Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----------------------------------

Sư Ngọc Khanh cùng Sư Kiều Hoàng vào thiên điện của Hoàng hậu ngồi xuống, Sư Kiều Hoàng nắm lấy tay Sư ngọc Khanh, chưa kịp mở miệng đã bị Sư Ngọc Khanh chặn lại: "Mấy ngày nay tỷ ở trong cung có tốt không? Có bị ai khi dễ không? Thức ăn có ngon không? Tỷ đang sống ở đâu?"

Sư Ngọc Khanh hỏi liên tiếp không ngừng, trong lời nói tràn đầy lo lắng trong nội tâm, Sư Kiều Hoàng sờ sờ tay y: "Đệ yên tâm đi, Hoàng hậu nương nương đối đãi rất tốt với tỷ, thức ăn nơi ở đều là thứ tốt nhất, cũng không có ai khi dễ tỷ."

Sư Ngọc Khanh thấy sắc mặt của nàng không giống đang nói dối, hơi yên tâm, nhưng vẫn có chút băn khoăn, y nói: "Nếu tỷ tỷ phải chịu khổ, chịu mệt, phải đến nói cho đệ biết."

Sư Kiều Hoàng cười nhìn y, biết y đang quan tâm đến mình, trong lòng uất thiếp* " Đệ yên tâm đi."

*Lại từ uất thiếp mà mình chưa được ai khai sáng TT^TT, ai biết chỉ mình đi, để mình sửa chứ hai chương rồi vẫn chưa hiểu được nghĩa của nó.

Sư Ngọc Khanh gật gật đầu, giống như nhớ ra cái gì đó, âm thanh hạ thấp hơn ba phần: "Hôm nay Tĩnh Dật nói với đệ, nếu sau này tỷ tỷ suy nghĩ lại muốn ra khỏi cung xuất giá, điện hạ sẽ tự mình đi thỉnh hoàng thượng ban hôn cho tỷ tỷ."

Mặt Sư Kiều Hoàng đỏ lên, dở khóc dở cười: "Sao hai người lại bàn về việc này, đệ đang lo tỷ không thể xuất giá được sao?"(aka đang lo không ai thèm lấy tỷ :)) )

Sư Ngọc Khanh vội nói: "Đệ không có ý đó, đệ chỉ hy vọng tỷ tỷ có thể có được một cuộc sống hạnh phúc mà thôi, không cần phải vì đệ mà hy sinh hạnh phúc của bản thân mình."

Sư Kiều Hoàng nhìn y cúi đầu tỏ vẻ áy náy, khẽ cười, vươn tay nhéo mặt y, "Đệ đệ ngốc này, chăm sóc đệ chính là hạnh phúc lớn nhất của tỷ."

Sư Ngọc Khanh ngẩng đầu còn muốn nói gì đó, bị Sư Kiều Hoàng ngăn lại: "Đệ cũng hiểu tỷ rất rõ, từ nhỏ tỷ đã không giỏi nữ công gia chánh, sẽ không ai dám rước tỷ đâu, không bằng tiến cung làm bạn với đệ."

Sư Ngọc Khanh nghe nàng nói như thế nào cũng đều vì y, vẫn là do y cản trở nàng, Sư Kiều Hoàng vội nói: "Đệ đừng nghĩ nhiều làm gì, còn suy nghĩ về việc này nữa, tỷ sẽ giận đệ."

Sư Ngọc Khanh mím môi, nghe Sư Kiều Hoàng nói thế liền im miệng không nói nữa.

Sư Kiều Hoàng vỗ vỗ tay y, ôn nhu nói: "Tỷ tỷ biết đệ lo lắng, nhưng đệ nhìn xem, từ nhỏ đến lớn tỷ chưa để bản thân chịu thiệt lần nào đúng không?"

Sư Ngọc Khanh nghĩ Sư Kiều Hoàng thông minh tài trí như vậy, buông lỏng tâm tình lo lắng, tỷ ấy thật sự chưa bao giờ để bản thân phải chịu thiệt, hơn nữa tỷ ấy còn chăm sóc mình chu toàn như vậy, ngược lại còn thường xuyên khiến người khác phải chịu khổ mà không thể nói.

Nghĩ vậy, Sư Ngọc Khanh lại an tâm hơn chút nữa, "Tất nhiên là đệ tin tưởng tỷ."

Sư Kiều Hoàng gật gật đầu: "Đệ phải an phận hầu hạ Thái tử cho tốt, đệ có cuộc sống bình an, tỷ tỷ nhất định sẽ rất vui mừng."

Sư Ngọc Khanh cảm động nhìn nàng, gật đầu, trong lòng âm thầm thề rằng phải chăm sóc tốt cho tỷ tỷ.

Đệ đệ từ nhỏ đã ngoan ngoãn làm cho Sư Kiều Hoàng rất an tâm, chợt nghĩ đến một người, ánh mắt nàng không khỏi lạnh đi vài phần, do dự mãi, cuối cùng cũng phải nói: "Có chuyện này, đệ chỉ cần để trong lòng là được rồi, Sư Kiều Đình cũng vào cung."

Sư Ngọc Khanh kinh ngạc trợn tròn hai mắt: "Nhị tỷ cũng tiến cung?"

Thấy Sư Kiều Hoàng gật đầu, Sư Kiều Khanh hoang mang nói: "Những mỗi nhà chỉ được phép báo một danh ngạch, Thiều quốc quận công phủ đã báo một danh ngạch là tỷ tỷ, sao nhị tỷ có thể tiến cung tham gia tuyển chọn được?"

Trong lòng Sư Kiều Hoàng đã suy đoán được một chút, nhưng lại không muốn để Sư Ngọc Khanh biết quá nhiều, sợ y lo lắng, thuận miệng nói: "Chắc là được phụ thân thông qua một chút quan hệ có được danh ngạch, bây giờ nàng bị phân đến nơi nào tỷ cũng không rõ, nhưng tỷ hy vọng đệ nhớ kĩ, cách xa nàng ta ra một chút, đừng để nàng tiếp cận được Tử Thần cung, cũng không được để người bên mình qua lại với nàng."

Sư Kiều Hoàng nói với giọng điệu vô cùng trịnh trọng, khiến Sư Ngọc có chút giật mình: "Chúng ta cần phải đề phòng Nhị tỷ như vậy sao?"

Tính tình Sư Ngọc Khanh đơn thuần nhu thuận cũng là do Mạnh lão thái quân cùng Sư Kiều Hoàng vô cùng bảo bọc y tạo thành, những chuyện dơ bẩn do Tây Uyển âm thầm làm ra đều do một tay hai người xử lí mà không để cho Sư Ngọc Khanh cùng với Thiều quốc quận công phu nhân biết được. Cho nên Sư Ngọc Khanh cũng chỉ cho rằng Đại ca cùng Nhị tỷ chỉ là không thích y, thường xuyên bị bọn họ châm chọc khiêu khích nhưng lại không biết bản chất con người thật sự của họ. Tất nhiên y sẽ không thể nào tưởng tượng được những chuyện xấu đó lại do bọn họ làm ra, lúc này nghe Sư Kiều Hoàng nhắc nhở phải đề phòng Sư Kiều Đình như thế, y có hơi hoang mang.

Sư Kiều Đình biết trong đáy lòng y vẫn băn khoăn vì nàng ta là Nhị tỷ của y, cùng là hài tử do phụ thân sinh ra, có cùng huyết thống, nhưng y lại không biết rõ bộ mặt thật của Sư Kiều Đình, Sư Kiều Hoàng không biết rõ nàng ta đang có âm mưu gì, chỉ sợ người chịu thiệt sẽ là y, khẩu khí nhất thời trở nên nghiêm túc: "Lời nói của tỷ, đệ nhất định phải để trong lòng, không được nghe cho có, ngàn vạn lần không được qua lại với Sư Kiều Đình, đệ nhớ kĩ chưa?"

Mặc dù Sư Ngọc Khanh không hiểu tại sao Sư Kiều Hoàng lại như vậy, nhưng lúc còn ở nhà, Sư Kiều Hoàng không để y tiếp cận với ba huynh muội khác trong nhà, chỉ sợ y phải chịu thiệt thòi, bây giờ chắc cũng cẩn thận dặn dò y vì lí do này, y nghĩ lời nói của Sư Kiều Hoàng cũng không phải không có đạo lí, gật gật đầu: "Ta nhớ kĩ rồi, tỷ tỷ yên tâm."

Sư Kiều Hoàng nghe y cam đoan mới hơi yên tâm, biểu tình nghiêm túc trên mặt cũng dịu đi, "Tốt, không nói việc này nữa, nói tỷ biết, gần đây đệ đang đọc sách gì?"

Sư Ngọc Khanh nghe nói đến sách liền hưng phấn bừng bừng, đem chuyện vừa rồi quăng ra sau đầu, cùng Sư Kiều Hoàng nói đến quyển sách thú vị mà y đang đọc gần đây.

Sư Kiều Hoàng chăm chú nghe y nói, trên mặt vẫn luôn treo một nụ cười, nói chuyện được một lúc, Sư Kiều Hoàng nghe thấy một nữ quan ở bên ngoài điện thông truyền: "Như Tiệp Dư đến."

Sư Kiều Hoàng không quan tâm lắm, nhưng lỗ tai nàng rất thính, nghe được bước chân thong thả chậm chạp đi đến, khóe mắt nhìn sang một cái thấy một thân ảnh xanh biếc đi xuyên qua thiên điện, người kia liếc nhìn hai người bọn họ một cái liền thu hồi ánh mắt, đi vào trong điện của Hoàng hậu.

Sư Kiều Hoàng khẽ nâng khóe miệng, bên tai vẫn nghe Sư Ngọc Khanh kể những chuyện thú vị, đáy mắt vẫn lưu lại thân ảnh xanh biếc.

Ngày mười lăm tháng năm là ngày sinh của Thành Anh Tông, trong cung đã sớm chuẩn bị tổ chức mừng sinh thần* cho Hoàng thượng. Mặc dù Hoàng thượng đã hạ lệnh phải làm đơn giản nhất có thể, nhưng vẫn phải mở yến tiệc mời các vương công đại thần, nên chuyện chuẩn bị sinh thần vẫn có nhiều việc cần phải làm như trước.

*Sinh nhật vua thì phải gọi là gì nhở ?

Sư Kiều Hoàng đi theo bên người Hoàng hậu, bị nhiều việc ập đến xoay vòng vòng, trong lòng sâu sắc cảm nhận được sự vất vả của một nữ quan ở trong cung.

"Tô Cẩm, kỹ thuật chải tóc của ngươi đúng là ngày càng tốt." Hoàng hậu hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn thấy hình ảnh chính mình trong gương đồng, vô cùng vừa lòng nở nụ cười.

Trên mặt Tô Cẩm mang ý cười, sửa sang lại búi tóc Loan Phượng Lăng Vân, sau đó giúp Hoàng hậu cài lên trâm cài Cửu Phượng lóng lánh châu ngọc do Hoàng thượng ban cho, cuối cùng vẽ thêm một đóa mẫu đơn màu đỏ đoan trang diễm lệ, làm cho nhan sắc Hoàng hậu vốn đã xinh đẹp vô song giờ lại càng thêm vẻ phong tư trác tuyệt.

"Sao lại do kỹ thuật của nô tì tốt được, là do Hoàng hậu nương nương phong hoa tuyệt đại, nô tì chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi."

Là nữ nhân, ai lại không thích nghe những lời ca ngợi chính mình, Hoàng hậu cong mắt phượng, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Sư Kiều Hoàng đứng một bên giúp Tô Cẩm thu dọn châu sai phượng kế*, nâng mắt nhìn thần sắc xinh đẹp của Hoàng hậu cũng nhịn không được khen một câu: "Hoàng hậu nương nương thật xinh đẹp."

* Châu sai phượng kế: tóm lại là đồ trang sức, như trâm cài..

Hoàng hậu xoay người cười, nhìn Sư Kiều Hoàng đứng bên cạnh: "Đứa nhỏ này, miệng ngươi thật ngọt."

Sư Kiều Hoàng cười: "Lời nói của nô tỳ đều là sự thật."

Hoàng hậu che miệng cười cười: "Tốt lắm, là do ta đã nuông chiều các ngươi quá rồi, mỗi người đều lấy ta ra để trêu ghẹo."

Sư Kiều Hoàng cười mỉm, một nữ quan đến bên ngoài điện, khom người, nói: "Các vị cung phi đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương."

Hoàng hậu vẫn nhìn búi tóc của chính mình trong gương, nghe vậy tươi cười trên mặt dần thu lại, phất phất tay, Tô Cẩm liền nói với nữ quan bên ngoài: "Thỉnh các vị nương nương đến Thiên điện chờ, Hoàng hậu nương nương sẽ đến ngay."

Nữ quan lĩnh mệnh chậm rãi lui ra, Tô Cẩm đi đến bên cạnh Hoàng hậu. Hoàng hậu nhìn chính mình trong gương đồng khẽ thở dài, Sư Kiều Hoàng nhìn thần sắc hai người, biết bọn họ muốn nói chuyện quan trọng, cung kính khom người muốn lui ra ngoài, Hoàng hậu chợt mở miệng: "Kiều Hoàng không cần phải lo ngại."

Sư Kiều Hoàng vội dừng bước, khom người, Hoàng hậu nghiêng thân nhìn nàng nói: "Ngươi là tỷ tỷ của Ngọc Khanh, bổn cung đối với ngươi cũng không có đề phòng, có một số việc, ngươi phải biết, mới có thể giúp bổn cung đi làm."

Sư Kiều Hoàng cung kính nói: "Nô tì đã biết, sẽ vì nương nương nguyện chết cũng không chối từ."

Hoàng hậu gật gật đầu: "Ngươi đúng là một đứa nhỏ thông minh, Bổn cung rất thích ngươi."

Sư Kiều Hoàng lộ vẻ mặt thụ sủng nhược kinh*, khom người nói: "Tạ nương nương yêu mến."

*Được sủng ái mà kinh sợ

Hoàng hậu khẽ cười, đảo mắt, buồn bả nói: "Ta nghe nói, phụ thân của Huệ phi, Phiêu Kỵ Đại tướng quân đã từ Hà Bắc trở về rồi."

Ánh mắt Tô Cẩm nhanh chóng trở nên tàn nhẫn, Sư Kiều Hoàng đứng một bên nhìn thấy cũng vô cùng kinh ngạc, Tô Cẩm nói: "Đúng vậy, Đại tướng quân ở trước điện thảo luận chính sự của Hoàng thượng đợi ba ngày rồi, dường như..."

Bà nói đến chỗ này thì dừng một chút: ". . .Là vì Huệ phi mà đến."

Hoàng hậu nghe xong hơi nâng cằm, khẽ hít sâu một hơi, buông bàn tay đang vuốt búi tóc xuống, hạ mắt, khuôn mặt không nhìn ra là đang vui hay đang giận: "Chắc là cũng vì chuyện này mới đến, ca ca của nàng vì chuyện này cầu tình nhiều lần như vậy, cuối cùng phải nhờ đến Đại tướng quân."

Ánh mắt Tô Cẩm tối đen sâu thẳm như mực, gật đầu: "Đúng vậy."

Tay Hoàng hậu quấn lấy khăn lụa đỏ thắm, nhẹ nhàng xoa xoa chóp mũi: "Hoàng thượng nói như thế nào?"

Hai mắt Tô Cẩm hơi nhíu lại, "Nghe nói Hoàng thượng niệm công lao Đại tướng quân nhiều năm trấn thủ biên quan, đồng ý bỏ lệnh cấm của Huệ phi, khôi phục quyền quản lí lục cung của nàng ta."

---------------------------------



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net