Chương 333: Giành lại sự sống + Chương 334: Một chữ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 333: Giành lại sự sống

Vệ Lạc chậm rãi mở mắt ra.

Nàng đang nằm trong một căn nhà tranh cũ kỹ, tường cỏ có vài lỗ thủng lớn. Nhưng nhờ gió Nam thổi vào nên trong nhà khá mát mẻ.

Nàng chỉ nhìn thoáng qua rồi mệt mỏi nhắm mắt lại. Đột nhiên, Vệ Lạc nhớ ra điều gì đó. Nàng đưa tay lên sờ bụng mình.

Vừa cử động, một cơn đau nhói lan khắp cơ thể khiến nàng không khỏi khẽ rên lên.

Lúc này, tiếng cọt kẹt vang lên, cửa nhà tranh được mở ra, một thanh niên cao lớn bước vào.

Người đó ngược sáng đi đến trước mặt Vệ Lạc, nàng mới nhìn rõ khuôn mặt y.

Đó là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt hiền lành, da ngăm đen. Vừa nhìn thấy Vệ Lạc, y như giật mình vội lùi lại một bước, cúi đầu lắp bắp hỏi: "Cô, cô tỉnh rồi?"

Vệ Lạc nhìn chằm chằm vào áo ngoài của y, trên đó thêu hình mây đài lầu các.

Sau khi nhìn kỹ, nàng nhắm mắt lại khẽ lên tiếng. Lúc này nàng mới nhận ra giọng mình đã khàn khàn khô khốc: "Ta làm sao vậy?"

Thanh niên nghe nàng mở miệng, vội vàng tiến lên một bước, chắp tay cúi đầu đáp: "Cô, cô bị thương rất nặng, mất rất nhiều máu. Hơn nữa, hơn nữa, đại phu nói, hài tử của cô không còn nữa."

Hài tử không còn nữa!

Một trận đau nhói lập tức ập lên ngực Vệ Lạc. Nàng nhắm chặt hai mắt, để mặc hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Thanh niên lắp bắp an ủi: "Cô, cô đừng hoảng. Cô, cô bị thương rất nặng, cứ yên tâm dưỡng thương."

Vệ Lạc chậm rãi mở mắt, nhìn lên trần nhà lẩm bẩm: "Sao ta không chết?"

Thanh niên nghe vậy như lấy lại sức lực. Thanh âm y cao lên, thao thao bất tuyệt: "Thật kỳ lạ, trong cơ thể ngươi có một luồng nội lực ôn hòa kéo dài không dứt. Ta, ta còn phát hiện ra, ngươi đã thông tất cả các mạch!"

Khi nói đến "thông tất cả các mạch", thanh âm y cao vút đầy kinh ngạc và phấn khích, như thể đang nhìn thấy kỳ quan của thế giới.

Tâm trí Vệ Lạc chỉ hướng về đứa con đã mất, nàng vẫn lẩm bẩm, chua xót: "Sao ta không chết đi?"

Thanh niên dường như bình tĩnh hơn một chút, y trầm giọng tiếp tục nói: "Cô bị thương rất nặng, mất máu quá nhiều. Lúc ta cứu cô, tim cô, đập rất yếu."

Nói đến đây, y lại có chút ngạc nhiên: "Nếu không phải nhờ thông tất cả các mạch, những nguyên khí ẩn giấu trong kỳ kinh mạch tràn ra bảo vệ tim cô, hơn nữa cô còn ở trong trạng thái nội tuần hoàn thì cô đã chết đuối rồi."

Vệ Lạc không nghe thấy gì cả.

Nàng chỉ biết rằng mình không chết, nhưng đứa con của nàng thì đã mất.

Nàng mấp máy môi, lại một lần nữa tự hỏi: "Tại sao ta không chết?"

Giọng nói rất khẽ, rất yếu ớt.

Thanh niên cảm thấy sắc mặt nàng không ổn, y ngập ngừng nhìn Vệ Lạc một lúc, rồi ngồi xuống bên giường, cứ thế ngẩng đầu si ngốc nhìn nàng.

Kiệt sức và yếu ớt tột cùng, Vệ Lạc lại nhắm mắt.

Một lúc sau, nàng lại mở mắt ra.

Vừa mở mắt, nàng đã bắt gặp ánh mắt vội vã né tránh của thanh niên, ánh mắt có chút ngượng ngùng và bất an.

Ánh mắt như vậy, Vệ Lạc không xa lạ.

Nàng nhìn áo choàng thêu hình lầu các trên người y, khẽ hỏi: "Ngươi là người Sở?"

"Phải."

Thấy nàng lên tiếng, thanh niên rất vui mừng, vội vàng ngẩng đầu nói: "Ta là người Sở. Nhưng, nhưng ta không muốn hại cô, ta không có hại cô..."

Y lắp bắp lặp lại vài câu, rồi đưa tay lên trán vỗ nhẹ một cái, bình tĩnh hơn một chút nói: "Ta biết bọn họ muốn giết cô. Ta đã tìm kiếm dọc theo dòng sông rất lâu mới tìm thấy cô. Khi ta cứu cô lên, cô đã ngâm mình trong nước hai khắc. Nếu là người thường chắc chắn đã chết, không ngờ cô lại thông tất cả các mạch."

Vừa nhắc đến "thông tất cả các mạch", giọng y lại cao lên, lại phấn khích.

Môi Vệ Lạc khô khốc mấp máy. Thấy vậy, thanh niên vội vàng đứng dậy lấy một chén nước trên bàn đá bên cạnh, cẩn thận đưa đến bên môi Vệ Lạc, giọng nói nhẹ nhàng êm ái: "Uống một ngụm nước cho đỡ khô."

Động tác này rất quen thuộc, như thể y đã làm rất nhiều lần.

Vệ Lạc nhận lấy chén nước, chậm rãi nhấp một ngụm. Nước có vị rất lạ, hơi chua cay đắng, không giống nước mà giống nước thuốc sắc loãng.

Đầu nàng không thể nhấc lên, người cũng không thể cử động, chỉ cần động đậy là đau nhức không chịu nổi. Cho nên, dù môi khô nứt, nàng cũng chỉ dám nhấp một ngụm nhỏ.

Thanh niên đặt chén nước về chỗ cũ, lại ngồi xuống trước giường nàng, tiếp tục nói: "Cô, vết thương trên người cô rất nặng, mất máu quá nhiều. Lúc ta cứu cô, mặc dù cô đã có nội tuần hoàn, nhưng tính mạng cũng rất nguy kịch. Ta đã lấy một ít sâm, mỗi ngày sắc cho cô uống."

Nói đến đây, y không khỏi đau lòng: "Ta đã mời đại phu đến xem. Thanh kiếm trên lưng cô găm giữa hai xương sườn, mũi kiếm đâm vào phổi. Nếu cô không thông tất cả các mạch thì ngay cả thần y cũng bó tay. May mắn, may mắn."

Không cần y nói, Vệ Lạc cũng cảm nhận được từng cơn đau nhói ở ngực. Có một cảm giác như bị xé rách muốn ho cả tim phổi ra ngoài, nên nàng cứ nín thở. Sau khi được thanh niên nhắc nhở, Vệ Lạc chợt nhận ra mình đã nín thở rất lâu. Sao nàng nín thở lâu như vậy mà không gặp vấn đề gì?

Truyện được dịch tại https://truyen2u.net/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Nội tuần hoàn đã thành? Điều này có nghĩa là nàng có thể không cần thở bằng miệng và mũi?

Vệ Lạc vừa hỏi xong câu đó, suy nghĩ một chút thì cảm thấy mệt mỏi lạ thường. Nàng lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

*****

Khi Vệ Lạc tỉnh lại, đã là chiều hôm sau.

Vừa mở mắt, nàng đã nghe thấy một phụ nhân trung niên vui mừng kêu lên: "Tỉnh rồi à?" Giọng nói trong trẻo mà gấp gáp, là giọng Sở đặc trưng.

Người phụ nhân vừa hỏi han vừa rót nước cho nàng. Sau khi đút cho Vệ Lạc uống một ngụm nước có vị thuốc, bà nói: "Võ lên núi rồi, y đi hái sâm cho ngươi. Mấy ngày nay nếu không có sâm để cầm cự, ngươi đã không ổn rồi."

Võ, là thanh niên hiền lành đó sao?

Vệ Lạc nhìn người phụ nhân trung niên có khuôn mặt già nua nhưng lộ ra vài phần giỏi giang trước mặt , khàn giọng hỏi: "Đây là đâu?"

"Nơi này gọi là Tránh."

Bà ấy giải thích xong, nhìn Vệ Lạc thở dài: "Hài nhi không còn thì thôi, rồi sẽ có đứa khác."

Nói đến đây, bà ngừng lại một chút, tò mò hỏi: "Phụ thân của đứa bé không phải là Võ chứ? Võ nhi này, kiếm thuật giỏi lại tốt bụng thật thà, theo nó ngươi không thiệt đâu."

Lời này thật là nhàm chán. Vệ Lạc nhắm mắt lại, không thèm để ý.

Nàng thử cử động, vừa động đậy đã có một cơn đau nhói truyền đến.

Người phụ nhân trung niên vội vàng kêu lên: "Đừng cử động, đừng cử động! Thịt trên lưng ngươi bị hoại tử, vừa mới đắp thuốc, cử động sẽ chảy máu đấy."

Bà ấy nói rất nhanh, Vệ Lạc nghe xong, suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý bà ấy, rằng vết thương trên lưng mình bị hoại tử, nếu cử động sẽ bị nứt ra chảy máu.

Hoại tử?

Vệ Lạc thầm nghĩ: Xem ra, nếu không phải ta thể chất hơn người, chỉ sợ hiện tại đã sốt cao rồi.

Nàng biết, người thông tất cả các mạch, nội tuần hoàn đã thành, so với người thường cường tráng hơn rất nhiều, sức đề kháng cũng lớn hơn không ít.

Có thể nói, hiện tại nàng hoàn toàn dựa vào luồng nguyên khí sinh sôi không ngừng trong cơ thể để bồi bổ. Vì vậy, dù phổi bị thương, nàng vẫn có thể thở bình thường mà không ho khan hay khó thở, có thể nghỉ ngơi để phổi dần dần hồi phục. Miệng vết thương bị hoại tử, nàng không bị sốt, cũng không chuyển biến xấu.

Trách không được thanh niên tên Võ kia nói nếu không phải nội tuần hoàn đã thành, thông tất cả các mạch, nàng đã chết từ lâu.

Giữa tiếng lải nhải của người phụ nhân, Vệ Lạc vẫn nằm im trên giường.

Tâm trí nàng hỗn loạn, lúc thì đau lòng cho đứa con đã mất, lúc thì nghĩ đến Kính Lăng, nhớ lại cảnh nhảy cầu, rồi lại không khỏi nhớ đến Võ đã cứu nàng.

Nghĩ ngợi lung tung, nàng lại thiếp đi.

Lần này, Vệ Lạc ngủ không yên giấc, liên tục tỉnh dậy từ trong mơ. Có vài lần nàng mơ thấy đứa con trắng trẻo mũm mĩm của mình, nó đang giơ tay bụ bẫm bò về phía nàng.

Mỗi lần như vậy, nàng lại khóc như mưa trong mơ. Và lúc đó, lại có một bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.

Khi Vệ Lạc hoàn toàn tỉnh táo trở lại, trời đã tối. Trong nhà tranh, một ngọn nến được thắp lên. Dưới ánh nến leo lét, Võ đang ngồi quay lưng về phía nàng, cẩn thận lau một thanh trường kiếm.

Thanh kiếm ánh vàng rực rỡ, vừa nhìn đã biết đó là một thanh kiếm tốt.

Vệ Lạc nhìn y, khẽ nói: "Cảm ơn đã cứu mạng."

Võ nhanh chóng quay đầu lại. Y nhìn Vệ Lạc với vẻ kinh ngạc và vui mừng, bắt gặp ánh mắt sáng ngời của nàng, khuôn mặt đen sạm của y đỏ bừng lên.

Võ xoa xoa đôi bàn tay to, lắp bắp nói: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn."

Vệ Lạc nhìn y, hỏi: "Ngươi biết ta từ lâu rồi?"

Võ gật đầu, lắp bắp: "Năm ngoái ở Dĩnh, khi cô bị người Sở chúng ta vây quanh, sau đó cùng Tấn Hầu chạy ra khỏi thành, ta đã nhìn thấy cô."

Nói đến đây, y cười ngây ngô, ngượng ngùng nói: "Cô xinh đẹp như thần nữ, bằng hữu của ta có người mắng cô, có người khen cô. Nhưng ta lại cảm thấy cô thật đáng thương. Tiên vương tự vẫn là do người Sở, không nên đổ oán hận lên một phụ nhân như cô. Lần này khi nghe nói bọn họ định vây giết cô, ta đã âm thầm đuổi theo. Vốn định nói cô rời đi nhưng không gặp được. Sau đó ta thấy cô nhảy sông, nên vội vàng lặn xuống nước. Suýt nữa thì muộn."

Thanh niên tên Võ này, tuy có vẻ ngoài chất phác, nhưng dù là thanh kiếm y cầm, cách nói chuyện hay kiến thức về nội lực của y, đều cho thấy người này không tầm thường.

Đương nhiên, với con mắt của Vệ Lạc, nàng đã sớm nhận ra Võ là một cao thủ cấp bậc Đại Kiếm Sư.

Y mới hai mươi mấy tuổi đã có thành tựu như vậy, trong thiên hạ cũng là hiếm có. Nhưng Võ không phải là thiên tài vô song như nàng, Ân Duẫn hay Kiếm Cữu.

Từ lời nói của Võ, Vệ Lạc cảm giác được tấm lòng si mê của y dành cho mình.

Nhưng mà, những chuyện thế này Vệ Lạc không muốn dính líu đến nữa.

Nàng lại nhắm mắt.

Cảm thấy sắc mặt nàng không tốt, Võ vội vàng hỏi: "Có phải vết thương lại đau không? Ta gọi Lý phụ vào thay thuốc cho cô."

Vệ Lạc lắc đầu. Nhắc đến vết thương nàng chợt nhớ ra, nàng lên tiếng bình tĩnh nói: "Thịt trên lưng ta đã hoại tử, cần phải cắt bỏ hết mới có thể mọc thịt mới."

Võ lo lắng nhìn nàng, sau một hồi lâu y nghiến răng nói: "Được, ta gọi Lý phụ vào."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.net/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 334: Một chữ tình

"Không cần." Vệ Lạc mệt mỏi nói, "Bà ấy là phụ nhân bình thường không dám cầm kiếm. Xin ngươi hãy cắt bỏ giúp ta. Trước tiên hãy hơ kiếm trên lửa cho nóng, cắt bỏ hết phần thịt thối, sau đó ngâm trong nước sôi pha ít muối, rồi dùng nước lạnh rửa sạch vết thương, cuối cùng băng bó lại là được."

Nàng nói rất rõ ràng, Võ cũng nghiêm túc lắng nghe, gật đầu đồng ý.

Thời đại này không có quá nhiều câu nệ nam nữ. Mấy ngày nay, việc thay thuốc cho Vệ Lạc đều do phụ nhân trung niên kia đảm nhiệm. Giờ Vệ Lạc bảo Võ làm việc này, y cũng không phản đối.

Võ cởi bỏ y phục của Vệ Lạc, nhìn thấy tấm lưng trắng nõn của nàng, không khỏi nhìn chằm chằm.

Đảo mắt, y chuyển đến chỗ sưng đỏ bị hoại tử, lập tức rùng mình.

Võ làm theo lời Vệ Lạc, nhóm lửa than để hơ thanh kiếm của mình.

Chỉ chốc lát, thanh kiếm đã đỏ rực. Võ đợi một lát cho nguội bớt, rồi nhanh nhẹn cắt bỏ từng chút thịt thối.

Rõ ràng là động tác bình thường, nhưng Võ lại mím chặt môi đến gắt gao, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Y vài lần muốn nhìn Vệ Lạc xem nàng đau đớn đến mức nào, nhưng tự nhắc mình không thể phân tâm, đành chịu đựng tiếp tục.

Chỉ một lát sau, thịt thối đã được cắt bỏ hết. Võ rửa vết thương bằng nước muối, rồi băng bó bằng thảo dược.

Ánh mắt y chuyển xuống phía dưới. Vết thương ở hông không sâu, đã bôi thuốc vài lần nên đã có dấu hiệu lành lại rõ ràng. Võ chần chừ một chút, rồi cũng thay thảo dược cho vết thương ở hông.

Khi tất cả vết thương của Vệ Lạc được băng bó hoàn toàn, Võ đã đầm đìa mồ hôi.

Đến lúc này, y mới lau đi mồ hôi, nghiêm túc nhìn về phía Vệ Lạc.

Khuôn mặt Vệ Lạc tái nhợt như tờ giấy, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng nét mặt lại có chút đờ đẫn, nàng nghiêng đầu ngơ ngác nhìn về phía trước.

Võ nhìn nhìn, trong lòng đau xót, không khỏi quỳ gối xuống trước mặt nàng.

Cảm nhận được động tác của y, Vệ Lạc xoay chuyển ánh mắt, kinh ngạc khẽ hỏi: "Sao vậy?"

Đối diện với ánh mắt của Vệ Lạc, Võ đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Y cúi đầu từ từ đứng lên, lúng ta lúng túng trả lời: "Không, không có gì."

Vệ Lạc không nói gì, nàng lại lần nữa nhắm mắt.

*****

Mười lăm ngày sau, vết thương trên lưng Vệ Lạc cuối cùng cũng hết thối rữa, thịt mới dần mọc lên. Đồng thời, phổi của nàng dường như cũng đã lành lại, hiện tại nàng không còn cảm giác muốn ho ra cả tim phổi nữa.

Vệ Lạc cuối cùng cũng không cần phải nằm bất động trên giường cả ngày. Nàng có thể nghiêng người một chút, cẩn thận di chuyển cơ thể trên giường.

Chỉ là, không biết khi nào mới có thể đi ra ngoài nhìn thấy ánh mặt trời? Vệ Lạc nhìn qua ô cửa sổ nhỏ của căn nhà tranh, nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài mà ngẩn người.

May mắn là căn nhà tranh tuy nhỏ, tuy thấp, nhưng rất thoáng gió mát mẻ.

Một loạt tiếng bước chân vang lên.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng, êm ái.

Võ đến.

Y đi đến trước mặt Vệ Lạc, tay bưng một bát canh sâm, đặt bát canh lên bàn đá bên cạnh, quay đầu lại nhìn Vệ Lạc không chớp mắt, ánh mắt si mê.

Nhìn một lúc, y chậm rãi ngồi quỳ bên giường, giọng nói ôn nhu cực kỳ: " Cô nương, uống canh sâm đi."

Võ không thích gọi Vệ Lạc là phu nhân theo lệ thường của người đương thời.

(Thật ra thời Xuân Thu chưa có danh xưng "cô nương" nhưng bản gốc Võ lại gọi Vệ Lạc là 妹伢, dịch ra là em gái thì thấy thân mật quá mà 2 người chỉ mới quen biết nhau thôi, nên mình để "cô nương" vậy. Ai biết cách dịch hay hơn nói mình sửa nha)

Vệ Lạc thấp giọng trả lời "Mỗi ngày đều uống, uống nhiều quá rồi."

Nàng vừa nói, Võ không khỏi mỉm cười, y nhìn Vệ Lạc không chớp mắt, vẻ mặt dịu dàng như thể chỉ cần nghe thấy nàng có chút bất mãn, oán giận là y đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Y dịu dàng nói: "Sâm có thể bổ nguyên khí, giúp cô mau khỏe."

"Ừm."

Vệ Lạc không cãi lại.

Võ đưa bát canh sâm đến bên môi nàng, cẩn thận từng li từng tí đút cho nàng. Động tác của y rất nhẹ nhàng, ôn nhu. Mỗi lần đút một ngụm, y lại lấy ra một chiếc khăn gấm nhỏ, lau đi rượu sâm tràn ra khóe miệng nàng.

Ánh mắt Võ nhìn Vệ Lạc tràn đầy thỏa mãn và chuyên chú, như thể y đang làm một việc vô cùng thiêng liêng.

Vệ Lạc uống xong bát canh sâm, Võ cất bát đi. Sau đó, y ngồi xuống mép giường lau chùi thanh kiếm của mình. Vừa lau, y vừa ngân nga một bài hát Sở.

Giữa tiếng hát của y, Vệ Lạc lại chìm vào giấc ngủ.

Nàng đã mất quá nhiều máu, dù đã qua nửa tháng, mỗi lần nàng chỉ có thể tỉnh táo được khoảng nửa canh giờ rồi lại ngủ thiếp đi.

Mỗi lần tỉnh lại, nàng không phải bắt gặp ánh mắt Võ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mình, thì là nghe thấy y hát bằng tiếng Sở. Trong tiếng hát đó có niềm vui thuần khiết nhất. Ngay cả ánh mắt y nhìn nàng cũng là một loại si mê thuần khiết nhất, gần như không chứa dục vọng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.net/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Nửa tháng trôi qua, Vệ Lạc cuối cùng cũng có thể ngồi dậy trên giường, có thể chậm rãi đi vài bước với sự giúp đỡ của phụ nhân trung niên kia.

Nhưng sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như trước, người cũng gầy đi rất nhiều, bộ áo gai trên người như thể chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng sẽ bị cuốn đi.

Mỗi khi chiều tà, Vệ Lạc lại được người phụ nhân trung niên dìu ra bãi cỏ sau nhà tranh, lặng lẽ ngồi đó ngắm hoàng hôn, ngắm ánh chiều tà, ngắm nhìn bầu trời.

Nơi ẩn náu này nằm ở vùng ngoại giao giữa nước Sở và Trung Sơn, là một nơi cực kỳ hẻo lánh. Phía Đông là một khu rừng nguyên sinh rộng mênh mông, phía Tây là một con sông lớn.

Bản thân nơi ẩn náu là một vùng núi non hiểm trở, cây cối rậm rạp, chỉ có mười mấy hộ gia đình sống rải rác trong đó. Mỗi nhà cách nhau khá xa, khoảng hai dặm.

Hơn nữa, ngoài Võ và người phụ nữ trung niên kia, thỉnh thoảng có gặp một vài người dân, nhưng Vệ Lạc không hiểu được tiếng của họ, và những người này cũng không biết chữ.

Vệ Lạc biết rằng nơi mình đang ở thực sự là một vùng quê hẻo lánh biệt lập. Ngoại trừ Võ, những người ở đây có lẽ cả đời cũng không ra khỏi được ngọn núi này.

Yên tĩnh cũng tốt, điều mà trái tim nàng cần nhất lúc này là sự yên tĩnh.

Chỉ là có nhiều lúc, Vệ Lạc lại xoa xoa bụng mình, đau buồn cho đứa con đã mất.

*****

"Sự tình tra như thế nào?"

Kính Lăng nhắm hai mắt, thanh âm khàn khàn hỏi.

Một kiếm khách bước lên, ngập ngừng nói: "Quân thượng, Ổn Công mới đi được mười ngày, chắc chưa đến nước Việt."

Kính Lăng nghe vậy, môi mỏng khẽ mấp máy, thấp giọng nói: "Mới mười ngày sao? Sao như cả năm vậy?"

Thanh âm hắn rất nhỏ, rất trầm. Tiếng thở dài tan vào trong gió, theo màn trướng trước giường nhẹ nhàng phiêu động.

Ngày ấy hắn nôn ra máu và bất tỉnh, sau đó hắn không còn nôn ra máu nữa. Hắn vẫn ăn uống bình thường, đến tối lại nhắm mắt. Nhưng không hiểu sao, tinh thần hắn ngày càng mệt mỏi, người ngày càng gầy yếu. Mỗi lần mở mắt ra, hắn lại thích ngẩn người. Xử lý quốc sự cũng chỉ là cố gắng chống đỡ, đôi khi nói được vài câu lại ngơ ngác, mặt lộ vẻ đau buồn.

Kiếm khách cúi đầu, thanh âm có chút khàn: "Quân thượng suốt ngày ủ rũ, càng ngày càng gầy. Thần xin quân thượng nghỉ ngơi đôi chút!" Hắn ta biết quân thượng nhắm mắt mỗi đêm nhưng thực ra không ngủ, chỉ nắm như vậy cho đến sáng.

Kính Lăng nhắm mắt, không để ý.

Kiếm khách tiến lên một bước quỳ xuống, chắp tay nói: "Quân thượng, bách tính nước Tấn, cơ nghiệp ngàn năm đều trông cậy vào một mình quân thượng. Quân thượng sao có thể vì phu nhân mà hao tổn tinh thần ngày đêm như vậy?"

Kính Lăng vẫn không đáp.

Một loạt tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa. Một lát sau, một thị tỳ nhẹ nhàng nói: "Quân thượng, Khánh Quân xin yết kiến."

"Cho vào."

Giọng Kính Lăng trầm thấp, yếu ớt.

Cửa tẩm điện được đẩy ra, Khánh Quân bước vào.

Ông ta liếc nhìn kiếm khách, thấy người kia lắc đầu chán nản, Khánh Quân không khỏi thở dài trong lòng.

Ông ta cầm một tập thẻ tre, chắp tay trước ngực hướng Kính Lăng nói: "Quân thượng, tường thành Triệu thành đã xây xong, Triệu lĩnh chủ lo sợ bị tấn công lần nữa, đã cho gia cố thêm năm lớp gạch."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.net/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Nói đến đây, Khánh Quân dừng một chút nhìn Kính Lăng, lại nói thêm: "Lĩnh chủ Hàn thành..."

Ông ta vừa mới nói đến đó, thanh âm khàn khàn mà vô lực của Kính Lăng vang lên: "Chuyện liên quan đến phụ nhân của ta, ta sẽ tự quyết."

Khánh Quân cúi đầu, hướng Kính Lăng vái chào thật sâu, run giọng nói: "Nghe nói quân Hầu hàng đêm không ngủ, ngày ngày thất thần, cùng các đại thần nghị sự không phải mệt mỏi cũng là ngơ ngác. Quân thượng, quân thượng, người còn cần đến gia quốc hay không?"

Giữa lời trách móc khàn khàn nghẹn ngào của Khánh Quân, Kính Lăng nhắm mắt lại.

Rất lâu sau, hắn mới khàn giọng nói: "Ta nhắm mắt lại là thấy Tiểu Nhi, mở mắt ra cũng thấy Tiểu Nhi. E là không sống được bao lâu nữa."

Hắn thế mà lại nói ra những lời như vậy!

Khánh Quân đau lòng khôn xiết, vội gọi một tiếng:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net