Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Shmily

#Do not reup#

-------------------------

Hai giờ sáng, người quản lý weibo trong lúc ngủ mơ thì bị đánh thức.

Đầu bên kia điện thoại là thanh âm hữu khí vô lực ~ "Lão Vương, đừng ngủ nữa, weibo bị đóng băng rồi, mau dậy tăng ca."

Lão Vương lập tức bừng tỉnh, cơn buồn ngủ bay sạch, nội tâm hoảng loạn hỏi: "Nhà nào kết hôn à? Hay ly hôn? Chia tay? Ở bên nhau?"

"Hay là có ai đánh nhau à?"

"Đều không phải." Đầu bên kia di động rít một điếu thuốc, ngữ khí có chút trầm trọng, nói: "Mẹ nó chứ, sinh con ra mà không nuôi nó cho tốt, thật con mẹ nó quá thiếu đạo đức mà, anh mau đứng dậy nhanh đi, trước hửng đông đem weibo trở lại bình thường cho tôi."

Lão Vương vừa nghe liền biết tính chất đóng băng weibo lần này không giống mấy lần trước, không ngừng đẩy nhanh tốc độ bò dậy, chạy đi nhìn weibo.

#Lê Trà Trà bị bệnh trầm cảm#

#Lê Trà Trà đã từng nhiều lần muốn tự sát#

#Gia đình hạnh phúc đều là giả#

#Lúc còn nhỏ, bạn đã từng hâm mộ gia đình của Lê Trà Trà chưa?#

#Lê Trà Trà đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ#

#Lê Trà Trà trả lại 200 vạn#

......

Nguồn phát ra hot search là tài khoản của Lê Trà Trà, bài viết được đăng lúc 1h30p sáng ~

Giờ này còn làm phiền mọi người, thật xin lỗi, tôi cũng không nghĩ tới vào lúc này sẽ nói ra chuyện xưa của chính mình, thế nhưng bỗng nhiên phát hiện, mình đã 18 tuổi rồi, đã là người trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm trước pháp luật, cho nên, có một số việc, tôi nghĩ mình nên dũng cảm mà nói ra. Tôi đã từng bị bệnh trầm cảm, đã từng ngâm mình dưới dòng sông lạnh như băng, đã từng cảm nhận được độ sắc bén của dao gọt hoa quả, còn từng trải qua cảm giác lạnh lẽo khi đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà. Mỗi lần đều có một suy nghĩ, kết thúc như vậy, tôi liền sẽ không còn phải khát vọng sự quan tâm của cha mẹ, cũng sẽ không bởi vì chuyện bị bỏ rơi mà buồn bực không vui. Mới đầu, tôi cũng không biết tôi bị bệnh, thẳng đến sau khi gặp phải một vị bác sĩ tâm lý, chú ấy nói với rôi, tôi có bệnh, phải trị. Lúc đó, tôi mới bừng tỉnh ra, cũng hiểu được sinh mệnh đáng quý tới mức nào, tích cực tiếp thu trị liệu nhiều năm nay, tới bây giờ đã gần như khỏi hẳn. Tôi chịu đủ rồi, chịu đủ cái cảnh phải diễn cái tiết mục một nhà ba người hạnh phúc, hoàn mỹ kia rồi, cũng chán ghét việc bị người khác nhìn vào mà thương hại, càng không muốn buộc mình lại bên cạnh Lê Bách tiên sinh và Văn Hương nữ sĩ. Tôi rất cảm ơn công lao sinh dưỡng của Lê Bách tiên sinh và Văn Hương nữ sĩ, cũng cảm ơn hai vị mười tám năm qua đã chu cấp vật chất nuôi tôi, hôm nay, tôi trả lại hai người 200 vạn, coi như là chi phí dưỡng dục của hai người suốt 18 năm nay. Công sinh thành là rất lớn, tôi biết, tôi sẽ không có cách nào trả hết cho hai người, cũng biết không có cách nào hoàn toàn cắt đứt quan hệ với hai người. Thế nhưng từ hôm nay trở đi, tôi ở đây tuyên bố với tất cả mọi người, những gì mà Lê Bách tiên sinh và Văn Hương nữ sĩ làm, tất cả đều không có quan hệ gì với tôi.

Hình ảnh minh họa bên dưới là ảnh chụp chuyển khoản 200 vạn tệ và một bức thư đoạn tuyệt quan hệ.

.....

Một bài weibo này vừa đăng lên giống như hòn đá rơi xuống nước, từ từ lan tỏa ra xung quanh.

[Ôi đệch? Thật hay giả thế?]

[Tôi làm fan cái gia đình mẫu mực này nhiều năm như vậy, kết quả nói cho tôi biết, đó đều là giả?]

[Thương Trà Trà quá, Trà Trà của chúng ta chưa tới 18 tuổi đã phải gánh nhiều thứ trên lưng như vậy.]

[Khó trách Trà Trà vẫn luôn cố gắng đăng bài quảng cáo, thì ra là vì trả nợ cho hai người kia sao. Về sau chỉ cần là quảng cáo cô ấy đăng, mặc kệ là thứ gì, tôi cũng mua hết!]

[Tôi là bạn học lớp bên thời cấp ba của Lê Trà Trà, lúc ấy đã cảm thấy cô ấy rất kỳ quái rồi, tôi còn chưa từng nhìn thấy cha mẹ cô ấy tới đón bao giờ.]

[Tôi cũng là bạn học của Lê Trà Trà, mỗi lần nhìn thấy Lê Trà Trà đều cảm thấy cô ấy không hề vui vẻ gì, rất nhiều lần nhìn thấy cô ấy đứng ở trên sân thượng, còn tưởng rằng đó là nơi mà mấy bạn học bá thích tới, hiện tại nghĩ lại càng thấy ớn lạnh!]

[Văn Hương với Lê Bách thật đúng chẳng còn là người nữa mà! Lợi dụng con gái để kiếm tiền! Còn không quan tâm tới nữa!]

[Tôi đã nói mà! Trước đây nếu quan tâm tới cô ấy thì sao đôi vợ chồng này lại để một tiểu cô nương mới từng ấy tuổi khổ sở đi viết quảng cáo chứ?]

......

Lão Vương: CMN, Lê Bách với Văn Hương không xứng làm cha mẹ!

.......

Lê Trà Trà tắt máy điện thoại, từ chối tất cả lời mời phỏng vấn.

Tuy là như vậy nhưng cũng không ngăn được sự điên cuồng của các phóng viên. Ngay sáng hôm sau, Cố Điềm đứng từ trên ban công nhìn xuống đếm đếm, nói: "Sau cây có hai người, đằng kia có một người, còn có tới năm người quang minh chính đại đứng lù lù trước cửa KTX nữa chứ, nhìn qua cũng biết không phải học sinh trường mình rồi, rõ ràng đó chính là đám phóng viên giới giải trí mà. Trà Trà, nếu như cậu đi ra bằng cửa này, khẳng định cậu sẽ không thể tới lớp nổi cho mà xem. Tớ... Ối mẹ ơi, đám đó nhìn thấy tớ rồi! Thằng chết tiệt nào dám tiết lộ tớ là bạn cùng phòng của cậu cơ chứ! Ban nãy dám chụp trộm tớ mấy tấm! Lúc đó tớ còn chưa trang điểm, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ nữa kìa!"

Cố Điềm thoắt một cái chạy vào bên trong.

Cô nhìn Lê Trà Trà, quan tâm nói: "Trà Trà, nếu không tớ giúp cậu xin nghỉ nhé? Vừa lúc hôm nay chỉ có tiết buổi sáng, trước đó cậu đi đóng phim vất vả như vậy, hôm qua vừa mới trở về, nghỉ ngơi một ngày cũng được mà?"

Trong lòng Lê Trà Trà chỉ cảm thấy ấm áp.

Cô ở trên weibo tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ. Những người trên đó đều có người này người kia, chắc chắn vẫn sẽ có những người mang theo tư tưởng của xã hội cũ mà làm việc, mặc kệ có phải cô là người bị hại hay cha mẹ cô có độc ác tới mức nào, vẫn có một số người cho rằng cha mẹ cô vô tội. Cô đọc được không ít bình luận mắng mình, cho rằng mình đang làm ra vẻ, cho rằng nếu không có Lê Bách và Văn Hương nuôi nấng thì cô đã sớm chết đói ngoài đầu đường, thậm chí còn có người nói cô có thể trở thành cô nhi, trong tối ngoài sáng trào phúng cô.

Cố Điềm không chỉ giúp cô mắng trở về, còn bày tỏ thái độ rất ủng hộ cách làm của cô.

Lê Trà Trà cong mắt cười với cô ấy, nói: "Cậu đi học trước đi, nếu không đi thì tiết sáng nay cậu sẽ bị muộn đó."

Cố Điềm nói: "Không sao, cùng lắm thì bị ghi tên thôi, nhưng hiện tại phía dưới ngồi nhiều phóng viên như vậy..." Như nhớ tới cái gì, Cố Điềm lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Đám phóng viên đó thật chẳng ra làm sao, vì một chút tin tức mà không suy nghĩ tới việc cậu vẫn còn đang là học sinh, đám đó làm chậm chễ đóa hoa tương lai của tổ quốc thì sau này biết tìm ai chịu trách nhiệm đây?"

Cũng đúng lúc này, điện thoại của Cố Điềm vang lên.

"Bạn trai tớ, Trà Trà, cậu đợi chút nhé, tớ nghe máy đã..." Không ngờ di động vừa mới tiếp thông, Cố Điềm lại sửng sốt một trận, nói: "Nam... Nam ca, em... em hiện tại đưa điện thoại cho Trà Trà ngay."

Cố Điềm đưa điện thoại cho cô, thấy Lê Trà Trà gật đầu nói: "Được."

Lê Trà Trà trả lại điện thoại, nói: "Cậu chờ tớ một chút, tớ cùng cậu xuống lầu."

Cố Điềm: "Nhưng... Bên dưới nhiều phóng viên lắm..."

Lê Trà Trà lại nhướng mày cười cười: "Không vấn đề gì, bạn trai tớ nói anh ấy có thể giải quyết được."

"... Được."

.......

Lê Trà Trà cùng Cố Điềm đi xuống dưới KTX, còn chưa ra khỏi cửa đã nghe thấy bên ngoài đang ồn ào một trận.

Cố Điềm chạy ra bên ngoài nhìn, sợ ngây người.

Không biết từ khi nào, dưới KTX nữ của các cô đứng đầy một hàng người, người nào cũng như tường đồng vách sắt, vây quanh một đám phóng viên nhỏ bé kia. Lê Trà Trà cùng Cố Điềm đều ngơ ngác, hoàn toàn không biết những người này là ai, từ đâu tới.

Cũng đúng lúc này, một bàn tay nắm lấy cánh tay Lê Trà Trà, giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền tới.

"Theo anh."

Lời còn chưa dứt, Lê Trà Trà liền bị nhét vào một chiếc xe, không nói lời nào rời đi.

Cố Điềm há mồm đứng đó.

Đàm Minh đi qua nói với cô: "Nam ca quá trâu bò rồi, không đến nửa tiếng liền gọi được một đám nam sinh cùng khoa tự nguyện tới đây vây phóng viên lại, để Trà Trà sư muội có thể rời khỏi KTX an toàn."

Đôi tiểu tình nhân nhìn đám phóng viên đang run bần bật bị vây vào giữa kia, lại liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng phát ra một câu cảm khái: "Nam ca bạo lực quá."

........

Xe hơi màu đen trực tiếp rời khỏi đại học A.

Tiếu Nam đưa cho Lê Trà Trà một cái túi da trâu, bên trong có một ly sữa đậu này cùng ba cái bánh bao đậu.

Lê Trà Trà từ sáng hôm nay liền nhận được rất nhiều điện thoại với tin nhắn, cuối cùng mới không nhịn được tắt máy đi, vội vàng xử lý đám người kia, đến bữa sáng cũng quên ăn. Hiện tại lại ngửi được mùi bánh bao thơm nữa, nhịn không được liền nuốt nước miếng, duỗi tay cầm một cái bánh bao ra, cắn một miếng.

Tiếu Nam nói: "Mấy ngày nay em đừng đi học nữa, anh đã nói với các thầy cô giáo của em rồi, bọn họ cũng đều sảng khoái đồng ý. Anh đưa em tới một chỗ, chúng ta ở đó chơi mấy ngày, chờ tới lúc quay về thì chuyện này cũng đã được xử lý ổn thỏa rồi, em không cần lo lắng, chuyện còn lại cứ để anh lo. Điện thoại em cũng không cần mang theo, nếu như muốn liên hệ với mấy người trong đoàn phim thì có thể dùng cái này."

Anh đưa cho cô một hộp điện thoại mới.

"Bên trong là điện thoại mới, em dùng tạm mấy ngày đi, truyền thông là một đám người rất phiền phức, em mà ở thành phố A là sẽ không sống yên ổn được mấy ngày nay đâu."

Lê Trà Trà vô cùng cảm động.

Cô biết bạn trai mình khẳng định sẽ đứng ở bên phía của mình, thế nhưng không nghĩ tới anh lại an bài hết tất cả mọi chuyện chu toàn như vậy. Anh thậm chí còn không chất vấn cô, vì sao phải làm như vậy. Từ lúc cô lên xe tới giờ, anh cũng chưa từng hỏi qua chuyện trên weibo.

Thái độ của anh rất rõ ràng ~ Em làm chuyện em muốn làm, anh đều sẽ bảo vệ em.

Lê Trà Trà bất động thanh sắc nhìn tài xế phía trước, thấy hắn đang chuyên chú lái xe mới nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống, trộm duỗi tay câu lấy hai ngón tay của anh, cơ hồ trong nháy mắt khi cô quấn lấy, anh liền rất tự nhiên nắm lấy tay cô.

Bàn tay to lớn bao bọc lấy bàn tay nhỏ.

Anh hơi hơi nghiêng đầu, hỏi: "Không hỏi xem anh mang em đi đâu sao?"

Lê Trà Trà nói: "Anh bán em đi cũng được."

Tiếu Nam cười nhẹ: "Được, em đã nói thế rồi thì lát nữa anh sẽ bán em đi, có mang chứng minh thư không?"

Lê Trà Trà gật đầu: "Ở trong cặp."

Tiếu Nam nói với tài xế: "Tới sân bay." Nói xong, anh lại đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, nói: "Anh bán em tới một nơi, vé máy bay đã mua rồi, đợi lát nữa tới sân bay thì đi mua đồ dùng cá nhân, phải đi mấy ngày liền. Chờ tới lúc bên này lắng xuống, anh sẽ mang em về."

Lê Trà Trà ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm, em chờ bị anh bán đi đây."

Chờ tới lúc xuống sân bay, nội tâm Lê Trà Trà liền có chút nghi hoặc, vé máy bay ghi điểm đến là thành phố C, theo lý mà nói, tuy thành phố C không bắt kịp thành phố A và thành phố B, nhưng tốt xấu gì cũng là thành phố bậc hai, có cần phải mua cả bàn chải đánh răng, kem đánh răng, quần áo, dép lê ở sân bay không? Còn mang cả vali đi theo nữa.

Sau khi đặt mua những thứ này xong, Tiếu Nam còn dẫn cô tới một cửa hàng quần áo rất nổi tiếng, mua hai cái áo lông, một cái mỏng, một cái dày, toàn bộ đều là cỡ lớn. Từ phong cách đến kiểu dáng cũng đều không giống loại mà hai người họ sẽ mặc.

Ngay sau đó, Tiếu Nam lại ở cửa hàng sân bay mua không ít thứ, đem hai cái vali hành lý đều nhét đầy, sau đó mới đi làm thủ tục đăng ký.

Chờ tới lúc ngồi trên máy bay, Tiếu Nam mới hỏi: "Không tò mò sao?"

Lê Trà Trà ôm cánh tay anh, lắc đầu: "Không tò mò, giống như anh tin em, em cũng tin tưởng anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net