Chương 8 (Kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8 (Kết)

Trong lúc Ngụy Anh ở Tàng Thư Các vô tình phát hiện một quyển sách cổ về phù tu, sau khi hắn lật xem vài tờ đột nhiên sinh ra chút hứng thú với cái này, liền mượn sách muốn cầm đến thỉnh giáo Lam Vong Cơ một phen.

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Anh ôm sách trong ngực, mâu trung dẫn theo chút phức tạp hiếm thấy, hỏi: "Muốn phụ tu phù chú thuật?"

Ngụy Anh nhảy nhót nói: "Đúng vậy, ta cảm thấy rất thú vị. Nhị ca ca, ta có thể học không?"

Lam Vong Cơ có chút khó xử, con đường phù tu của Ngụy Anh rất có thiên phú, y không nên ngăn trở, dù sao y vẫn luôn hy vọng cả đời này Ngụy Anh có thể rời xa tất cả những hỗn loạn trước kia, vui vẻ mà sống.

Nhưng mà...... nhìn khuôn mặt tươi cười của Ngụy Anh trước mắt. Lam Vong Cơ không thể tránh khỏi nghĩ đến kết cục Ngụy Anh tu tập tà thuật quỷ đạo, trong lòng chợt tê rần.

Lam Vong Cơ nghĩ, bất kể như thế nào, đời này tuyệt đối y sẽ không để Ngụy Anh đi vào con đường cùng kia.

"... Nhị ca ca?" Ngụy Anh nghiêng đầu thăm dò nói.

"Vân Thâm Bất Tri Xứ lấy kiếm tu và cầm tu làm chủ, phù tu không phải sở trường của Lam thị, không có cách hướng dẫn ngươi tu tập." Lam Vong Cơ đáp.

Ngụy Anh nghe vậy có chút uể oải: "Được rồi."

Lam Vong Cơ thấy thần sắc hắn khó nén mất mát, lại nói tiếp: "Nhưng những bước tu tập ban đầu, nếu có chỗ nào không hiểu, ta sẽ hết sức trợ giúp."

Lúc này đến phiên Ngụy Anh cứng họng, hắn trừng to mắt nói: "Nhị ca ca, người thế mà còn tinh thông thuật phù tu?"

Lam Vong Cơ vuốt cằm nói: "Có biết một phần."

Ngụy Anh nghe vậy nhíu mày, thầm nghĩ một phần của Lam Vong Cơ khẳng định không phải chỉ là một phần, nếu không sẽ không nhận ủy thác chỉ điểm cho người khác.

Hắn theo bản năng đem việc Lam Vong Cơ thông hiểu phù tu là do Hàm Quang Quân học thức uyên bác.

Nhưng thật ra Ngụy Anh không biết, sở dĩ Lam Vong Cơ có hiểu biết thâm hậu với thuật phù chú là bởi vì kiếp trước tìm kiếm phương pháp áp chế sự phản phệ của quỷ đạo cho Ngụy Vô Tiện nên mới ngày đêm ở Tàng Thư Các nghiên cứu.

Y lật xem hàng trăm bản ghi chú của thuật phù chú trong sách cổ, nhớ kỹ vô số phương pháp áp chế có thể áp dụng thử, nhưng vẫn như cũ không có biện pháp mang Ngụy Vô Tiện về Vân Thâm Bất Tri Xứ thử một lần.

Mà cuối cùng, những phương pháp đó chung quy cũng không có cách nào dùng tới.

-------------------------

Mấy tháng sau đó, Ngụy Anh mỗi ngày hoàn thành việc học trên lớp, thái độ khác thường không hề vui đùa, mà ở trong phòng của mình dốc lòng nghiên cứu thuật phù chú.

Ngày hôm đó sau giờ Ngọ (11h-13h), Lam Vong Cơ đang ở trong Tĩnh Thất tấu một khúc "Thanh Tâm Âm", phát hiện ống tay áo mình có chút khác thường, y rũ mi nhìn xuống, chỉ thấy một người giấy nhỏ bằng lòng bàn tay như có sinh mệnh, đang dùng hai tay ra sức kéo cổ tay áo của y.

Lam Vong Cơ chỉ đành phải dừng đánh đàn, nhìn người giấy kia: "Ngụy Anh."

Người giấy nhỏ nghe vậy dừng lại, động tác che miệng kinh ngạc cùng Lam Vong Cơ hai mặt nhìn nhau.

Tiếp đó nó lại bướng bỉnh chạy vào lòng bàn tay của Lam Vong Cơ, sau đó dọc theo bàn tay của y một đường leo lên đến đầu vai, giống như không cam lòng đứng thẳng lưng ngẩng đầu bễ nghễ nhìn Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ đối diện với người giấy nhỏ kia trong chốc lát, đưa lưng về phía cửa sổ nói: "Còn định đứng ngoài cửa sổ bao lâu?"

Dứt lời, người giấy nhỏ trên đầu vai y bắt đầu héo hon xuống, cùng lúc đó, bên ngoài cửa sổ của Tĩnh Thất lên tiếng trả lời, một thân ảnh thon dài từ ngoài rất nhanh nhẹn trở mình nhảy vào trong phòng.

Dáng người thiếu niên cao ngất đứng bên cửa sổ.

Đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi sắp đến sinh nhật mười tám tuổi – Ngụy Anh.

"Như vậy cũng có thể nhận ra là ta, thiên hạ còn có chuyện gì mà Hàm Quang Quân không biết đây?". Ngụy Anh cười nói.

"Thuật cắt giấy hóa thân khi sử dụng phải vô cùng cẩn thận, không phải bất đắc dĩ thì không thể dùng loạn." Lam Vong Cơ dặn dò.

Ngụy Anh đứng bên cửa sổ chìa tay ra, người giấy nhỏ đang ghé vào đầu vai Lam Vong Cơ lập tức nhảy xuống bay trở về lòng bàn tay của Ngụy Anh.

Ngụy Anh dùng hai ngón tay nắm lấy thân thể không an phận của người giấy nhỏ, thần thái sáng láng ngồi vào đối diện Lam Vong Cơ giải thích: "Nhị ca ca yên tâm, đây không phải là thuật cắt giấy hóa thân cũ, ta đã thay đổi một chút, bám vào người giấy này chỉ có một chút pháp thuật của ta, không phải hồn phách, cho nên dù bị hủy cũng không có gì đáng ngại, người nhìn thử xem." Ngụy Anh nói xong, kéo người giấy trên tay xuống, sau đó nghịch ngợm hướng Lam Vong Cơ nháy mắt mấy cái.

Lam Vong Cơ đối với tài nghệ cải tiến trong phù thuật của Ngụy Anh đã sớm có hiểu biết, y biết với thiên phú của Ngụy Anh có thể làm được chuyện này cũng là bình thường, vì thế luôn mãi xác nhận mấy lần người giấy nhỏ này sẽ không làm tổn thương đến Ngụy Anh, mới cất lời bảo hắn ra mặt.

----------------------------

Boong boong!

Tiếng đàn lần thứ hai vang lên, Lam Vong Cơ lại đàn một khúc, khúc này không giống với những khúc thường ngày Lam Vong Cơ đàn, nhưng Ngụy Anh nghe lại có chút quen thuộc, hình như trước kia những lúc rảnh rỗi đã từng nghe Lam Vong Cơ đánh.

Ma xui quỷ khiến, Ngụy Anh hỏi: "Khúc này có tên là gì, thật là dễ nghe."

Lam Vong Cơ nói: "Không có tên."

Ngụy Anh nghi hoặc nói: "A?"

Lam Vong Cơ nói: "Còn chưa đặt tên."

Ngụy Anh hiểu rõ nói: "A, ta đã biết, đây là khúc Nhị ca ca tự mình sáng tác đúng không? Vậy chờ khi nào người lấy được một cái tên hay cho nó thì nói cho ta một tiếng, ta học được cách dùng Trần Tình sẽ hợp tấu với người."

Lam Vong Cơ có chút thâm ý nhìn hắn một cái, không đáp lại.

Ngụy Anh không để ý lắm đem người giấy trong tay tùy tiện ném vào bếp lò nhỏ đang đun trà trên bàn, sau đó lấy trong tay áo ra một người giấy khác giống y như đúc.

Hắn vẽ trên không trung một cái ấn, sau đó điểm chỉ lên người giấy kia, người giấy nhỏ trong nháy mắt như sống lại, rón ra rón rén đứng trên bàn lắc lư, có chút đáng yêu.

Ngụy Anh chống tay trái lên mặt, ánh mắt thú vị nhìn người giấy trên bàn đi qua đi lại, lại liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ đang nghiêm trang đánh đàn, lập tức nghĩ tới một chủ ý thú vị.

Hắn cong khóe môi lên, nhẹ nhàng ngoắc ngón tay, người giấy nhỏ trên bàn liền nghe lời nhảy lên ống tay áo Lam Vong Cơ, cuối cùng leo lên búi tóc của y.

Lam Vong Cơ dừng lại, bàn tay cũng hạ xuống, gương mặt y không có biểu tình gì nâng mi nhìn Ngụy Anh một cái, sau đó rũ mi mắt xuống tiếp tục đánh đàn.

Thấy Lam Vong Cơ chưa buồn bực, Ngụy Anh ở một bên được một tấc lại tiến thêm một thước, tiếp tục thao túng người giấy nhỏ đi tới đi lui giữa búi tóc và đầu vai của y, hắn thì ngồi một bên nói: "Nhị ca ca, đã hơn một tháng không gặp, có nhớ ta không?"

Ngụy Anh tùy ý quấn lọn tóc của mình trên ngón tay, trong lòng biết rõ Lam Vong Cơ khẳng định sẽ không phản ứng lại lần trêu chọc này của mình, lại vẫn như cũ không kìm lòng nổi muốn đùa vị Hàm Quang Quân phong cảnh tễ nguyệt này một phen, nguyên nhân trong đó sợ là bản thân hắn cũng không rõ lắm.

Đang có chút không yên lòng, Ngụy Anh lại đột nhiên nghe thấy phía đối diện truyền đến một tiếng: "Ừm."

Ngụy Anh sửng sốt, tay cũng có chút run lên.

Người giấy nhỏ hắn thao túng cũng đột nhiên mất lực khống chế, người giấy nhỏ đang treo trên mạt ngạch của Lam Vong Cơ đột nhiên mất lực, trực tiếp rơi xuống kéo mạt ngạch của y cũng rơi xuống theo.

Vào lúc này, tiếng đàn ngừng lại im bặt.

Trong Tĩnh Thất lâm vào trầm mặc.

.....

.....

.....

Một lúc lâu, thần tình Ngụy Anh ửng đỏ lúng ta lúng túng nói một câu "Thật ngại quá", lần đầu tiên trong đời chạy trối chết từ Tĩnh Thất ra, không dám quay đầu lại.

Mà Lam Vong Cơ nhìn mạt ngạch trong tay bị Ngụy Anh kéo xuống trong lúc vô tình, nhất thời tâm loạn như ma.

Những chuyện cũ sớm đã phủ đầy bụi ở kiếp trước, cũng vì như vậy lại lần nữa hiện lên trước mắt y.

"Lam Trạm, mạt ngạch của ngươi lệch rồi!"

"Lam Trạm, mạt ngạch của ngươi không tồi, đến đến, tháo xuống."

"Lam Trạm, cho mượn mạt ngạch của ngươi dùng một chút được không?"

"Lam Trạm!"

"Lam Trạm..."

.....

---------------------------

Buổi tối hôm nay, Ngụy Anh đột nhiên mất ngủ.

Chỉ cần hắn nhắm mắt lại, một màn kéo rớt mạt ngạch của Lam Vong Cơ vào ban ngày lập tức lặp lại trong đầu.

Ngụy Anh đem gương mặt đỏ bừng chôn trong chăn, suy nghĩ loạn thành một đống hồ nhão, rất nhiều suy nghĩ loạn thất bát tao giờ phút này đều xuất hiện trong đầu hắn.

Hắn không biết vì sao Lam Vong Cơ đột nhiên đáp lại lời đùa giỡn của mình, không biết vì sao mình lại kéo mạt ngạch của Lam Vong Cơ xuống, cũng không biết nên làm như thế nào thu hồi hết những xấu hổ ngày hôm nay, càng không biết Lam Vong Cơ có thể vì vậy mà càng thêm chán ghét hắn hay không, đối với hắn kính nhi viễn chi*.

(*Kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không dám gần, vẻ ngoài thì tỏ ra cung kính nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách)

Hắn nhớ tới gia quy tổ huấn của Lam thị có ghi mạt ngạch Lam gia là vật rất riêng tư, vả lại là vật vô cùng trân quý, bất kể người nào cũng không thể tùy tiện đụng vào, càng không thể tùy tiện gỡ xuống.

Nhớ đến một điểm, Ngụy Anh cảm thấy mặt và hai lỗ tai của mình giống như sắp bốc cháy.

Vì sao lại có cảm giác như thế?

Cảm giác như trước giờ chưa có tình cảm, bây giờ lại mãnh liệt giống như mạch nước ngầm, mạnh mẽ như núi lửa bùng nổ.

Không biết sao hắn lại nhớ tới thoại bản mình đọc được không lâu dưới chân núi, thoại bản kể về đoạn tình cảm ái mộ nhiều năm của nhân vật chính đột nhiên một ngày nào đó bị vạch trần.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Ngụy Anh bị chính mình làm cho hoảng sợ.

Hắn như thế nào lại đem cảm giác của mình so sánh với câu chuyện của nhân vật trong thoại bản như thế chứ.

Tình cảm hắn đối với Lam Trạm cũng không phải là ái mộ!

Đương nhiên không phải!

Đúng vậy.....

Tình cảm hắn đối với Lam Trạm không phải ái mộ, vậy thì là gì?

Từ lúc hắn gặp Lam Trạm tới nay đã hơn tám chín năm. Tám chín năm này sớm chiều sống chung, Lam Trạm đối với hắn như thế nào, trong lòng Ngụy Anh như thế nào lại không biết.

Chẳng lẽ chưa từng nghi ngờ Lam Trạm sao?

Từ lúc Lam Trạm cứu hắn ra khỏi miệng con chó dữ kia.

Từ lúc Lam Trạm vì hắn mà xuống bếp nấu cháo, nấu thuốc.

Từ lúc Lam Trạm trị hết những vết thương lớn nhỏ trên người hắn.

Từ lúc Lam Trạm tiếp được hắn ngã từ trên cây xuống.

Từ lúc Lam Trạm trong sinh thần của hắn tặng cho hắn sáo Trần Tình.

Hắn làm sao có thể không động tâm với Lam Trạm?

Nếu có thể, Ngụy Anh sẽ ngày đêm kể ra một trăm điểm, một ngàn điểm tốt của y.

Ngụy Anh nghĩ, thì ra là mình thích Lam Trạm.

Thích nhiều năm như vậy a.

Sau khi hiểu rõ điểm này, Ngụy Anh ngồi thẳng dậy, một bên hắn cố gắng bình phục trái tim đang nhảy lên của mình, một bên nhanh chóng mặc y phục, rất nhanh chạy tới Tĩnh Thất.

Hắn muốn nói rõ ràng với Lam Trạm.

Một khắc hắn cũng không thể đợi được nữa.

Hắn nghĩ như vậy, bước chân ngày càng kiên định hơn, nhanh hơn.

Rốt cuộc, khi nhìn thấy thân ảnh màu trắng đang đứng dưới tàng cây kia, Ngụy Anh dừng bước chân.

Lam Vong Cơ vẫn luôn ngẩng đầu nhìn trăng rằm như có điều suy nghĩ, nghe tiếng liền xoay người, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào người y, khiến y càng giống tiên giáng trần.

Đầu óc Ngụy Anh trống rỗng, chỉ có thể cảm thấy máu cả người đều tụ lại trên đỉnh đầu cuồn cuộn, hắn mở miệng, lời ra khỏi miệng lại lắp ba lắp bắp: "Lam Trạm, ta.... Ta có với muốn nói với người.... Ta....."

Lam Vong Cơ nhìn hắn, không thúc giục cũng không đặt câu hỏi, thấp giọng đáp: "Ừm?"

Ngụy Anh cắn răng, cố gắng bình tĩnh cười cười.

Hắn hít sâu một hơi, hướng Lam Vong Cơ hô lên: "Lam Trạm, người đặc biệt tốt, ta thích người."

Nói xong, hắn nắm chặt hai tay đang phát run của mình, cúi đầu không dám nhìn Lam Vong Cơ.

Hắn đột nhiên có chút hối hận mình quá xúc động.

Có phải mình dọa đến Lam Trạm rồi hay không?

Lam Trạm sẽ đáp lại mình chứ?

Hay là y sẽ cự tuyệt?

Một lúc lâu, đối diện truyền đến một tiếng than nhẹ của Lam Vong Cơ.

Ngụy Anh bị thanh âm thở dài bất đắc dĩ này kích thích rùng mình một cái, cả người đều lạnh đi, hai tay cũng nắm chặt thành quyền, bởi vậy càng run rẩy lợi hại hơn.

Nhưng sau đó, hắn bị một cái ôm chầm ấm áp gắt gao bao lấy.

Thanh âm của Lam Vong Cơ gần trong gang tấc, ghé vào bên tai hắn chậm rãi vang lên: "Vẫn là bị ngươi giành trước một bước."

Đầu óc Ngụy Anh có chút mơ hồ, ngây thơ hỏi: "Cái gì cơ?"

Lam Vong Cơ nói: "Những lời này, vốn nên là ta nói với ngươi trước."

Ngụy Anh không dám tin mở to hai mắt nhìn y hỏi: "Nói cái gì cơ?"

Giữa mày Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích: "Tâm ta duyệt ngươi."

Ngụy Anh hoàn toàn không nói nên lời, hắn chỉ cảm thấy hiện tại mình giống như đang dẫm trên một đám mây, phiêu đãng mơ hồ.

Lam Vong Cơ lại thấp giọng tiếp tục nói: "Từ khúc kia đã lấy được tên hay."

Ngụy Anh ấp úng theo đề tài của y, hỏi: "Tên là gì?"

"Vong Tiện, tên của từ khúc là Vong Tiện."

Trong không gian, phong dời ảnh động, lá trên cây nhẹ nhàng rơi xuống.

Đồng thời hạ xuống, còn có một cái hôn nhợt nhạt của Lam Vong Cơ.

Chính văn hoàn.

Edit + Beta: Ngáo

Đã đăng: 18:13 - 09/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net