Chương 10: Cự tuyệt (đã fix)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Tris

Dương Huệ vẫn luôn biết Trình An đáp ứng liên hôn trước khi sự việc ấy xảy ra; lúc đó bà vì Trình thị, vì dã tâm của bản thân, khiến cho con gái bà rời đi. 5 năm qua hai người họ đều ăn ý không để cập đến chuyện này, nhưng Dương Huệ biết trong lòng con gái từ đầu đến cuối vẫn luôn để tâm.

Quan Tuyết cảm thán: "Bọn nhỏ đều là những đứa trẻ đáng thương, đi đến ngày hôm nay đều là vì chúng ta."

"Chuyện này tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của An An." Cuối cùng Dương Huệ cũng thỏa hiệp. Hiện tại bà chỉ quan tâm đến con gái bảo bối, chỉ cần nó thích bà sẽ không can thiệp; nhưng chuyện gì nằm trong khả năng của bà, bà vẫn sẽ bảo hộ con gái chu toàn, không để nó ấm ức.

Họ không có đóng cửa, nên thời điểm Khang Tây Triết đi qua, dừng lại một chút liền nghe thấy những lời lời này, anh nhịn không được đi vào trong: "Dì, cảm ơn người."

Dương Huệ ngẩng đầu nhìn đến thằng nhóc đẹp trai đang đứng trước mặt, 5 năm rồi nhìn qua hắn không có gì thay đổi, vẫn khiêm tốn nội liễm, ôn nhuận như ngọc (*); chỉ là 5 năm trước, bà liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu hắn, hiện tại lại có chút không rõ.

(*) nội liễm: ẩn vào bên trong

Ôn thuận như ngọc: ấm áp, ôn nhu như ngọc

"Dì ạ, Khang Tây Triết bây giờ không phải Khang Tây Triết 5 năm trước, An An bây giờ cũng không phải An An 5 năm trước; dì có thể làm mọi thứ vì cô ấy, con cũng nhất định làm được như vậy! Hy vọng dì cho con một cơ hội, con sẽ không để cô ấy lại rời đi một mình."

Dương Huệ nhìn hắn, tiểu tử này sao với 5 năm trước càng thêm quyết đoán; bà rời khỏi Trình thị đúng là có phần bởi vì An An đã trở lại; bà không hi vọng hôn nhân của con bé bởi vì bà, bởi vì Trình thị mà bị người ta chỉ trích. Nếu bà đã rời khỏi đó, thân thế của An An bà sẽ công khai vào thời điểm thích hợp, An An không phải con gái riêng, nó chỉ là con gái của Dương Huệ bà.

"Anh có thể cho con bé cái gì? An An nó rất đơn giản, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, thân phận hiện tại của anh không thể mang đến cảm giác an toàn cho con bé, hơn nữa tính tình nó quá mức an nhàn...."

"Mẹ, con quên chìa khóa......" Trình An chạy vào phòng liền nhìn thấy An Triết cùng một dì lạ mặt, cô có chút ngỡ ngàng, nghi hoặc nhìn về phía An Triết.

"An An, đây là mẹ tôi."

Trình An nghe xong càng thêm nghi hoặc, chỉ là bây giờ không phải lúc tìm tòi nghiên cứu, cô mỉm cười chào một tiếng "Dì khỏe ạ." Tuy là Dương Huệ nói rằng bà không can thiệp vào chuyện của con bé nhưng nhìn thấy bộ dáng sốt ruột của nó, bà liền bảo nó đi tìm chìa khóa trước đã.

Trình An lúc này có chút mơ hồ, tìm chỗ đồ bảo hộ trên giường, thêm đằng trước đằng sau cũng tìm vài lần mà chưa thấy, cô có chút sốt ruột gãi gãi đầu.

"Tôi với em cùng nhau tìm?" Khang Tây Triết đi qua đi trấn an cô một chút, nghĩ nghĩ rồi đi ra ban công, quả nhiên nhìn thấy chùm chìa khóa đang nằm trên mặt đất, thời điểm nhặt lên anh phát hiện trên móc khóa còn có một mặt dây hình thiên nga.

Chờ anh đưa chìa khóa đến tay Trình An, Trình An cầm lấy nhìn xem mặt dây thiên nga có bị rơi hỏng không, cái này chính là bảo bối của cô 6 năm rồi đó.

"Cái này không phải là ——?" Quan Tuyết nhìn đến mặt dây liếc cái liền nhận ra, đây không phải đồ vật của An Triết sao? Lúc trước vì tìm cái này nó thiếu chút nữa lật tung nhà lên. Khang Tây Triết kéo kéo áo bà, bà liền hiểu ý, phụ họa một câu: "Mặt dây thiên nga này thật xinh đẹp."

"Cái này là mẹ cháu đưa cho, cháu rất thích." Trình An rất là tự hào, đây là hồi cô kết hôn mẹ cô tặng cho, bà giấu trong xe của cô; cô rất thích nó, mấy năm nay vẫn luôn mang theo bên người.

Trình An với mẹ đều rất thích thiên nga, cho nên cũng hay đưa đồ có hình thiên nga như này, Trình An chưa bao giờ hoài nghi nó có gì không đúng. Bởi vì bị người cô che mất tầm nhìn nên Dương Huệ không có thấy món đồ trong tay con gái.

Tìm thấy đồ rồi, Trình An liền phải trở về, cái chìa khóa này không có tác dụng gì lắm, chủ yếu là vì cô treo nó cùng một cái USB nhỏ; thời điểm sáng tác cô có thói quen sao lưu lại, nên giờ không có nó cô có chút không quen.

"Tôi đưa em về."

Trình An nghe vậy quay đầu lại nhìn bọn họ một cái. Cô vẫn luôn cảm thấy bầu không khí có chút quái dị. Cô biết《 Túy Như Yên 》ngày mai phải khởi động máy, tính ra hắn cũng không còn nhiều thời gian ở cạnh mẹ nên cô liền trực tiếp từ chối.

Khang Tây Triết đúng là còn một số việc nên cũng kiên trì.

Trình An đi đến cửa bệnh viện rồi vẫn còn đang suy nghĩ, như thế nào mà mẹ lại quen biết bọn họ nhỉ?

Cùng lúc đó, Hứa Thiệu Huy lái xe rời đi nhìn thấy cô đang đợi xe, liền kéo cửa kính xuống cùng cô chào hỏi: "Trình tiểu thư, để tôi đưa cô về?"

Đầu tiên Trình An nói cảm ơn rồi lắc lắc điện thoại: "Cảm ơn bác sĩ Hứa, nhưng tôi đã gọi xe mất rồi." Cô không biết mình bị làm sao nữa, hôm nay sau khi nghe Trần Nhã nói cô thật sự không biết đối mặt với anh ta như nào.

Trong lòng Trình An đã có giới hạn rõ ràng, lúc trước xem mắt cô đã nghĩ tới, hoặc là họ có thể rất nhanh liền trở thành bàn bè rồi thử qua lại, hoặc họ chỉ là người lạ; cô tin tưởng duyên phận a.

Nếu bọn họ không gặp nhau ở bệnh viện, hay là cô đồng ý Trần Nhã sắp xếp một buổi gặp mặt khác thì có lẽ đã ...; chứ hiện tại đã như này rồi cô rất khó đón nhận tấm lòng của anh.

***

Thân thể Dương Huệ khôi phục rất tốt, ngày đó Trình An làm thủ tục xuất viện lại một lần nữa gặp được Hứa Thiệu Huy; khi ấy anh mặc áo blouse trắng, lúc Trình An nhìn thấy trong đầu liền nhảy ra một câu—— ngọc thụ lâm phong (*), thật thích hợp làm nam chính ngôn tình nha.

(*) Ngọc thụ lâm phong: miêu tả cốt cách tao nhã nổi bật như viên ngọc, phong độ nhẹ nhàng.

Mấy ngày gần đây anh ta đối với cô đặc biệt chăm sóc, Trình An vốn muốn từ chối nhưng anh lại nói mẹ cô với viện trưởng là bạn bè, hắn quan tâm nhiều hơn cũng là lẽ đương nhiên; sau đó cô mới biết bệnh viện này là của Hứa gia, viện trưởng là bố của hắn. Đương nhiên đúng là Dương Huệ cùng viện trưởng Hứa có quen biết, Trình An còn nghe được cái vị thường xuyên đến thăm mẹ cô cũng là chiến hữu tốt, huynh đệ tốt của viện trưởng; bằng không mẹ con các cô ở bệnh viện làm sao được đãi ngộ tốt như này.

Thủ tục xong xuôi, Hứa Thiệu Huy đưa cô về tầng 7: "Trình tiểu thư, về sau cần cái gì đều có thể trực tiếp gọi điện cho tôi, tôi nghĩ hiện tại chúng ta cũng được coi là bạn bè chứ nhỉ."

Trình An lễ phép nói cảm ơn, mấy ngày nay cô đã nghĩ cẩn thận, bọn họ không thích hợp, cô không nghĩ để lại cho hắn ám chỉ ái muội nào hết nên nói thẳng: "Thật xin lỗi, bác sĩ Hứa."

Hứa Thiệu Huy hiểu ý của cô, chỉ là anh có chút ảo não; nếu họ quen nhau sớm hơn, nếu ngày đó anh không đến trễ có phải hay không kết cục sẽ khác.

***

Về đến nhà Trình An liền bắt đầu bế quan sáng tác; Dương Huệ cũng thật sự buông tất cả công việc của Trình thị xuống, ở nhà nghỉ ngơi hai tuần liền hẹn mấy người bạn cùng nhau đi nghỉ phép; nhìn bà mỗi ngày đều gửi ảnh cho cô, mỗi bức đều cười đến xán lạn, Trình An rốt cuộc đã có thể yên tâm.

"An An, ngày mai cùng tớ đi thăm ban đi? Biên kịch nói có chút vấn đề nhỏ muốn hỏi ý kiến mình, sáng mai mình đi đón cậu nhe." Không đợi Trình An nói chuyện, Đinh Quả liền cúp điện thoại.

Trình An nhốt mình ở nhà một tháng, cũng cần đi ra ngoài hít thở không khí rồi.

Trung tuần (*) tháng 7 tuy rằng không phải thời điểm Hải Thành đạt nhiệt độ cao nhất nhưng ban ngày cũng lên tới trên 30oC; lúc Trình An đến phim trường thấy đoàn diễn viên mặc 7, 8 lớp trang phục cổ trang, liền âm thầm cảm thán: Thật là không dễ dàng a.

(*) trung tuần: khoảng thời gian 10 ngày giữa tháng, từ ngày 11 đến ngày 20.

"Trình tiểu thư?" Trần Thông nhìn thấy cô rồi chạy qua đây chào hỏi.

Trình An còn chưa phản ứng được hắn là ai, phía sau liền truyền đến âm thanh quen thuộc: "Cậu ấy là Trần Thông." Trần Thông thấy anh đi tới, rất thực thời lên tiếng mình phải rời đi.

Xoay người lại nhìn thấy Khang Tây Triết một thân quần áo màu đen, cô ngẩn ra một lúc, mới giơ ngón tay cái lên khen: "Không tồi nga, rất đẹp trai."

Khang Tây Triết cười cười, hỏi lại một câu: "Nơi nào đẹp?"

Không phải chứ, nào có ai nói chuyện phiếm như vậy, cô chỉ là thuận miệng nói thôi mà; hắn đóng vai thị vệ bên người đại ác ma phản diện là ma nữ mạnh nhất –Vệ Thiếu Dĩnh, vốn dĩ cũng không phải nhân vật quan trọng cho nên trang phục cùng đạo cụ không quá tinh xảo, hơn nữa trên trang phục còn dính chút cỏ dại; cô đoán chắc là vừa quay xong đoạn ngắn nào đó; tạo hình này của hắn chính xác không được tính là "soái", nhưng may mắn có gương mặt này chống đỡ, bằng không cũng chỉ có thể nhận một từ —— lôi thôi.

"Tôi còn một cảnh nũa, đợi quay xong tôi đưa em về nhà." Không đợi cô mở miệng anh lại nói một câu: "Bạn của em trong nhà có việc gấp, sốt ruột nên về trước; cô ấy bảo tôi chăm sóc em, tôi đã đáp ứng rồi."

"Không cần, tôi có thể tự gọi xe về!" Tuy rằng không biết Đinh Quả gặp chuyện gì mà phải sốt ruột rời đi nhưng hiện tại vẫn còn sớm mà, cô hoàn toàn có thể tự bắt xe về nhà, lại nói ở cạnh minh tinh có chút nguy hiểm, cô vẫn nhớ rõ chuyện hắn bị fans tư sinh (*) đuổi theo ngày ấy đó nha.

(*) fan tư sinh: fan cuồng, có hành động quá khích, bám đuôi, xâm phạm đời sống riêng tư của nghệ sĩ

"Nơi này không dễ gọi xe, trong xe tôi còn có cái này muốn đưa cho em, ngoan, đợi tôi một lúc." Khang Tây Triết nói xong liền có người gọi anh; Trình An bị một câu "ngoan" này của hắn dọa đến, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần.

Một tháng này bọn họ quả thật thường xuyên gọi điện, liên hệ WeChat; quan hệ tương đối thân mật hơn nhưng những cái đó đều không có nhìn thấy nhau; hôm nay tới đây cô xác thực có chút tâm tư, nhưng mà bị hắn gọi như vậy cô vẫn cảm thấy trời càng ngày càng nóng a.

Nghĩ nghĩ một chút cô vẫn không có rời đi, cô cùng Tây Triết nói chuyện khá ổn, hai người cũng coi như là hàng xóm, chiếu cố lẫn nhau là việc nên làm. Lại nói cô nhìn thấy bên kia bắt đầu treo dây cáp, cô chưa xem qua cảnh quay lúc bị dây cáp treo lên, nên có chút tò mò.

Các bộ phim sau khi được phát hành đều là nhẹ nhàng bay múa, nhưng chắc chắn khi quay không đơn giản như vậy; ngày đó quay bị hỏng rất nhiều lần, Trình An hiếu kì liền tiến gần hơn để xem.

Đây là cảnh Thiếu Dĩnh bị đánh trên không, xoay tròn một vòng rồi rơi xuống mặt đất; thời tiết nóng lại bị treo thật lâu trên dây cáp, lăn trên đất vài vòng nhìn đến quần áo hắn thoạt nhìn càng thêm nghèo túng. Trình An thấy anh bị quăng ngã hai lần; một lần bởi vì làm lộ, một lần bởi vì đối thủ phối hợp không tốt, đều không được qua cảnh; tuy biết chỉ là giả, nhưng cô vẫn có chút không đành lòng.

Ngày trước xem hậu trường cô cảm thấy rất buồn cười, xem để giải trí khá ổn; giờ nhìn đến màn này một chút cô cũng không cười nổi, lại một lần hắn từ trên không ngã xuống, cô khẩn trương đến mức hai mắt nhắm chặt lại.

"Cắt, An Triết mắt cậu nhìn đi đâu vậy, phải nhìn chủ nhân của cậu chứ, làm lại đi." Khang Tây Triết hướng đạo diễn xin lỗi, vừa rồi đúng là anh bị thất thần; chẳng qua nhìn đến bộ dáng lo lắng của cô nên luyến tiếc, ánh mắt anh không muốn rời đi.

Trình An cũng biết mình làm hắn phân tâm, đành phải nhanh chân trốn vào trong đám người. Vóc dáng cô không cao, giấu người vào đây chắc hẳn hắn không nhìn thấy đâu nhỉ; chưa đến một lúc lại nghe được "uỳnh" một tiếng, biết hắn đã rơi xuống đất, Trình An mới nghiêng người đi tới.

Đạo diễn hô một tiếng "Qua", ngay sau đó có người tiến lên đem dây cáp cột trên người anh gỡ xuống; nhìn diễn viên người ta xem, bên cạnh đều có trợ lý gì đó đi đến hỗ trợ mà hắn đến một người cũng không có, Trình An lập tức đi qua đỡ hắn rời đi.

"Công ty có việc nên Trần Thông đi trước rồi; Tiểu Phan cũng xin nghỉ, qua mấy ngày nữa mới trở về." Khang Tây Triết cùng cô giải thích, nói đến cũng thật khéo, nguyên bản là hai người bọn họ có một người ở lại, nhưng không biết công ty có chuyện gì, Trần Thông thế nhưng cũng đi luôn.

Trình An xem mấy tin tức bát quái: người nào người ấy, ngôi sao lớn, minh tinh gì đó đi ra ngoài ít nhiều đều mang theo trợ lý cùng vệ sĩ; hiếm khi gặp được minh tinh nào nghèo túng như vậy, lại còn là bạn của cô; trong lòng ít nhiều có chút ê ẩm. Thấy hắn như này rồi còn an ủi mình như vậy, trong lòng cô càng khó chịu hơn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẠI WATTPAD: TRISTEARIN (TRIS2111)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net