Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25

Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ sóng vai đi, không nhanh không chậm mà dạo trong núi Bách Phượng. Không tới tham dự săn bắn ở trong núi mà tản bộ nhàn nhã.

Sau Xạ Nhật Chi Chinh, các đại gia tộc vội vàng tu chỉnh mà chiến tranh mang đến. Lam gia cũng không ngoại lệ, là một trong tam đại thế gia, Lam gia không chỉ tu chỉnh thương tổn, còn phải chỉnh lý những nơi mới thu vào địa phận. Không lâu trước đây Ngụy Vô Tiện mang đám người Ôn Ninh về, Lam gia còn phải phụ trách lấp kín miệng của bách gia. Sau khi Ôn Tình trở về, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện an bài nàng ở Thải Y Trấn mở một y quán, đến lần vây săn núi Bách Phượng này, hai người mới khó khăn lắm sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.

Hai người đi sâu vào trong núi, tìm được một chỗ thích hợp để nghỉ ngơi. Một nhánh cây to lớn sinh trưởng từ thân cây, ngăn cản đường đi của họ, Ngụy Vô Tiện đập hai cái lên thân cây, cảm thấy rắn chắc, nhanh nhẹn mà nhảy lên. Tiếng động lớn ở đài cao bên ngoài đã bị ngăn cách bởi núi rừng, Ngụy Vô Tiện dựa trên cây, đôi mắt dưới bao cổ tay màu trắng nheo lại, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở giữa những tán lá, chiếu vào trên mặt Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện lấy Trần Tình ra, môi đẩy hơi ra, ngón tay khẽ vuốt. Tiếng sáo réo rắt giống như chim bay ở phía chân trời, truyền xa xăm vào trong núi rừng.

Lam Vong Cơ ở dưới tàng cây lẳng lặng nhìn Ngụy Vô Tiện, sợ có người tới quấy rầy cảnh đẹp an bình này.

Xong một khúc, Ngụy Vô Tiện thay đổi tư thế thoải mái dựa vào thân dây, cảm nhận được ánh mắt của Lam Vong Cơ, tâm tư chơi xấu của hắn lập tức nổi lên, nói: "Không biết dưới tàng cây là vị công tử hay... tiên tử nào?"

Lam Vong Cơ: "..."

"A, không nói lời nào? Thẹn thùng như vậy, chẳng lẽ là một vị tiên tử?"

Lam Vong Cơ: "..."

"Vẫn không nói lời nào? Được rồi, ngươi tới tham gia vây săn sao?"

Lam Vong Cơ vẫn như cũ không lên tiếng, nhưng y đã đến gần vài bước.

Ngụy Vô Tiện nói tiếp: "Ngươi ở gần ta như vậy không săn được gì đâu. Nhưng mà..." Hắn cố ý kéo dài ngữ khí: "Có một con hồ yêu, không biết ngươi có hứng thú không?"

"Có..." Tiếng nói trầm thấp của Lam Vong Cơ truyền ra, sau đó xoay Ngụy Vô Tiện một cái, đặt hắn trên thân cây, một tay che gáy của hắn, một tay ôm eo hắn, ở bên tai Ngụy Vô Tiện vang lên tiếng thở gấp, nói: "Chỉ săn ngươi."

Ngụy Vô Tiện bị tiếng nói trầm thấp bên tai đánh vào kích thích đến toàn thân tê dại, đang muốn đẩy y ra, Lam Vong Cơ liền hôn xuống.

"Nhị... Nhị ca ca, ngươi... thì ra... ngươi săn yêu thú như thế này!" Ngụy Vô Tiện tuy bị hôn đến không thở nổi, nhưng ngoài miệng vẫn không yếu thế trêu chọc Lam Vong Cơ.

Thấy hắn thở không nổi, Lam Vong Cơ ẩn nhẫn buông môi hắn ra, nhẹ giọng nói: "Săn ngươi như vậy."

"A? Cứ như vậy sao. Nhị ca ca, ngươi cần phải làm tốt ký hiệu, cẩn thận yêu thú chạy mất." Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa vẽ vòng tròn trên ngực Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ hơi nheo mắt lại, thở ra một hơi dài, bỗng nhiên dùng sức một lần nữa hôn Ngụy Vô Tiện, một tay không ngừng du tẩu trên người hắn.

"Lam... a... Lam Trạm, ngươi sao lại... hưm... không biết xấu hổ như vậy, không sợ bị người khác nhìn thấy sao?"

"Không sao, ta đã hạ cấm chế."

Nghe y nói như vậy, Ngụy Vô Tiện khó khăn ngẩng đầu lên, thở hổn hển nói: "Cái... cái gì... Lam Trạm ngươi... ưm... đừng... đừng véo nơi đó... a ưm..."

Đến khi Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ ôm vào trong ngực, cả người hắn vẫn mơ mơ hồ hồ, hắn một bên cảm thán thì ra Lam Vong Cơ còn có thể như vậy, một bên nói thầm trong lòng tiểu cũ kỹ Lam Vong Cơ này quả nhiên là không như vẻ bề ngoài. Tuy hai người đã sớm liên hệ tâm ý, nhưng cũng chỉ là ôm ấp hôn hôn, vẫn chưa làm ra hành động nào 'xa xôi' hơn, nếu không phải vừa rồi hắn chọc ghẹo Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cũng sẽ không nhẫn nại không được mà ăn hắn sạch sẽ.

"Đang nghĩ gì?" Thấy hồi lâu Ngụy Vô Tiện không nói chuyện, Lam Vong Cơ hỏi.

"A... đương nhiên là đang nghĩ Nhị ca ca... thiên phú dị bẩm như thế!"

Nghe hắn vẫn có tâm tình cười đùa huyên náo, Lam Vong Cơ lại lần nữa lấp kín miệng hắn. Bốn cánh môi mỏng trằn trọc, quấn quýt, Lam Vong Cơ hôn Ngụy Vô Tiện đến hoa mắt say mê. Nhìn bộ dáng người trong ngực bị khi dễ tàn nhẫn đến đỏ mặt, lúc này y mới lưu luyến buông người ra, trước khi rời khỏi còn không quên khẽ cắn môi dưới của hắn một cái.

Cuối cùng đến khi Ngụy Vô Tiện phục hồi tinh thần lại, lúc này hai người mới đứng dậy rời khỏi nơi này.

Đi một hồi lâu, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên lôi kéo Lam Vong Cơ lách mình đến sau một lùm cây, vươn ngón trỏ nhẹ để bên môi, nói: "Suỵt."

Mới vừa rồi không nhìn kỹ, lúc này Lam Vong Cơ nhìn theo ngón trỏ của Ngụy Vô Tiện mới thấy đôi môi hắn còn ánh nước, hơi hơi sưng lên, vừa nhìn là biết bị người ta khi dễ. Tuy lúc này Lam Vong Cơ cũng bình tĩnh vững vàng, nhưng khi nhìn thấy trong cảnh tượng này cũng không nhịn được mà đỏ bừng hai tai, y đã sớm không rảnh bận tâm đến tình huống chung quanh, chỉ nhìn chằm chằm đôi môi của Ngụy Vô Tiện.

"Lượng Nhân Xà." Kim Tử Hiên hơi hơi có chút không kiên nhẫn nói, người bên cạnh hắn vẫn luôn yên tĩnh chính là Giang Yếm Ly.

Những trường hợp như vậy Giang gia không có tư cách tham gia, nhưng Ngu Tử Diên và Kim phu nhân là bạn tốt, hơn nữa Kim phu nhân cũng vô cùng vừa lòng với Giang Yếm Ly. Sau năm lần bảy lượt tìm Ngu Tử Diên nói chuyện, Ngu Tử Diên mới miễn cưỡng để họ gặp nhau một chút. Kim phu nhân cảm thấy dựa vào đại nghiệp của Kim gia, hoàn toàn không cần thiết phải liên hôn thế gia, quan trọng nhất là phải chọn một người tri thư đạt lý, một lòng suy nghĩ cho con trai của bà là được.

Ngụy Vô Tiện biết bộ dáng hiện tại của mình không tiện xuất hiện trước mặt người khác, lúc trước còn học ở Lam gia hắn cảm thấy Kim Tử Hiên quá mức cao ngạo, nhưng lúc này hắn lại không thấy dáng vẻ khi ấy của Kim Tử Hiên nữa, nên mới lôi kéo Lam Vong Cơ tránh một bên, chờ hai người kia rời đi rồi mới ra.

Nào ngờ động tác của hai người quá lớn, bị Kim Tử Hiên nghe được động tĩnh, hắn đề phòng nhìn về phía hai người, nói: "Ai?"

Trong lòng biết không thể tránh nữa, Ngụy Vô Tiện đành phải căng da đầu lôi kéo Lam Vong Cơ đi ra.

"Lam nhị công tử, Ngụy... công tử." Nhìn thấy là hai người bọn họ, Kim Tử Hiên vội thi lễ nói, chỉ là ánh mắt khi nhìn Ngụy Vô Tiện thì tạm dừng một chút.

"Kim công tử." Hai người cùng đáp lễ.

Kim Tử Hiên hỏi: "Nhị vị không đi săn yêu thú, ở chỗ này làm gì?"

Ngụy Vô Tiện xấu hổ cười cười, nói: "Không có gì, chỉ đi dạo một chút, không nghĩ lại quấy rầy đến Kim công tử, Ngụy mỗ cảm thấy có lỗi sâu sắc."

Thấy Ngụy Vô Tiện nói như vậy, Kim Tử Hiên liền biết nhất định là hắn đã hiểu lầm mình và Giang Yếm Ly, hừ lạnh một tiếng nói: "Cũng không quấy rầy, Kim mỗ cũng chỉ là săn thú mà thôi!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Nếu đã như vậy, Kim công tử xin cứ tự nhiên, ta và Nhị ca ca đi trước."

Đang lúc hắn và Lam Vong Cơ chuẩn bị rời đi, cách đó không xa Kim Tử Huân mang theo một đám con cháu Kim gia đi về phía này. Thấy Ngụy Vô Tiện liền hỏi Kim Tử Hiên: "Tử Hiên, họ Ngụy lại đến tìm đệ gây phiền toái à?"

Kim Tử Hiên nói: "Không có, chỉ là trùng hợp gặp được mà thôi!"

Nào biết Kim Tử Huân vốn dĩ nghe không vào, gã vốn dĩ đã sớm ghi hận Ngụy Vô Tiện từ sự việc Ôn Ninh, mới vừa rồi ở trên trong sân bắn cung còn bị Ngụy Vô Tiện vả mặt, thật vất vả nắm bắt được cơ hội, bất chấp có nhiều người, giương giọng nói: "Họ Ngụy, ngươi nhiều lần nhằm vào Lan Lăng Kim thị ta, rốt cuộc là có ý gì?"

Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn gã một cái, hỏi: "Ngươi là ai?"

Kim Tử Huân ngẩn ra, lập tức giận dữ: "Ngươi thế nhưng không biết ta là ai!?"

Ngụy Vô Tiện kỳ quái hỏi: "Vì sao ta phải biết ngươi là ai?"

Sau khi Xạ Nhật Chi Chinh bùng nổ, Kim Tử Huân vốn nhờ vào thương thế mà thủ lại phía sau, gã không có cơ hội chứng kiến bộ dáng của Ngụy Vô Tiện ở tiền tuyến, chủ yếu là nghe người ta truyền miệng lại, trong lòng gã không cho là đúng, chỉ cảm thấy lời đồn đều là nói quá.

Mà vừa rồi Ngụy Vô Tiện lấy tiếng sáo triệu hoán tà ám trong núi, một đám người mang theo công cụ săn bắn tới đột nhiên hung thi bị triệu hồi đi mất, hại bọn họ uổng phí công phu, đã không chịu được. Hiện tại giáp mặt Ngụy Vô Tiện lại hỏi gã là ai, càng khiến gã sinh ra một tia căm giận bất bình không rõ.

Gã biết Ngụy Vô Tiện, thế mà Ngụy Vô Tiện lại không biết gã, còn dám ở trước mặt mọi người hỏi gã là ai, đây không phải là khiến gã mất hết mặt mũi sao, càng nghĩ càng không thoải mái. Nhất thời khó nhịn cơn tức trong lòng, mở miệng nói: "Ngươi thật đúng là cuồng vọng tự đại, hôm nay bách gia vây săn, ngươi lại dùng thủ đoạn không nhận người kia độc chiếm con mồi trong khu vực săn bắn, có phải cảm thấy rất đắc ý không?"

Ngụy Vô Tiện khinh thường nói: "Không phải chính ngươi nói sao, mũi tên mở màn thì tính cái gì, lên khu vực săn bắn mới thấy thực lực?"

Kim Tử Huân cười lạnh nói: "Ngươi dựa vào thủ đoạn tà ma ngoại đạo, không phải bản lĩnh thật, thổi hai tiếng sáo mà thôi, có thực lực gì?"

Thấy gã nói như thế, Lam Vong Cơ mở miệng nói: "Kim công tử, xin cẩn thận lời nói!"

Kim Tử Huân đã bị phẫn nộ làm đầu óc choáng váng, bất chấp tất cả, châm chọc nói: "Nghe nói Lam nhị công tử đoan chính quy phạm, cả ngày lại dính chung một chỗ với một tên tà ma ngoại đạo, ta thấy bất quá cũng chỉ như thế!"

Dù cho người khác có nói Ngụy Vô Tiện như thế nào hắn cũng cười cho qua chuyện, nhưng người khác nói Lam Vong Cơ có cái gì không tốt, hắn cũng không nhịn được. Giờ phút này nghe thấy Kim Tử Huân nghi ngờ Lam Vong Cơ, hắn thu hồi biểu cảm, lạnh lùng nói: "Ngươi nói lại một lần nữa xem!"

Kim Tử Huân và đám người còn lại cũng nhận ra bầu không khí không giống bình thường, nín thở nhìn Ngụy Vô Tiện. Chỉ thấy khóe miệng Ngụy Vô Tiện nhếch lên, ánh mắt lại không mang theo một tia tình cảm nào, nói: "Nếu ngươi luôn miệng nói tà ma ngoại đạo, ta đây không ngại để Kim công tử thưởng thức một chút cái gì mới thật sự là tà ma ngoại đạo." Dứt lời, Ngụy Vô Tiện lấy Trần Tình ra, tùy ý xoay trong tay.

Tuy rằng Kim Tử Huân chưa từng thấy bộ dáng Ngụy Vô Tiện thổi sáo ngự quỷ, nhưng Kim Tử Hiên trong Xạ Nhật Chi Chinh đã từng chứng kiến. Nhìn thấy Ngụy Vô Tiện nắm Trần Tình trong tay, Kim Tử Hiên không khỏi nghĩ đến cảnh tượng vạn quỷ bạo động ở Xạ Nhật Chi Chinh, vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Ngụy Vô Tiện, ngươi bình tĩnh một chút, Tử Huân cũng không phải cố ý."

Ngụy Vô Tiện nói: "Không phải cố ý thì có thể tùy ý vũ nhục thanh danh người khác? Thật không hiểu gã lấy tự tin ở đâu ra, chẳng lẽ ỷ vào Lan Lăng Kim thì có thể không coi ai ra gì?"

Kim Tử Huân vốn dĩ thấy Ngụy Vô Tiện lấy Trần Tình ra có chút run sợ, thấy Kim Tử Hiên nói chuyện vì gã, trong nháy mặt lại có tự tin, nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là một đứa con nuôi của Cô Tô Lam thị, chỉ bằng ngươi cũng dám nói Lan Lăng Kim thị sao, Lam gia còn được xưng là cái gì thư hương thế gia, cũng không biết làm sao dạy ra hạng người không coi ai ra gì như ngươi, thật là mất mặt danh môn!"

Kim Tử Hiên đứng giữa nghe được lời này, trách mắng: "Tử Huân!"

Lam Vong Cơ nắm chặt Tị Trần trong tay, công kích Kim Tử Huân.

Thấy thế, Kim Tử Hiên không rảnh lo trách cứ Kim Tử Huân nữa, vội lấy Tuế Hoa chặn công kích của Lam Vong Cơ lại.

Đánh nhau bên này cuối cùng khiến cho mọi người đều chú ý, càng ngày càng nhiều người vây quanh bốn phía, chỉ chỉ trỏ trỏ, sau đó vài đạo kiếm quang phi đến, là Kim Quang Thiện, Lam Hi Thần và Kim Quang Dao.

Edit + Beta: Ngáo

Đã đăng: 21:50 - 03/04/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net