Chương 139: Tình chàng ý thiếp + Chương 140: Khuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: truthblue82

Chương 139: Tình chàng ý thiếp

Trong Dục điện, quản sự đã sớm bố trí bốn mỹ nhân hầu tắm khác. Kính Lăng vừa bước vào liền trầm giọng quát: "Lui ra."

Hắn biết Vệ Lạc không thích có người ngoài ở đây.

Sau khi các mỹ nhân hầu tắm đã lui đi, hắn tiện tay kéo áo bào xuống, ôm Vệ Lạc nhảy vào hồ.

Theo cái nhảy này, bọt nước bắn 'đùng' lên rất cao. Công tử Kính Lăng cười rộ, buông Vệ Lạc thả vào trong nước.

Trên người Vệ Lạc vẫn còn mặc bào phục, vừa gặp nước liền ướt sũng.

Kính Lăng một tay ôm eo của nàng, tay còn lại cởi bào phục cho nàng.

Vệ Lạc cúi đầu, lông mi dài chấp chới. Thấy bàn tay to của hắn đưa tới liền thuận thế trườn lên ngực mình vuốt ve, không khỏi đưa tay phải đè mạnh móng vuốt hổ lang, xẵng giọng: "Ta tự mình cởi."

Dứt lời, nàng xoay lưng, từ từ cởi bào phục.

Vừa cởi hết thì sau lưng liền ấm lên, chính là công tử Kính Lăng dán lên lưng nàng, ôm chiếc eo thon của nàng, cười nhẹ: "Tiểu nhi, hầu ta tắm."

Hắn muốn Vệ Lạc lau mình cho hắn.

Vệ Lạc đang quay lưng với hắn mặt đỏ lên, không phản kháng lập tức xoay người lại. Không biết vì sao, nàng chỉ muốn đối xử dịu dàng với hắn, chỉ muốn tận lực dịu dàng...

Vệ Lạc chuyển người, cầm lấy khăn tắm, vòng đến sau lưng hắn, vuốt ve mân mê mái tóc dài của hắn.

Nàng rất dịu dàng, lúc ngón tay nắn nắn da đầu hắn thì tựa em gái trong tiệm gội đầu kiếp trước, xoa bóp tóc hắn, ấn lên huyệt đạo trên đầu hắn.

Dưới sự xoa ấn ôn nhu của nàng, thân thể cao lớn cường tráng của công tử Kính Lăng từ từ trượt vào nước. Sau đó, hắn đã nửa nằm trong nước, đầu tựa lên đầu gối nàng, mặc cho mười ngón tay nhẹ nhàng ôn hòa không ngừng lướt qua lướt lại.

Vệ Lạc rất chú tâm ấn huyệt, nam nhân của nàng thuần ngoan ngã vào lòng nàng, không nhúc nhích. Mái tóc đen thật dài quấn quýt tóc nàng, khuôn mặt tuấn dật hoàn mỹ mặc nàng chạm vuốt.

Nàng rất hạnh phúc.

Cúi thấp mặt, Vệ Lạc xoa xoa hai bên huyệt thái dương của hắn, tới trên đỉnh đầu của hắn còn đặc biệt dùng lực.

Trong hồ nước bốc hơi nóng, công tử Kính Lăng biếng nhác nhắm nghiền hai mắt, nửa buổi mới trầm thấp mở lời: "Tiểu nhi làm ta rất vui."

Vệ Lạc không hề đáp lại.

Nàng chỉ chăm chú, tỉ mỉ xoa bóp nam nhân trong lòng, nàng đang ra sức hồi tưởng ký ức của việc gội đầu kiếp trước, chỉ muốn nhớ lại nhiều thêm chút để làm hắn thoải mái hơn.

Hồ nước bốc đầy sương trắng, hoàn toàn che đi hai người bên trong, dần dần cũng không còn nhận ra diện mạo của họ nữa.

Ấn lại ấn, Vệ Lạc cúi đầu, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của hắn. Nụ hôn này như cánh điệp vừa đậu liền bay, hắn sẽ không mảy may phát hiện.

Hôn rồi, Vệ Lạc lại ôm đầu hắn sát vào lòng mình thêm một phần, ngón tay của nàng chẳng biết vô tình hay cố ý mơn trớn mày mắt của hắn, xuôi tới thái dương. Mỗi lần như vậy, ngón tay của nàng đều cố ý ngừng lại một chốc, sau đó lại vội vàng dời đi chỗ khác.

Ấn lại ấn, một tiếng ngáy khe khẽ truyền đến.

Hắn ngủ rồi, hắn ngủ rất thoải mái.

Vệ Lạc nhẹ nhàng thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy rất thanh thản. Hắn ngủ cũng tốt, ngủ rồi, bản thân mình muốn sờ thì sờ, muốn hôn thì hôn.

Đoạn, nàng lại cúi đầu, môi anh đào như cánh hoa lặng lẽ rơi xuống thái dương đối phương.

Vệ Lạc xoa bóp càng thêm chú tâm, động tác của nàng ung dung cực điểm. Sau khi gội sạch đầu hắn, hai tay lại chuyển đến bờ vai, chuyển tới cổ của hắn, tỉ mẩn xoa ấn.

Ấn huyệt đến mệt nhoài, nàng lại cầm khăn lau cho hắn.

Khăn sượt qua mày kiếm dày đậm, đi tới sống mũi cao thẳng, lướt đến làn môi mỏng, chuyển tới lồng ngực rắn chắc của hắn.

Nếu như hắn tỉnh giấc, nàng làm những việc này sẽ rất lúng túng.

Hiện tại hắn ngủ, Vệ Lạc lại không hề cảm thấy như thế. Nàng như một người mẹ, cẩn thận lau từng tấc thân thể của hắn, mân mê mỗi một đường nét của hắn.

Đây là nam nhân của nàng!

Nam nhân nàng hằng mong kề cận nhưng lại chưa bao giờ dám kề cận.

Hắn ngủ thật ngon.

Vệ Lạc mất một canh giờ mới lau sạch từ đầu đến chân nam nhân. Đến lúc này, tay nàng đã ngâm nước đến trắng bệch.

Cầm lấy khăn tắm đã lau hắn, Vệ Lạc cúi đầu, qua loa kỳ cọ bản thân.

Nàng mới vừa xoay ngược tay lau tấm lưng thì đột nhiên, âm giọng khàn khàn trầm thấp của nam nhân vang lên, "Tiểu nhi, lòng nàng thích ta."

Tiểu nhi, nàng thích ta!

Vệ Lạc ngẩn ra, nàng không biết hắn đã tỉnh lại bao lâu.

Chiếc khăn trên tay nàng bị một bàn tay lớn nắm lấy. Sau đó, vòng eo nhỏ của nàng bị hắn vòng qua, ôm chầm vào trong ngực.

Hắn cúi đầu, tỉ mẩn hôn ngọn tóc nàng, rồi đến mặt nàng, thấp giọng thủ thỉ: "Tiểu nhi, lòng nàng thích ta, vì sao lại dối ta trốn ta, không muốn đến gần ta?"

Vệ Lạc rũ mi thuận mắt, không hề đáp lời.

Hắn nâng cằm nàng lên, tường tận quan sát mặt nàng, bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ giăng đầy hờ hững, phảng phất dịu dàng khi nãy chỉ là một ảo giác, không khỏi thở dài một tiếng, "Tâm của tiểu nhi, khó hiểu xiết bao."

Than thở xong, hắn cầm khăn tắm, học dáng vẻ của Vệ Lạc, lau mặt cho nàng, bàn tay lau thân thể lõa lồ của nàng dùng sức rất nặng, mỗi lần lau đều đè mạnh xuống, sau đó lại sượt đi như bào gỗ. Khuôn mặt non mềm, da dẻ trắng mịn của Vệ Lạc bị hắn chà xát vài lần liền phát đau.

Có điều Vệ Lạc không hề kêu ca, nàng chỉ ngậm cười yếu ớt, mặc hắn làm gì thì làm.

Dần dần, công tử Kính Lăng có phần thiếu kiên nhẫn. Hắn chà xát qua loa vài lần liền kéo Vệ Lạc ngồi xuống người mình, vật thể hừng hực mạnh mẽ chọc lên mông nàng, cánh môi mỏng kề bên tai nàng, thanh giọng khàn khàn: "Tiểu nhi, còn đau không?"

Đương nhiên là còn đau.

Vệ Lạc ngẩng đầu, lườm hắn một cái, xẵng giọng: "Đau!"

Công tử Kính Lăng chứng kiến vẻ phong tình lúc khẽ cáu của nàng, đầu tiên là ngẩn ra, giây lát liền cười ha ha. Mới cười hai tiếng, hắn liền nâng khuôn mặt nhỏ của Vệ Lạc lên, môi mỏng áp xuống, rợp trên miệng nhỏ của nàng nụ hôn mãnh liệt.

Hắn hôn rất sâu rất nồng, thẳng đến khi Vệ Lạc không thở nổi mới buông ra, híp mắt thưởng thức dáng vẻ môi anh đào hơi hé, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Vệ Lạc, thấy mắt nàng vừa chuyển đã gần tỉnh táo thì lập tức lại ép môi xuống.

Hắn ngậm chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng, vừa mút vào, vừa đưa tay lướt trên đường cong lung linh của nàng.

Tay của hắn lướt đi, liền tiếp cận nơi riêng tư của nàng. Vừa mới chạm vào Vệ Lạc liền run bắn, đỏ mặt kêu: "Đau."

Công tử Kính Lăng thở dài, tay lần lên phía trên.

Hắn dùng thứ hừng hực cọ cọ mông Vệ Lạc, cười khổ: "Tiểu nhi."

Vệ Lạc cũng không ngoảnh đầu lại, nàng chỉ híp mắt nằm vào lòng hắn: "Mỹ nhân hầu tắm vẫn còn ở đây, để tiết hỏa cũng được đấy."

Nàng nói câu này thì âm thanh rất nhạt, rất nhạt, rất bình thản.

Chỉ là vừa dứt lời, ánh mắt mê ly của nàng liền thêm hai phần sắc sảo, hai phần lạnh lùng.

Nàng quay lưng với công tử Kính Lăng nên hắn không hề phát hiện những nét biến hóa ấy.

Nghe vậy, hắn dựa sát vào nàng, hôn lên mái tóc nàng thì thầm: "Nó chỉ khao khát tiểu nhi."

Nói đến đây, hắn còn xấu xa dùng hạ thân chọc chọc vào Vệ Lạc.

Hồi lâu cũng không nghe được Vệ Lạc trả lời, Kính Lăng xoay khuôn mặt nhỏ của nàng lại, tỉ mỉ đánh giá.

Vừa nhìn, vẫn như cũ đối diện với một khuôn mặt hờ hững lại lộ vẻ ngượng ngùng.

Công tử Kính Lăng thấy Vệ Lạc không hề bị lay động, cũng không nhiều lời nữa. Hắn buông Vệ Lạc ra, trần truồng đứng dậy, chỉ chốc lát vật thể đang cương cứng kia liền mềm nhũn. Sau khi cầm lấy khăn lau khô người, hắn duỗi hai tay, ẵm Vệ Lạc dưới hồ lên, kỳ cọ người cho nàng.

Lần này Vệ Lạc lại không nghe lời.

Nàng ra sức tránh né, nhảy lại vào hồ, quay lưng với hắn nhỏ nhẹ cầu xin: "Tự ta làm đi."

Công tử Kính Lăng bắt gặp mặt nàng ửng đỏ tới mang tai, không khỏi cười ha ha.

Vệ Lạc không để ý tới hắn, cầm lấy khăn lau hai ba lần cho khô người, mặc vào bào phục đỏ rực đã được chuẩn bị từ trước.

Sau khi vận đồ tươm tất, cũng không cần công tử Kính Lăng dặn dò, nàng liền chạy bước nhỏ đến gần hắn, nhận lấy khăn lau mái tóc dài của hắn.

Bấy giờ, công tử Kính Lăng cũng đã mặc gần xong.

Hắn ngừng động tác trong tay, ngoảnh đầu nhìn Vệ Lạc đầy mặt ôn nhu cười nói: "Tiểu nhi thích tóc của ta sao?"

Vệ Lạc không hề đáp lời.

Chỉ chốc lát, nàng đã lau khô mái tóc ướt sũng của hắn.

Lúc này đã là bữa tối.

Hai người tay nắm tay, trực tiếp trở lại Hàn uyển dùng bữa.

Cả ngày hôm ấy công tử Kính Lăng một tấc cũng không rời Vệ Lạc, đến đêm lại càng ôm lấy nàng, coi nàng như cái chăn phủ trên người mình mà ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, hắn vừa mở mắt ra chuẩn bị ngồi dậy liền thấy trên da đầu đau nhói, như là tóc bị thứ gì đó kéo lại.

Công tử Kính Lăng đưa tay xoa nhẹ cặp mắt vẫn nhập nhèm buồn ngủ, quay đầu nhìn lại. Vừa nhìn hắn nhất thời không biết nên khóc hay cười. Thì ra một lọn tóc của hắn lại bị quấn chặt với tóc của tiểu nhi thành một dải. Rất hiển nhiên là người quấn nó sợ quấn không đủ chặt, không đủ chắc chắn, không chỉ bện mấy cái mà còn dùng từng lọn tóc thắt bím vào nhau như dệt cửi, lại chia ra đan thành nút.

Cứ như vậy, trừ phi dùng kéo cắt thì không còn cách nào khác để gỡ tóc ra.

Làm ra một đại công trình này, ngoại trừ tiểu nhi đang cuộn tròn người ngủ ngon lành trong ngực mình, tự nhiên sẽ không có người thứ hai.

Tiểu nhi này, thật là hồ đô!

Nhất thời, công tử Kính Lăng càng thêm dở khóc dở cười.

Đầu hắn rướn tới, nhẹ nhàng cắn chóp mũi Vệ Lạc, cười khẽ: "Tiểu nhi, sao lại bướng bỉnh vậy chứ?"

Vệ Lạc vẫn vờ ngủ, khi nãy da đầu hắn bị kéo đau, nàng tất nhiên cũng bị cơn đau làm tỉnh giấc.

Lúc này nghe thấy ngữ khí của hắn, nàng cũng không tiện giả vờ nữa, liền lặng lẽ ngước mắt, xuyên qua rặng mi nhìn hắn, bắt gặp hắn nhìn mình thì vội vã đỏ mặt, rủ mắt ra chiều thành thật.

Công tử Kính Lăng chứng kiến dáng vẻ này của nàng lại mỉm cười. Hắn lần nữa nằm xuống, ôm siết Vệ Lạc, cười phì nói: "Quấn tóc đến vậy, là vì không muốn ta rời giường phải không? Tốt."

Hai má Vệ Lạc đỏ lên, cúi đầu chôn mặt vào ngực hắn, không thèm để ý tới sự trêu ghẹo của hắn.

Sau khi trêu chọc Vệ Lạc một phen, công tử Kính Lăng nâng giọng quát: "Người đến!"

Giọng một thị tỳ từ bên ngoài truyền đến, "Dạ."

"Truyền lệnh, nếu như không phải chuyện khẩn yếu, đừng đến làm phiền ta!"

"Dạ!"

Theo tiếng bước chân ngày càng xa của thị tỳ, hắn xoay người đè lên Vệ Lạc, âm thanh khàn khàn, mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm nàng : "Tiểu nhi, hôm nay chắc là không còn đau nữa nhỉ?"

Dứt lời, hắn cũng không chờ Vệ Lạc đáp lại, duỗi tay như cắt cởi bỏ y phục của nàng, chuẩn bị tận mắt thưởng thức.

-------------------o------------------

Chương 140: Khuyên

Công tử Kính Lăng vén xiêm y, vừa chuẩn bị ngẩng đầu trông thì da đầu lại đau nhói.

Hắn buồn rầu nói: "Tiểu nhi cũng thật là nghịch ngợm."

Dứt lời, hai tay hắn chia tóc của hai người ra, sau đó kéo mạnh một cái.

Nùi tóc này cho dù quấn bện nhiều hơn nữa, thắt đến chặt hơn nữa, cũng không chịu được một cái kéo toàn lực của người luyện võ như hắn. Lập tức 'phựt' một tiếng, tóc đứt làm hai đoạn, mà hắn và nàng, cũng đã chẳng còn liên quan chi nữa.

Công tử Kính Lăng tiện tay ném món tóc kia đi, liền đưa tay vén váy của Vệ Lạc, ghé đầu thưởng thức.

Mà lúc này, Vệ Lạc vẫn còn nắm chặt món tóc vừa bị hắn kéo đứt, ngơ ngác nhìn. Nhìn lại nhìn, nàng từ từ nhắm nghiền mắt.

Khi nàng mở mắt ra lần nữa thì con ngươi đã tĩnh lặng như nước.

Sau khi công tử Kính Lăng xem xét xong thì nhẹ nhàng nở nụ cười: "Hết sưng rồi." Dứt lời, bàn tay to lớn ấm áp của hắn phủ lên bên trên, nhẹ gảy khe hở kia.

Vừa làm động tác này thì khuôn mặt nhỏ của Vệ Lạc lập tức đỏ chót, nàng quẫy người một cái, vội vã thì thào: "Không, chưa hết."

Công tử Kính Lăng bất chấp sự phản kháng của nàng, hắn sờ soạn lung tung mấy cái liền đè người lên người Vệ Lạc.

Hai tay hắn cùng chuyển động, vừa cởi xiêm váy cho nàng, vừa đi khắp nơi trên người nàng, vài ba cái đã cởi sạch nàng và bản thân.

Lần thứ hai trần truồng quấn quýt, sau khi thấm bọt cho nhau, chỉ chốc lát, Vệ Lạc đã phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ vụn. Công tử Kính Lăng dùng chăn trùm lấy hai người , che khuất cảnh xuân một phòng.

Lần này của hai người dài hơn lần đầu tiên rất nhiều.

Chờ đến khi công tử Kính Lăng ra khỏi Hàn uyển thì đã là buổi chiều.

Hắn đi tới thư phòng, vội vội vàng vàng giải quyết một ít công sự lại trở về Hàn uyển.

Đảo mắt đã bảy ngày trôi qua.

Trong bảy ngày này, công tử Kính Lăng dùng toàn bộ thì giờ rảnh rỗi ở cùng với Vệ Lạc. Phần lớn thời gian, hai người cũng không hoan hảo, chỉ là gắn bó kề tựa vào nhau, thậm chí không hề nói một lời, cứ thế mà cùng trải qua mấy canh giờ.

Niềm hạnh phúc như vô cùng vô tận.

Sáng sớm mỗi ngày khi tỉnh lại, công tử Kính Lăng đều phát hiện tóc mình và tóc tiểu nhi tết vào nhau.

Sau khi một lần lại một lần dở khóc dở cười kéo đứt món tóc rối ấy, về sau, hắn vừa mở mắt ra, sẽ theo thói quen quay đầu nhìn về phía tóc của hai người, nhìn xem có phải vẫn bị quấn chặt vào nhau như những lần trước hay không.

Kết quả, hắn chưa từng thất vọng.

Nháy mắt lại ba ngày nữa trôi qua.

Ăn tủy biết vị, công tử Kính Lăng đắm chìm trong thích thú, mỗi ngày đều đòi lấy, đều phóng túng. Đối với đòi hỏi của hắn, Vệ Lạc chưa từng phản kháng quá mức, nàng đều hết sức dịu dàng đối đãi hắn.

Ngày đó, lại tới sau giờ Ngọ hắn mới rời giường.

Đắp kín chăn cho Vệ Lạc đã mệt đến thiếp đi, công tử Kính Lăng bước ra Hàn uyển, tiến về phía thư phòng.

Hắn vừa cầm thẻ tre lên, đề bút viết mấy chục chữ, liền nghe được một loạt tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó, một tiếng hô lớn truyền đến, "Dược công cầu kiến!"

Dược công? Công tử Kính Lăng vội vã đứng dậy, xuống tháp nghênh tiếp.

Dược công nhanh chân bước vào, lão vừa vào phòng liền quay sang trái phải quát rằng: "Lui ra!"

Chẳng mấy chốc, kiếm khách hiền sĩ và thị tỳ đều lui xuống không còn một ai.

Dược công nhanh chân tiến tới trước mặt công tử Kính Lăng, mặt lão đỏ hồng mang theo một sự nghiêm túc dị thường. Lão vừa dừng chân liền vái chào thật thấp với công tử Kính Lăng, trầm giọng thưa: "Nghe nói công tử mười ngày nay, ngày đêm sa đọa mỹ sắc, chẳng hề dậy sớm thêm nữa?"

Công tử Kính Lăng ngẩn ra, tích tắc gương mặt tuấn tú liền trầm xuống.

Dược công không hề để ý đến nét mặt trầm hàn của hắn, lão ngẩng mái đầu hoa râm, nhanh chân đi tới một bên, vù một tiếng, từ trên vách tường rút ra bội kiếm của công tử Kính Lăng. Sau đó, tay Dược công nhấc lên, gác kiếm lên cổ của chính mình.

Hành động của lão quá mức đột ngột, quá mức ác liệt, công tử Kính Lăng hoàn toàn biến sắc tại chỗ.

Hắn gấp gáp bước qua một bước, đưa tay chụp lấy bội kiếm đang kề trên cổ Dược công, nóng nảy kêu lên: "Công việc gì phải đến nước này?"

Dược công vẻ mặt bi phẫn nhìn hắn, lui về phía sau một bước, tránh khỏi tay hắn. Vẫn như cũ kề bội kiếm lên cổ mình, Dược công cả giận mở miệng: "Lão thần không thể trơ mắt nhìn hiền quân của Tấn bị hủy bởi một phụ nhân!"

Công tử Kính Lăng có chút bực dọc.

Mặt hắn âm trầm, lạnh tanh: "Kính Lăng là Kính Lăng, phụ nhân là phụ nhân! Chỉ là mười ngày mà thôi, hà tất phải nói chữ hủy?"

Dược công trợn mắt phẫn hận nhìn hắn, tức điên quát rằng: "Mười ngày nay chúng hiền náo loạn, tư nghị không ngớt, nhóm kiếm khách lo lắng tiều tụy, bất an khôn cùng. Hiền lương các nước tụ họp về bên công tử, là muốn phụ trợ công tử hoàn thành bá nghiệp thiên thu, lưu danh sử sách thượng thư đến thiên thu vạn tái! Song, công tử lại trầm mê bên gối phụ nhân, ngày đêm hoan lạc, tình cờ gặp mặt, cũng là bước chân vội vã. Chợt nghe trung ngôn, cũng là sắc mặt giận dữ."

Lão quát mắng một hơi tới đây, trong giọng lại thêm mấy phần đau xót. Bất lực, bi thương trừng công tử Kính Lăng, Dược công thưa rằng: "Công tử, Thương vong vì Đát Kỷ, Chu bại vào Bao Tự. Tai họa thiên họa, không gì hơn mỹ sắc! Kẻ khác không hay, nhưng ta biết phụ nhân công tử chung tình chính là hiền sĩ Vệ Lạc! Phụ nhân này dung nhan khuynh thành, lại đa trí giảo hoạt. Công tử quyến luyến ả như vậy, cuối cùng sẽ có một ngày hãm sâu vào bùn nhơ. Công tử chẳng sợ phụ nhân này làm chuyện gà mái gáy sáng (1) ư? Với tài trí của phụ nhân này, chỉ sợ là công tử cũng sắp trở thành thứ đồ chơi trong tay ả ta mà thôi!"

Dược công một lời thao thao mà tới, ôm hận mà ra. Nhưng lão nói đến đây, lại không nói tiếp được nữa.

Công tử Kính Lăng trước mặt, đã là mây đen bao phủ, mặt mày xanh mét.

Dược công thấy hắn ngây người như phỗng đứng tại chỗ, sắc mặt hết sức khó coi, không khỏi thở dài một tiếng, thuận tay vứt bội kiếm lên kỷ, hơi chắp hai tay liền lui xuống.

Sau khi lui khỏi sân viện, Dược công lại thở dài một tiếng.

Kỳ thực lão cũng biết, công tử tuy rằng xưa nay uy nghiêm hơn người, nhưng dù sao cũng chỉ quan lễ không lâu, hơn nữa từ trước tới giờ đều tiết dục. Sự trầm mê lần này, khả năng là do nhận ra chỗ diệu dụng của phụ nhân, cũng chẳng mê mẩn được bao lâu, đợi đến khi ngài chán rồi, ngài vẫn là một công tử Kính Lăng khôn khéo uy nghiêm như trước.

Song, lời ấy lão sẽ không lộ ra. Lão là số rất ít người biết Nguyệt cơ chính là Vệ Lạc.

Đối với tài trí của Nguyệt cơ, lão thực sự có chút để tâm. Đất trời này sở dĩ có thể vững bền có thể dài lâu, chính là bởi vì âm dương có thứ tự! Một phụ nhân thấp hèn lại có tài hoa xuất chúng như thế, chẳng lẽ là yêu vật được mệnh trời xanh sinh ra? Ả ta, chẳng lẽ chính là phụ nhân loạn Tấn?

Vả chăng, công tử Kính Lăng luôn coi phụ nhân như không lại rõ ràng quá mức coi trọng, quá mức lưu tâm Vệ Lạc. Người là quân là hầu, tối kỵ nhất là động tâm động tình với phụ nhân, hậu quả này thực sự quá sức nghiêm trọng, không thể không đề phòng.

Một đêm này, công tử Kính Lăng không hề trở lại Hàn uyển.

Vệ Lạc ôm đầu gối ngồi trên tảng đá lớn, ngửa mặt ngắm trăng lạnh trên không trung. Nhìn lại nhìn, khóe miệng của nàng lộ ra một nét cười.

Chậm rãi nằm xuống, đôi mắt mặc ngọc sáng như thu thủy của Vệ Lạc không hề chớp quan sát bầu trời. Giữa thiên không, trăng sáng trong mây lững lờ, hoàn toàn tự do tự tại.

Ngắm một lúc rồi, nàng chậm rãi rút kiếm trúc trong tay áo ra, liền dưới trăng sáng, gió xuân, hoa đào, mây rỗi ấy múa lên kiếm khúc.

Ánh trăng như rửa, trăng đậu bóng người xoay múa. Trời cao mây nhờ, khắp nơi một cảnh nhàn tênh.

Một đêm này Vệ Lạc luyện rất lâu, mãi tận đến khi gà gáy ngày thứ hai thì mới thiu thiu ngủ.

Ngày hôm sau, công tử Kính Lăng vẫn không xuất hiện.

Vệ Lạc tỉnh giấc lại đi tới mặt sau hoa viên luyện kiếm trúc. Kiếm lượn tựa long xà, tiếng gió thổi thảnh thơi. Trên người tuôn mồ hôi như mưa, tâm Vệ Lạc bình lặng vô ngần.

Tối ngày thứ tư, bốn mỹ nhân mặt lộ vẻ ưu sầu vội vàng đi tới chỗ Vệ Lạc đang luyện kiếm. Vừa đến gần nàng, bốn mỹ nhân liền vui mừng đồng thời vái chào, thanh thúy thưa: "Công tử đến rồi."

Hắn đến rồi?

Vệ Lạc ngẩn ra.

Nàng chậm rãi thu kiếm trúc, xoay người lại.

Nàng vừa xoay người, liền bắt gặp một bóng người cao to mặc áo bào đen nhanh chân bước tới.

Vừa thấy hắn đến gần, Vệ Lạc liền hơi híp mắt, tỉ mỉ quan sát mặt hắn.

Khuôn mặt tuấn tú của công tử Kính Lăng ngậm tia cười yếu ớt, ánh mắt vốn thường lãnh lệ khi quét về phía Vệ Lạc thì đã chuyển thành ôn nhu.

Hắn nhanh chân đi đến trước mặt Vệ Lạc, mặc kệ cả người nàng mồ hôi, đưa tay ôm nàng vào trong ngực, chặn ngang bế phắt lên cười ha ha: "Ngày lành ngắn chẳng tày gang, tiểu nhi, để ta hầu nàng tắm thôi."

Dứt lời, hắn ôm Vệ Lạc sải bước về phía Dục điện.
-------------------o------------------

(1) mẫu kê ti thần: nghĩa đen là gà mái gáy sáng, ý chỉ đàn bà nắm quyền can thiệp triều chính, âm dương đảo ngược, sớm muộn gì cũng nước mất nhà tan.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net