Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương mới đây các nàng, tuần này cũng chỉ làm được 2 chương (╥ω╥')

Trong lúc edit 2 chương này có rất nhiều từ ta không thể hiểu được, ai biết chỉ giúp cho ta nhá, mong các nàng thông cảm cho sự thiếu sót đó của ta.

Rồi rồi, các nàng đọc truyện vui vẻ nhoa~~

------------------------------------------------------------------------------


Tiết trời tháng năm, vừa đến mùa hoa hồng nở rộ, Hạ Tĩnh Dật chọn một ngày đẹp trời, mang Sư Ngọc Khanh đi đến Lưu Chẩm viên ngắm hoa.

Sư Ngọc Khanh đi trên con đường rãi đá ở giữa ruộng hoa hồng, nhìn cả khu vườn có rất nhiều các loại hoa hồng khác nhau đủ màu sắc, ngửi thấy từng đợt hương hoa dịu nhẹ nương theo gió bay đến, chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái, vui vẻ.

"Tuần trước, lúc ta đi thỉnh an mẫu hậu, thấy cẩm bào mà người mặc có thêu hoa hồng, hay là chúng ta hái một chút hoa hồng đến cho mẫu hậu nha?"

Hạ Tĩnh Dật gật đầu: "Lan Quân quan sát rất cẩn thận, vậy liền nghe theo lời ngươi, đợi ta sai người hái một chút đến cho mẫu hậu, còn phải đưa một chút cho phụ hoàng."

Sư Ngọc Khanh cười nói: "Phụ hoàng là người uy vũ như thế, thì ra cũng yêu thích các loại hoa cỏ linh tinh như hoa hồng sao?"

Hạ Tĩnh Dật khẽ vuốt một đóa hoa hồng trắng trong tay, buồn bả nói: "Người chỉ thích hoa hồng thôi."

Sư Ngọc Khanh nhìn ánh mắt hắn đột nhiên trở nên phiền muộn, không biết có phải đã chạm đến tâm sự trong lòng hắn hay không, y gật gật đầu xoay người tiếp tục thưởng thức cả vườn tràn đầy hoa hồng.

Hạ Tĩnh Dật nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của y ở dưới ánh mặt trời càng tôn thêm vẻ sinh động, hoạt bát, tâm tình trở nên rất tốt cười cười: "Ta có chuẩn bị chút rượu cùng điểm tâm, chúng ta đến trong đình trên cây đại thụ ngồi thưởng thức, được không?"

Sư Ngọc Khanh nhớ tới lúc ở trên cây chỉ cần cúi đầu liền thấy được vẻ đẹp lộng lẫy của Hoàng thành, bông nhiên nảy sinh một chút mong đợi, gật gật đầu.

Hạ Tĩnh Dật thấy y đồng ý, lập tức ôm y vào trong lòng, ôn nhu nói: "Chuẩn bị xong chưa?"

Sư Ngọc Khanh gật gật đầu, cơ thể liền rời khỏi mặt đất, bị hắn ôm lấy nhảy lên bên trong thụ đình*.

*Lúc đầu mình ghi là tòa đình trên cây, nhưng mà không tiện lắm nên để vậy.

Bên trong thụ đình vẫn giống như lúc trước, cũng là trải một tấm thảm nhung và một cái bàn nhỏ, bên trên có đặt một ít điểm tâm, hoa quả, còn có một bầu rượu.

Hạ Tĩnh Dật rót cho Sư Ngọc Khanh một chén rượu, Sư Ngọc Khanh nâng chén lên ghé vào chọp mũi ngửi ngửi, dùng đầu lưỡi liếm liếm, ngạc nhiên nói: "Đây là loại rượu gì? Rất ngọt, không cay chút nào."

Hạ Tĩnh Dật nhìn y cười nói: "Ngay cả uống rượu hợp cẩn cũng nhíu mày nhăn mặt, có thể uống được rượu gì với ngươi chứ, đây là hoa hồng nhưỡng*, năm trước ta cất ở giữa vườn, năm nay lấy ra, mùi vị đã rất tốt, có thể uống được."

* Rượu hoa hồng

Sư Ngọc Khanh cười: "Ta vốn còn muốn thử luyện tửu lượng, đáng tiếc, điện hạ lại che chở cho ta, không để cho ta phải uống rượu."

Hạ Tĩnh Dật ngạc nhiên nói: "Tại sao lại nghĩ phải luyện tửu lượng?"

"Trong cung không ngừng tổ chức các loại yến hội, ta chỉ mới vào cung được hai tháng, còn chưa từng trải nghiệm qua, nhưng cũng sẽ có lúc khó tránh khỏi phải cùng Tĩnh Dật tham gia yến hội, sao có thể không uống rượu được."

Hạ Tĩnh Dật cười lắc lắc đầu: "Ngươi cũng nghĩ thật chu đáo, nhưng có ta ở đây thì không cần phải lo lắng đến việc đó."

Sư Ngọc Khanh quơ quơ ngón tay, khóe miệng mang theo ý cười nói: "Dù sao ta vẫn là nam tử, nếu cứ để cho Tĩnh Dật chắn rượu thay ta như vậy, lại tỏ ra ngươi rất cưng chiều ta, sẽ bị người khác nghị luận sau lưng. Như vậy đối với ngươi cũng không tốt, với lại ta phải rèn luyện tửu lượng thật tốt mới có thể giao tiếp cùng người khác được."

Hạ Tĩnh Dật thấy y nói những câu có lý, bên trong lời nói đều là suy nghĩ vì mình, trong lòng uất thiếp*, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của y: "Phiền ngươi phải nghĩ như vậy rồi."

*Cao nhân phương nào mong chỉ giáo cho tiểu nhân.^^

Sư Ngọc Khanh cười cười, khẽ nhấp chén rượu, nhìn sắc trời ngập nắng bên ngoài nói: "Có cảnh đẹp như vậy còn có rượu ngon như thế, tụa hồ còn thiếu một thứ gì đó."

Hạ Tĩnh Dật buồn cười nhìn sáo ngọc y đã sớm nắm trong tay, rõ ràng đã chuẩn bị tư thế sẵn rồi, phối hợp nói: "Thiếu cái gì?"

Lời này của hắn đúng với ý trong lòng Sư Ngọc Khanh, y xoay sáo ngọc bên trong tay áo, cười nói: "Thiếu một chút âm thanh làm nền."

Hạ Tĩnh Dật cười nâng chén rượu, tràn đầy nhu tình nhìn y, đem rượu ngon uống cạn: "Vậy liền thỉnh cầu Thái tử phi hiến tấu một khúc."

Sư Ngọc Khanh khó có được nghịch ngợm nói: "Không dám, không dám."

Y vừa dứt lời đã đem sáo ngọc đặt bên môi thổi, Ha Tĩnh Dật nghiêng người dựa vào lớp vải nhung bên trên gối mềm, ánh mắt sâu thẳm gắt gao đặt trên trên người y, rượu ngon chậm rãi chảy trong cổ họng hắn, khiến cho trên mặt hắn lộ ra một chút ửng đỏ.

Tửu bất túy nhân, nhân tự túy.*( rượu không làm ảnh say, ảnh tự say :)))

Nhìn bộ dáng Sư Ngọc Khanh chuyên chú diễn tấu sáo ngọc, Hạ Tĩnh Dật chỉ cảm thấy sự say mê thật sâu bên trong, cũng không biết làm cho hắn say là rượu, là tiếng sáo, hay là do Sư Ngọc Khanh.

Sư Ngọc Khanh diễn tấu xong một khúc 《Cô Tô Hành 》, thân thể liền bị Hạ Tĩnh Dật kéo qua, ôm vào lòng, một phen đem người đặt dưới thân.

Sư Ngọc Khanh chưa kịp phải ứng vội nhẹ giãy giụa muốn đứng lên: "Tĩnh Dật, nơi này không được, sẽ bị người khác nhìn thấy."

Tay phải Hạ Tĩnh Dật vung lên, một loạt lá cây tự nhiên hình thành một tấm màn hạ xuống, che lại hết mọi động tĩnh trong đình, chỉ còn lại một vài tia sáng nho nhỏ xuyên qua khe hở của tấm màn chiếu lên trên hai người.

Thân thể mẫn cảm của Sư Ngọc Khanh bị hắn đụng chạm, nhanh chóng bị hắn khơi mào cảm giác, ý thức như chạy đi đâu mất, y chỉ còn nghe được thanh âm khàn khàn của Hạ Tĩnh Dật: "Lan Quân, ta đã muốn làm như vậy từ sớm."

Dục vọng như thủy triều cuốn lấy hai người, chỉ chừa lại những lời nói nhỏ nhẹ tràn đầy tình cảm truyền ra từ thụ đình.

Trong cung đã đến thời điểm tuyển tú mỗi năm một lần, bởi vì hoàng đế hạ lệnh thả một ít cung nữ ra khỏi cung, chủ yếu là những người tuổi tác đã cao. Chính mình lại không muốn tiếp tục nạp thêm phi tần cho nên lần này tuyển tú không phải tuyển cung phi mà lại tuyển nữ quan.

Nhưng làm nữ quan có thể tự do đi lại trong cung, còn có cơ hội được hoàng đế trọng dụng. Dù cho không thể được hoàng đế coi trọng, nhưng thông đồng với hoàng tử cũng là một lựa chọn không tồi.

Bởi vì nguyên do này, có không ít vương công đại thần đưa nữ nhân vừa đến tuổi ứng tuyển trong nhà mình vào cung tham gia tuyển chọn nữ quan.

Các tiểu thư đủ loại tư sắc có hàm xúc uyển chuyển có diễm lệ có thanh tú được bọn thái giám phủ nội vụ dẫn đến trước Thượng cung cục. Ở Thượng cung cục thông qua lần tuyển chọn thứ nhất, kết quả người được chọn sẽ đến tiếp các cục tiến hành sát hạch, người được sát hạch đủ tư cách liền có cơ hội ở lại cục nhậm chức.

Mà những người được chọn chuẩn bị nhậm chức nữ quan sẽ được Đại thượng cung trình lên trên cho cung phi quản lý lục cung tự mình xem qua, cuối cùng tùy theo vị cung phi đó mà quyết định những người này đi hay ở lại.

Sư Kiều Hoàng cúi đầu, hai tay đặt bên trong ống tay áo, quy củ đi giữa đội ngũ đến Thượng cung cục.

Mục đích nàng tiến cung lần này rất đơn giản, thông qua sát hạch của Thượng cung cục, trở thành một gã dược sĩ, nàng đã từng cân nhắc kỹ lưỡng, những đồ vật có tiềm ẩn nguy hiểm trong cung nhiều nhất là thức ăn và dược vật, nếu có thể ở lại Thượng thực cục*, ít nhất nàng có thể bảo đảm thức ăn và dược phẩm được sử dụng của Sư Ngọc Khanh an toàn.

*Nơi quản lí thức ăn trong cung thì phải, mình thật sự không tìm đc cái tên nào khác.

Sư Kiều Hoàng nhớ đến Sư Ngọc Khanh, khóe miệng nâng lên nụ cười nhợt nhạt, ở trong lòng nàng, Sư Ngọc Khanh vĩnh viễn là đệ đệ đơn thuần thiện lương cần nàng bảo vệ.

Việc nàng tiến cung, Sư Ngọc Khanh một chút cũng không biết, từ khi có suy nghĩ muốn tiến cung trong đầu, thử thách khó nhất mà Sư Kiều Hoàng vượt qua là bị Lão thái quân giam lại.

Mặc dù Lão thái quân yêu thương Sư Ngọc Khanh, nhưng cũng rất yêu thương Sư Kiều Hoàng, không đành lòng để nàng vào cung chịu khổ, càng hy vọng nàng sớm tìm được một phu quân tốt, ôn nhu biết quan tâm vợ con để xuất giá. Nữ nhân như thế nào cũng phải lập gia đình, nhưng vào cung rồi trở ra liền khó lấy được chồng.

Nếu không phải lần trước có Sư Kiều Hoàng nhắc nhở, Lão thái quân vô cùng sợ hãi, ngày cả trong cung Thái tử cũng có gian nhân* nhớ thương, cộng thêm Sư Kiều Hoàng nhiều lần thỉnh cầu hết lời, Lão thái quân nói cái gì cũng không cho tôn nữ tiến cung chịu khổ bị ức hiếp.

*Người gian xảo, nói chung là người xấu╮(╯_╰)╭

Sư Kiều Hoàng nghĩ đến khuôn mặt u sầu của Lão thái quân vì lo lắng cho mình, tối qua mẫu thân ở trong phòng mình rơi lệ rất lâu, trong lòng chợt mềm nhũn, lại nghĩ đến phụ thân của mình suốt ngày chỉ biết chăm lo cho Lý thị ở ngoại trạch, mà ngay cả việc mình tiến cung cũng chưa từng đến liếc mắt một cái, thật lâu mới sai người đến dặn dò vài câu.

Sư Kiều Hoàng thở dài, vài năm trước phụ thân đối với mình cùng Sư Ngọc Khanh vẫn vô cùng yêu thích, nhưng những năm gần đây, phụ thân ở lại Tây Uyển rất lâu, sợ là bị mê hoặc không ít, đối với bọn họ càng ngày càng lạnh nhạt, một thời gian sau, nàng đã hoàn toàn chết tâm, ngay cả cảm thấy khó chịu cũng khó chịu không nổi.

Sư Kiều Hoàng vẫn còn chìm trong suy nghĩ, không giống các thiên kim tiểu thư khác bên cạnh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lén hoàn cảnh xung quanh, người có lá gan to hơn thậm chí còn khe khẽ nói nhỏ.

Tổng quan Đại thượng cung của Thượng cung cục từ từ nhìn xuống các tiểu thư áo váy đủ màu dưới sân, thần sắc bà nghiêm túc không dễ thân cận, ánh mắt lặng lẽ đảo qua từng người ở chỗ này, cuối cùng ánh mắt thay đổi nhìn về một bên, Tư Ngôn ở một bên hiểu ý, lớn tiếng nói: "Im lặng."

Dưới sân nhất thời lặng ngắt như tờ, Từ thượng cung vừa lòng gật gật đầu, Tư Ngôn một bên lấy ra danh sách chính thức công bố tên những người đến tranh cử lần này, điểm danh đến tên ai, người đó tiến lên nhận thi đình*.

*殿试 cầu cao nhân chỉ giáo

Sư Kiều Hoàng cúi đầu quy củ đứng thẳng, đến lúc nghe thấy Tư Ngôn điểm danh đến một người, mới giật mình mạnh mẽ ngẩng đầu.

Nàng thấy một người mang y phục đỏ hồng sáng rực, nàng ta tươi cười đắc ý tiêu sái đi đến trước mặt các vị thượng cung, đồng tử không tự chủ trừng lớn.

Nhưng rất nhanh chóng thu lại biểu tình gục đầu xuống, chỉ là ánh mắt không tự giác vẫn luôn quan sát động tĩnh của đối phương.

Sư Kiều Đình!!

-------------------------------

Đăng giờ này không biết có ai đọc được không nữa, cũng tại ta lười không đăng sớm QAQ

Còn một chương nữa~~ lướt xuống nào ~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net