Chương 71: Vệ Lạc giáo huấn + Chương 72: Bất ngờ trong bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EditL truthblue82

Chương 71: Vệ Lạc giáo huấn

Môi Vệ Lạc run bần bật!

Nàng ngây ngốc quay đầu nhìn bốn xử nữ sắc mặt đang đỏ ửng thoắt trắng bạch, vô cùng tuyệt vọng cúi thấp đầu, lại ngây ngốc nhìn công tử Kính Lăng, khóe miệng bỗng giật giật.

Dưới ánh nhìn đăm đăm, u trầm mà lẳng lặng của công tử Kính Lăng, Vệ Lạc trừng to hai mắt, giọng lạc đi hoảng sợ hỏi: "Ngay ở đây? Hoan lạc ngay trên tháp này?"

Không chờ công tử Kính Lăng trả lời, mắt nàng liếc hắn một cái, hừ hừ nói: "Thiên địa khởi nguồn, vạn vật có thứ tự, nhân luân chi thường(luân lý làm người thông thường) tuy là thiên đạo, nhưng phải theo lễ mà làm, tại tĩnh thất mà thực thi. Tuỳ ý ở những nơi thế này, có khác chi dã thú đâu? Con người sở dĩ khác với dã thú, chính là con người biết xấu hỗ, biết căm hận, biết thị phi. Công tử lòng mang thiên hạ, chứa cả vạn vật, vẫn nên tuân thủ chút lễ nghĩa bậc thánh nhân, nếu không sẽ bị thế nhân khinh thường!"

Nàng càng nói càng lớn, ánh mắt công tử Kính Lăng lại càng ngày càng sâu, mặt cũng càng ngày càng lạnh.

Vệ Lạc bị bức đến mức này, cũng đã ném rốt ráo toàn bộ sợ sệt khủng hoảng. Nàng một hơi thao thao bất tuyệt xong, nhíu nhíu mày, quay sang quát bốn xử nữ kia: "Các ngươi còn không lui xuống?"

Tiếng quát của nàng vừa dứt, "Bốp - Bốp -" hai tiếng vỗ tay lanh lảnh vang lên, đã thấy công tử Kính Lăng hai tay vừa vỗ, vừa đi về phía Vệ Lạc, môi mỏng hắn hơi cong, mỉm cười dễ mến nói: "Tốt! Rất tốt! Đã lâu không nghe lời của hiền giả rồi!"

Hắn nói đến hai chữ 'hiền giả' ngữ khí cố ý nâng cao. Vệ Lạc biết hắn đang trào phúng mình, nhưng vẫn khẽ nâng cằm, một bộ việc đáng làm thì phải làm.

Công tử Kính Lăng chậm rãi đi tới trước mặt Vệ Lạc, hắn cách nàng không tới một thước mới dừng lại. Sau đó, hắn cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống, hơi thở rõ rệt nhìn chằm chằm Vệ Lạc.

Từ lúc hắn đến gần, hai chân Vệ Lạc liền mềm oặt, nàng cố nén kích động lùi về sau, cố gắng ngẩng đầu lên, mở to mắt đối diện công tử Kính Lăng! Cố gắng làm ra tư thế chính nghĩa lẫm liệt! Thực tế nàng đang sợ hãi, tâm đập loạn, cặp mắt hạnh mở to, lúc này nào có chút chính khí nào? Rõ ràng là một đôi mắt thỏ thấp thoáng nỗi khiếp sợ, nhưng lại cưỡng ép trấn định!

Công tử Kính Lăng chậm rãi tới gần Vệ Lạc, mỗi một tấc hắn tới gần, khí nóng phả vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc kia lại dày thêm một chút, hơi thở thốc vào mũi nàng kia lại đậm thêm một phần. Dần dần, hai mắt đen láy tỏa sáng, lấp lánh chính khí của Vệ Lạc bắt đầu trở nên hoảng loạn mơ màng. Đương nhiên, nàng đang nỗ lực che đi sự hoảng loạn cùng mơ màng này.

Công tử Kính Lăng chậm rãi tới gần, tới gần. Mãi đến khi chóp mũi hai người suýt chạm nhau, hắn mới dừng lại. Hắn vừa dừng, liền thấy con ngươi của Vệ Lạc co rút, vô tình lại rất giống một đôi mắt gà chọi!

Khóe miệng công tử Kính Lăng bỗng nhiên co giật mấy lần!

Hắn thoáng ngửa ra sau, vẫn để hơi thở hai người quyện lấy, nhưng góc độ này có thể khiến hai mắt Vệ Lạc trở lại bình thường.

Hai mắt sẫm tối thâm trầm nhìn chằm chằm Vệ Lạc gần trong gang tấc, môi mỏng công tử Kính lăng hé mở, chậm rãi nói: "Chốn hoan nhạc như dục trì, thậm chí cả thánh nhân cũng mang ra? Tiểu nhi Vệ Lạc rất trịnh trọng!"

Hắn áp quá sát, khi nói chuyện hơi thở tươi mát đều phả vào mặt Vệ Lạc, làm màng tai nàng ngứa ngứa, không ngừng chui vào nơi sâu thẳm cù nhẹ, khiến mặt nàng nóng lên, đến cả vành tai cũng nóng, khiến nàng bất tri bất giác có chút mê muội.

Trên căn bản, hắn dựa vào gần như vậy, Vệ Lạc có thể tư duy đã rất tốt rồi, còn mà tâm tư xoay chuyển vùn vụt, mở miệng phản bác, cái đó thì xa lắm.

Khóe mắt công tử Kính Lăng xoay chuyển, liếc đến màng tai nàng đỏ như sắp nhỏ máu, đầu hắn hơi nghiêng, môi mỏng kề vào tai ngọc của nàng. Hắn dựa quá sát, môi hầu như chạm vào lỗ tai nàng, hơi thở hắn phả ra, bên tai Vệ Lạc thấp giọng nói: "Đầu môi chót lưỡi, nghĩ một đằng nói một lẻo!"

Câu từ rét buốt, ngữ điệu lại vô cùng mềm mại, tựa như đang tỉ tê tâm tình. Bởi lời này không mang ngữ khí kích thích, Vệ Lạc đang ngơ ngác cũng không hề sợ hãi. Nàng chỉ cảm giác khí nóng kia ào ạt lọt vào màng nhĩ nàng, khiến cơn tê dại nơi đáy lòng trào lên! Một chút lại một chút, từng đợt sóng nối tiếp, như nước thủy triều, như gió xuân từng cơn ùa vào, kéo dài vô tận.

Đến lúc này, Vệ Lạc cũng không nhịn được nữa, buông xuôi. Nửa người trên của nàng đổ ra sau, chân trái khuỵu xuống!

Ngay khi Vệ Lạc không thể kiên trì thêm, lui về sau, chuẩn bị ngã bệt xuống đất thì công tử Kính Lăng duỗi tay trái ra, cánh tay cứng như thép nhẹ nhàng nâng hông nàng lên.

Bàn tay lớn của hắn vừa chạm vào eo nhỏ của Vệ Lạc, bắp thịt Vệ Lạc lập tức cứng đờ, hít vào một hơi, hai mắt trừng tròn xoe!

Vô cùng kinh hãi, giọng Vệ Lạc run rẩy, lắp ba lắp bắp nói: "Công tử, tiểu, tiểu nhân thật sự không thích nam sắc!"

Gương mặt tuấn tú của công tử Kính Lăng phát lạnh, bàn tay đang ôm eo nàng hơi dùng lực! Nhất thời một cơn đau đớn từ bên hông truyền đến.

Vệ Lạc dường như không biết đau đớn chút nào, giọng nàng vẫn run rẩy như cũ, vô cùng đáng thương nhìn công tử Kính Lăng, lắp ba lắp bắp nói: "Còn, còn có, tiểu nhân mới mười ba, vẫn chưa trưởng thành, thân, thân thể quá nhỏ, còn chưa hiểu chuyện hoan ái." Nàng nói tới đây, tựa hồ lấy hơi một chút, âm thanh lại lớn thêm ba phần, "Công tử muốn xem tiểu nhân hoan ái, phải chờ một năm nữa mới được."

Nàng nói tới đây, khuôn mặt nhỏ lần thứ hai nghiêm túc, quang minh lẫm liệt không hề lộ vẻ nghi ngờ, "Tất nhiên, tiểu nhân cho rằng, công tử lúc này lấy chí tại thiên hạ, việc nam nữ hoan ái quá tổn hại sức khỏe này, vẫn là nên hạn chế một chút mới tốt! Vả lại, công tử từng nói, kẻ sĩ là nền tảng đất nước, tiểu nhân tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng khá tài trí, cũng miễn cưỡng nói được một chữ 'sĩ'. Công tử đối đãi kẻ sĩ như vậy, ngay cả việc hoan ái cũng cưỡng bức, không sợ người trong thiên hạ chê cười sao?"

Khuôn mặt tuấn mỹ của công tử Kính Lăng lần thứ hai trầm xuống!

Hai mắt mơ hồ sâu thẳm của hắn lần nữa biến lạnh!

Toàn bộ thị tỳ xử nữ đều đã sớm quỳ trên mặt đất, cúi đầu, lần này ngay cả hô hấp cũng ngừng, chỉ kém chưa giấu mình xuống sàn nhà.

Dưới cặp mắt to tròn đang chớp chớp của Vệ Lạc, công tử Kính Lăng bắt đầu suy tư.

Hắn thật sự đang suy tư!

Vệ Lạc tranh thủ nhìn động tác này của hắn, không biết vì sao, đầu tiên hiện lên trong đầu nàng lại là đắc ý: Thiên hạ này, có thể bắt đường đường một công tử như hắn tìm cách lý sự, không phải Vệ Lạc ta thì không còn ai khác!

Đương nhiên, cái ý nghĩ không đúng lúc này chỉ vụt qua mà thôi.

Công tử Kính Lăng không hề chớp mắt nhìn xoáy Vệ Lạc, dưới ánh nhìn chòng chọc lạnh lẽo mà âm trầm của hắn, Vệ Lạc thực sự chịu không nổi, nàng rũ mắt, đôi môi xinh xắn trắng bệch, bắt đầu run rẩy.

Rất lâu sau đó.

Công tử Kính Lăng rốt cuộc chậm rãi buông tay đang ôm eo nàng ra. Hắn kiềm chế tốt ngoài dự đoán, chỉ véo Vệ Lạc một cái, sau đó thì không hành hạ nàng nữa. Bởi vì eo mình vừa được thả ra, Vệ Lạc vui mừng hu lên một tiếng.

Đầu hắn hơi ngửa, môi rời khỏi lỗ tai nàng, bước chân hắn cũng lùi về sau một chút, để Vệ Lạc có thể thở một cái.

Sau đó, hắn nghiêng đầu, yên lặng nhìn chăm chú Vệ Lạc, âm giọng trầm thấp khàn khàn vang lên, "Người đến!"

Hắn gọi người!

Vệ Lạc ngơ ngác ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch nhìn công tử Kính Lăng: Hắn gọi người, chẳng lẽ muốn giết ta? Làm thịt? Không ngờ đã quá mức rồi! Không được, nhất định phải giãy chết một cái!

"Dạ!" Đáp lời chính là mười thị tỳ kia! Ống tay áo công tử Kính Lăng phất một cái, tao nhã xoay người, từ tốn nói: "Ném Vệ Lạc vào ao cho thanh tỉnh!"

-------------------o------------------

EditL truthblue82

Chương 72: Bất ngờ trong bất ngờ

Sau khi hắn ném câu nói này ra, ung dung xoay người rời đi, vừa mới động, đột nhiên cảm thấy bên hông bị xiết!

Vệ Lạc lại đang ôm hông hắn thật chặt, thân thể nhỏ bé bổ nhào trước chân của hắn, giương đôi mắt hoảng sợ vừa ranh mãnh lại nịnh hót nhìn hắn.

Kính Lăng cúi đầu nhìn nàng, lại nhìn về phía cánh tay đang ôm chặt bên hông mình, bàn tay lớn giật giật, nhưng vẫn chưa đẩy nàng ra.

Lúc này, giọng nói lắp ba lắp bắp của Vệ Lạc truyền đến, "Công tử, tôi," nàng vừa nói tới đây, liếc mắt thấy một tia ánh bạc lóe qua, không khỏi hoảng hốt quát: "Nguy hiểm! Có thích khách!"

Tiếng quát vừa ra, nàng cực kỳ nhanh nhẹn uốn thân mình, che phía trước Kính Lăng. Nàng vừa chắn, tia sáng bạc kia đã nhanh như chớp kéo tới, khí lạnh dày đặc, đằng đằng sát khí quét một đường cong trên không trung, lướt thẳng về Kính Lăng phía sau Vệ Lạc!

Nói thì chậm xảy ra lại rất nhanh, hai mắt Vệ Lạc trừng lớn, hét vang một tiếng, khắc này trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ: Đây là cơ hội trời cho! Trời không diệt mình! Mình nhất định phải biểu hiện tài nghệ, để sau này hắn không làm khó dễ mình nữa.

Vệ Lạc thực sự đã bị bức đến khổ sở lắm rồi, lại có thể ngay lúc nguy cấp này, tiềm thức loé lên ý nghĩ đó.

Trong tiếng hét vang của Vệ Lạc, nàng thấy rõ tia sáng bạc kia trở nên vô cùng chậm chạp, thấy rõ quỹ tích! Thời khắc này như kéo dài ra, mọi thứ trước mắt phảng phất đều thành động tác chậm.

Vệ Lạc sớm đã lấy ra kiếm gỗ trong ngực, cho tới nay, thanh kiếm gỗ nhỏ bé mỏng manh này đều theo bên người nàng, Kính Lăng thấy nàng vô ý lộ ra kiếm gỗ, lúc đó cũng chỉ liếc một cái liền lờ đi - một món đồ chơi của tiểu nhi đọ với thứ vừa nặng vừa cứng kia, thực sự khiến người coi trọng không nổi.

Vệ Lạc giơ kiếm gỗ trong tay, nhẹ nhàng xuất chiêu, tuy động tác của nàng mềm mại, nhưng xem kỹ, sẽ phát hiện con ngươi nàng thu nhỏ lại, hơi thở sâu hơn, thực sự đã tiến vào một loại trạng thái huyền diệu.

Nháy mắt, kiếm gỗ của Vệ Lạc lại ra sau mà đến trước, nhanh như chớp xuyên qua ánh bạc. Chỉ nghe 'Keng-' một tiếng trong trẻo truyền ra, khiến tất cả mọi người, bao gồm thị tỳ đang rối rít vây tới, bao gồm thích khách, bao gồm Kính Lăng thất kinh chính là, kiếm gỗ chỉ một chiêu đã mạnh mẽ cản lại ánh bạc, khiến thế kiếm bị chặn lại, mũi kiếm rẽ hướng!

Đây chính là một kích toàn lực do cao thủ Kiếm Sư cấp cao xuất ra! Nó lại bị một thanh kiếm gỗ nhẹ nhàng chặn lại!

Tuy thích khách kia sử dụng cũng là nhuyễn kiếm cực nhẹ đặc chế riêng, nhưng thích khách loại này vẫn có dùng một loại chất độc, bề ngoài họ văn nhược nhưng lực bật rất lớn, là một trong những thích khách phổ biến nhất đương thời! Các nàng toàn lực xuất một kiếm này, thực lực đã đạt đến đỉnh cao của kiếm sư!

Một kiếm với lực rất lớn đâm ra chuẩn xác như thế, lại để một thanh kiếm gỗ của một tiểu nhi nhẹ nhàng, chậm rãi bẻ hướng, hơn nữa kiếm gỗ không gãy, hiển nhiên chủ nhân vẫn còn dư lực.

Hoá ra kiếm gỗ của hắn cũng không phải đồ chơi! Hoá ra tiểu nhi này cũng là một kiếm khách thực thụ! Trong lòng Kính Lăng lóe lên ý nghĩ đó.

Cao thủ đối đầu, chỉ trong nháy mắt!

Thích khách một đòn không trúng, mũi kiếm trầm xuống, lần thứ hai tấn công thì chúng thị tỳ đã vây lên, mà công tử Kính Lăng cũng nhẹ nhàng lui nhanh về sau, cách xa một bước!

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nháy mắt, vài bóng đen từ ngoài điện vù vù bay vào! Mười thị tỳ kia tuy không mang binh khí trong ngực, nhưng người người đều thân thủ bất phàm. Thích khách tiên cơ đã mất, rốt cuộc rơi vào thế bao vây !

Mấy bóng người từ trên không vút qua, nháy mắt đã bao quanh thích khách. Đồng thời, âm thanh sắt thép va chạm không dứt bên tai, thích khách đang nằm trong thế vây của bốn cao thủ vài lần muốn rút lui, nhưng không thể thoát thân. Chỉ nghe nàng quát thé một tiếng, trường kiếm xoay chuyển, nháy mắt, nhanh như chớp cứa lên cổ chính mình, máu tươi ba thước, thi thể ngã bịch xuống đất!

Mọi người nhìn xử nữ thích khách nằm trong vũng máu, sắc mặt đều trắng nhợt. Chỉ thấy bọn họ đồng loạt quỳ xuống, kiếm sư cùng chúng thị tỳ đồng thời run giọng nói: "Công tử, hạ thần vô năng!"

Lúc này, ba xử nữ nước Việt còn lại sắc mặt đều xám xịt co quắp ngã xuống đất, có một nàng dưới váy đã ướt, hiển nhiên là sợ đến nỗi tè ra quần. Các nàng tuyệt không ngờ rằng, người cùng mình một đường vâng mệnh mà đến lại có một kẻ là thích khách!

Gặp phải chuyện thế này, giờ chết của các nàng đã định rồi! Bởi vậy, trong ánh mắt của ba cô gái đều tuyệt vọng, thậm chí không có tâm tư khóc lóc cầu xin Kính Lăng.

Kính Lăng nhanh chân bước về phía thích khách, lúc ngang qua Vệ Lạc vẫn đang đực ra cúi đầu nhìn kiếm gỗ trong tay mình thì liếc nàng một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.

Tới trước thi thể thích khách, hắn nhàn nhạt hỏi: "Người nào tặng?"

Hai kiếm khách đã gọi bốn xử nữ đến nằm rạp trên đất run giọng nói: "Công tử nước Tần Doanh Diễn."

Kính Lăng gật gật đầu, môi mỏng hắn hơi nhếch, cười như không cười nói: "Tốt." Từ 'Tốt' vừa ra, tất cả mọi người đều chẳng hiểu gì cả: Gặp phải thích khách, thế nào công tử còn nói tốt? Thực sự kỳ quái!

Công tử Kính Lăng phất tay.

Vừa thấy hắn phất tay, chúng kiếm khách vội vã ngồi xổm xuống, khiêng xác thích khách ra ngoài. Trong đám kiếm khách, ngoài năm người đi ra, bọn họ chia nhau đi tới trước mặt ba xử nữ và hai kiếm khách đã gọi bốn xử nữ, dùng sức nhấc năm người đang nằm trên mặt đất lên, kéo ra đại điện.

Hai thị tỳ bắt đầu lau chùi vết máu trên mặt đất.

Tất cả những việc này được làm đâu vào đó, căn bản chẳng cần Kính Lăng phân phó.

Hai thị tỳ hầu hạ Kính Lăng sửa sang ngoại bào, thắt lại đai ngọc, Kính Lăng từ từ nói: "Gọi bốn người Thương công đến thư phòng nghị sự"

"Dạ!"

Trong tiếng thưa đáp trật tự, Vệ Lạc vui mừng ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm: Số mình thực quá tốt, thực sự quá tốt mà!

Nàng vừa đảo mắt, liền bắt gặp ánh nhìn chòng chọc như cười như không của công tử Kính Lăng, lập tức, nàng một bộ cung kính, hai tay chắp lại, cực kỳ thành thật nói: "Vừa nãy thấy công tử gặp chuyện, tiểu nhân lòng như lửa đốt, rốt cuộc mạo muội che chắn, xin công tử chớ trách!"

Thành thật, nhưng đáng tiếc, bất kỳ ai vừa nghe đều biết nàng mặt ngoài là xin tội, thực tế lại là tranh công!

Công tử Kính Lăng thấy hai mắt nàng vụt sáng, chẳng che dấu đắc ý tí nào, không khỏi có chút dở khóc dở cười. Hắn nén xuống ý cười, nặng nề nhìn chằm chằm nàng, nói: "Làm chuyện thừa!"

Vệ Lạc ngẩn ra, bộ mặt đang đắc ý lập tức biến mất tăm.

Lúc này, tiếng Kính Lăng trầm thấp ra lệnh lại truyền đến, "Trung thành có thể thưởng, ừm, bỏ qua cho ngươi việc dám trộm giấu kiếm gỗ! Về sau theo hầu không được mang theo!"

Vệ Lạc cúi đầu, ỉu xìu trả lời: "Dạ!" Cái tên này sao mà hẹp hòi thế hả? Tôi phí lắm hơi chặn kiếm như thế, thành ra lại huề? Thực quá đáng! Thực sự quá đáng lắm rồi!

Lúc này công tử Kính Lăng cũng không có lòng để ý tới nàng, hắn phất tay, từ tốn nói: "Ra ngoài thôi!"

"Dạ!"

Vệ Lạc đáp vô cùng vang dội, vô cùng vui sướng.

Nghe tiếng bước chân Vệ Lạc nhanh chóng rời đi, công tử Kính Lăng cũng không quay đầu lại, "Nếu trốn đi, liền y như ngươi nói lúc trước, đánh giết tùy ý!"

Mặt Vệ Lạt thoắt cái trắng bệch, vẻ hưng phấn lồ lộ lần nữa chạy biến.

Nàng bước chậm lại, cúi đầu, vô lực đi ra ngoài. Mới ra đến cửa điện, nàng liền nghe được mơ hồ truyền đến tiếng cười lạnh của công tử Kính Lăng, "Phái người cản xe ngựa của Doanh Diễn!"

"Dạ!"

Giọng công tử Kính Lăng kéo dài, mơ hồ mang theo vài phần nhàn nhã, "Giữ hắn lại, hơn nữa làm khó dễ, nói ta bị thương nặng!"

"Dạ!"

"Phủ Hoà Trầm, cũng phái giáp sĩ tới tra hỏi!"

"Dạ!"

Bấy giờ, Vệ Lạc nghe thấy công tử Kính Lăng khẽ cười nói: "Nhẫn đến hôm nay mới động thủ, ngược lại cũng có mấy phần thông minh! Hừ, tạm thời để chúng toại nguyện"

Vệ Lạc nghe đến đó thì run lên, nghe giọng điệu của công tử Kính Lăng, hắn đã sớm nghi ngờ có người sẽ ám sát hắn? Hơn nữa cũng biết khả năng tối nay là lớn nhất? Chả trách khi nãy hắn nói mình 'Làm chuyện thừa'! Nói như vậy, đêm nay hắn căn bản không chuẩn bị làm gì mình, chỉ là trêu đùa mình thôi?

Nói thật, tâm trạng Vệ Lạc rất phức tạp, nàng vừa vui mừng mình thoát khỏi miệng hổ, lại khó chịu vì bị trêu đùa, đương nhiên, còn có nỗi bực bội việc rõ ràng giúp Kính Lăng, lại bị hắn trách cứ.

Song nói chung, phần nhiều là nàng vui sướng - ngày hôm nay cuối cùng cũng coi như bình an thoát thân.
-------------------o------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net