Chương 51: Lục Chấp đơn phương quyết định không ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Giản Úc được Lục Chấp ôm trở về phòng khách, sau đó đặt ngồi lên sô pha.

Động tác của hắn nhẹ nhàng chậm chạp, làm Giản Úc còn tưởng rằng mình giống như một món đồ sứ sắp vỡ nát vậy.

Thôi được, hiện tại xác thật cậu cũng rất yếu , đầu vẫn luôn có chút mơ mơ màng màng, nhưng mà vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được.

Lúc này, Lục Chấp ngồi xuống bên cạnh cậu, ánh mắt thâm trầm, nhìn cậu nói: "Cậu muốn biết cái gì?"

Giản Úc lười nhác mà rúc vào trong sô pha, có chút mê mang chớp mắt một cái.

Cậu cũng đã nhìn ra được, hình như Lục Chấp muốn giải thích cho cậu về chuyện của Quý Diệc.

Nhưng mà vì sao chứ?

Bọn họ cũng đâu cần phải hiểu biết về mối quan hệ yêu đương của đối phương đâu?

Chẳng qua, nếu Lục Chấp đã trịnh trọng như vậy, Giản Úc cũng chỉ có thể phối hợp hỏi: "Anh cùng với Quý Diệc kia hẳn là đã sớm quen biết rồi đúng không?"

Nếu đã là bạch nguyệt quang, vậy đại khái phải quen biết từ thời niên thiếu, sau đó mới có hồi ức về chuyện tình yêu trong quá khứ được.

Kết quả, ngoài dự kiến của Giản Úc, Lục Chấp nghiêm túc trả lời: "Tôi không quen biết Quý Diệc, nói đúng ra, trước khi sự kiện lần này phát sinh, tôi cũng không hề biết có một người như vậy tồn tại."

Giản Úc: "!!"

Cậu hơi hơi mở to đôi mắt trong vắt của mình: "Cái gì?!"

Tuy rằng cậu không để ý chuyện của bạch nguyệt quang, nhưng mà bỗng nhiên nghe được biến chuyển như vậy, vẫn là có chút giật mình.

Lục Chấp nói không quen biết bạch nguyệt quang?

Này, này hợp lý sao?

Lục Chấp từng câu từng chữ rõ ràng mà giải thích cho cậu: "Hình như trước kia tôi có gặp qua cậu ta, lần đó tôi tham gia một bữa tiệc tối, có một người thiếu chút nữa thì ngã từ trên cầu thang xuống, vì thế tôi thuận tay đỡ một phen. Nhưng mà, tôi cũng không biết người đó là ai, cũng không để chuyện này ở trong lòng. Hiện tại thấy được Quý Diệc, mới nhớ tới người lúc đó có lẽ chính là cậu ta."

Giản Úc kinh ngạc, mắt chớp chớp: "Sau đó thì sao?"

Lục Chấp tiếp tục nói: "Sau đó còn có một lần, tôi đi tập đoàn Quý thị để khảo sát một chiếc xe năng lượng mới. Lúc ấy có lẽ cũng có gặp qua Quý Diệc, nhưng tôi không có ấn tượng."

Giản Úc thấy Lục Chấp không nói nữa, khiếp sợ hỏi: "Không còn nữa sao?"

Thần sắc Lục Chấp thẳng thắn thành khẩn nói: "Đúng vậy, không còn."

Giản Úc nhất thời không biết nên nói gì: "Này......."

Này cũng quá .....

Nói như vậy, Lục Chấp cùng Quý Diệc chỉ gặp nhau tổng cộng có hai lần, hơn nữa trong hai lần giao tiếp này, Lục Chấp đều không hề chú ý tới có một người như Quý Diệc.

Cố tình Quý Diệc lại ở khắp nơi tuyên truyền, đem bản thân đóng gói thành một bạch nguyệt quang mà Lục Chấp yêu nhưng không có được, lại còn miêu tả vô cùng sinh động, đã lừa gạt được phần lớn người trong vòng.

Nhất thời cậu cũng không biết nên "khích lệ" đối với năng lực của Quý Diệc, hay là chỉ trích nhân phẩm của cậu ta nữa.

Lúc này, Lục Chấp dùng đôi mắt thâm thúy của mình nhìn Giản Úc nói: "Đây là toàn bộ chân tướng. Nếu cậu còn muốn biết cái gì, có thể hỏi lại tôi."

Giản Úc thật vất vả từ trong khiếp sợ phục hồi lại, nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Lục Chấp, nhất thời lại có chút khó hiểu.

Cậu nhấp môi, hỏi dò: "Vì sao phải giải thích những chuyện này với tôi?"

Còn dùng ngữ khí như vậy, như là không muốn có một chút giấu diếm nào với cậu vậy.

Nhưng mà, không phải bọn họ chỉ là đối tượng kết hôn hợp đồng thôi sao? Vì cái gì phải làm tới trình độ này chứ?

Lục Chấp nhìn cậu thật sâu, thanh âm trầm thấp êm tai nói: "Bởi vì tôi cảm thấy cậu cần phải biết."

Khuôn mặt hắn lạnh lẽo sạch sẽ, đôi mắt rất đen, lúc nghiêm túc nhìn người khác, giống như bên trong đang cất giấu vô hạn thâm tình.

Giản Úc có chút nghi hoặc mà nghiêng đầu.

Cậu đang tìm lý do thích hợp để giải thích cho hành vi lần này của Lục Chấp.

Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cậu cũng tìm được đáp án.

Đại khái có lẽ con người của Lục Chấp là như vậy, dù trước mặt chỉ là một đối tượng kết hôn hợp đồng, nhưng cũng sẽ thẳng thắn thành khẩn mà giải thích hiểu lầm với đối phương.

Giản Úc không khỏi tưởng tượng mà cảm thán, tương lai nếu như thật sự có người cùng Lục Chấp kết hôn, người kia hẳn phải rất là may mắn.

Bởi vì Lục Chấp tuyệt đối là một người bạn đời đủ tư cách, hắn sẽ chủ động loại bỏ một ít nhân tố không ổn định, cực kỳ tận khả năng mang đến cảm giác an toàn cho đối phương.

Chỉ là, lúc Giản Úc tưởng tượng đến cảnh trong tương lai Lục Chấp sẽ cùng người khác kết hôn, trái tim không hiểu sao lại giật giật một chút, hình như cậu cảm thấy không thoải mái.

Cậu hơi hơi nhíu mày, duỗi tay xoa nhẹ ngực, cũng không nghĩ nhiều.

Cậu cũng chỉ còn sống được một năm nữa thôi, hà tất phải suy nghĩ gì đó, tăng thêm phiền não.

Bên kia.

Quý Diệc một chút cũng không tốt.

Hắn hiện tại như một con chuột chạy qua đường bị mọi người hô đánh hô giết, căn bản không dám ra ngoài gặp người.

Đại khái vì Lục Chấp muốn làm Giản Úc càng thêm yên tâm, bằng thời gian ngắn nhất, hắn phân phó cho người ta làm sáng tỏ việc của hắn và Quý Diệc.

Toàn bộ quá trình sấm rền gió cuốn, không chừa cho Quý Diệc một chút thể diện nào.

Người nhà họ Quý nghe được chuyện này, lập tức cảm thấy vô cùng mất mặt, vì để cứu vớt hình tượng của gia đình, bọn họ tuyên bố muốn đem Quý Diệc đuổi khỏi gia tộc.

Cứ như vậy, Quý Diệc bị đuổi ra khỏi nhà.

Hắn đau khổ cầu xin cũng không có kết quả, chỉ có thể kéo rương hành lý, đứng ở đầu đường, trong khoảng thời gian ngắn cứ như gặp phải đả kích mang tính hủy diệt, mờ mịt vô thố.

Hắn không biết vì sao mọi chuyện lại biến thành cái dạng này, cũng không biết rốt cuộc mình đã làm sai cái gì.

Lúc này, một chiếc xe hơi màu đỏ chạy tới trước mặt hắn, Lục Nghiên Tuyết cùng mấy nữ sinh từ trên xe đi tới.

Quý Diệc nhìn thấy bọn họ, lập tức vui vẻ: "Tiểu Tuyết, mọi người tới rồi."

Còn tốt, hắn còn có những người bạn này, không đến mức rơi vào hoàn cảnh đường cùng.

Kết quả, lại không giống như tưởng tượng của hắn, Lục Nghiên Tuyết đi tới, hung hăng mà quất túi da lên mặt hắn, cắn răng nói: "Quý Diệc, anh thật sự là quá ghê tởm!"

Quý Diệc bị túi da đánh lệch cả đầu, trên mặt hình như còn bị một vật nhọn làm bị thương, có chút đau đớn.

Hắn che lại mặt, không dám tin mà nhìn Lục Nghiên Tuyết: "Tiểu Tuyết, cậu làm gì vậy?"

Lục Nghiên Tuyết trừng hắn: "Tôi làm cái gì hả? Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi như vậy? Thì ra từ trước tới nay, anh đều đem chúng tôi chơi đùa xoay quanh, anh cùng với anh họ tôi căn bản không có quan hệ yêu đương gì cả?"

Những nữ sinh khác cũng làm vẻ mặt khinh thường mà nhìn Quý Diệc.

Quý Diệc chưa từng chịu đại ngộ như vậy bao giờ, nhất thời có chút hoảng loạn mà nói: "Tiểu Tuyết, các cậu nghe tôi giải thích đã!"

Lục Nghiên Tuyết oán giận nói: "Còn có cái gì mà giải thích nữa? Hiện tại tôi một chữ cũng không tin anh!"

Những người khác cũng sôi nổi chỉ trích theo.

" Chúng tôi giúp anh nhiều lần như vậy, kết quả từ đầu tới đuôi đều là do anh nói dối!"

" Đồ nói dối, sao anh lại có thể nói dối chuyện như vậy hả?"

" Đều tại anh, làm hại chúng tôi cũng bị liên lụy vào,  việc làm ăn trong nhà cũng bị ảnh hưởng!"

" Đúng vậy, anh nhanh bồi thường tổn thất lại cho chúng tôi đi!"

Quý Diệc che mặt, nhìn những người trước đây đều đứng bên cạnh hắn nay lại chỉ trích hắn, trong khoảng thời gian ngắn hắn căn bản không thể tiếp thu được sự chênh lệch như vậy, hắn lắc lắc đầu, trên mặt đều là thần sắc thương tâm: "Thật sự không phải như thế, các cậu nghe tôi giải thích đã!"

Lục Nghiên Tuyết mắng: "Anh đừng có giả bộ ủy khuất như vậy, làm tôi buồn nôn! Còn nữa, tôi muốn hỏi anh một chuyện, lúc trước bạn trai tôi ngoại tình, anh căn bản biết chuyện này đúng không? Nhưng bởi vì anh cùng với bạn trai của tôi có hợp tác kinh doanh với nhau, vì lo lắng ảnh hưởng đến việc làm ăn của các anh, cho nên anh vẫn luôn không nói với tôi! Chờ cho đến khi sự việc bị bại lộ, anh mới đến giả mù sa mưa mà an ủi tôi!"

Quý Diệc không nghĩ tới việc này cũng bị bại lộ, sốt ruột nói: "Không phải như thế, lúc ấy tôi cũng là bất đắc dĩ......"

Đáng tiếc, Lục Nghiên Tuyết không muốn nghe hắn giải thích thêm nữa: "Quý Diệc, anh vẫn luôn giả tạo làm một bộ dáng thiện lương rộng lượng bạch liên hoa, hiện tại xem như tôi nhìn rõ bộ mặt thật của anh, anh biểu hiện bên ngoài đều là giả!"

Thấy cho dù có giải thích như thế nào cũng không thể rõ ràng được, Quý Diệc đơn giản không giải thích nữa, chỉ cười nhạo một tiếng: "Đó là bởi vì các cậu ngu xuẩn! Tôi chỉ tùy tiện nói một câu, các cậu liền thay tôi đấu tranh anh dũng, cái này thì trách được ai chứ?"

Lục Nghiên Tuyết thiếu chút nữa bị chọc giận đến hôn mê bất tỉnh, ngay sau đó cũng không rảnh lo đến hình tượng thiên kim hào môn của mình nữa, cô đứng ở đầu đường mà chửi ầm lên.

Sau đó càng ngày càng nhiều người bắt đầu vây xem.

Quý Diệc có chút cảm thấy thẹn mà đưa tay che mặt của mình.

Hắn không giống Lục Nghiên Tuyết ngu xuẩn như thế, ngay cả mặt mũi cũng không màng.

Vì vậy hắn vừa che mặt, vừa kéo hành lý, chật vật mà rời khỏi đám người.

Quý Diệc vẫn luôn đi về phía trước, đi thật lâu, cuối cùng cũng thoát khỏi những người chỉ chỉ trỏ trỏ đó.

Hắn đi mệt rồi, đi tới một bậc thang ngồi xuống, nhìn nó đến phát ngốc.

Cái bậc thang này, làm hắn nhớ tới lần đầu tiên hắn gặp Lục Chấp.

Cũng chính là lần gặp đó, làm hắn hiểu được cái gì là nhất kiến chung tình.

Người như Lục Chấp, vốn dĩ là để người khác nhìn lên, theo đuổi.

Chỉ là, Quý Diệc càng nghĩ, càng có chút không cam lòng.

Nếu Lục Chấp đã định là không thể cho hắn được cái gì, vậy lúc trước vì sao còn phải duỗi tay đỡ hắn?

Nếu đã cho hắn hy vọng, vì sao lại muốn tàn nhẫn mà đánh vỡ nó?

-

Thời gian tiếp tục trôi qua, lại sắp đến thời gian khai giảng.

Chạng vạng hôm nay, Giản Úc ở trong phòng ngủ của mình.

Cậu ngồi dựa vào ghế tatami ở cửa sổ sát đất, ôm đầu gối mà phát ngốc.

Hoàng hôn buông xuống rải những ánh nắng vàng óng xuyên qua cửa kính, chiếu lên trên người cậu, mạ quanh người cậu một vòng ánh sáng.

Cả người cậu đắm chìm trong ánh nắng mặt trời ấm áp, ngay cả đuôi mắt cũng sáng lên.

Cậu ngồi im ở đó được một lúc, bỗng che miệng lại, ho khan vài tiếng.

Mảnh lông mi dài rào rạt mà rung động, đôi mắt trong vắt cũng bị một tầng hơi nước phủ kín.

Không biết có phải do cách thời gian tử vong càng ngày càng gần hay không, cậu thường xuyên cảm thấy rất mỏi mệt, giống như điểm sinh mệnh đang tự động bị trừ từng chút từng chút vậy.

Không có nguyên do, cứ như vậy mà suy yếu dần đi.

Thật vất vả mới ngừng ho được, cậu chậm rì rì mà một lần nữa dựa vào ghế tatami, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Vừa ngắm phong cảnh, vừa cân nhắc đến chuyện đi học.

Hiện tại sắp tới tháng 9 rồi, mà hiệp nghị kết thúc vào tháng 11.

Cũng chỉ còn hơn hai tháng mà thôi.

Đại học của cậu tháng 9 báo danh.

Cậu đi học thêm hai tháng nữa, sau đó nên rời đi rồi.

Đối với cậu mà nói, bằng tốt nghiệp đại học cũng không phải vật gì quan trọng, cậu cũng không cần phải tiêu phí quá nhiều tinh lực cho việc này.

Đến lúc đó lại xem đi, nếu kết thúc hiệp nghị cậu liền dọn ra khỏi thành phố này, vậy cậu cũng không cần phải tiếp tục đi học nữa.

Nghĩ nghĩ, Giản Úc lại ho khan.

Sau khi ho xong, cậu chậm rì rì mà đứng lên, đi xuống lầu.

Cậu muốn lấy một ly sữa bò để uống.

Trong phòng bếp.

Dì Trương đang chuẩn bị bữa tối, thấy Giản Úc đi vào, dì cười nói: "Giản tiên sinh, cậu đói bụng rồi có phải không? Bữa tối sắp chuẩn bị xong rồi."

Giản Úc nhìn dì Trương cười hòa ái, cậu cũng cười theo: "Dì Trương, trong khoảng thời gian này, cảm ơn dì vẫn luôn làm đồ ăn ngon như vậy cho con."

Từ khi cậu xuyên qua tới nay, mỗi ngày đều được ăn ngon như vậy, đều do công lao của dì Trương cả.

Dì Trương trêu ghẹo: "Đột nhiên nói những thứ này làm gì? Hiện tại thân thể của dì còn rất tốt, vẫn còn có thể làm rất nhiều bữa cơm cho cậu và Lục tiên sinh đó."

Giản Úc cười một cái, cũng không nói gì.

Cậu từ ngăn tủ trong phòng bếp, lấy ra một hộp sữa bò, cắm ống hút, nhẹ nhàng mà uống một ngụm.

Lúc này, dì Trương nói: "Đúng rồi, sao hôm nay Lục tiên sinh không ở nhà? Không phải hôm nay là thứ bảy sao? Lẽ ra ngài ấy không cần phải đi tập đoàn mới phải chứ."

Giản Úc suy nghĩ một chút mới trả lời: "Hình như buổi chiều anh ấy có nhận một cuộc điện thoại, sau đó đi tới chỗ nào đó."

Lúc Lục Chấp nhận cuộc gọi kia, thần sắc hình như có chút không tốt, sau đó lấy chìa khóa xe, lập tức rời khỏi biệt thự.

Dì Trương nói: "Nếu không cậu gọi cho Lục tiên sinh một cuộc điện thoại đi? Hỏi ngài ấy khi nào trở về, có ăn cơm tối hay không, đêm nay tôi nấu một bữa rất phong phú đó."

Bên kia.

Ở trong một căn phòng cũ nát.

Lục Chấp nghiêng người dựa vào một cái bàn gỗ, mặt không có biểu tình mà nhìn Triệu Mộ Nhã:  "Có chuyện gì thì nói đi."

Triệu Mộ Nhã ngồi trên sô pha cách hắn không xa, rũ đầu, biểu tình sa sút, nhất thời vẫn chưa mở miệng.

Đoạn thời gian trước, bởi vì không thể đón được Cố Bắc trở về Lục gia, cho nên dưới cơn tức giận, bà đã ra một quyết định đập nồi dìm thuyền.

Bà cùng Lục Thiệu Hoa ly hôn, sau đó rời khỏi Lục gia đến ở cùng với Cố Bắc.

Ngay từ đầu, mọi chuyện vẫn còn rất tốt.

Dù bà có ly hôn, nhưng vẫn được chia không ít tài sản, đủ để bà cùng Cố Bắc sống một cuộc sống áo cơm vô ưu.

Ai biết, Cố Bắc ở bên ngoài làm cái gì, trong khoảng thời gian ngắn lại tiêu hết số tài sản đó.

Cái này còn chưa tính, hắn dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, hắn lấy danh nghĩa Triệu Mộ Nhã, đi tìm một số người bối cảnh không sạch sẽ để vay rất nhiều tiền.

Những khoản vay đó hiện tại đều tính trên người Triệu Mộ Nhã, đối với bà hiện tại mà nói, đây tuyệt đối là một con số thiên văn mà bà không thể tưởng tượng nổi.

Chờ cho đến khi bà phát hiện sự tình có vấn đề, chủ nợ đã tìm tới cửa, mà Cố Bắc thì đã bỏ trốn mất dạng.

Những chủ nợ đó uy hiếp bà nếu như không trả tiền, sẽ làm ra một số việc mà bà không thể thừa nhận được.

Triệu Mộ Nhã trước kia vẫn luôn là phu nhân hào môn, có Lục gia che chở, sống vô ưu vô lự, nào đã gặp qua trường hợp như thế này bao giờ, lúc ấy thiếu chút nữa bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.

Cũng chính là lúc này, bà mới nhớ tới, bà còn có một đứa con trai là Lục Chấp.

Triệu Mộ Nhã cho tới bây giờ vẫn còn có chút kinh hoảng, người phát run, chọn một bộ phận sự việc nói cho Lục Chấp biết.

Lục Chấp nghe vậy, đôi mắt đen nhánh lạnh như băng, trào phúng cười một cái.

Triệu Mộ Nhã lập tức dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn: "Lục Chấp, mẹ biết, trước kia mẹ xác thật làm chuyện có lỗi với con. Nhưng tình huống trước mắt thật sự rất đáng sợ, con sẽ không mặc kệ mẹ đúng không?"

Khóe miệng Lục Chấp nhếch lên một độ cung, thái độ của hắn khá là châm chọc: "Bà đây là đang uy hiếp tôi sao?"

" Đương nhiên không phải, sao con có thể nghĩ như vậy chứ?"

Triệu Mộ Nhã đích xác là bị dọa sợ rồi, đến nỗi bà làm ra hành động thân mật lần đầu tiên trong cuộc đời của mình, bà có ý muốn kéo tay Lục Chấp, để Lục Chấp dựa gần bà hơn một chút.

Kết quả, tay của bà còn chưa đụng được tới góc áo của Lục Chấp.

Lục Chấp nhíu mày, né qua một bên.

Trong mắt của hắn là một mảnh lạnh băng không hề có tình cảm gì.

Cái tay vươn ra của Triệu Mộ Nhã cứng đờ, không dám tin mà nhìn Lục Chấp.

Bà nhớ rõ khi Lục Chấp còn nhỏ rất là thân cận bà, có rất nhiều lần đều muốn được bà ôm, chỉ là cuối cùng đều bị bà ghét bỏ mà đẩy ra.

Hiện tại lại xuất hiện cảnh tượng tương tự, nhưng mà lần này Lục Chấp lại là người né tránh bà.

Đôi mắt Triệu Mộ Nhã đầy thương cảm, chậm rãi mở miệng: "Lục Chấp, con quả nhiên vẫn là hận mẹ sao?"

Lục Chấp lạnh lùng nói: "Bà suy nghĩ nhiều."

Triệu  Mộ Nhã cười khổ, rũ mắt xuống, nhìn vào khoảng không nào đó trên mặt đất: "Ý của con chính là, ngay cả hận mẹ con cũng không muốn sao?"

Khuôn mặt của bà vẫn mỹ lệ, nhưng lại bày ra một bộ dáng trống rỗng.

Lục Chấp không để ý tới lời nói của bà, giơ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó trầm giọng: "Rốt cuộc bà tìm tôi có việc gì?"

Lời nói có ý thúc giục.

Thật giống như hắn không hề muốn ở chỗ này cùng Triệu Mộ Nhã nói một số chuyện vô nghĩa.

Triệu Mộ Nhã duỗi tay, vén tóc qua tai, lúc này mới nói với Lục Chấp: "Hiện tại mẹ chỉ có thể dựa vào con, con phải giúp mẹ."

Lục Chấp khó hiểu mà nhíu mày: "Giúp bà cái gì?"

Triệu Mộ Nhã làm vẻ mặt đương nhiên mà nói: "Vừa nãy mẹ cũng đã nói, anh của con chọc phải một ít người, chỉ có con ra mặt, mới có thể đem chuyện này giải quyết ổn thỏa xuống được."

Bà rõ ràng biết, lấy tình huống của bà và Cố Bắc, là trăm triệu không xử lý được những việc đó.

Nhưng đối với Lục Chấp mà nói, lại dễ như trở bàn tay, không cần tốn bao nhiêu sức lực cũng có thể giải quyết được.

Nhưng mà, giây tiếp theo, Lục Chấp lại không chút lưu tình mà nói: "Không có khả năng."

" Cái gì?" Triệu Mộ Nhã không dám tin mà nhìn hắn: "Lục Chấp, con đừng quên, mẹ là mẹ của con, chẳng lẽ con mặc kệ sống chết của mẹ hay sao?"

Thần sắc Lục Chấp lạnh nhạt, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt ở trên bàn trà trước mặt Triệu Mộ Nhã: "Tiền trong thẻ này, cũng đủ cho bà sống an ổn được nửa đời sau. Đương nhiên, tiền đề là bà không mang nó đưa cho Cố Bắc."

Triệu Mộ Nhã đẩy cái thẻ kia qua một bên, phẫn nộ mà nói: "Sao con có thể nói ra được những lời như vậy hả? Chẳng lẽ muốn dùng số tiền này tới để tống cổ ta đi sao?"

Lục Chấp cũng không quản cái thẻ rớt trên mặt đất, chỉ lạnh giọng nói: "Tôi chỉ cung cấp một lần này. Hơn nữa, nếu như không cần thiết, chúng ta về sau không cần phải gặp lại nữa."

Nói xong, hắn cùng không quản biểu tình của Triệu Mộ Nhã, xoay người liền chuẩn bị đi ra cửa.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên.

Lục Chấp lấy di động ra, là Giản Úc gọi tới.

Đôi mắt đang bao trùm băng sương của hắn trong nháy mắt thay đổi, giống như băng tuyết ngàn năm cuối cùng cũng được hòa tan.

Hắn nghe điện thoại, thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi: "Giản Úc?"

Bên này.

Giản Úc dựa vào một bên bàn, vừa uống sữa vừa hỏi: "Lục tiên sinh, anh đang ở đâu vậy? Khi nào anh mới về nhà?"

Thanh âm của cậu dường như được ngâm qua sữa bò, lại mềm lại ngọt, nghe đến trong lòng cũng không tự giác mà cũng mềm mại theo.

Đầu bên kia điện thoại, Lục Chấp trả lời: "Nhanh thôi, bây giờ lập tức trở về, cậu......"

Lục Chấp còn chưa nói xong, lại như có biến cố gì đó xảy ra, di động "phanh" mà tiếng mà rớt xuống đất, truyền đến một trận tạp âm.

Giản Úc theo bản năng mà đem điện thoại cách ra xa, sau đó lại lần nữa đặt lên tai, vội vàng hỏi: "Lục tiên sinh, xảy ra chuyện gì rồi?"

Nhưng mà, trong điện thoại, Lục Chấp không còn nói gì nữa.

Trong phòng.

Khuôn mặt Lục Chấp đen thui, nhìn Triệu Mộ Nhã đang cầm con dao gọt hoa quả bên kia.

Triệu Mộ Nhã cầm con dao đang đặt lên cổ tay của bà, thần sắc có chút không bình thường: "Hôm nay cậu cứ rời khỏi căn phòng này thử xem?"

Chiếc điện thoại bị Triệu Mộ Nhã quăng ra, lúc này đang lẳng lặng mà nằm tại một góc tường, tạm thời không ai để ý tới.

Lục Chấp nhìn bộ dạng này của Triệu Mộ Nhã, thần sắc lại không có nửa phần dao động: "Rốt cuộc bà muốn làm cái gì."

Toàn thân Triệu Mộ Nhã đều đang run rẩy, gần đây phương diện tinh thần của bà xảy ra vấn đề rất lớn, đã liên tục mấy ngày không được một giấc ngủ ngon.

Gương mặt mỹ lệ của bà có chút điên cuồng: "Lục Chấp, cậu không thể bỏ mặt tôi như vậy được! Tôi cùng ba cậu đã ly hôn rồi, hiện tại cái gì tôi cũng không có, tôi chỉ có thể dựa vào cậu mà thôi."

Lục Chấp lạnh lùng mà nhìn bà, nói từng chữ từng chữ: "Tốt nhất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net