất đứng dậy, chạy về phía lều của Liễu Hàn Vân.

Lúc này, có mấy người đi về phía lều của bọn họ, nhìn lều trại phía trước, biết rằng nhất định có người ở đây, Mấy người đó nhanh chóng chạy đến chỗ ở của mấy người Tần Ly, liền nhìn thấy Lam Tiêu Tiêu đang ở một chỗ cùng Liễu Hàn Vân.

"Vận khí chúng ta thật tốt, không ngờ trong sa mạc rộng lớn này có thể gặp được người khác. Thức thời một chút, giao thức ăn nước uống ra đây, bằng không đừng trách bọn ta không khách khí." Nam sinh cường tráng cầm đầu nói xong, những người con lại nở nụ cười quái dị.

Người cầm đầu tên Trần Tường. Dựa vào một thân tu vi mà cướp đoạt không ít thực phẩm của người khác. Mấy người bên cạnh hắn xem như giống như hắn. Quả thật là vật họp theo loài.

Nguyên do là do học viện cũng cấp thức ăn, nước uống không nhiều lắm, những kẻ cướp đoạt thức ăn như Trần Tương cũng có không ít. Nhưng bọn họ cũng không dám giết người bởi vì học viện có quy định vòng hai không được giết người, nếu không sẽ hủy bỏ tư cách thi đấu.

Đôi mắt Liễu Hàn Vân hơi nheo lại, hàn khí lẫm liệt tuôn ra, trên tay đã ngưng kết một tầng linh lực, Lam Tiêu Tiêu bước mấy bước về phía trước, lớn tiếng nói: "Mắt chó các người không biết bổn cô nương là ai chăng? Phong thành Lam gia các ngươi cũng dám chọc vào? Còn có hắn là kinh thành Liễu gia Liễu Hàn Vân, các ngươi dám cướp của hắn, có phải các ngươi chán sống rồi hay không?"

Trần Tường có dáng người cao lại to, nhìn Liễu Hàn Vân và Lam Tiêu Tiêu với vẻ mặt khinh thường: "Phong thành Lam gia là cái gì? Lão tử chưa từng nghe nói qua! Về phần vị thiếu gia này, ta cũng hân hạnh được biết, vị này là người mà Liễu gia ghét bỏ đây, ha ha!"

"Muốn chết!" Liễu Hàn Vân tung chưởng, mấy đạo ánh sáng xanh lục đậm đặc lập tức hóa thành mũi nhọn xé gió mà bay về phía Trần Tường.

Địa vị của Liễu Hàn Vân ở Liễu gia vô cùng thấp kém, cho nên điều này cũng trở thành điều cấm kỵ của hắn, Trần Tường dám trước mặt nhiều người như vậy mà nói ra, đã khiến cho hắn động sát khí.

Trần Tường cũng không dám qua loa, chiến khí xanh lục lập tức dựng thẳng trước người, mũi nhọn linh lực va chạm lá chắn chiến khí, lập tức bắn ra những đóa hoa lửa chói mắt, thanh âm "đùng đùng" liên tục truyền ra. Mấy người theo sau Trần Tường sợ tới mức lùi ra thật xa, sắc mặt đều biến đổi.

Trần Tường nhìn mấy người bọn họ tản ra bốn phía, miệng hung hăng phi một ngụm: "Phi, một đám phế vật."

Liễu Hàn Vân thấy một chiêu bị ngăn cản, nhưng cũng đã phá vỡ tuyến phòng ngự của đối phương, lập tức ngưng tụ linh lực một lần nữa, nhưng Tần Ly lại ngăn cản hắn.

Tần Ly giữ chặt cánh tay Liễu Hàn Vân. Sau đó quay đầu nói với đám người Trần Tường: "Khuyên các ngươi lập tức trốn đi, nếu không lát nữa phát sinh cái gì ta cũng không có khả năng khống chế. Trên đường đi, chắc các ngươi cũng đã cướp không ít thực phẩm của các đệ tử khác. Nếu không muốn bị mất hết thực phẩm thì mau chóng đi đi. Nhóm chúng ta có hai người là đại huyền linh sư đỉnh phong, một người là cao cấp huyền linh sư đỉnh phong, các ngươi cho rằng các ngươi có thể chiếm được tiện nghi sao? Còn mấy tên hèn kia, ta nghĩ ngươi cũng không trông cậy bọn hắn có thể ra mặt giúp ngươi, đúng không?"

Tần Ly lúc này cũng không còn cách nào khác, đành phải bại lộ thực lực của mình, linh lực của đại huyền linh sư đỉnh phong lập tức bạo phát. Tâm tư nàng hiện tại không dành để giải quyết vấn đề râu ria này, nàng cũng không muốn dây dưa với bọn họ, thầm nghĩ phải nhanh chóng đuổi bọn họ đi.

Trần Tường do dự một chút, mắt hắn hiện lên một chút không cam lòng, những vẫn quay đầu dẫn đám người kia rời nơi này.

"Hắn nhất định phải chết!" Liễu Hàn Vân bất mãn Tần Ly ngăn cản hắn, để cho bọn họ rời đi, trong mắt hắn mang một mảng âm lãnh.

Tần Ly nhìn đám người Trần Tường khuất bóng, nói nhỏ với Liễu Hàn Vân: "Liễu Hàn Vân, ngươi không nên dằn vặt vấn đề kia nữa, mà nên nghĩ thử xem rời khỏi nơi này như thế nào."

Liễu Hàn Vân nghe thấy lời nói của Tần Ly, nháy mắt đã lấy lại bình tĩnh, Tần Ly nói tiếp: "Ta hoài nghi thông đạo nằm ngay dưới lòng đất!"

Liễu Hàn Vân nghe xong, lập tức hiểu rõ ý tứ của Tần Ly, Lam Tiêu Tiêu cũng rất thông minh, rất nhanh cũng hiểu rõ lời nói của nàng.

"Được rồi, bây giờ ngủ một giấc thật ngon, sáng ngày mai chúng ta hành động." Tần Ly gật đầu nói.

Sáng sớm hôm sau, ba người thu dọn mọi thứ, sau đó tới chỗ cát chảy.

Tần Ly nhìn cát chảy, nói: "Chúng ta dùng linh lực oanh kích thử xem, hẳn là thông lộ nằm ngay dưới chỗ cát chảy."

Liễu Hàn Vân và Lam Tiêu Tiêu nghe xong, lập tức vận khởi linh lực, ba người dùng sức đánh vào tâm cát chảy. Cát chảy càng lúc càng nhanh, lớp cát đã bắt đầu mỏng bớt, ba người rõ ràng cảm nhận có một dòng khí lưu chuyển, vì thế càng cố gắng đánh mạnh vào nó.

Ngay khi tầng cát hoàn toàn biến mất, một lốc xoáy màu xanh lam nhạt hiện ra, lốc xoáy điên cuồng xoay tròn, nhìn không thấy đáy lố. Ba người thấy lốc xoáy lộ ra, liếc mắt nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương chứa đầy sự kinh ngạc.

"Tần Ly, cửa ra là lốc xoáy này sao? Ta có chút sợ hãi." Lam Tiêu Tiêu có chút do dự nhìn lốc xoáy kia, ý tức hàm súc có chút làm nũng.

Nếu để Vệ Liêu nhìn thấy Lam Tiêu Tiêu có một bộ mặt như vậy, nhất định sẽ được mở rộng tầm mắt. Bình thường khi nàng và Vệ  Liêu ở cùng một chỗ, luôn là hô to gọi nhỏ. Chưa từng có biểu hiện chim nhỏ nép vào người như bây giờ, quả thật vô cùng đặc sắc. Ngay cả Liễu Hàn Vân, nhân chứng chứng kiến bộ dáng bưu hãn của nàng ngày hôm qua, bây giờ cũng có chút nổi da gà.

Tâm tư Tần Ly đều đặt ở lốc xoáy, không có chú ý đến sự khác thường của Lam Tiêu Tiêu. Nàng muốn đánh cược một lần, nếu không có truyền tống đến cảnh thật thì cùng lắm là đến ảo cảnh khác.

Tần Ly nhìn hai người nói: "Thức ăn và nước uống rõ ràng không trụ được hết một tháng, cái này cũng là một lần cơ hội. Nhảy xuống đây cũng chỉ có thể có hai kết quả, một là thoát khỏi ảo cảnh, hai là chuyển đến ảo cảnh khác. Đương nhiên ta không chắc chắn tuyệt đối không có nguy hiểm, cho nên các ngươi chuẩn bị tốt tinh thần."

"Đem quyển trục không gian để ở trên người." Liễu Hàn Vân cũng hiểu được phải thử một lần, vì thế đề nghị.

Ba người đều không có bất đồng ý kiến, bọn họ để quyển trục không gian trong lòng.

"Lát nữa chúng ta cột vào cùng nhau, có tới chỗ khác cũng không tách ra." Tần Ly lấy dây thừng, cột dây thừng của mình vào dây thừng hai người bọn họ, ba đầu dây cột lại cùng nhau tạo thành ba nhánh, vừa vặn mỗi người một nhánh.

Ở trong này, có bạn đồng hành cũng tốt hơn nhiều, có gặp nguy hiểm, tốt xấu gì cũng chiếu cố lẫn nhau được.

Tần Ly đưa tay kéo Liễu Hàn Vân và Lam Tiêu Tiêu lại gần. Tay hắn thật lạnh, bị nàng nắm lấy, tay hắn run lên một chút. Tần Ly ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không nói gì, cầm dây thừng buộc chặt lại. Tần Ly cũng buộc Lam Tiêu Tiêu như vậy.

Tần Ly hít sâu một hơi, ba người cùng nhau nhảy vào lốc xoáy màu xanh.

Một lát sau, đám người Trần Tường cũng đi ra khỏi chỗ núp, bọn họ ở một chỗ không xa chỗ Tần Ly ở.

Thì ra, hôm qua sau khi rời đi, Trần Tường càng nghĩ càng không cam lòng, nên quay lại định đánh lén bọn Tần Ly, trốn ở chỗ cách bọn Tần Ly không xa, rình xem ba người. Phát hiện hành động khác thường của ba người bọn họ, hắn vẫn tránh ở chỗ đó để xem bọn họ muốn làm gì. Thấy bọn họ đều nhảy xuống chỗ cát chảy, Trần Tường cũng đã hiểu ý muốn của bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net