Chương 8 🍀 - Suy sụp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Gà

"Tan học con đã đi đâu?" Bà cao giọng hỏi.

Giản Nhất hoảng sợ đáp: "Con đến quán net."

"Con lại đến quán net làm gì hả?"

Giản Nhất đoán chừng bà đã nghe thấy điều gì đó, cô cũng không định giấu nên thẳng thắn thừa nhận: "Con đến thu hồi lại quán net, định bán máy tính đi, trong quán có hai thằng nhóc không nghe lời cho nên đã đánh bọn họ một trận."

Nghe vậy mẹ Giản liền sửng sốt. Có phải bà hiểu lầm Giản Nhất rồi không?

"Sau đó bọn họ mới đem chìa khóa giao ra."

Giản Nhất vừa nói dứt lời, đã thấy Giản Lệnh Hoa xông tới hỏi: "Đánh nhau với con trai? Con có bị thương ở đâu không? Có chuyện gì thì nói chuyện đàng hoàng, tại sao phải động tay động chân chứ?"

Thái độ của mẹ Giản thay đổi đột ngột khiến Giản Nhất choáng váng, cô đứng yên tại chỗ trong vài giây.

"Tay này là thế nào?" Bà sốt ruột hỏi.

Giản Nhất nhìn thấy trên cổ tay mình xuất hiện một vết đỏ, có thể trong lúc đánh Tiểu Chu cùng Ngôi Hải Siêu không cẩn thận vô tình đụng phải. Không đợi cô kịp phản ứng, mẹ Giản đã kéo cô vào thư phòng tìm hòm thuốc, nhanh chóng xử lý vết thương: "Còn những chỗ khác thì sao?"

"Không sao ạ."

"Đừng mãi đánh nhau như vậy, chẳng may xảy ra chuyện..." Mẹ Giản lôi kéo tay Giản Nhất lải nhải quở trách, cô không những không thấy phiền, ngược lại có thể cảm nhận được sự quan tâm trong những lời dông dài kia.

Không biết từ khi nào, Cố Tiểu Đồng cũng đã đi đến bên cạnh, trên tay cầm một thanh sô cô la, dùng đôi mắt xoe tròn nhìn vết thương trên cánh tay Giản Nhất, cái miệng nhỏ khẽ mở ra, kinh ngạc nói: "Chị ơi, đau."

Giản Nhất cười: "Không đau."

"Đau."

"Không đau."

"Đau, chị, về sau không nên đánh nhau nữa, đánh nhau sẽ rất đau."

"Được." Giản Nhất duỗi tay vuốt ve đầu dưa hấu của bé.

Mẹ Giản lần đầu tiên nhìn thấy Giản Nhất ôn nhu và dịu dàng với Cố Tiểu Đồng như vậy, bà thầm nghĩ, có lẽ nên tin tưởng đứa nhỏ Giản Nhất này thêm một chút, yêu thương nhiều hơn một chút, không thể như hiện tại chỉ nghe một chút tiếng gió ven đường nói Giản Nhất đánh nhau, liền nổi trận lôi đình. Cần cho cô thêm thời gian để thay đổi, bởi lẽ mọi việc nói cho cùng, muốn thay đổi cũng không thể thay đổi trong một sớm một chiều.

"Chị ơi, buộc tóc." Cố Hiểu Đồng sờ đầu dưa hấu lại nhìn sang quả bóng trên đỉnh đầu Giản Nhất, đôi mắt tròn xoe đầy hâm mộ.

Giản Nhất cười hỏi: "Em cũng muốn búi đầu quả bóng này sao?"

"Vâng ạ."

"Bây giờ thì chưa được, chờ đến lúc tóc của Tiểu Đồng dài ra một chút, chị sẽ búi đầu quả bóng cho Tiểu Đồng nhé, được không?"

"Được ạ." Cố Tiểu Đồng gật đầu.

Giản Nhất và mẹ Giản đều mỉm cười, bà dặn cô không nên đụng nước, sau đó đi nấu cơm.

Trong bữa cơm, mẹ Giản bày tỏ ý định đi tìm việc làm, trong nhà hiện tại thực sự rất khó khăn, hơn nữa việc vay ngân hàng chưa được được duyệt, ba Cố thì đang nằm trong bệnh viện, số tiền tiết kiệm không tính là nhiều đã gần như chạm đáy, nếu cứ kéo dài thêm một thời gian nữa khả năng đến ăn cơm cũng trở thành vấn đề.

"Vậy Tiểu Đồng làm sao bây giờ?" Giản Nhất hỏi, gửi nhà trẻ rất tốn kém, thuê bảo mẫu cũng không hề rẻ.

Giản Lệnh Hoa nói: "Tiểu Đồng rất ngoan, mẹ muốn tìm một công việc có thể mang Tiểu Đồng theo, hoặc nếu thời gian làm việc ngắn thì để Tiểu Đồng ở nhà."

"Như vậy không được." Giản Nhất trực tiếp cực tuyệt.

Mẹ Giản cũng cảm thấy thập phần không đáng tin, nhưng thật sự không có cách nào ở nhà, cho dù khoản vay thành công bà vẫn cần phải tìm việc làm, nếu không thì lấy gì để sinh sống, hơn nữa vấn đề trước mắt cũng không phải đi làm là có thể giải quyết vấn đề sinh hoạt, bà chưa từng cảm thấy áp lực như bây giờ.

Đúng lúc này, Giản Nhất mở miệng nói: "Mẹ, người đừng lo lắng, con có biện pháp."

Mẹ Giản nghe vậy rất ngạc nhiên: "Biện pháp gì?"

Giản Nhất nhìn về Cố Tiểu Đồng, sau đó nói: "Mẹ, con cùng Tiểu Đồng đều thích ăn ngọt, con có ý định đem quán net kia đổi thành một tiệm bánh ngọt."

"Có thể hoạt động được không?"

"Nhất định."

"Con làm?"

"Con có thể học."

"Nhưng con vẫn phải ..."

"Mẹ à, mẹ đừng vội, trước tiên cứ ở nhà mang Tiểu Đồng đến bệnh viện chăm sóc chú Cố, chờ vay được tiền rồi chúng ta lại bàn lại chuyện tìm việc làm, nói không chừng đến lúc đó con thật sự có thể mở tiệm bánh ngọt."

Mẹ Giản cũng cảm thấy vay tiền là vấn đề cấp bách hơn, đành phải đẩy lùi chuyện công việc ra sau đầu, cũng bỏ qua luôn ý định mở tiệm bánh ngọt của Giản Nhất, bà hoàn toàn không tin cô có thể làm được, trong thâm tâm chỉ mong rằng Giản Nhất không gây chuyện, chăm chỉ tới trường là mọi sự đã rất tốt rồi.

Lại nói đến chuyện chăm chỉ đi học, Giản Nhất ăn xong bữa cơm chiều không hề muốn đến buổi tự học tối một chút nào. Nhưng vì muốn mẹ Giản yên lòng, ăn xong cô hôn Cố Tiểu Đồng rồi đeo ba lô đến trường.

Mẹ Giản liên tục dặn dò ở phía sau: "Tan học nhanh chóng trở về, không được cãi nhau, đánh nhau cùng người khác, biết không?"

"Con biết rồi."

"Tự mình chú ý an toàn."

"Vâng."

Giản Nhất đáp lại, nội tâm cảm thấy ấm áp vô cùng, khóe miệng không khỏi nở nụ cười, nhẹ nhàng đến trường, bước vào lớp 12/10.

Giản Nhất mới vừa vào lớp đã lập tức phát hiện bầu không khí trong phòng học có gì đó không đúng, im lặng lạ thường. Tất cả các bạn học đều nhìn cô bằng ánh mắt dò xét. Giản Nhất trong lòng thì hoang mang nhưng trên mặt vẫn không hề có gợn sóng nào, thản nhiên đi về chỗ ngồi xuống, sau đó hỏi bạn cùng bàn: "Có chuyện gì xảy ra trong lớp vậy?"

Bạn cùng bàn liếc mắt đánh giá cô, do dự một lúc rồi nói: "Học phí trong cặp sách của lớp trưởng biến mất."

"Mất khi nào?"

"Hôm nay. Cùng có lẽ là hôm qua."

"Bao nhiêu?"

"Tôi không biết." Bạn cùng bàn nhìn Giản Nhất bằng ánh mắt nghi ngờ.

Giản Nhất không nhìn của bạn học, tự nhiên cũng không biết ý tứ trong ánh mắt của người ta, vẫn hỏi: "Lớp trưởng đâu?"

"Trên văn phòng giáo viên gặp chủ nhiệm."

"Ồ". Cô lấy sách toán ra, chuẩn bị đọc.

Bạn cùng bàn thấp thỏm mà quan sát cô, một lúc sau mới hỏi: "Giản Nhất, sao hai ngày nay cậu đi học đều đặn thế?"

"Sang năm không phải thi đại học rồi sao? Tôi cũng muốn thi."

"Cái kia, nhà cậu phá sản rồi đúng không?"

"Ừ."

"Bình thường tiền tiêu vặt của cậu cũng đủ à?"

Giản Nhất nghe ra có gì đó không đúng, nghiêng đầu nhìn bạn cùng bàn, cậu ta nhanh chóng cúi đầu đọc sách, làm như cái gì cũng chưa hỏi, cái gì cũng không biết. Giản Nhất chậm rãi ngẩng đầu quan sát các bạn học khác trong lớp, bọn họ ai cũng đều nhìn cô như nhìn một tên trộm, nhưng vì phong cách làm người cứng rắn trước đây của cô, tất cả đều cúi đầu giả vờ đọc sách một cách nghiêm túc. Thật ra, trong lòng bọn họ đều cho rằng Giản Nhất chính là kẻ trộm tiền học phía của lớp trưởng, nếu không thì học phí sớm không mất muộn không mất, lại cố tình mất trong hai ngày Giản Nhất quay lại trường học?

Giản Nhất ghét nhất bị vu oan.

Đúng lúc này, lớp trường từ bên ngoài tiến vào gọi: "Giản Nhất, chủ nhiệm lớp gọi cậu đến văn phòng một chuyến."

Giản Nhất ngẩn người, thật sự nghi ngờ cô trộm tiền, đợi Giản Nhất đi rồi, cả lớp liền sôi trào:

"Lớp trưởng, lớp trưởng, chủ nhiệm nói gì?"

"Có phải là Giản Nhất trộm không?"

"Khẳng định là Giản Nhất, trước kia cô ta còn lấy đồ người khác làm của mình, cũng chưa ai nói gì. Lần này nhà cô ta phá sản, chắc là vì không có tiền tiêu vặt nên mới trộm tiền học phí của lớp trưởng."

"Ôi, còn tưởng Giản Nhất đã cải tà quy chính, không ngờ tính xấu vẫn không thay đổi."

"Đáng tiếc cho một tướng mạo tốt."

"Quá mức rồi, tự mình phá sản còn muốn kéo theo lớp trưởng chịu cùng, thật ngoan độc."

Trong lúc các bạn cùng lớp đang quyết tâm cho rằng Giản Nhất là kẻ trộm, cô đã đến văn phòng giáo viên, gặp được chủ nhiệm lớp đồng thời cũng thấy đối tượng thầm mến mà nguyên chủ mê luyến – Tần Hữu Bân, Giản Nhất không nghĩ tới sẽ gặp gỡ Tần Hữu Bân trong tình huống như thế này.

Tần Hữu Bân đứng trước giáo viên vật lý của lớp 12/1, dường như cậu ta đang cùng giáo viên thảo luận đề bài vật lý, vừa trông thấy cô, nháy mắt cậu ta liền giật mình, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng khôi phục dáng vẻ tự nhiên.

Chỉ cần đảo mắt qua, Giản Nhất không thể không khen ngợi Tần Hữu Bân một chút, dáng người cao lớn đĩnh đạc, diện mạo tuấn tú đậm khí chất thanh xuân tươi mát và ấm áp, một cảm giác khá bất đồng với nguyên chủ, có lẽ ngàn dặm mới tìm được một chàng trai như vậy, trách không được nguyên chủ phát điên vì cậu ta.

"Khụ!" Chủ nhiệm lớp nhíu mày ho khan một tiếng, chuyện Giản Nhất thích Tần Hữu Bân không chỉ có học sinh, mà đến cả giáo viên cả trường đều biết, cho nên thấy Giản Nhất nhìn Tần Hữu Bân xuất thần, ông ta cực kỳ khó chịu.

Tần Hữu Bân càng thêm chán ghét, hàng mày tuấn tú nhíu chặt, lúc này hận không thể ra khỏi văn phòng giáo viên ngay lập tức, nhưng đề vật lý vẫn chưa giải xong.

Giản Nhất hoàn hồn sau tiếng ho khan của chủ nhiệm lớp, lễ phép mà nói: "Chào buổi tối, thầy Lương."

Các giáo viên khác đều bị câu "chào buổi tối" của Giản Nhất làm kinh ngạc cực mạnh, từ lúc nào Giản Nhất lại lễ phép như vậy?

Tần Hữu Bân dư quang liếc mắt nhìn Giản Nhất một chút, vẫn chỉ là chán ghét.

Chủ nhiệm lớp cũng không vì câu "chào buổi tối" của Giản Nhất mà có ấn tượng tốt với cô, ngược lại, ông ta cho rằng cô vì làm chuyện xấu nên chột dạ.

"Giản Nhất." Chủ nhiệm lớp mở miệng gọi.

"Có, thầy Lương." Giản Nhất đứng trước bàn giáo viên.

"Không việc thiện nào tốt hơn biết sai mà chịu sửa." Chủ nhiệm lớp nói.

Giản Nhất gật đầu: "Đúng vậy, thầy Lương nói không sai, về sau em sẽ chăm chỉ học tập, mỗi ngày tiến về phía trước."

Tần Hữu Bân cực kỳ chán ghét mà ngước mắt lườm Giản Nhất một cái.

Chủ nhiệm lớp thay đổi dáng ngồi, sau đó nói: "Vậy lấy ra đi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra."

"Cái gì ạ?" Giản Nhất hỏi.

"Học phí."

"Bao nhiêu ạ?"

Chủ nhiệm lớp lại ho khan một tiếng, hạ giọng cảnh cáo: "Giản Nhất, đừng giả vờ."

"Thầy Lương, em không hiểu thầy đang nói gì?" Giản Nhất thực sự không hiểu, tại sao cô lại trở thành người trộm học phí?

"Cô trộm học phí của lớp chúng tôi." Chủ nhiệm lớp nói thằng và nhấn mạnh từ "trộm".

Văn phòng giáo viên rơi vào một mảnh tĩnh lặng.

Hàng mày của Tần Hữu Bân lần nữa chụm lại.

Giản Nhất bình tĩnh hỏi: "Chứng cứ đâu? Dựa vào cái gì nói em trộm?"

Chủ nhiệm lớp mở miệng nói: "Bởi vì cô..."

"Bởi vì cô đã từng trộm đồ." Tần Hữu Bân tiếp lời.

Giản Nhất ngẩn người, chậm rãi quay đầu nhìn Tần Hữu Bân, cậu ta cũng nhìn cô, trong ánh mắt đầy vẻ chán ghét.

Giản Nhất kinh ngạc, Tần Hữu Bân phải chán ghét nguyên chủ đến mức nào mới có thể dùng ánh mắt ghê tởm này, nếu nguyên chủ thực sự yêu Tần Hữu Bân, ánh mắt này cơ hồ có thể giết chết cô ấy.

"Trước kia tôi thường trộm đồ?" Giản Nhất nhìn cậu chất vấn.

"Đúng." Tần Hữu Bân khẳng định.

Tần Hữu Bân là một học sinh xuất sắc, bất kể là ở đâu thì các giáo viên đều luôn ưu tiên những người đứng đầu, đặc biệt khi so sánh với những học sinh kém, cho nên chỉ cần hai câu này của cậu ta đã vô tình khiến giáo viên có hướng nhận định Giản Nhất chính là người trộm học phí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net