Chương 122-123 [Ngông Cuồng]: Quán trà sữa của Tam ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đây là hai phiên ngoại nằm trong truyện Ngông Cuồng của Vu Triết với hai nhân vật chính là Khấu Thầm và Hoắc Nhiên. Vào một lần hai bạn bám theo người anh em chí cốt là Ngụy Siêu Nhân đi chơi với crush thì bị kéo vào một vụ ẩu đả, hiện trường là một quán trà sữa. Khấu Thầm vì đang cố gắng hòa giải với người bố nghiêm khắc luôn không hài lòng về chuyện cậu đánh nhau nên đã không đánh trả, bị những kẻ kia đập cho phải khâu ba mũi trên đầu. Đánh xong, những kẻ kia bỏ chạy, để lại bãi chiến trường bàn ghế ngổn ngang. Ông chủ quán trà sữa tính toán thiệt hại tổng cộng là 800 đồng, rồi ép Khấu Thầm mua một tấm thẻ, dạng như thẻ trả trước...]

Chương 122:

Khấu Thầm đẩy cửa phòng ngủ của Hoắc Nhiên ra, nhìn qua bên trong, rồi lại lùi ra ngoài, nhỏ giọng nói với mẹ Hoắc: "Sao nó lại ngủ nữa rồi?"

"Mới vừa nãy còn ra ngoài đi vệ sinh mà," Mẹ Hoắc nói, "Cháu không nói với nó là cháu đến ngay à?"

"Cháu có nói mà," Khấu Thầm nhìn điện thoại di động, "Hai rưỡi cháu gọi điện cho nó, giờ là ba giờ."

"Cháu đừng có để ý xem nó ngủ hay không nữa, đi vào gọi nó dậy là được," Mẹ Hoắc cười nói.

"Cháu không dám đâu," Khấu Thầm nhíu mày, "Lúc nó dậy lại bực bội không kiềm chế được, cháu sợ cháu không nhịn được lại đánh nhau với nó..."

Mẹ Hoắc cười ngặt nghẽo: "Vậy thì cháu ngồi đây, dì vừa mới ép nước hoa quả xong, cháu uống một ít đi."

"Vâng." Khấu Thầm đáp một tiếng.

Lúc mẹ Hoắc đi rót nước hoa quả, cậu vẫn không bỏ cuộc mà đi đến bên khe hở cửa phòng ngủ, kêu chiếp chiếp vào bên trong hai tiếng, Hoắc Nhiên không có phản ứng gì, ôm gối ngủ như thể đông cứng rồi.

Cậu liếc nhìn điện thoại di động, mấy thằng trong nhóm cũng đã xuất phát về phía phố đi bộ, hôm nay hiếm khi Giang Lỗi còn hẹn cả mấy đứa con gái cùng phòng ký túc Lộ Hoan ra ngoài...

Cho mày ngủ thẳng cẳng đến lúc tao uống hết nước hoa quả.

Khấu Thầm liếc mắt nhìn Hoắc Nhiên, rồi xoay người qua chỗ khác nhận lấy nước hoa quả mẹ Hoắc rót cho cậu.

"Hè năm nay nghỉ chưa đã nhỉ?" Mẹ Hoắc hỏi, "Sớm một tháng đã phải đi học."

"Cảm giác vẫn chưa ngủ đủ nữa," Khấu Thầm dụi mắt, "Hôm nay mấy người bọn cháu hẹn là sáng ra ngoài đi loanh quanh, kết quả là đứa nào cũng ngủ thẳng tới trưa mới dậy."

"Tổ học tập bảy người cái gì mà tên dài dài của mấy đứa," Mẹ Hoắc nói, "Bắt đầu rồi đúng không?"

"Bắt đầu rồi," Khấu Thầm nở nụ cười, "Hoắc Nhiên về nhà học chăm lắm đúng không dì?"

"Hơn trước đây nhiều," Mẹ Hoắc nói, "Mấy đứa cũng nhớ để ý kết hợp học tập nghỉ ngơi, hôm đó dì xem ảnh Hoắc Nhiên đăng, đứa nào cũng gầy."

"Mùa hè mà, kiểu gì cũng gầy đi," Khấu Thầm dựa vào trong ghế sofa, chậm rãi xoay người, "Hôm nay bọn cháu đang nghỉ ngơi này, giúp Giang Lỗi theo đuổi lớp trưởng lớp dưới tầng."

"Được không? Giang Lỗi ngốc vậy vẫn còn theo đuổi con gái nhà người ta à?" Mẹ Hoắc nói nhỏ.

"Là thích quá trình theo đuổi này mà." Khấu Thầm cũng nhỏ giọng nói.

Mẹ Hoắc nở nụ cười: "Mấy đứa đúng là tốt thật đấy, hồi các dì còn trẻ ai cũng trưởng thành muộn, lúc mười mấy tuổi còn chưa phản ứng kịp xem ai thích ai."

Khấu Thầm cười ha ha cả buổi.

Uống hết một cốc nước hoa quả, cậu quyết định đứng dậy, đi đánh nhau một trận với cái người từ năm mười mấy tuổi cậu đã biết là cậu thích vô cùng.

Lúc đẩy cửa đi vào phòng, tư thế ngủ của Hoắc Nhiên chưa hề thay đổi, vẫn đang ôm gối.

"Hoắc Nhiên," Khấu Thầm kéo gối ra ngoài, ném qua một bên, "Dậy đi, mới vừa nãy tao gọi cho mày, không phải là mày đã dậy rồi à?"

"Ừm,"  Hoắc Nhiên hừ một tiếng, cũng không biết tâm trạng ra sao.

Khấu Thầm nhìn qua quần áo cậu đang vứt ở đầu giường, cầm lấy một cái áo phông, nhấc tay cậu lên tròng áo vào: "Tao giúp mày mặc quần áo tử tế đã, thế thì chốc nữa dậy rồi có thể tiết kiệm ít thời gian..."

Hoắc Nhiên nhíu mày, nhưng hai mắt vẫn chưa mở ra.

Khấu Thầm xách hai tay cậu, mặc xong được hai ống tay áo, sau đó giữ lấy tóc cậu tròng được áo qua cổ rồi, cậu cuối cùng cũng mở mắt ra, nói bằng giọng mũi: "Mày chán sống đấy à?"

"Tỉnh chưa?" Khấu Thầm kéo nó ngồi dậy trên giường, kéo áo ngay ngắn lại cho nó, "Mấy đứa kia chắc đã xuất phát rồi, chúng ta ở xa nhất."

Hoắc Nhiên nhìn cậu.

Trong hai mắt đang bắn ra chuỗi tia lửa xèo xèo.

Khấu Thầm cảm giác mình có thể nghe thấy cả tiếng vang.

Cậu liếc nhìn phòng khách, mẹ Hoắc đang đi vào nhà bếp, thế nên cậu rất nhanh đã lại gần, hôn một cái lên chóp mũi Hoắc Nhiên: "Dậy khỏi giường đi đã rồi chốc nữa hẵng đánh tao."

Hoắc Nhiên không nói gì, cũng không chịu nhúc nhích, chỉ nhìn cậu chằm chằm.

Khấu Thầm lùi lại chờ cho nó lên cơn, thế nhưng đợi cả buổi rồi, Hoắc Nhiên vẫn không động đậy.

Cậu hơi ngạc nhiên hỏi một câu: "Mày mở mắt cũng ngủ được à?"

"Cút," Hoắc Nhiên mở miệng, "Tao đang cố nhịn không nổi cáu với mày đây, mày đừng có chọc tao."

"Được." Khấu Thầm ngậm miệng, rồi lùi tới ngồi xuống bên bàn học.

Hoắc Nhiên nhịn hai phút, rồi thở dài nhảy xuống giường, vừa đi ra ngoài vừa lầm bầm: "Phiền chết đi được, ngủ một giấc thôi cũng đéo được ngủ đã, ngày nào cũng thế, đi loanh quanh phố đi bộ cái đếch gì không biết, mấy thằng ngu cùng với mấy em gái ngốc, đi dạo phố đi bộ, hay ho đếch gì đâu mà..."

Đến lúc vào nhà vệ sinh, giọng nói của nó mới biến mất.

Khấu Thầm thở phào nhẹ nhõm, đi vào phòng khách ngồi xuống.

Bình thường lửa giận của Hoắc Nhiên rửa mặt xong cái là cơ bản không còn nữa, cháy mạnh mà dập cũng nhanh.

Quả nhiên, mấy phút sau, Hoắc Nhiên rửa mặt xong đi ra, hai mắt còn lớn hơn so với lúc đi vào, sáng lấp lánh.

"Vừa khéo tao đang muốn mua cái ốp điện thoại giống kiểu của Siêu Nhân," Hoắc Nhiên đi vào phòng ngủ, mặc quần thể thao vào rồi xoay người đi ra,  "Chốc nữa đi tìm xem, nhân tiện..."

Cậu tiến đến bên tai Khấu Thầm nói rất khẽ: "Mua hai cái dùng làm đồ đôi."

"Tính cả cái của Siêu Nhân, ba đứa bọn mình dùng?" Khấu Thầm nói.

"Đéo, tao không muốn kiểu của nó," Hoắc Nhiên nói, "Tao thấy cái ốp điện thoại kia có cảm giác máy móc lắm, như kiểu đang cầm thẻ khởi động phi thuyền ấy."

"Đi được chưa?" Khấu Thầm đứng lên.

"Đi," Hoắc Nhiên quay đầu nói về phía nhà bếp, "Mẹ, bọn con đi dạo phố!"

"Đi đi cục cưng," Mẹ Hoắc ở trong nhà bếp trả lời.

Hoắc Nhiên thở dài.

"Đi thôi cục cưng." Khấu Thầm kéo vai Hoắc Nhiên.

Cuối tuần, phố đi bộ rất đông người, đều là thanh niên trẻ tuổi, cả bọn đứng ở ven đường chờ Khấu Thầm và Hoắc Nhiên tới, hai mắt còn hơi không nhìn ra được.

"Giờ các chị em ai cũng đẹp." Ngụy Siêu Nhân cảm khái.

"Chị bé của mày đâu?" Hồ Dật hỏi.

Ngụy Siêu Nhân nhìn nó, không nói gì.

"Chị bé Chu Ninh," Hồ Dật lại nói thêm một câu.

Ngụy Siêu Nhân lao tới siết cánh tay Hồ Dật: "Tao thấy mày hơi bị ngứa người..."

"Bình tĩnh đi!" Giang Lỗi nhìn hai thằng này.

"Mày cứ bình tĩnh của mày," Hứa Xuyên nói, "Hai đứa nó không có lý do gì phải bình tĩnh cả."

"Giang Lỗi cũng có bình tĩnh lắm đâu," Lộ Hoan cười nói, "Lần nào tan học cậu ấy xuống tầng cũng là vừa nhảy vừa chạy."

"Còn hét nữa." Một đứa con gái khác nói.

"Tớ?" Giang Lỗi mặt mày khiếp sợ.

"Ừ đúng." Cả bọn đồng thanh trả lời.

"Ôi, bọn Khấu Thầm sao còn chưa đến nữa," Giang Lỗi cúi đầu lấy điện thoại ra, gọi vào số Hoắc Nhiên, bên đầu kia vừa nghe máy nó đã nói to, "Đến đâu rồi! Còn không đến nữa là bọn tao đi trước bây giờ!"

"Chỗ đài phun nước, nhìn thấy mày rồi," Hoắc Nhiên nói, "Khấu Thầm bảo mày đừng có chống nạnh nói chuyện, nhìn y như thằng đầu đất."

"Chúng nó đến rồi," Giang Lỗi ngắt điện thoại, nhét tay vào túi, "Đài phun nước."

"Thấy rồi," Từ Tri Phàm chậm rãi xoay người, "Đi thôi, vừa khéo đi dạo bên kia trước luôn, Lộ Hoan, các cậu có chỗ nào muốn đi dạo không?"

"Tùy," Lộ Hoan nói, "Bọn tớ cũng ra hóng gió lúc thôi, ngày nào cũng đi học sắp buồn chết rồi."

"Đi sang xem bên kia bán đồ chơi đi." Một bạn nữ đề nghị.

Khấu Thầm và Hoắc Nhiên đều lại đây rồi, bọn họ cùng nhau rẽ sang con đường bán đồ chơi.

"Chỗ này tao có ký ức sâu sắc lắm," Hoắc Nhiên nói nhỏ bên tai Khấu Thầm, "Cái cốc in ảnh kia của mày, là mua ở con đường này đúng không?"

"Ừ, còn phải đi sâu vào bên trong thêm một đoạn," Khấu Thầm nói, "Nhưng mà đừng giới thiệu cho mấy đứa con gái đến đấy nhìn..."

"Mày tuyệt đối đừng gợi ý!" Hoắc Nhiên nhanh chóng nói, "Tuyệt đối đừng nhắc... Phá hỏng hết hình tượng của mày."

"Tao có hình tượng thế nào?" Khấu Thầm hỏi.

"Đừng có giả ngu, mày ngày nào cũng làm màu như thế không phải là vì cái hình tượng vừa ngầu vừa chất này à?" Hoắc Nhiên nói, "Đừng có giới thiệu cái cốc kia."

"Ừ, yên tâm đi, không giới thiệu," Khấu Thầm nói, "Chủ yếu là, chất lượng cái cốc kia cũng chẳng ra gì, bố tao ngày nào cũng cầm uống nước, xoa cho mũi tao cũng bay luôn."

"Bác ấy cầm cốc có chỗ cầm cố định à?" Hoắc Nhiên nhịn cười.

"Lúc nào bố tao cầm cũng phải quay mặt tao về phía ông ấy, cầm lên như thế không phải là ngón tay cái vừa khéo để lên mũi tao à," Khấu Thầm tặc lưỡi, "Không biết là nghĩ thế nào nữa."

"Thế giờ ngày nào cũng có Voldemort nhìn chằm chằm bác ấy," Hoắc Nhiên không nhịn được bật cười ra tiếng, "Bác ấy cũng không thấy gì à?"

"Không biết, lúc nào có thời gian để tao phỏng vấn ông ấy xem." Khấu Thầm nói.

Từ sau điệp vụ liếm biển đợt trước, Hoắc Nhiên đã không còn lòng tin gì vào gu thẩm mỹ của tổ bảy người nữa, ngày hôm nay đi dạo mấy cửa hàng bán đủ loại đồ vật nhỏ hay ho, cứ lo lại có đứa nào đột nhiên cầm một cái đèn vò sỏ lên khen là đẹp thật đó.

May mà gu thẩm mỹ của mấy đứa con gái nhóm Lộ Hoan vẫn đang online, lần nào cầm đồ vật nhỏ gì đó lên trông đều rất đáng yêu hoặc là rất độc đáo, xem như là cứu vớt gu thẩm mỹ của cả đoàn thể.

Đi loanh quanh hai vòng, ai cũng mua một vài thứ đồ lặt vặt nhỏ, móc khóa, phụ kiện treo túi gì đó, Giang Lỗi mua hai con mèo treo túi màu sắc cũng coi như gần nhau nhưng kiểu không giống nhau, tặng một con cho Lộ Hoan.

Theo yêu cầu của Khấu Thầm, một là không đắt, hai là không thể quá rõ ràng là có ý gì với người ta.

Lộ Hoan rất thích, cười nhận lấy, cũng mua một cái huy hiệu tặng cho Giang Lỗi.

"Đây tính là gì," Hoắc Nhiên nhỏ giọng hỏi Khấu Thầm, "Có tính là vật đính ước không?"

"Là cục cớt," Khấu Thầm chép miệng, "Mày đừng có để cho đầu óc giống Giang Lỗi nữa, đây là người ta có một milimet thiện cảm với Giang Lỗi nhưng lại không tới được mức độ đó cho nên không muốn nợ Giang Lỗi, đây là quà đáp lễ thôi."

"Vậy là Giang Lỗi vẫn phải cố gắng à?" Hoắc Nhiên nói, "Vất vả thật."

"Hai chúng ta trước đây cũng đâu có dễ dàng." Khấu Thầm ôm vai cậu.

"Khấu Thầm," Một bạn nữ đi tới bên cạnh bọn họ, "Vòng tay của cậu với Hoắc Nhiên, là mua à?"

"Tự làm." Khấu Thầm nói.

"Trông ngầu thật đấy," Mấy đứa con gái đều tụ tập lại xem, "Thật là dây xích xe đạp tháo ra làm thành à?"

"Ừ." Khấu Thầm gật đầu.

"Ác nhân...các cậu, ai cũng có một cái à?" Một bạn học nữ khác nói.

"Bọn tớ gì cơ?" Khấu Thầm nhướng mày.

"Ác Nhân Cốc bọn mình," Giang Lỗi ở phía sau nói, "Bảy đại ác nhân của Ác Nhân Cốc, lớp văn 3 gọi bọn mình như thế."

"Bọn tớ có ác à?" Từ Tri Phàm hỏi.

"À không, vừa mới đầu thì thấy hơi sợ," Lộ Hoan nói, "Nhưng Khấu Thầm trước đây cũng cùng lớp với tớ mà, tớ biết là người tốt, sau đó phát hiện mấy người các cậu đều rất tốt."

"Biết là ai gọi không?" Giang Lỗi tặc lưỡi.

"Ai thế?" Mấy đứa đều nhìn nó.

"Lương Mộc Lan," Giang Lỗi tỏ vẻ xem thường, "Không biết bà ấy nghĩ gì luôn."

"Lớp bọn tớ cũng có học sinh cô không thích," Lộ Hoan nói, "Chẳng biết tại sao cô cứ không tốt được với học sinh như thế nữa, thầy Viên lớp các cậu tốt thật đấy, ngưỡng mộ chết mất."

"Lão Viên cũng không phải là thầy cô bình thường so sánh được," Khấu Thầm nói, "Các cậu có đổi sang một giáo viên chủ nhiệm bình thường rồi cũng sẽ ngưỡng mộ bọn tớ thôi."

Mấy đứa đều gật gù.

"Đúng." Lộ Hoan cũng gật đầu.

"Là mỗi người một cái à?" Bạn học nữ ban nãy lại hỏi.

"Này," Lộ Hoan đập cho cô nàng một cái, "Mày bị hâm à?"

"Hả?" Cô nàng giật mình, "Tao thấy cái vòng tay có chữ của bọn họ là mỗi người một cái mà."

"Cái này không phải," Khấu Thầm nhìn cổ tay mình, "Cái này chỉ có hai ác nhân là tớ và Hoắc Nhiên có thôi."

Mấy đứa con gái đều cười, Lộ Hoan đẩy cô bạn qua một bên, đập mấy cái: "Đừng hỏi lung tung nữa!"

"Không sao." Khấu Thầm cười.

Lại đi loanh quanh thêm một lúc, Từ Tri Phàm đưa ra ý kiến tìm chỗ nào đó vào ngồi.

"Hoắc Nhiên không phải còn định mua ốp điện thoại à?" Hồ Dật nói.

"Ngồi một lúc trước đi, uống cái gì đó, mấy đứa con gái là đi dạo một đường ăn một đường rồi uống một đường," Hoắc Nhiên nói, "Siêu Nhân bảo cửa hàng kia ở đầu kia phố đi bộ cơ, xa lắm."

"Vậy thì tìm quán nào đấy vào ngồi một lúc đi," Hứa Xuyên nói, "Đằng kia có một quán trà sữa..."

"À, chờ đã, quán trà sữa đúng không..." Khấu Thầm xua tay, "Chờ tao nhìn xem tao có cầm theo cái thẻ rách kia đi không."

"Thẻ rách gì?" Giang Lỗi hỏi.

"Lần trước bọn tao với Siêu Nhân không phải đánh nhau một trận với người ta à," Khấu Thầm nói, phát hiện tất cả mọi người đều dùng ánh mắt không bình thường mà nhìn cậu, liền nói lại một lần nữa, "Rồi rồi rồi, lần trước không phải là tao bị người ta đập cho vỡ đầu à."

"Cũng có nghiêm trọng đến thế đâu." Từ Tri Phàm nói.

"Đây là trọng điểm à!" Khấu Thầm nói, "Là cái quán trà sữa kia, ông chủ ép mua ép bán, tao nạp mấy trăm làm cái thẻ ở đó, đến đấy nghỉ đi, đồ ăn đồ uống gì cũng có."

Hôm nay, người trong quán đông hơn so với ngày hôm đó, trời nóng, lại là cuối tuần, tầng một của quán đã ngồi kín người, phía dưới tán ô bên ngoài cũng đã ngồi được mấy bàn, nhìn từ bên ngoài, cũng chỉ có tầng hai coi như là yên tĩnh, trên ban công chỉ có một bàn đang có một người ngồi.

"Tầng hai còn chỗ không?" Khấu Thầm đi vào, đập tấm thẻ kia lên quầy thu ngân, hỏi một câu.

"Có," Cô nàng phục vụ quầy thu ngân ngước mắt lên nhìn cậu, "Là cậu à?"

Cô nàng phục vụ này chính là người đã phụng mệnh ông chủ ép mình mua cái thẻ kia, Khấu Thầm vẫn còn nhớ rõ cô nàng.

"Trí nhớ chị không tệ nhỉ," Khấu Thầm nói, "Là vì ép mua ép bán được hơi nhiều đúng không?"

Cửa nhỏ phía sau quầy thu ngân mở ra, người con trai gầy còm hôm đó đứng bán hàng đi ra: "Không phải, ép mua ép bán một hai ngàn cũng không hiếm.... Chủ yếu là nhìn hôm đó cậu hơi thảm, nên mới nhớ kỹ, Tam ca bọn tôi nói, lúc nào cậu đến lần nữa thì tặng cậu một đĩa bánh kem."

"Cảm ơn." Khấu Thầm gật đầu.

Mấy người bọn họ gọi xong trà sữa và đồ ăn vặt, rồi lên tầng.

"Là quán làm ăn phi pháp à?" Lộ Hoan hơi căng thẳng, "Sao lại còn ép mua ép bán nữa? Tớ thấy người gầy kia cứ như thổ phỉ."

"Hôm nay ông chủ không ở đây," Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói, "Ông chủ mới đúng là thổ phỉ."

Tầng hai còn rất nhiều bàn trống, bọn họ vốn định ra ban công ngồi, mà ban công toàn là bàn hai người, không ngồi được, hơn nữa bên cạnh còn đang có một người nữa.

"Người kia đang làm gì nhỉ?" Giang Lỗi hơi ngạc nhiên, "Trên bàn là đống muối à?"

"Hả?" Hoắc Nhiên nhìn sang, người kia cũng không gọi món gì, trên bàn ngoài một lọ hoa để bàn ra thì chẳng còn gì nữa, ở giữa là một lớp mỏng trắng không biết là cát hay muối gì đó.

"Vẽ tranh cát!" Lộ Hoan nói rất chắc chắn, "Tớ biết, tớ từng xem biểu diễn rồi, còn học mấy ngày nữa, chắc là người này đang luyện tập, nhưng mà đơn giản thật, công cụ cũng không có..."

Mấy người đều nhìn sang, thế nhưng chờ cả buổi cũng không thấy người kia có thêm động tác gì, ngược lại là chỉ đứng dậy nhoài người trên lan can nhìn ra phong cảnh bên ngoài.

Một lúc sau, có người lên tầng, trong tay bưng một cái khay, phía trên là mấy cốc trà sữa bọn họ gọi.

Có điều, người này không phải phục vụ.

Phục vụ lúc mang đồ lên cho khách mà ngậm  thuốc lá, nhất định sẽ bị đuổi việc.

Khấu Thầm nhận ra được, đây chính là ông chủ kia, phục vụ quán gọi anh ta là Tam ca.

"Trà sữa của mấy đứa," Tam ca đi tới bàn bọn họ, để từng cốc trà sữa lên bàn, "Ngại quá, chỗ tôi không đủ phục vụ."

"Ông chủ, trên tường nhà cậu tự treo biển không được hút thuốc mà." Một cô gái ngồi bàn bên trong góc cười nói, có vẻ là khách quen.

"Ngại quá." Tam ca tắt thuốc, đi qua lấy cái biển cấm hút thuốc kia xuống để qua một bên.

Khấu Thầm cầm lấy cốc trà sữa uống thử một ngụm, quán tuy là rất tùy ý, nhưng hương vị trà sữa lại không tùy ý chút nào, uống vẫn rất ngon.

"Đồ ăn vặt chốc nữa mang lên." Tam ca lại trở về bên bàn bọn họ.

"Cảm ơn." Hoắc Nhiên nói.

"Lần trước mấy người đập vỡ đầu cậu," Tam ca gõ lên bàn phía trước mặt Khấu Thầm, "Tìm được không?"

"Không tìm." Khấu Thầm liếc mắt nhìn anh ta.

"Cứ cho đánh một trận như vậy?" Tam ca hỏi.

"Ừ." Khấu Thầm gật đầu.

"Chốc nữa ăn xong rồi đừng đi vội." Tam ca chỉ vào Khấu Thầm, rồi quay người đi xuống tầng.

"Có ý gì vậy?" Ngụy Siêu Nhân đứng phắt dậy, chuyện lần trước là vì cậu mà ra, lần này cậu căng thẳng vô cùng.

"Không biết." Khấu Thầm cũng hơi mông lung.

"Là định bán thêm cho mày một tấm thẻ nữa à?" Hoắc Nhiên giật cả mình.

Chương 123:

Tam ca xuống tầng rồi, mấy người họ vẫn còn đang ngây người bên cạnh bàn, mấy giây sau, Khấu Thầm đứng lên, đi tới lối xuống cầu thang.

"Làm sao?" Hoắc Nhiên nhanh chóng đứng lên theo.

"Không ở dưới tầng," Khấu Thầm quay đầu lại nói một câu, rồi chuyển hướng đi về ban công, "Phục vụ mới vừa nói là anh ta tặng tao một đĩa bánh kem..."

"Đi mua bánh kem?" Giang Lỗi hỏi.

"Không đến mức đấy chứ, không phải đều là đưa tới trước đó à," Từ Tri Phàm hơi câm nín nhìn nó, "Bánh kem còn phải đi mua ngay tại trận, không định bán hàng nữa à."

Khấu Thầm cũng không nhiều lời, cứ thế nhoài người trên lan can ban công nhìn xuống dưới, Tam ca đi từ trong quán ra ngoài, vừa gọi điện thoại vừa đi tới chậu trồng hoa bên cạnh.

"Là chuyện gì vậy?" Hoắc Nhiên cũng đi tới nhoài người thôi, "Có cần xuống hỏi thử không?"

"Chắc không có chuyện gì đâu," Khấu Thầm cau mày suy nghĩ, "Lần trước thấy cũng cảm giác anh ta hơi lạ lạ, với cả có vẻ là cũng giúp bọn mình.... Chốc nữa có chuyện gì thì tính sau đi, đừng làm mấy đứa Lộ Hoan sợ."

Có điều, mấy đứa nhóm Lộ Hoan hẳn là không hề bị dọa sợ, Hoắc Nhiên nghe thấy cô nàng ở phía sau nói một câu: "Oa, vẽ đẹp thật đấy!"

Cậu quay đầu lại, nhìn lên mặt bàn trước đó, vậy mà thực sự là vẽ tranh cát, mặt bàn đen và cát trắng, tranh vẽ là hai con kiến nhỏ đang khiêng lá cây bò lên sườn núi.

Bức tranh này thật ra vẽ chẳng hề chi tiết chút nào, dù sao cũng chỉ là cát, mà lại rất có hồn, thậm chí còn có thể nhìn ra được con kiến phía trước leo khỏe hơn con kiến phía sau, rất đáng yêu.

"Để tớ chụp ảnh." Lộ Hoan lập tức lấy điện thoại di động ra, "Cao thủ giữa nhân gian."

Khấu Thầm nhìn qua người đàn ông cũng đang nhoài người trên lan can, mới vừa nãy anh ta ngồi ở đây, hẳn là tranh anh ta vẽ, nhưng giờ anh ta chỉ nhìn về phía trước, khóe mắt cũng chẳng hề liếc về phía này một lần.

Cả đám lấy điện thoại ra chụp bức tranh, bàn cũng không to, bốn năm người quây lại đã chật, Ngụy Siêu Nhân chờ cho Hồ Dật đi ra ngoài, mới thò điện thoại di động qua: "Tao cũng chụp một..."

Còn chưa nói xong, đã thấy tay nó run lên, điện thoại di động trong tay nó vèo một cái, không hề uốn lượn gì đã đập thẳng xuống bàn.

Đập lên hai con kiến nhỏ.

Cả bọn tức khắc sững sờ, im lặng cùng nhau nhìn điện thoại di động trên người con kiến.

"Tao đệt," Hứa Xuyên gằn giọng, "Mày run tay cái đéo gì?"

"Tao mà biết tao còn run làm đếch gì!" Nguỵ Siêu Nhân cẩn thận cầm điện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net