Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã đến giờ nghỉ giải lao, Lâm Phục cũng vừa chơi bóng xong, mồ hôi đổ đầm đìa, có giọt mồ hôi từ thái dương cậu chảy xuống, rơi xuống xương quai xanh bên trong cổ áo, khiến cho cổ động viên la thét chói tai.

Khi cậu vừa chuẩn bị đi tới chỗ ngồi của mình để nghỉ ngơi, thì đồng đội bỗng nhiên chụp một bên vai chớp mắt với cậu: "Nè, tên đó lại tới nữa kìa."

Lâm Phục quay đầu, quả nhiên thấy người nọ đứng ở dưới tàng cây cách đó không xa, dáng vẻ kiên cường và xinh đẹp, đứng bên cạnh cây đại thụ um tùm tạo thành một bức tranh yên bình.

Mục Khâu Sâm như thường lệ tới đưa nước và khăn lông cho Lâm Phục, mặc dù tình trạng này của hai người bọn họ mới xảy ra mấy ngày trước, tuy Lâm Phục đã có rất nhiều khăn lông và nước uống từ cổ động viên của cậu ta rồi, nhưng Mục Khâu Sâm vẫn làm điều này, ấy thế mà Lâm Phục cũng vẫn tiếp tục nhận đồ hắn đưa cho.

Lâm Phục lén nhìn qua Mục Khâu Sâm, nhưng vẫn không thể biết được có cảm xúc gì trong đôi mắt lạnh lùng và trong trẻo ấy, dùng khăn lông lau mặt xong, thấy Mục Khâu Sâm còn đứng đấy mà chẳng làm gì cả, cậu ném chiếc khăn lông vào chỗ ghế trống rồi chạy ra chào huấn luyện viên, sau đó thì Mục Khâu Sâm cũng rời đi.

Mục Khâu Sâm vẫn luôn theo dõi Lâm Phục từ lâu, phải, hắn đã vẫn luôn như vậy, chuyên chú mà ngóng nhìn đối phương, nhưng thật khó để không khiến đối phương hiểu lầm ý hắn.

Ví dụ như Lâm Phục nghĩ rằng Mục Khâu Sâm yêu thầm cậu ta chẳng hạn.

Nhưng sự thật là như nào mới đúng?

"Cậu rốt cuộc là có ý gì hả?" Lâm Phục nhíu mày nhìn Mục Khâu Sâm, Mục Khâu Sâm tuy rằng không phải trai đẹp gì, nhưng diện mạo rất thuận mắt, hắn tựa như một bức tranh, với vẻ đẹp trầm lắng và sâu sắc.

Ánh mắt của Mục Khâu Sâm vẫn đang dán chặt vào gương mặt hồng hào, cùng đôi mắt rực rỡ long lanh, và hai cánh môi nhợt nhạt cứ mở ra rồi khép lại của Lâm Phục.

Lâm Phục nhỏ giọng xuống nói, "Mục Khâu Sâm, có phải cậu thích tôi rồi không?"

Dù có hơi xấu hổ khi bị Lâm Phục hỏi tới vấn đề này nhưng cũng không có gì là lạ cả.

Ánh mặt trời bị lá cây cắt thành từng mảnh nhỏ, ánh sáng loang lổ theo gió phiêu diêu, chàng trai có vẻ đẹp như tranh vẽ cong khóe miệng mơ hồ như đang nở một nụ cười dịu dàng, giọng nhẹ thoảng như gió, hắn nói:

"Ừ."

Hắn đương nhiên thích chứ, ngay từ khi lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Phục hắn đã không thể kềm chế được, lông mi của cậu ta, đôi mắt của cậu ta, và cả cái mũi của cậu ta nữa...... tất cả đều thật đẹp, thật hoàn hảo, thật khiến nhiều người xao xuyến. Lâm Phục đẹp tựa như những con suối băng dưới ánh mặt trời, phát ra ánh sáng rực rỡ lóa mắt; lại như những ngọn núi phủ tuyết dưới bầu trời xanh, ánh mắt tràn đầy sự cao ngạo mà cũng thật nguy nga.

Hắn thật sự rất thích cậu, Mục Khâu Sâm không kiềm được lại nhìn chằm chằm đối phương đến ngây ngốc, nhưng người ngoài nhìn vô thấy hắn giống như vì thẹn thùng quá mà nhìn chằm chằm Lâm Phục.

Làm sao mà Lâm Phục lại không biết cái tên trước mặt cậu đang làm gì cơ chứ, cậu làm mặt lạnh hầm hầm bước tới gần Mục Khâu Sâm mà nói, "Cậu đang nói dối."

Mục Khâu Sâm bị cậu ta làm cho bối rối, nhưng vẫn cười nói, "Sao lại thế được?"

"Vậy thì cậu nói cho tôi biết," người thiếu niên thân thể cường tráng kia đùng đùng tiến về phía hắn, thân hình cùng sức lực so với hắn đúng là một trời một vực. Cậu áp Mục Khâu Sâm đến góc tường, nhất quyết không để đối phương chạy thoát, "Cậu có dám hôn tôi không?"

Mục Khâu Sâm ngẩn người.

Hắn thấy Lâm Phục lạnh lùng mà nhìn chằm chằm hắn nói, "Cậu có dám hôn tôi không? Mục, Khâu, Sâm."

Đối phương nói đứt quãng từng từ trong cái tên của Mục Khâu Sâm, có khác thường sắc thái, nhưng Mục Khâu Sâm không nhận ra nó.

Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, mờ mịt mà mở miệng: "Chẳng lẽ cứ thích cậu là nhất định phải hôn cậu sao?"

Vừa dứt lời là Mục Khâu Sâm đã thấy một nắm đấm nện lên vách tường cạnh mặt hắn, Lâm Phục bình tĩnh sát mặt vào Mục Khâu Sâm, phà hơi thở lên má đối phương, cắn răng nói rõ, "Mục Khâu Sâm......Cậu chết chắc rồi."

Chẳng lẽ hắn bị ghét rồi à?

Mục Khâu Sâm nhìn bóng dáng người kia đi xa rồi mà vẫn không hiểu gì cả, hắn và Lâm Phục cũng mới biết nhau được nửa học kỳ, thật sự không hiểu được là Lâm Phục đang nghĩ gì. Cùng lắm nếu bị ghét thì về sau đổi nơi khác nhìn trộm Lâm Phục thôi, hắn nhất định sẽ không để cậu ta phát hiện ra mình nữa.

Nhưng Mục Khâu Sâm dù thế nào cũng không thể nghĩ ra được sao Lâm Phục có thể bắt được hắn.

Hắn ôm chồng sách trên tay nhìn một đôi nam nữ xinh xắn trước mặt mà ngán ngẩm.
Hắn tình cờ đi ngang qua nhìn thấy Lâm Phục dừng lại ngắm vài cái, ai ngờ Lâm Phục đã lập tức phát hiện ra hắn.

"Lâm Phục à?" Cô nữ sinh bên cạnh nhìn Lâm Phục với ánh mắt nghi hoặc, lộ ra vẻ khó hiểu vì sao cậu ta lại gọi Mục Khâu Sâm.

Mà Lâm Phục lại chỉ nhàn nhạt liếc cô nàng một cái, nói một câu rồi rời đi, sau đó liền quay đầu đi đến chỗ Mục Khâu Sâm.

"Ơ?" Cô nàng có vẻ không muốn bỏ lỡ cơ hội được ở cạnh Lâm Phục, nhất thời bối rối.
"Chẳng lẽ cậu nhất định phải đuổi tớ đi bằng được mới vừa lòng sao?" Lâm Phục lạnh mặt, ánh mắt lạnh lùng liếc sang cô nàng.

Mục Khâu Sâm từ lâu đã nghe qua danh hiệu hotboy băng giá của Lâm Phục, nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên thấy cậu ta lạnh lùng như vậy với một cô gái, mà trước giờ, dường như hắn cũng chưa từng thấy cậu nói chuyện với cô gái nào......

Xử lý xong "Kẻ thứ ba", Lâm Phục tiếp tục đi đến trước mật Mục Khâu Sâm, "Vì sao cậu cứ luôn đi theo tôi vậy?"

Lần này giọng điệu của Lâm Phục có phần thân thiện hơn, không lạnh lùng như lúc nãy, mà ngược lại còn có chút dịu dàng.

Mục Khâu Sâm hơi hoảng hốt, không nhận ra được thái độ khác biệt đó, hắn lập tức trả lời đối phương, "Tôi đâu có đi theo cậu." Hắn chỉ là trùng hợp đi ngang qua thôi, mà cũng trùng hợp ngắm thêm vài cái.

Lâm Phục nghe vậy, nhìn chằm chằm Mục Khâu Sâm thật lâu, rồi thình lình mà mở miệng nói, "Cậu muốn nói gì với tôi sao?"

"Hả?" Mục Khâu Sâm cảm thấy Lâm Phục biểu hiện hơi lạ, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa lúc này đã nhớ ra một việc, hắn móc ra một món đồ từ trong túi đưa cho Lâm Phục, "Lần trước xem cậu chơi bóng tôi đã định đưa cậu cái này, nhưng rồi bỗng dưng lại quên mất. Tuy rằng tôi thực sự rất thích ngắm thân hình cậu chơi bóng, nhưng mà để da trần chơi bóng rổ như vậy rất dễ bị tổn thương bởi tia UV, nên tôi hy vọng cậu có thể nhận lấy......"

Lâm Phục cảm xúc hỗn loạn nhìn chằm chằm kem chống nắng trong tay, thật sự không biết làm sao để diễn tả, "Cậu...... Vẫn luôn đem theo thứ này trong người à?"

Mục Khâu Sâm cười thẹn thùng, "Vì tôi sợ nếu không mang theo sẽ để quên nó mất, may mà hôm nay có cậu nhắc tôi."

Lâm Phục:......

"Mục Khâu Sâm cậu đang đùa tôi đấy à?" Lâm Phục cười lạnh, món đồ trong tay hắn bị cậu ta ném sang một bên, "Đừng có giả ngu giả ngơ với tôi, cậu biết tôi đang hỏi cậu cái gì mà."

Mục Khâu Sâm: "...... Tôi nói gì sai rồi sao?"

Mục Khâu Sâm bị Lâm Phục ức hiếp mà tức, chẳng lẽ cậu ta thích cái trò dồn người vào tường thế này à.

"Tôi còn tưởng rằng cậu chỉ là thẹn thùng thôi, không ngờ hóa ra cậu lại là đứa quá ngu ngốc......"

Quá, quá ngu ngốc? Mục Khâu Sâm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phục, ai ngờ bị người đó bắt lấy, chặn miệng lại.

Lâm Phục thấy mấy cuốn sách Mục Khâu Sâm cầm quá vướng víu, nên đã đặt nó qua một bên.

"Chờ đã, ối......" Mục Khâu Sâm há mồm định ngăn cản Lâm Phục nhưng lại bị cậu ta thừa cơ hội mà chợp lấy.

Lưỡi của Lâm Phục chẳng có chút mềm mại nào như đã tưởng, cậu đè Mục Khâu Sâm vào tường, động tác mãnh liệt không khoan nhượng, sức lực thô bạo.

Cả người Mục Khâu Sâm bị kẹp chặt trong vòng tay không thoát ra được, nụ hôn mãnh liệt của Lâm Phục khiến hắn sắp chịu hết nổi, đôi mắt bắt đầu long lanh đẫm nước.

Cuối cùng thì Lâm Phục cũng chịu buông hắn ra, chân hắn mềm nhũn tới nỗi phải dựa vào đối phương, há mồm thở dốc, đưa tay xoa khóe miệng.

Lâm Phục vừa rồi giống như ngọn núi lửa bùng nổ, ngoài mặt như một tảng băng, nhưng bên trong thì phun trào lửa nóng dữ dội, trong đầu Mục Khâu Sâm đến giờ vẫn còn trống rỗng choáng váng, mãi đến khi Lâm Phục duỗi tay ôm lấy eo hắn, mới nói chuyện lại bình thường.

"Mục Khâu Sâm, sau này, hãy ở bên cạnh tôi đi." Lâm Phục nhìn thẳng vào mắt Mục Khâu Sâm, "Không cần nhìn lén tôi nữa, nếu như cậu muốn xem, vậy thì hãy quang minh chính đại mà xem cho đã đi."

"Không, thật ra tôi......" Mục Khâu Sâm càng lúc càng cảm thấy chuyện thật kì cục.

"Không được từ chối." Ánh mắt của Lâm Phục lại trở nên lạnh lùng như ban đầu.

"Vì tôi muốn thân thiết với cậu, tôi muốn hôn cậu, cậu hiểu chưa?"

Mục Khâu Sâm cứ theo ý cậu ta mà trả lời, "Đã hiểu......"

Lâm Phục cúi đầu hôn Mục Khâu Sâm một ngụm, thấp giọng nói, "Cậu thì hiểu cái gì? Đồ ngu ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net