Chương 70: Tiểu thiếu gia bội thu trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Dĩ Trạch thời niên thiếu đã từng tham gia vài khóa dã ngoại như thế này, vì vậy cậu rất có hiểu biết với loại chuyện sinh hoạt giữa rừng. Trên đường đi thám thính cậu vẫn luôn để ý dấu vết trên mặt đất, bởi vì mỗi loài động vật để lại một dấu chân khác nhau.

Quả nhiên dọc đường cậu tìm thấy rất nhiều vết chân của thú nuôi, sau khi cân nhắc một hồi cậu quyết định không đuổi theo dấu vết này, ngược lại đi tìm bốn tảng đá nhỏ và một vài cành cây. Nhặt nhạnh đủ số lượng cần thiết, cậu lại tước vỏ mấy sợi dây leo gần đó, bện vào nhau thành một sợi dây khá dai. Có sợi dây, có đá, có cành cây, rất nhanh Giang Dĩ Trạch đã thiết kế xong mấy cái bẫy thú.

Ở trong rừng sâu, con người được coi là loài động vật bậc cao nhất, bọn họ có thể dựa vào IQ của mình để chế tạo bẫy thú, dùng trí óc để săn được con mồi.

Cậu cẩn thận đặt các bẫy nhỏ vào trong bụi cây có nhiều vết chân thú nhất, như vậy kể cả nếu cậu không tìm được con thú nào trên đường thì vẫn sẽ có thu hoạch từ những chiếc bẫy này.

Dọc đường đi Giang Dĩ Trạch làm được 5 chiếc bẫy, đều là các loại bẫy cỡ vừa để bắt thú nhỏ, ví dụ như gà, thỏ,...

Nếu muốn bắt được con thú to hơn thì phải thiết kế bẫy lớn hơn, nhưng làm bẫy lớn sẽ mất kha khá sức lực và thời gian, hiện tại bọn họ phải tìm được thức ăn càng sớm càng tốt.

Nhân viên công tác và camera-man đi theo Giang Dĩ Trạch, bọn họ vốn đang cảm thấy khó hiểu vì người chơi này hết đi tìm cành cây lại đi nhặt đá, đến lúc nhìn thấy thành quả là những chiếc bẫy khéo léo thì bọn họ hoàn toàn bội phục.

Mà người xem livestream thì không thốt nên lời:

- ??? Cái quần gì vậy, Giang Dĩ Trạch biết làm bẫy thú??? Sao cậu ta biết làm mấy thứ này??? Mà còn làm khéo thế cơ chứ?

- Đm, Giang Giang lợi hại! Hahaha, vừa nhìn là biết người trong ngành rồi!

- Tôi phấn khích quá, muốn chờ xem mấy cái bẫy này sẽ bắt được con gì đây! Vốn nghĩ chương trình dã ngoại sinh tồn mà mời toàn ngôi sao tham gia thì chán chết, ai ngờ nhìn Giang Dĩ Trạch làm bẫy thú lại thấy hấp dẫn vl!

- Tôi cũng bắt đầu có cảm giác hồi hộp khi xem chương trình thực tế rồi đấy, chờ đến đoạn của Giang Dĩ Trạch để xem cậu ấy sẽ bắt được con gì bằng những chiếc bẫy kia! Ôi mỗi lần xem "Thế giới hoang dã" là tui lại kích động má ôi...

- Cậu tiểu thiếu gia này được việc thế nhỉ? Đúng là đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, tôi vốn thấy cậu ấy gầy gò khẳng khiu, tưởng lên rừng sẽ ngồi khóc tu tu, ai dè lại là người chơi mạnh nhất trong dàn khách mời!

edit bihyuner. beta jinhua259

...

Giang Dĩ Trạch lần theo dấu vết tìm ra một bãi đất có rất nhiều vết chân thú hỗn loạn, thậm chí có cả vết chân của động vật cỡ lớn, dựa vào kích thước hẳn là lợn con hoặc là dê con. Cậu tìm xung quanh một vòng nhưng chỉ gặp được một con gà.

Không phải gà rừng mà là một con gà mái nuôi công nghiệp, trên đầu có mào nhỏ, thoạt nhìn rất béo tốt, có vẻ được 2 3 năm tuổi.

Bắt gà nhà không hề khó, vốn gà mái công nghiệp không chạy nhanh lại không biết bay, nó thấy người lạ xông đến chỉ có thể phục phịch chạy bằng hai cái chân ngắn cũn.

Nhưng mà cũng không dễ như ăn bánh, mỗi khi sắp bị vồ nó lại dang cánh bay một đoạn, bởi vậy Giang Dĩ Trạch cũng phải mất một lúc rượt đuổi mới tóm được con gà này.

Cậu cẩn thận dùng chân dẫm lên hai cái cánh gà, sau đó lấy đoạn dây bện còn thừa ra trói chặt hai chân nó lại, con gà mái này phải nặng đến 2 cân rưỡi - 3 cân, quả là béo tốt.

Giang Dĩ Trạch xách gà chuẩn bị trở về, đã không còn sớm, vừa rồi cuốc bộ đường rừng, sau đó còn phải đuổi bắt gà khiến cậu đói mèm, mà ở bãi đất trống vẫn còn mấy miệng ăn đang chờ.

Trên đường về cậu thuận tiện kiểm tra bẫy rập xem có thu hoạch gì không.

Giang Dĩ Trạch dựa vào trí nhớ để tìm ra nơi đặt bẫy, lúc đi cậu đã để lại một vài ký hiệu ghi nhớ nên tìm được mấy cái bẫy rất dễ, hơn nữa ký hiệu này cũng giúp cậu xác định phương hướng, không bị lạc đường.

Điều ngạc nhiên nhất chính là, bẫy rập vừa rồi mà cậu thiết kế tuy chỉ mới qua 2 tiếng đồng hồ nhưng đã bắt được thú nhỏ rồi. Quả nhiên, động vật nuôi công nghiệp đều là những con vật bị thui chột bản năng mà.

Trong bẫy là hai con thỏ trắng béo mập, Giang Dĩ Trạch trói chân chúng sau đó xách lên ước lượng, mỗi con nặng khoảng 1 cân rưỡi, cộng thêm con gà mái này hẳn là đủ bữa trưa cho cả nhóm rồi. Ngoài ra còn có Đường Cảnh Đồng và Bạch Triết bên kia, nói không chừng cũng thu hoạch được thêm gì đó.

Giang Dĩ Trạch tìm một cành cây lớn buộc gà và thỏ lên một đầu sau đó vác lên vai, khiêng chiến lợi phẩm của mình về nơi dựng lều.

Camera-man đi phía sau quay lại cảnh này cảm thấy rất hài hước.

Thời điểm gần về tới bãi đất trống, Giang Dĩ Trạch gặp được Đường Cảnh Đồng và Bạch Triết tay không thất thểu quay về, hai người nhìn rất chật vật, quần áo lấm lem bụi đất cứ như vừa ngã ở đâu đó.

Bọn họ vốn đang ủ rũ, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Giang Dĩ Trạch khiêng về thật nhiều thức ăn thì kinh ngạc và mừng rỡ không thôi.

Nơi tập kết đã có rất nhiều người chơi quay về, nhưng bởi vì bọn họ không có kinh nghiệm đi rừng cho nên chẳng ai thu hoạch được gì, chỉ có một nhóm người bắt được một gà mái nhỏ, đa số mọi người đều hái rau dại về nấu canh uống cho qua bữa.

Nhìn thấy Giang Dĩ Trạch khiêng nào gà nào thỏ về lều, ai nấy đều sửng sốt và tràn đầy ngưỡng mộ.

"Tiểu Giang, không ngờ cậu ra ngoài một chuyến mà kiếm được nhiều thức ăn đến vậy. Woah còn có thỏ này, đáng yêu quá, mau bỏ xuống cho chị xem nào."

Đặng Dĩnh Giai có chút kích động hô lên.

"Chị Giai à em nói trước nhé, chị chỉ được xem thôi đấy, đừng có thấy chúng đáng yêu mà thả đi nha, đây là bữa trưa của cả nhóm đó!"

Giang Dĩ Trạch thấy biểu tình của ảnh hậu thì cười cười, vừa dỡ đồ xuống vừa nhắc nhở.

Đặng Dĩnh Giai không nhịn được phì cười: "Cái cậu này, không phải lo, chị Giai biết rõ mà. Đáng yêu thì đáng yêu nhưng đói thì vẫn phải ăn chứ... Ui thỏ trắng này, yêu quá cưng quá, tiểu bạch thỏ này, trắng trắng mềm mềm..."

truyenwiki, truyen99 và các web truyện khác đều là bản ăn cắp! đọc tại wat2pad bihyuner để ủng hộ editor nhé

Đào Thanh Nguyệt cũng không nhịn được mà xúm vào xem thỏ với Đặng Dĩnh Giai, hai chị em tạm thời quên đi cơn đói trong chốc lát.

"Đường tiền bối, anh có sao không?"

Lúc này Đường Cảnh Đồng vừa vặn đi tới, Giang Dĩ Trạch nhìn lướt qua khuôn mặt anh, phát hiện trên trán lại có vết xước mới, tuy rằng không chảy máu nhưng vẫn trầy da.

"Ừm, tôi không sao."

Ảnh đế đi vào rừng kiếm ăn nhưng tay không trở về, vốn tâm tình đang ủ rũ mất mát nhưng sau khi được Giang Dĩ Trạch hỏi han quan tâm thì lấy lại tinh thần ngay lập tức, trên mặt là nụ cười tươi hớn hở.

Giang Dĩ Trạch thấy Đường Cảnh Đồng đúng là không bị thương nặng mới quay sang hỏi thăm Bạch Triết một câu.

Đường Cảnh Đồng càng thêm phấn khởi, bởi vì anh và Bạch Triết đứng cùng một chỗ nhưng người mà Giang Dĩ Trạch quan tâm đầu tiên lại là anh.

Đường Cảnh Đồng nhìn sườn mặt Giang Dĩ Trạch, ý cười trên mặt càng thêm sâu.

- Có chút mất mặt nha, vì sao Đường Cảnh Đồng và Bạch Triết đã không thu hoạch được gì mà trông còn thảm hại thế kia, hahaha cười chết tôi!

- Huhuhu đừng nói nam thần của tôi như vậy, anh ấy là lần đầu tiên chơi trò này mà, vừa rồi nam thần đã rất vất vả đấy.

- Bạch Tiểu Triết đáng thương quá, vừa rồi tôi thấy cậu ấy đuổi theo một con thỏ, sau đó sảy chân ngã lăn lông lốc, vậy mà lúc về chẳng ai hỏi thăm một câu. Giang Dĩ Trạch lại để ý đến Đường Cảnh Đồng trước, thật là JQ mà, các chị em "Siro" đâu rồi, lên thuyền chưa?

- Lên rồi lên rồi, cô nhìn cái điệu bộ cười tủm tỉm của ảnh đế lúc được Giang Dĩ Trạch quan tâm chưa, ngọt chết tôi!

- Xin hãy bớt bớt lại, Đường Đường nhà chúng tôi chẳng qua thấy có thức ăn cho nên tâm tình vui sướng mà thôi.

- Kỳ thật cũng may là Giang Dĩ Trạch biết đặt bẫy, cậu ấy bắt được một con gà hai con thỏ, như vậy cũng xem như đủ ăn rồi.

...

Giang Dĩ Trạch nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này đã là 11h trưa, không ăn bữa sáng sau đó còn phải lao động cật lực cả buổi như vậy, chắc chắn là ai cũng đói vàng mắt rồi.

Cậu đi tới trước mặt Đặng Dĩnh Giai và Đào Thanh Nguyệt vẫn đang hào hứng vuốt thỏ, cười hỏi: "Thế hai chị em nhà này có đói bụng không?"

Đặng Dĩnh Giai và Đào Thanh Nguyệt vốn đang mải xem thỏ mà quên mất cơn đói, lúc này nghe thấy câu hỏi của Giang Dĩ Trạch thì dạ dày bắt đầu réo inh ỏi.

"Đói chứ Tiểu Giang ơi, vừa rồi ở trong rừng bọn chị hái được ít nấm, đã kiểm tra kỹ rồi, nấm này không độc, ăn được! Với cả có thêm ít rau dại, bọn chị sợ các cậu không bắt được con gì thì sẽ về nấu canh rau nấm ăn tạm, hiện giờ có thể vừa vặn nấu món gà hầm nấm!"

"Vâng, vậy hai người rửa rau với nấm nhé, em sẽ làm thịt gà với thỏ."

Giang Dĩ Trạch nói xong, vác cành cây treo gà và thỏ lên, chuẩn bị đi ra bờ suối xử lý.

Đường Cảnh Đồng và Bạch Triết vội vàng tiến lên hỗ trợ, tiểu thiếu gia híp mắt nhìn bọn họ: "Hai người có biết làm gà làm thỏ không vậy?"

Không ngoài dự kiến, hai thanh niên kia đều lắc đầu.

Giang Dĩ Trạch thở dài một hơi, không biết mà còn đòi theo, hai cái vị này định ra suối hóng hớt cái gì.

"Thế này đi, chúng ta chia việc cho nhau nhé. Hai người các anh, một người đi nhóm lửa, một người ra bờ suối giúp tôi tìm một tảng đá phẳng một chút, để tôi dùng làm thớt chặt thịt."

edit bihyuner. beta jinhua259

Tố chất thủ lĩnh một lần nữa được phát huy, Giang Dĩ Trạch cảm thấy một nhóm người này không ai có kinh nghiệm sinh hoạt trong rừng cả, nhưng cũng là điều bình thường thôi, dù sao bọn họ cũng là những diễn viên chưa từng tham gia những hoạt động này bao giờ.

"Được, để tôi..."

Bạch Triết muốn nhận nhiệm vụ ra bờ suối cùng Giang Dĩ Trạch nhưng cậu ta chợt nhớ ra, vừa rồi Đường tiền bối rõ ràng được Giang tiền bối quan tâm hơn. Mà Giang Dĩ Trạch còn chính miệng thừa nhận thích Đường Cảnh Đồng.

Nghĩ đến đây, cậu ta cũng không muốn mặt dày làm cái bóng đèn chen vào quấy rầy bọn họ.

Bạch Triết sắc mặt phức tạp, lúc sau quyết định nói: "Để tôi đi nhóm lửa cho, các anh ra bờ suối đi."

"Được, vậy chúng ta đi thôi."

Giang Dĩ Trạch nhìn không ra biến hóa của Bạch Triết, nói xong chuẩn bị khiêng đồ đạc ra bờ suối. Ai ngờ giây tiếp theo, cành cây buộc đồ ăn của cậu đã bị người đoạt mất, sức nặng trên vai không còn.

Cậu quay đầu nhìn, thấy Đường Cảnh Đồng đã nhanh nhẹn vác theo gà thỏ vượt lên trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net