Chương 25: Thất sách (đã fix)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Tris

Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại Trình An vẫn luôn ngồi trên giường phát ngốc, tại sao cô lại ngủ luôn rồi, cô còn chưa kịp suy nghĩ sửa sang lại mối quan hệ cùng Khang Tây Triết mà, còn chuyện tính sổ với hắn như nào nữa chứ! Cô chưa kịp nghĩ gì a!

Trình An xoa xoa đầu, mở điện thoại ra liền nhìn thấy tin nhắn Khang Tây Triết gửi đến: 『 Dì cho anh mật khẩu nhà em, bữa sáng anh để trên bàn, em ăn no bụng trước, nếu không sẽ không có sức tìm anh tính sổ đâu.』

Ngày hôm qua không phải cô lên tầng tính sổ hay sao, như thế nào lại bị một nồi lẩu đánh bại a! Quá thất sách rồi, cô chưa chuẩn bị cái gì mà đã xông lên, rõ ràng là đi tìm chết mà. Chỉ là hiện tại có hối hận thì cũng đã muộn, cô vẫn nên lấp đầy bụng trước thì hơn.

Bữa sáng này cô ăn thật vui vẻ, rất hợp khẩu vị a. Cô cũng không ngờ mình lại hết giận sớm như vậy; chỉ là Khang Tây Triết lừa cô lâu như vậy cho hắn sắc mặt tốt cũng là hợp lý đi.

Lúc đang ăn cơm, cô bắt đầu tìm lại cảnh tượng trước khi kết hôn của mình trong trí nhớ, đối với chuyện này nếu là trước kia cô sẽ không bao giờ nghĩ lại. Kể cả có ngẫu nhiên nghĩ tới thì cũng chỉ mơ hồ phảng phất qua như một giấc mộng thế mà hôm nay cô lại có thể nhớ lại rõ ràng.

Cô nhớ trước liên hôn một tháng, cô vô tình thấy trong két sắt của mẹ một phần giấy tờ liên quan đến việc hiến thận, còn có hiệp nghị mẹ với Trình Tấn ký kết: mẹ cho ông ta một bên thận, ông ta cho cô tiến vào Trình gia.

Tuy rằng lúc trở về mẹ có nói với cô, cái hiệp nghị kia chỉ là giả căn bản không hề có hiệu lực, chỉ cần cô nói một câu không muốn cô liền có thể không cần liên hôn, nhưng mà cuối cùng cô vẫn không có từ chối.

Cô còn nhớ ngày hôm đó thời tiết đặc biệt tốt, mẹ lái xe chở cô tới khách sạn, cô không có trang điểm trước đến phòng nghỉ mới có ba bốn chuyên viên trang điểm đang chờ.

Khi ấy, cô rất bình tĩnh để chuyên viên trang điểm hỗ trợ tạo hình, giúp đỡ mặc bộ váy cưới hoa lệ lên người, lúc sau cô để cho các cô ấy đi ra ngoài, một mình ở trong nhìn mình trong gương: váy trước cúp ngực trắng tinh không tì vết, trên mặt cô dâu ý cười như có như không , lớp trang điểm dày thật dày cũng không thể che đi đôi mắt sưng đỏ, thật sự giống như tiểu nương tử thẹn thùng.

Cô biết buổi hôn lễ này chỉ là một cuộc giao dịch, đối với chú rể cô hoàn toàn không biết gì cả: tên không biết, diện mạo không biết, tính tình lại càng không. Cô chỉ biết sau cuộc liên hôn này mẹ có thể có được thứ bà muốn.

Thời điểm hôn lễ bắt đầu, cô cầm cánh tay mẹ chậm rãi đi vào, lúc ấy tuy rằng Trình Tấn không thích cô nhưng vẫn đưa tay ra kéo tay cô vào sân, mẹ cô không muốn cô lại càng không muốn.

Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ở xa xa có một người đang đứng, lẻ loi chờ cô; cô không có phù dâu, hắn cũng không có phù rể. Đây thực sự là một khung cảnh quá mức an tĩnh, không ai có thể tượng tượng được đây là một hôn lễ. Đa số khách khứa ở đây cô đều không quen biết, hiện tại ngẫm lại có lẽ hắn cũng thấy vậy.

Cô còn có mẹ bên cạnh nhưng hắn thì không, cô nhớ rõ lúc đấy bên cạnh hắn một người cũng không có.

Cuối cùng vẫn là cô chủ động vươn tay, lúc đó cô nói: "Xin chào, Trình An." Hắn còn rất phối hợp mỉm cười đáp lại một câu: "Xin chào, Khang Tây Triết." Sau đó rất hòa nhã, rất tiêu chuẩn bắt tay đáp lễ.

Trách không được cô cảm thấy tên của hắn quen quen, hóa ra là ngày hôm đó đã nghe qua một lần.

Lúc ấy cô cảm thấy đây là cuộc gặp gỡ rất lễ phép đương nhiên nếu lúc ấy không phải hôn lễ của bọn họ thì thật sự là như vậy. Cô còn nhớ lúc ấy, có vẻ như lần đầu tiên người chủ trì gặp trường hợp như vậy, nhìn bộ dáng của bọn họ không giống như diễn kịch liền phát ngốc; hơn nữa toàn bộ khách khứa đều trầm mặc không nói, cậu ta ngẩn ra chớp mắt một cái, hoài nghi bản thân không biết có phải đến nhầm chỗ rồi hay không . Cô để ý thấy tay cậu ta run run không ngừng, so với hai người bọn họ còn khẩn trương hơn.

Cuối cùng người chủ trì không dám quá khuấy động không khí, lời dẫn nào có thể giảm liền cận lực giảm xuống, đoạn nào bỏ được liền bỏ; quá trình qua gần hết rồi mà cậu thấy bọn họ vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh nhạt, cuối cùng cậu run rẩy nói một câu: "Cuối cùng, mời cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau."

Nhưng mà bọn họ không có nhẫn, không có hoa đồng; cũng không phải là không chuẩn bị; mà là đến lúc đưa lên bọn họ lại ăn ý ngoài ý muốn: đồng thời ngăn cản. Kết quả là, buổi hôn lễ hoang đường này cứ như vậy mà kết thúc.

Ra khỏi lễ đường, Khang Tây Triết gọi cô lại, mà kể cả không gọi thì cô cũng sẽ đi tìm hắn; ở đây chú rể đeo hoa trước ngực chỉ có mình hắn nên cô có mù mặt thì vẫn tìm ra được.

Hắn còn chưa mở miệng cô liền hỏi một câu: "Giấy kết hôn có phải ở trong tay anh không, đi, chúng ta đi đổi một cái chứng nhận."

Khi đó cô vừa lấy bằng lái được hai ngày liền mang theo chú rể thẳng một đường đến Cục Dân Chính, kết thúc câu chuyện hoang đường này.

Nghĩ nghĩ cô liền cười, khi đó căn bản là cô không cho hắn cơ hội mở miệng, hoặc là nói chuyện; cô chỉ lo lái xe thôi, không hề có tâm tư đi nghe; trời mới biết khi tới Cục Dân Chính hai tay cô đều ướt đẫm mồ hôi. Hơn nữa thời điểm về nhà đoạn đường bình thường đi mất 20 phút cô lái thành 2 tiếng hơn.

_______

Ăn bữa sáng xong cô hoạt động tay phải một chút, không tồi nha có thể hoạt động rồi này. Hôm nay không thể lại sa sút như vậy, cô phải cố gắng gõ chữ không thì thật có lỗi với nhóm thiên sứ đáng yêu a.

Ngay lúc này cô lại nhận được tin nhắn của Khang Tây Triết: 『 Ăn xong rồi sao? Nếu xong rồi thì bảo anh xuống thu dọn bát đũa cho em. Thuận tiện hỏi luôn trưa nay em muốn ăn gì, trong nhà cũng không còn nhiều đồ ăn lắm, anh muốn đi mua một chút.』

Cô còn chưa kịp hiểu gì liền nghe thấy tiếng gõ cửa; một lúc lâu sau cô mới không chút để ý đi qua mở; thật là tâm linh tương thông a, cô vừa mới ăn xong hắn liền chạy xuống. Nhưng mà không phải hắn biết mật khẩu sau, tại sao còn phải gõ cửa vậy?

"Tới thật đúng lúc a!" Cô mỉm cười đi ra mở cửa; ngẩng đầu nhìn thấy hai người bên ngoài, ý cười trên mặt trong nháy mắt liền biến mất.

"Các người tới đây làm gì, tôi đã nói nơi này không chào đón hai người rồi mà." Trình An nói xong liền dùng sức đóng cửa lại, Trình Trạch trực tiếp duỗi tay giữ cửa ngăn lại, sức lực cô cũng không nhỏ, cánh tay Trình Trạch bị hung hăng đập một cái, hắn kêu lên một tiếng khó chịu.

Trình Na có chút đau lòng, lần này cô cố lấy dũng khí đến, dọc đường đến đây cô đều tự nhắc nhở mình: Trình An không sai, cô không thể nổi giận. Nhìn ra Trình An căn bản không cho bọn họ cơ hội mở miệng, cô liền khẩn cầu: "Chị An An, xin chị để cho chúng em gặp dì có được không?"

Thân thể của bố vốn đã không tốt, ngày hôm qua một giọt nước cũng không uống; sáng sớm hôm nay liền hôn mê bất tỉnh. Lúc sau bố tỉnh lại chỉ nói một câu: Muốn gặp Dương Huệ. Cho nên hiện tại họ mới tới đây xin dì đi bệnh viện thăm bố.

"Mẹ tôi đi hưởng tuần trăng mật rồi, chú Tống sợ mẹ phân tâm nên không cho mẹ mang điện thoại." Trình An không nghĩ tới thế nhưng Trình Na sẽ mở miệng nói một tiếng "xin" với cô. Từ khi ra khỏi Trình gia cô rất ít khi gặp Trình Na, kể cả có gặp thì vĩnh viễn đều là bộ dáng tràn đầy thù hận.

Lúc trước vì để mẹ vui vẻ, cô kêu một tiếng "bố" nhưng hiện tại thật sự cô là kêu không nổi a. Nhưng việc mẹ không mang điện thoại là thật chỉ là không phải chú sợ mẹ phân tâm mà do lúc xuất phát mẹ quên ở trong xe, ngày hôm qua tài xế đã đưa lại cho cô.

Biết cô không nói dối, Trình Trạch có chút khó xử, cuối cùng vẫn là Trình Na cắn răng mở miệng: "Chị An An, có có thể thay mặt mẹ mình đi thăm bố em được không."

Trình An lắc đầu: "Tôi không phải con gái Trình gia, cho dù ở Trình gia ba năm, mẹ với tôi vẫn luôn ở hộ khẩu khác nên trên pháp luận hay huyết thống tôi với ông ta đều không có quan hệ. Cô muốn tôi đi làm gì chứ?"

Thấy Trình Na còn muốn nói cái gì đó, Trình An chậm rãi mở miệng: "Tôi là cô nhi, mẹ tôi nhận nuôi tôi. Cho nên ông ta không có tư cách oán trách mẹ, trước đây không có bây giờ càng không có. Sau này chuyện Trình gia không liên quan đến chúng tôi, xin hai người không cần lại đến đây quấy rầy."

Chuyện đơn giản như vậy, lúc trước Trình Tấn muốn tra cũng chỉ cần một câu nói nhưng mà ông ta không làm thế. Chính ông ta kết hôn sinh con, dựa vào đâu mà bắt mẹ cô chờ!

Biết mẹ mang một đứa con gái trở về, ông ta liền tự mình suy đoán, một câu cũng không hỏi liền trách mẹ, cho dù mẹ nguyện ý cho ông ta một bên thận vô điều kiện, ông ta cũng không muốn tin tưởng chân tình của mẹ. Khi đó mẹ nhất quyết kiên trì để cô vào được Trình gia, cho đến nay cũng không chịu nói ra chuyện cô không phải con ruột bà.

Tính tình mẹ cố chấp, ông ta lại không một chút nhường nhịn; nhiều năm trên thương trường hợp tác ăn ý như vậy, bên trong chính là lén lút lạnh nhạt, tra tấn lẫn nhau nhiều năm rốt cuộc mẹ cũng lựa chọn buông bỏ nên Trình An không hy vọng mẹ lại bị kéo vào chuyện này.

"Em nói cái gì? Em không phải con gái của dì sao?" Cái này ngay cả Trình Trạch cũng hoảng sợ, sao có thể, nếu là như vậy tại sao dì nhất định muốn đem Trình An về Trình gia chứ?

"Cô ấy nói không sai, năm ba tuổi cô ấy được dì Dương nhận nuôi ở cô nhi viện. Bởi vì lúc ấy viện trưởng họ Trình nên tất cả đám nhóc ở đó đều họ Trình. Cho nên ngay từ đầu mọi chuyện đã không phải như các người nghĩ." Khang Tây Triết đang từ trên xuống cho nên anh nghe được lời Trình An nói, đối với câu hỏi của Trình Trạch, anh trực tiếp giúp cô trả lời luôn.

Trình An thấy hắn tới, theo bản năng liền mở cửa ra; Khang Tây Triết nghiêng người đi qua Trình Na bước vào nhà cô.

Thật ra trước đó mẹ cũng âm thầm giúp cô tìm cha mẹ đẻ, tuy rằng sau đó có tìm được nhưng họ đều đã không còn nữa rồi, lúc ấy cô bị vứt bỏ là vì mẹ cô bị bệnh chết, bố thì bị tai nạn xe cộ cũng lìa trần; mặc dù khi đó cô còn có ông bà nhưng họ đều đã cao tuổi vô lực nuôi nấng cô mà sức khỏe của cô cũng không tốt nên đã bị đặt ở trước cửa cô nhi viện.

Cô đã từng về đó xem qua nhưng mà cô nhi viện đã bị phá rồi, hiện tại chỗ đó là một viện phúc lợi, sau đó cô có gửi rất nhiều thư qua, hiện tại mỗi năm cô cũng giúp đỡ một phần nhỏ.

"An Triết?" Lần trước Trình Na bị anh trực tiếp cự tuyệt trong lòng có chút không thoải mái, hiện tại anh lui vòng cô vì tìm người khác mà đêm qua không thể nào chợp mắt cho nên bây giờ thấy anh vào nhà Trình An làm cô có chút tò mò.

Trình Trạch vẫn đang đắm chìm trong lời Trình An nói, cô không phải con gái Dương Huệ; một đoạn hận kia của bố mà nói chỉ là công dã tràng mà thôi. Bố vẫn luôn cho rằng Trình An là bằng chứng của việc Dương Huệ phản bội bố, hiện tại mới biết là không phải. Chuyện này bố đã biết rồi? Nếu không phải thì bây giờ bố biết mọi chuyện sẽ như thế nào? Không được, chuyện này nhất định anh phải giấu bố!

Anh không nói, Trình Na không nói, hai người trước mặt anh tự nhiên cũng sẽ không nói.

Không đợi hắn mở miệng Khang Tây Triết trực tiếp đáp lời: "Trình tiên sinh, Trình tiểu thư yên tâm, chuyện này chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài." Trình An cũng theo lời hắn nói gật gật đầu. Ngay từ đầu mẹ không nói ra khẳng định bởi vì hận Trình Tấn vì khát vọng mà bỏ bà, sau này không nói là vì bà thực sự đem cô như con gái ruột mà nuôi nấng, sợ cô biết sẽ đau lòng. Hiện tại thì không sao cả, dù sao tình cảm của mẹ con bọn họ đã sớm vượt qua huyết thống,

"Vậy chúng tôi liền cảm ơn An Triết tiên sinh trước." Trình Trạch đã nhìn ra, quan hệ của An Triết với Trình An không đơn giản, hắn che chở em ấy như vậy, khẳng định đối với chuyện bọn họ nói hắn sẽ không để Trình An đi.

"Ngượng ngùng, tôi họ Khang, Khang Tây Triết!" Khang Tây Triết biết chuyện họ muốn mời anh về dưới trướng cho nên lại giới thiệu thân phận một lần nữa. Sau khi anh lui vòng, thân phận An Triết này cũng không tồn tại nữa rồi.

TRUYỆN ĐĂNG TẢI TẠI WATTPAD: TRISTEARIN (TRIS2111)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net