Chương 13: Nằm viện (đã fix)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Tris 

"Không làm diễn viên tôi cũng có thể nuôi được chúng ta."

Không phải chứ, những lời này của hắn thành công khiến Trình An bỏ đũa xuống, cô không phải chỉ ăn của hắn một bữa cơm thôi sao, như thế nào lại bị hắn nói thành ăn cơm mềm (*) rồi. Cô trừng mắt nhìn hắn, trong đầu kí ức về những chuyện phát sinh ngày hôm nay như một thước phim nhanh chóng tua trong đầu cô; ngày trước Đinh Quả còn nhắn WeChat cho cô hỏi có phải cô với An Triết rất thân thiết hay không, cô liền trực tiếp phủ định, bọn họ chỉ là hàng xóm quan tâm lẫn nhau mà thôi.

(*) ăn cơm mềm: thường là chỉ những người đàn ông ăn bám phụ nữ/ vợ.

Chỉ là những lời hắn vừa nói rõ ràng không phải nói giỡn, cái này đã vượt qua phạm trù hàng xóm rồi cho nên Trình An không nói gì cả, yên lặng dùng xong cơm rồi đuổi hắn đi.

Vào tối cô không hề có tâm trí đi viết truyện, ngây ngốc nhìn đoạn truyện đang viết hẳn 3 tiếng liền, cũng may cô luôn luôn để lại nhiều bản thảo, hôm nay không đến mức không có gì để đăng.

Lúc cô hoàn hồn thì cũng đã 1 giờ sáng, điện thoại vang lên thông báo An Triết nhắn tin tới, dặn dò cô không cần thức quá muộn nên ngủ sớm một chút. Ngày thường trên cơ bản là khoảng 12 giờ cô sẽ đi ngủ, hơn nữa lúc ngủ cô không thích có ánh sáng, tất cả đèn trong nhà đều tắt đi. Bây giờ hắn nhắn tin là vì hắn cũng chưa đi ngủ sao?

Cô không tính trả lời tin nhắn nên cô bỏ điện thoại xuống, tắt máy tính, tắt đèn rồi đi lên giường nằm.

Cô cho rằng mình có thể ngủ được, tuy rằng cô hay thức khuya nhưng chất lượng giấc ngủ vẫn rất tốt, chả biết sao hôm nay lại bị mất ngủ nữa. Trong đầu cô bây giờ toàn là suy nghĩ về An Triết cùng với vợ trước của hắn; khi cô nghe được việc hắn ly hôn, cô còn có chút giật mình, rốt cuộc thì trong phim hắn luôn là nhân vật si tình, trong hiện thực cũng ôn hòa thâm tình; lại nói hắn vào giới giải trí chỉ vì muốn vợ cũ của hắn nhớ rõ hắn. Điều này thực sự rất phù hợp với những gì cô biết về hắn, thần tượng của cô đúng là cái dạng này rồi.

Vậy tại sao khi biết được tin này, cô lại không quá muốn hắn cùng vợ thân thiết qua lại. Là vì cái gì nha, trước khi biết hắn có vợ trước cô cũng không nghĩ sẽ cùng hắn có cái gì, hiện tại biết rồi cũng đâu có gì khác biệt? Sao tâm tình của cô lại thay đổi thế này?

Bên này cô trằn trọc khó ngủ, bên kia Khang Tây Triết cũng không tốt hơn tí nào; nếu là ngày trước khi cô nhận được tin nhắn, nếu nhìn thấy cô sẽ trả lời ngay. Thế mà hôm nay, rõ ràng anh vừa mới thấy cô tắt đèn, nhưng mà anh lại không nhận được phản hồi của cô.

Anh biết là cô hiểu lầm, chỉ là anh nên làm thế nào để nói cho cô biết anh là chồng cũ của cô bây giờ. Anh hẳn nên nói sớm một chút, anh sợ nói muộn quá lại càng khiến cô hiểm lầm hơn. Còn có cái này anh cũng không hiểu. Rõ ràng hôm ở bệnh viện dì Dương đã nhận ra anh, vì cái gì bà ấy lại không nói cho An An biết?

Hiện tại anh lo lắng rằn: căn bản là cô không muốn nhắc đến chuyện này; anh sợ một khi nói ra đến cả bạn bọn họ cũng không làm được nữa.

__________

Biết cô thích ngủ nướng, sáng sớm hôm sau Khang Tây Triết dậy sớm đi mua đồ ăn sáng đặt ngoài cửa cho cô, cùng với đồ hôm trước anh định đưa cho cô nữa. Mấy cái này là mẹ bọn họ đi du lịch cùng nhau mua, nhất định cô không biết hai người họ đi du lịch chung, cho nên mẹ anh đều gửi hết đồ về nhà anh.

Bọn họ muốn đổi địa điểm quay chụp, sáng nay anh mới nhận được thông báo cần rời đi một tuần, nên những thứ này anh chỉ có thể để lại tin nhắn cho cô.

Trình An ngủ một giấc đến khi tự tỉnh lại, nhìn nhìn đồng hồ đã chỉ hơn 9 giờ rồi, cô có thói quen: việc thứ nhất sau khi mở mắt chính là mở điện thoại ra xem. Quả nhiên cô nhìn thấy tin nhắn của hắn.

Thời điểm đem những thứ ở ngoài vào cô liền suy nghĩ, An Triết thật đúng là một người biết săn sóc, hắn liên tục giúp cô mua bữa sáng suốt gần nửa tháng qua. Biết cô thích ngủ nên chỉ để lại tin nhắn cho cô chứ không bao giờ gọi điện. Một tháng trước hai người họ hầu như không gặp mặt nhau, họ đều nhắn tin qua WeChat; ngẫu nhiên cũng sẽ gọi điện tán gẫu vài tiếng đồng hồ. Giờ ngẫm lại mới thấy như thế này hình như đã vượt qua phạm vi bạn bè rồi đi?

Có lẽ cô đã từng ảo tưởng sẽ có một nam sinh có thể vì cô làm những cái này nhưng tiền đề là bọn họ có đã hảo cảm với nhau, kế tiếp có thể phát triển thành người yêu; nếu không cô sẽ không tiếp nhận người bạn là con trai lấy lòng mình như vậy.

Ngày hôm qua cô cố ý nhắc tới chồng trước chính là muốn nhắc nhở hắn: cô đã từng ly hôn và rất không muốn tiếp nhận một mối quan hệ mập mờ nào cả. Chính hắn cũng nhắc tới vợ trước còn gì, lại còn nhớ mãi không quên, vì thế cô cho rằng đây là hai người họ đã thẳng thắn với nhau, sau này hắn sẽ không làm những việc như này nữa. Nhưng vì sao hôm nay hắn lại vẫn mua bữa sáng cho cô vậy?

Đều nói một người làm một hành động liên tục trong 21 ngày sẽ hình thành thói quen; hoàn hảo, thói quen của hắn cũng chưa hình thành, cô cũng không sinh ra ỷ lại; quan hệ của bọn họ có thể dừng tại đây rồi.

Trong nhà không có đồ ăn; thỉnh thoảng cô có tâm sự thì thích đi siêu thị mua sắm, xung quanh đây cũng chỉ có một cái siêu thị, cô sửa sang một chút rồi đi ra ngoài.

Lần này cô mua hẳn nửa xe đồ ăn vặt, lúc sau có thời gian có thể mua thêm chút hoa quả; cô là người rất lười ra cửa, một lần mua sắm đều mua liền một lượng đồ lớn.

Thời điểm đang chọn trái cây, cô lại gặp mẹ con hôm nọ, đứa nhỏ chạy tới chào hỏi: "Cô ơi, con lại được gặp cô rồi, thật tốt quá đi."

Trình An có chút thấy kỳ lạ, đứa trẻ này nhìn qua cũng đã 4, 5 tuổi rồi; hôm nay cũng không phải cuối tuần tại sao bé lại không đi nhà trẻ vậy; lúc trước gặp vài lần cũng như này: đều không có đi học.

"Bé tên là gì nha? Sao con lại không đi học vậy?" Bình thường cô đều gặp mẹ bé đi cùng, hôm nay lại chỉ có mỗi đứa nhỏ này, cô sợ bé đi lạc liền nắm tay cô nhóc đi sang một bên.

"Con gọi là Mộng Mộng, mẹ con bảo một thời gian nữa sẽ đi nhà trẻ. Cô ơi, mẹ con nói chúng con sắp phải chuyển nhà, nhưng mà Mộng Mộng rất thích nơi này, con không muốn chuyển nhà tí nào." Đứa nhà không tìm thấy mẹ cũng không sốt ruột, lôi kéo váy cô nhỏ giọng nói. Bé cũng rất muốn đi nhà trẻ nhưng mẹ không cho bé đi.

Trình An vốn dĩ muốn hỏi bố của bé đâu, nhưng ngẫm lại mẹ con họ ở khu Đông, cũng không biết những điều Trần Thông nói với cô lần trước có phải sự thật hay không, cô sợ làm đứa nhỏ thương tâm, nên một bên đợi mẹ cô bé tới một bên cùng bé chọn trái cây.

Trình An vừa mới cầm một nải chuối liền nghe thấy Mộng Mộng hỏi: "Cô ơi, cô là bạn của mẹ con ạ? Cô biết bố của con không cô?"

Cái này cô không biết nên giải thích với bé như thế nào. Cô không quen mẹ của bé, lại càng không biết bố bé là ai. Cô cũng không biết chuyện mẹ bé là như thế nào để giải thích, cho nên cô chỉ có thể cười cười nói lảng sang chuyện khác: "Mộng Mộng thích ăn cái gì nào, kẹo hay là chocolate, cô tặng cho con được không?"

Mộng Mộng lắc đâu, bé đã hỏi rất nhiều người đều không có ai trả lời hai vấn đề này, bé có chút mất mát, Trình An không biết nên trấn an đứa nhỏ như thế nào; nhìn thấy trẻ con nhà người khác đều ngồi trên xe mua sắm, hỏi bé có muốn ngồi không rồi ôm bé lên: "Mộng Mộng, mẹ con có phải chơi trốn tìm với chúng ta không, mình thử đi tìm xem có tìm được mẹ không nhé?"

Cô thấy rất kỳ lạ, mẹ Mộng Mộng cứ thế yên tâm để con chạy đến chỗ cô chơi sao, cô ấy còn không biết tên cô mà, phải không?

Mộng Mộng gật gật đầu, Trình An không dám đem bé đi quá xa nơi này, thời gian càng lâu cô càng lo lắng; cô thật sự sợ mẹ bé đem cô bé ném ở chỗ này.

Mộng Mộng cách cửa kính thấy được người đi bên ngoài, hưng phấn hô to: "Cô xem, mẹ con ở nơi đó!"

Lúc này đã gần 12 giờ, Trình An cũng mua xong đồ cần thiết, đối diện siêu thị họ đứng có một tiệm bánh ngọt, Trình An sợ bé đói bụng nên cô mua bánh kem cho bé ăn, lúc này khóe miệng cô bé đã để lại không ít vụn bánh.

Theo hướng đứa nhỏ chỉ Trình An thấy được người bên kia đường, bên cạnh mẹ Mộng Mộng còn có một nam nhân khác, người này cô thấy chút quen mắt, cô nhìn kỹ lại liền nhận ra đó là —— bác sĩ Hứa!

Mộng Mộng không phải con của bác sĩ Hứa chứ? Trình An nhìn hắn với mẹ Mộng Mộng đứng một chỗ, thật là nam thanh nữ tú, thật đẹp đôi nha.

Có vẻ bọn họ còn có chuyện muốn nói, cũng không có để ý cô đi tới, Trình An sợ đứa nhỏ nghe được cái gì không nên nghe, liền nhấc bé đứng chờ một chút. Chính là Mộng Mộng cũng không vui, bé xoay người chạy ra ngoài, bên ngoài chính là đường lớn, Trình An chạy nhanh đuổi theo.

"Mộng Mộng, cẩn thận!" Nhìn thấy có xe máy chạy tới Trình An sợ hãi hô một tiếng rồi duỗi tay ôm lấy Mộng Mộng, ngay sau đó cô bị xe máy cọ đến ngã xuống đường, thật không khéo cánh tay ôm Mộng Mộng vừa vặn đập vào cầu thang, cô đau đến mức chảy nước mắt.

Nghe được động tĩnh Hứa Thiệu Huy quay đầu lại liền thấy cô, anh chạy một bước vọt tới bên này, đem Mộng Mộng từ trong ngực cô nâng dậy rồi xem cánh tay cô như nào rồi.

Mẹ Mộng Mộng cũng chạy ngay lại đây, ôm Mộng Mộng vào trong ngực, không ngừng hướng Trình An xin lỗi.

Biết cánh tay cô bị thương, Hứa Thiệu Huy cẩn thận kiểm tra một chút, xương cốt không có bị gãy nhưng mà anh động vào một chút Trình an liền đau không chịu được: "Hẳn là bị thương đến xương cốt rồi, tôi mang cô đi bệnh viện kiểm tra."

Mẹ Mộng Mộng nghe vậy lập tức nói: "Tôi cũng đi cùng, cô ấy là vì cứu Mộng Mộng mới bị thương, tôi không thể bỏ cô ấy lại được!"

Hứa Thiệu Huy không nói gì, cô rất nhanh liền phản ứng được hắn muốn mang cô ấy đi nơi nào, rất nhanh lắc lắc đầu: "Tôi không đi nữa, tôi nhất định không đi qua đấy, đồ vật của cô ấy tôi sẽ cầm giúp, còn có số điện thoại của tôi ở đây, đến lúc đó bảo cô ấy gọi cho tôi, tiền thuốc của cô ấy tôi sẽ phụ trách."

Hứa Thiệu Huy không nói gì nữa, nâng cô dậy mang cô đi bệnh viện, dọc đường đi hai mắt Trình An đều đỏ, những sự việc còn lại cô đều không quản được.

Bọn họ đến bệnh viện Khang Nhân, kết quả chụp X-quang cho thấy xương tay phải của cô bị nứt. Trình An rất sợ đau, cả quãng đường đều cố nén, hiện tại bên cạnh cô không có bạn bè bên cạnh, đến khi truyền nước cô đành phải gọi cho Đinh Quả, thời điểm điện thoại có người nhận, cô thiếu chút nữa liền khóc thành tiếng, còn may Hứa Thiệu Huy đi tới, cô không dễ khóc trước mặt người khác nên đành cố nén, kể lại lý do cho Đinh Quả rồi bảo cô ấy tới bệnh viện một chút.

"Tôi nhìn xem, vết rạn nứt khá lớn yêu cầu bó thạch cao để cố định, cái này tôi làm cho cô, một tháng tới phải đeo dây cố định, không thể..." Hứa Thiệu Huy vốn muốn nói kỹ càng tỉ mỉ một chút, nhìn tới đôi mắt cô đều đã sưng đỏ lên lại không đành lòng nói nữa.

Thời điểm y tá tới đưa dụng cụ liền nghe thấy anh nhỏ giọng trấn an cô: "Cô đừng sợ, ngay từ đầu có chút đau thôi, sau đó liền tốt rồi." Chỉ là sự trấn an của anh hoàn toàn không có tác dụng, nhìn qua con gái người ta còn càng khẩn trương hơn.

"Trình tiểu thư, không sao đâu, cô xem, cậu bé ngoài cửa kia cũng chưa khóc kìa." Trình An ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một cậu bé khoảng mười mấy tuổi cánh tay cột đầy băng vải; cái chính là cô sợ đau a, rất rất sợ.

Trình An lúc này chỉ có một mình, cô biết càng trị liệu sớm càng tốt, Hứa Thiệu Huy một bên trấn an, một bên giúp cô bó thạch cao, giọng ôn nhu nhỏ nhẹ của anh vẫn có chút tác dụng, Trình An nhẫn nại cắn chặt răng cuối cùng cũng không có rớt nước mắt.

Hứa Thiệu Huy làm xong thì đi ra ngoài rửa tay, đồ vật còn lại có y tá dọn dẹp, người nọ nhỏ giọng hỏi: "Trình tiểu thư, cô là bạn gái của bác sĩ Hứa sao?"

TRUYỆN ĐĂNG TẠI WATTPAD: TRISTEARIN (TRIS2111)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net