Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Tĩnh Dật thật lòng cảm kích sự yêu thương của hoàng đế nói: "Tạ ơn phụ hoàng."

Hoàng đế xua tay: "Cảm ơn ta gì chứ? Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, tất cả là kết quả nỗ lực của con."

Hạ Tĩnh Dật gật đầu, lại nghe hoàng đế nói tiếp: "Tính tình đứa bé Ngọc Khanh kia không tệ, tâm địa lại tốt, rất xứng đôi với con, nhìn hai vợ chồng con hòa thuận tình cảm ta đã vui lắm rồi."

Hạ Tĩnh Dật ngước mắt nhìn hoàng đế từ ái, xúc động vì những lời ông nói: "Phụ hoàng yên tâm, hiện tại nhi thần rất hạnh phúc."

Hoàng đế vỗ vai hắn, không khỏi gật đầu, "Vậy thì tốt, vậy thì tôt."

Trong lòng Hạ Tĩnh Dật đã sớm biết hoàng đế yêu thương cưng chiều mình, ông có rất nhiều đứa con nối dõi, tuy nhiên chỉ độc sủng một mình hắn, yên tâm giao quyền hành cho hắn.

Đại hoàng tử cùng với nhiều thế lực khác năm lần bảy lượt muốn khơi mào mẫu thuẫn hai cha con nhưng chưa lần nào thành công.

Trong lòng Hạ Tĩnh Dật rõ ràng, quan hệ hai cha con bọn họ sở dĩ có thể kiên định không bị ảnh hưởng bởi tác động bên ngoài là bởi vì hoàng đế sủng ái mình.

Hai cha con nói thêm vài câu, nhắc đến việc triều chính, hoàng đế nhớ đến việc gì đó mở hộc bàn tìm một quyển sổ đưa tới.

Hạ Tĩnh Dật: "Người nhìn đi là cái này, trong này nói con dung túng người ức hiếp bá tánh, ở đây thì nói con dung túng Lại Bộ Thị Lang tham ô ngân lượng, còn cái này lại nói con lén lút trước mặt quan viên trong triều xưng trẫm, âm mưu tạo phản."

Hoàng đế càng nói càng tức giận, đem mấy sơ tấu chương ném vào chậu than.

Hạ Tĩnh Dật quá hiểu rõ phụ hoàng mình, quả nhiên, hoàng đế hít một hơi thật sâu nói: "Chẳng lẽ bây giờ con quá nhỏ tuổi, tàn dư tiền triều chưa loại trừ hết, giang sơn này ta chính là để lại cho con đấy."

Hạ Tĩnh Dật chắp tay nói: "Phụ hoàng, xin đừng nói nữa, giang sơn này là do phụ hoàng giành lấy được, cũng nhờ phụ hoàng hao tâm tổn trí mới có thể hưng thịnh như vậy, phụ hoàng coi trọng nhi thần, nhi thần biết nhưng trong mắt nhi thần, ngôi vị hoàng đế thật sự mới là của phụ hoàng."

Hoàng đế nhìn hắn, một lát sau thở dài nói: "Dật nhi, con còn nhỏ, con không biết đâu."

Hạ Tĩnh Dật nhìn thấy ánh mắt của ông liền biết ông đang nghĩ gì trong lòng, hồi tưởng lại chuyện cũ trong lòng không khỏi đau lòng.

"Phụ hoàng, có thể nhi thần không hiểu chuyện trước kia, nhưng nhi thần thấy rõ phụ hoàng đã thống trị quốc gia như thế nào, trong lòng nhi thần phụ hoàng mới là đệ nhất minh quân."

Hoàng đế nghe lời khuyên giải của hắn, cuối cùng vẫn là đứa con ông yêu thương nhất. Ông lắc đầu buồn bã nói: "Nếu gã làm hoàng đế nhất định sẽ tốt hơn ta."

Hạ Tĩnh Dật nghe xong lời này, lo lắng nhìn hoàng đế nói: "Phụ hoàng, chuyện đã qua rồi, xin phụ hoàng đừng quá đau lòng."

Hoàng đế nghe lời an ủi của hắn mới từ từ thu hồi thương cảm, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta không nên nhắc tới, như vậy cũng khiến Dật Nhi đau lòng."

Hạ Tĩnh Dật lắc đầu: "Nhi thần lo lắng cho phụ hoàng."

Hoàng đế vỗ vai của hắn: "Đứa trẻ ngoan."

Hạ Tĩnh Dật nói những lời trấn an hoàng đế, có thể giúp tâm tình hoàng đế tốt hơn nhiều.

Hai người trò chuyện lại đi tới trọng tâm Sư Ngọc Khanh, hoàng đế mỉm cười nói: "Nhắc tới Ngọc Khanh ta mới nhớ phương án trị nạn châu chấu, ta đã sai người bắt tay vào làm. Nếu thật sự có hiệu quả thì Ngọc Khanh đã lập công lớn."

Hạ Tĩnh Dật nghe xong vui vẻ trong lòng, nhân cơ hội này nhắc tới: "Phụ hoàng, nhi thần muốn xin phụ hoàng cho Ngọc Khanh tham gia thảo luận chính sự."

Hoàng đế cười cười, "Ta đã sớm nhìn ra ý nghĩ này của con. Nếu Ngọc Khanh chỉ ở hậu cung thì thật sự quá lãng phí, nhưng nếu để y trực tiếp tham dự chuyện chính sự chỉ e trong triều sẽ có người dị nghị, lần này nếu biện pháp chống nạn châu chấu thành công, Ngọc Khanh lập được đại công ta sẽ mượn cơ hội để y được đi theo con thảo luận chính sự."

Hạ Tĩnh Dật thấy hoàng đế nhìn thấu tâm sự của mình, nghĩ xong đối xong liền vội vàng đứng dậy cảm ơn: "Tạ ơn phụ hoàng, lan quân biết được nhất định sẽ rất vui."

Từ nhỏ Hạ Tĩnh Dật thường không hay cười, bình thường chỉ cười với mình và hoàng hậu, nhưng cũng chưa từng cười thoải mái như vậy, lúc này hoàng đế tất nhiên vui mừng không rớt, cười nói: "Vậy trước hết giấu việc này đi, thứ hai để cho y bất ngờ, coi như là tình thú của hai vợ chồng, gia tăng tình cảm."

Trong lòng Hạ Tĩnh Dật buồn cười, chắp tay nói: "Đa tạ phụ hoàng đã suy nghĩ thay nhi thần."

Ngày hôm đó Hạ Tĩnh Dật vừa mới lâm triều trở về, đến thư phòng nhìn thấy Sư Ngọc Khanh đã đọc sách, hai chú chó tây ma quấn quýt bên chân y đùa giỡn.

Hạ Tĩnh Dật nhẹ bước đi tới, cúi đầu nhìn y đọc sách hôn nhẹ một nụ hôn, Sư Ngọc Khanh quá mức chăm chú bị hắn hù dọa càng thêm khiếp sợ vỗ ngực, Hạ Tĩnh Dật nhanh chóng ôm y vào lòng.

"Xin lỗi là ta không tốt, hù dọa ngươi."

Sư Ngọc Khanh một bên vỗ ngực một bên dịu dàng nói: "Không có, điện hạ không có hù dọa thần."

Hạ Tĩnh Dật cúi đầu nhẹ nhàng gặm nhắm đôi môi y một cái, giọng nói khàn khàn: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi vẫn không nhớ sao."

Sư Ngọc Khanh sửng sốt, nếu còn nói thần nữa sẽ bị Hạ Tĩnh Dật hôn còn bị gặm cắn nữa.

Hạ Tĩnh Dật kiên trì để y sửa đổi, Sư Ngọc Khanh đỏ mặt bị hắn ép buộc phải gọi Tĩnh Dật hắn một lần mới chịu thỏa hiệp với y.

"Sao hôm nay Tĩnh Dật trở về sớm vậy?"

Hạ Tĩnh Dật ôm eo y nhìn quyển sách trong tay y, là sách viết về những bí ẩn về núi biển và quái vật, bên trong còn có hình ảnh minh họa, vừa rồi Sư Ngọc Khanh đã xem đến say mê.

"Ta thấy vết thương của ngươi đã tốt lắm rồi, hôm nay trời vẫn còn sớm hay là chúng ta ra ngoài cung dạo chơi một vòng đi, lúc nào cũng ở điện Đông Hoa sẽ rất khó chịu đấy."

Sư Ngọc Khanh vừa nghe xuất cung, trong lòng vui đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, chân hơi giơ ra đụng trúng hai chú chó tây ma.

"Thật sự hôm nay được đi sao?"

Ngón tay Hạ Tĩnh Dật nhéo nhéo cằm ý, nhìn gương mặt nhỏ nhắn vui vẻ của y, cưng chiều nói: "Tất nhiên được."

Sư Ngọc Khanh đóng sách lại, xoay người hôn lên mặt hắn một cái, "Điện hạ đợi ta, thần đi thay quần áo cái."

Y vừa định đứng lên đã bị Hạ Tĩnh Dật ôm vào trong lòng, "Đừng nóng vội, thời gian còn sớm, ta giúp ngươi thay quần áo."

Vừa rồi Sư Ngọc Khanh kích động chủ động hôn Hạ Tĩnh Dật một cái, bây giờ đang xấu hổ, nghe giọng nói mê hoặc của hắn càng muốn chạy trốn.

Sư Ngọc Khanh không ngờ, Hạ Tĩnh Dật nói hắn sẽ giúp y thay quần áo đúng là tự tay giúp mình, hơn nữa còn sờ soạng từ bên trong ra bên ngoài, thân thể Sư Ngọc Khanh nhạy cảm xoa nắn khóc không ra nước mắt.

Thế nhưng dáng vẻ Hạ Tĩnh Dật vô cùng nghiêm túc, Sư Ngọc Khanh muốn trách móc hắn cũng không được.

Sư Ngọc Khanh đỏ mặt cúi đầu trong mắt mang theo ươn ướt để mặc cho Hạ Tĩnh Dật lôi kéo mình ra khỏi cung, đến chỗ kiệu dành cho thái tử cùng với mười sáu cung nhân đang đợi ở ngoài cung Tử Thần.

Hạ Tĩnh Dật dìu Sư Ngọc Khanh đến kiệu, rồi nhận lấy dây cương một con hắc mã cung nhân đã dắt tới, ôm Sư Ngọc Khanh nhảy lên ngựa rồi cỡi ngựa chạy tới cửa cung.

Sư Ngọc Khanh còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị Hạ Tĩnh Dật ẵm lên, y không biết cưỡi ngựa, cũng chưa từng ngồi thử, nhất thời cảm thấy mới mẻ.

Hạ Tĩnh Dật nhìn thấy con đường từ từ xuất hiện nhiều người, biết đã tới đường phố phồn hoa của kinh thành, lập tức kéo dây cương để ngựa đi chậm lại.

"Lan quân không biết cưỡi ngựa sao?"

Sư Ngọc Khanh nghe Hạ Tĩnh Dật hỏi liền quay đầu đáp: "Ừm, lúc bé thân thể ta không khỏe, lão thái quân mẫu thân và tỷ tỷ không cho ta học cưỡi ngựa."

Hạ Tĩnh Dật khẽ cười nói: "Lan quân có muốn học không?"

Sư Ngọc Khanh gật đầu: "Muốn chứ."

"Được. Vậy khi nào có thời gian ta sẽ dạy cho ngươi."

Sư Ngọc Khanh nghe lời này, hai mắt sáng lên, "Cảm ơn điện hạ."

Hạ Tĩnh Dật nghe xong những lời này thật sự muốn cúi đầu hôn y, nhưng Sư Ngọc Khanh phản ứng mau lẹ liếc nhìn xung quanh thấy có người, nếu là ở trong cung y sẽ không quan tâm hắn hôn mình, đành vội vàng che miệng, từ khe hở nói một câu: "Cảm ơn Tĩnh Dật..."

Hạ Tĩnh Dật dừng động tác lại một nửa, nhìn bộ dạng đáng yêu che cái miệng nhỏ nhắn của y, trong lòng hết sức ngứa ngáy.

"Không có lần sau."

Sư Ngọc Khanh cúi thấp đầu vùi mình vào lòng hắn, y nghĩ nhất định sẽ có người nhìn thấy, thân mật trên đường như vậy thật sự rất mắc cỡ.

Hạ Tĩnh Dật thong thả cưỡi ngựa đến trước cửa Thiều Quốc quận công phủ, Sư Ngọc Khanh nhìn thấy bảng hiệu cửa phủ, ngạc nhiên nhìn Hạ Tĩnh Dật nói: "Tĩnh Dật đưa ta về nhà?"

Hạ Tĩnh Dật ôm y nhảy xuống ngựa, để chân y đứng vững dưới đất mới đáp, "Dù sao ngươi vẫn thường nhắc tới lão thái quân, phu nhân và tỷ tỷ, hôm nay xuất cung một chuyến, nói thế nào ta cũng phải dẫn ngươi đi gặp các nàng chứ như ngươi mới bớt hoài niệm bọn họ."

Sư Ngọc Khanh không thể không cười, chậm rãi đi tới gõ cửa lớn.

Lý Tư ở bên trong hỏi là ai, từ lỗ hổng cửa nhìn thấy Sư Ngọc Khanh, phút chốc giật mình, vội vàng gọi những người khác ra mở cửa.

"Ôi, tiểu thiếu gia, người đã trở về."

Lý Tư kích động nhìn Sư Ngọc Khanh: "Lão nô nói sai là thái tử phi điện hạ, lão nô xin thỉnh an thái tử phi."

Sư Ngọc Khanh vội vàng đỡ Lý Tư và đám tôi tớ, "Quản gia đừng khách sao, ta và thái tử xuất cung một chuyến, sẵn tiện ghé thăm lão thái quân phụ thân, mẫu thân và tỷ tỷ mà thôi."

Lý Tư vừa nghe thái tử cũng tới vội vàng chạy ra nhìn thấy Hạ Tĩnh Dật liền vội vàng quỳ xuống hành lễ, Hạ Tĩnh Dật khoát tay.

Sư Ngọc Khanh muốn đỡ Lý Tư, nhưng bị Lý Tư ngăn lại: "Thái tử phi trăm ngàn lần không thể, hôm nay lão gia không có ở trong phủ, lão nô lập tức đi bẩm báo lão thái quân, phu nhân và tiểu thư."

Sư Ngọc Khanh cười nói: "Vậy làm phiền quản gia rồi."

Lý Tư không dám chậm trễ sai người đi báo lại chủ nhân, cung kính mời Sư Ngọc Khanh và Hạ Tĩnh Dật vào trong phòng khách, sẵn tiện sai người hầu đem trà nước lên, cho người hầu hạ ngựa Hạ Tĩnh Dật, toàn bộ trên dưới Thiều Quốc quận công bận rộn không rảnh tay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net